Hai Chàng Đại Gia
Chương 6
Vài ngày nữa là đến tiệc sinh nhật Trần Đông Đông, hễ đã là minh tinh có tên tuổi thì mỗi khi đến sinh nhật, công ty giải trí sẽ tổ chức tiệc, tiện thể làm tiệc họp mặt fan, mời fan và truyền thông đến tham dự, chụp vài tấm hình hoành tráng đưa lên báo.
Bản thân vừa là phó hội trưởng đội fan hậu cần vừa là fan VIP của Trần Đông Đông như tôi cũng nhận được một tấm vé tham dự buổi gặp mặt riêng, thường thì có hai cách thông báo cho fan, một là gửi thiệp mời trực tiếp, hai là gửi mã QR, còn vé tham dự mà tôi nhận được trên thực tế thì lại là ảnh chụp mã QR do hội trưởng nhắn riêng cho.
Trước đây tôi cũng đã nhắc một lần, Doãn An Thất lấy danh nghĩa của tôi tiếp cận Trần Đông Đông, thế nên tôi cũng không rõ là Trần Đông Đông có biết người đứng đằng sau ID này là tôi hay không, nhưng với tôi thì cho dù biết hay không cũng chả sao, tôi nhận vé thì muốn đi xem thử, muốn được đứng thật gần nghe cậu hát, nghe cậu nói chuyện, sau đó cùng cậu cắt bánh sinh nhật.
Tôi thật sự rất thích cậu ấy, thích đến mức cho dù cậu có dính dáng đến cái chuyện chẳng hay ho gì kia của tôi và Doãn An Thất thì lòng yêu thích của tôi vẫn không bị lung lay, thích đến mức tôi bỗng thấy mình giờ bắt đầu giông giống mấy đứa fan cuồng luôn ấy chứ.
Trước đây, nếu như bất kì một ngôi sao nào bị tung tin đi cửa sau hay có người hậu thuẫn cho mình thì chắc chắn fan sẽ gào thét bỏ đi.
Nhưng giờ đây có không ít fan ngược lại còn mong sao cho thần tượng nhà mình có người chống lưng, thậm chí còn có fan âm thầm lên kế hoạch, chỉ ước gì idol mình thích có thể “ngồi mát ăn bát vàng”, giẫm đạp lên người khác để trèo lên đỉnh cao.
Thói đời thay đổi quá nhanh, tôi nghĩ chẳng có ai biết được cái lối suy nghĩ “thực dụng” ấy đã ghim vào suy nghĩ của mọi người bằng cách nào.
Tiệc gặp mặt fan hâm mộ sẽ được tổ chức vào 7 giờ tối, tôi đến sớm hơn 2 tiếng, còn gặp mấy cô nàng trong nhóm hậu cần của fan trò chuyện đôi ba câu, mấy cô ấy chẳng hề thấy ngại ngùng vì giới tính khác biệt, ngược lại còn vui vẻ thoái mái xin chụp hình chung với tôi, sau đó còn nói trên live stream weibo rằng Trần Đông Đông nhà chúng ta không chỉ hút fan nữ mà con câu luôn cả fan nam, bên dưới bình luận có mấy bé fan liên tục xin ảnh, thế nhưng mấy cô nàng nhất quyết không đăng dù chỉ một tấm.
Idol như thế nào thì fan cũng sẽ như thế ấy.
Nhìn từ góc độ này mà nói thì con người Trần Đông Đông thật ra cũng rất được.
Không phải, cậu ấy đương nhiên là người tốt, sau khi về nước tôi chỉ thích mỗi mình cậu, mặt nào của cậu cũng tốt cả, chẳng có một điểm xấu, mà cho dù có đi chăng nữa thì trong mắt fan như tôi cũng biến thành điểm tốt.
Tiệc gặp mặt fan hâm mộ nhìn trên tổng thể thì được thiết kế khá hài hòa, ấm cúng, cậu ấy đeo ghita, chân thành chia sẻ một vài việc vặt thường ngày, trong khoảng một tiếng vừa hát vừa nhảy, biểu diễn liên tiếp mấy bài, cuối cùng đến tiết mục cắt bánh.
Bánh kem không quá to, tất nhiên có thể đặt một cái bánh thật to, nhưng như thế thì đến lúc cắt sẽ gặp phiền phức, hơn nữa cho dù bánh có to đến mức nào thì cũng không đủ chia cho bao nhiêu fan ở đây, thế nên bảng số của mỗi người trước khi vào cửa được phát cho phát huy tác dụng ngay lúc này, người đại diện của Trần Đông Đông bê một cái thùng to lên, bảo Trần Đông Đông rút thăm người được chia bánh lên sân khấu.
Tổng cộng rút trúng 3 người, người thứ nhất là cô gái đứng bên cạnh tôi, cô ấy kích động đến mức nhảy cẫng lên, sau đó đi theo người hướng dẫn tiến lên khu cánh gà, chớp mắt sau đã xuất hiện trên sân khấu.
Người thứ hai được rút trúng là tôi, tôi cũng chẳng ngờ số của mình lại may đến vậy, tôi đứng trên sâu khấu, đứng cách Trần Đông Đông một khoảng cỡ hai người đứng, Trần Đông Đông chẳng chút bối rối, mỉm cười với tôi như chỉ đang cười với fan mà thôi. Tất nhiên là cậu không thể đột ngột mất trí nhớ được, chỉ có thể nói là cậu diễn xuất tốt, mà ngay cả điểm này của cậu cũng trở nên đẹp trong mắt tôi, khiến tôi bỗng cảm thấy cậu rất có tiềm năng tấn công vị trí ảnh đế.
Sau khi số thứ ba rút trúng được đọc ra thì mất một lúc vẫn không thấy ai lên tiếng, ngay khi MC bắt đầu hơi lúng túng định xoa dịu bầu không khí thì có người cất bước tiến lên sân khấu, người ấy lại còn là người quen, Doãn An Thất.
Tôi cũng không biết là anh được rút trúng thật, hay là mạo danh bạn fan trúng thật nào đó lên đây, nói tóm lại khi anh bước đến cạnh tôi thì bên dưới còn có vài cô gái thốt ra tiếng hoan hô.
Doãn An Thất rất đẹp trai, trông giống như Trịnh Y Kiện thời trẻ vậy, trên gương mặt anh không vương nét cười mà mang vẻ vừa nghiêm túc vừa chững chạc, chính xác là mẫu người thu hút mấy cô em.
Lúc này MC canh chuẩn thời gian lên tiếng kéo sự chú ý của fan bên dưới quay trở lại vấn đề chính, trước hết khen fan ở đây toàn là trai tài gái sắc, sau đó thì hỏi Trần Đông Đông có bởi thế mà thấy áp lực nặng nề không.
Trần Đông Đông cũng thuận theo tiếp lời, bảo rằng chỉ mong các bạn fan hâm mộ cậu cho dù là nam hay nữ đều ngày càng trở nên xinh đẹp, tốt nhất là đẹp hệt như cậu vậy.
Câu trả lời này quả thật vừa ấm lòng vừa hài hước, fan bên dưới liên tục quơ băng rôn, kích động hú hét, Trần Đông Đông giơ một ngón tay lên đặt lên môi, hội trường sân khấu lập tức trở nên im lặng, sau đó bùng nổ một đợt gào thét còn điên cuồng hơn khi nãy.
Tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Đông Đông, cậu nâng con dao lên bắt đầu cắt bánh, lúc này vai tôi chợt nặng, Doãn An Thất đặt tay lên vai tôi, kéo theo non nửa sức nặng đè lên trên đó.
Tôi đoán hẳn là anh đã nổi giận.
Vì tôi chẳng những không tặng quà sinh nhật cho anh, phá nát tâm trạng anh mà còn đặc biệt chạy đi dự sinh nhật Trần Đông Đông, đã thế còn đi với tư cách của fan nữa chứ.
Nghiêm trọng hóa vấn đề thì hành vi của tôi rất dễ bị suy thành vì trả thù anh nên mới làm thế, hơn nữa xem ra hiệu quả còn khá là khả quan.
Miếng bánh kem đầu tiên Trần Đông Đông chia cho cô nàng đứng cạnh tôi, tặng bánh kem xong thì trao một cái ôm ấm áp, trông cô nàng vô cùng vui vẻ, rưng rưng nước mắt.
Đến miếng bánh thứ hai, toàn thể ánh nhìn của Trần Đông Đông và fan bên dưới đều chuyển sang người chúng tôi, Doãn An Thất và tôi đứng dựa vào nhau, trông cực kỳ thân mật, thân mật đến mức không thể đem lý do bạn bè ra để che mắt.
Trần Đông Đông nhún nhún vai: “Chà, không ngờ chúng ta lại rút trúng một cặp tình nhân, thế thì có thể tiết kiệm một phần bánh kem rồi, vậy là tôi được ăn thêm một miếng ha?”
Đông đảo fan bên dưới đều bật cười vui vẻ, sau đó bắt đầu nhốn nháo lên tiếng, chủ yếu đều bảo Trần Đông Đông ăn nhiều thêm chút, đừng vì duy trì vóc dáng mà nhịn đói đến mức gầy đi thấy rõ như thế.
Trần Đông Đông mỉm cười cám ơn mọi người, quả thật chỉ đưa cho tôi một miếng bánh kem, còn vô cùng có tâm cắm sẵn lên trên miếng bánh hai cái nĩa.
Cậu nhìn tôi, như thể chúng tôi đã quen biết nhau từ rất lâu mà rằng: “Hai bạn fan này ơi, chúc hai bạn hạnh phúc nhé.”
Được idol tặng bánh, được idol chúc phúc, dường như đây là thời điểm mà tất cả các fan yêu thích nhất.
Lẽ ra lúc này tôi cũng nên vui vẻ, nếu như không xảy ra chuyện chẳng ra gì của mấy hôm trước, nếu như người được chúc phúc không phải tôi và Doãn An Thất.
Doãn An Thất nhận lấy đĩa bánh, nói cám ơn thay tôi, anh buông tay đang đặt trên vai tôi ra, lấy nĩa ghim vào một miếng bánh đưa đến trước mặt tôi.
Ý rất rõ ràng, anh muốn đút cho tôi.
Anh cho rằng lần này khi đứng trước sự chờ mong của mọi người, và dưới lời chúc phúc của Trần Đông Đông thì tôi sẽ thỏa hiệp.
Hệt như cái lần anh ôm hoa hồng quỳ trước khu học tập.
Thế nhưng lúc đó tôi đã không chấp nhận thì lần này cũng sẽ như thế.
Tôi lùi về sau một bước, nhanh chóng nói chúc mừng sinh nhật với Trần Đông Đông rồi bước vội đi như chạy xuống sân khấu.
Doãn An Thất cũng lập tức chạy xuống theo, vì khá quen thuộc với khu vực khán đài nên tôi chen vào chỗ đông người nhất, sau một lúc cuối cùng khán giả cũng tản ra chừa lối đi cho chúng tôi.
Trần Đông Đông phản ứng rất nhanh, cậu làm như thể rất lo lắng giơ tay vò vò tóc: “…Thôi được rồi, xem ra là một cặp đôi đang giận dỗi nhau ấy mà, thế thì tôi sẽ hát một bài gửi tặng họ, mong cho họ có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất, mau chóng làm hòa với nhau đi nhé ~”
Ánh đèn sân khấu chuyển tối theo tiếng nhạc chậm rãi vang lên, tôi đứng giữa những hàng khán giả, giữa vô số cánh tay giơ lên với những ánh đèn huỳnh quanh của vòng tay chập chờn đung đưa.
Tôi lặng lẽ len qua dòng người, quay lưng lại với sân khấu bước về phía cửa ra, thế nhưng âm thanh tựa như đã hóa thành không khí, xuất hiện ở khắp mọi nơi, cứ mãi cố chấp kéo về những chuyện xưa vốn đã vùi chôn bấy lâu.
Doãn An Thất của năm 15 tuổi có một cây đàn guitar, nó là chiến lợi phẩm lần đầu đua xe của anh.
Tôi đeo ba lô đi theo địa chỉ được viết trên giấy, bước vào một con hẻm cũ nát, tôi tìm tới tìm lui mấy vòng trong con hẻm ngắn ngủi ấy thế nhưng chẳng tìm thấy anh.
Mãi cho đến khi tôi chợt nghe thấy giọng hát giả bộ khàn khàn truyền đến từ phía trên cao hòa với tiếng guitar vang lên dưới ánh chiều tà.
Tôi lập tức ngẩng đầu thì mới thấy Doãn An Thất đang ở trên khung cửa sổ lầu hai của một tòa nhà xập xệ, anh ấy ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao ấy mới dám ngồi trên bệ cửa sổ, hai chân vắt vẻo đung đưa ngoài khung cửa.
Tôi sợ anh xảy ra chuyện, muốn anh mau chóng leo vào trong thế nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Những ngón tay đang gảy đàn của chợt anh dừng lại, tiếng hát ngưng bặt.
Anh bảo.
“Bạch Tề, anh yêu em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!