Hai Đám Cưới
Phần 16
Tôi không mở mắt nổi, toàn thân như lịm dần chợt nghe tiếng giọng rất quen:
– Hiên, Hiên… mở mắt ra đi. Tôi đã nói em đừng đi cơ mà? Sao em nhất định không chịu nghe lời tôi. Mở mắt ra! Mau lên! Mở mắt ra! Không được ngủ, đừng ngủ, xin em đừng ngủ, mở mắt ra đi.
Trên má tôi bất chợt có thứ gì đó nóng hổi rớt xuống, tôi không còn biết gì nữa cuối cùng cũng chìm vào bóng đen mịt mù!
Tôi không biết mình ngất đi bao lâu chỉ biết đến khi tỉnh dậy đã nằm trong buồng quen thuộc. Có điều xung quanh có rất nhiều người, cậu Hoàng, vú Dần, cả cái Hĩm cùng thầy Long. Hai mắt cậu Hoàng long sòng sọc nhìn thầy Long gào lên:
– Tôi ra lệnh cho ông phải cứu cô ấy.
Thầy Long vừa chắp hai tay vừa run sợ đáp:
– Tôi không cứu được đâu…
Cậu Hoàng rút khẩu súng ra dí sát vào đầu thầy Long gằn từng chữ:
– Ông nhất định phải cứu cô ấy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì ông cũng không giữ nổi cái mạng này đâu!
– Cậu nói xem bao nhiêu năm nay tôi làm thầy ở đây có bao giờ tôi từ chối ai? Nhưng lần này tôi thật sự không có khả năng, “cô ta” giờ rất mạnh, không còn là một vong ma bình thường nữa, tôi cũng đã thử nhưng không thể giúp nổi. Vợ cậu tuy là có ý tốt giúp cô ta nhưng vì chậm trễ nên cô ta còn oán ngược lại tôi làm sao có thể có cách nào được.
Cậu Hoàng nghe xong hai tay buông thõng xuống rồi hất tung đống đồ đạc trên bàn xuống. Đôi mắt cậu toàn nhưng tia đỏ, ánh mắt không những là giận dữ còn có cả lo lắng. Tôi không biết đã xảy ra những chuyện gì định lên tiếng bất chợt thấy “chị ta” đang đứng phía sau cậu Hoàng, hai mắt chị ta rõ ràng vẫn nguyên vẹn có điều lại đỏ như máu. Tôi sợ hãi lùi lại gào lên:
– Cậu Hoàng, chị ta…
Thế nhưng chưa dứt lời chị ta đã lao về tôi bóp chặt lấy cổ. Tôi không thở nổi nghẹn ứ trong cổ, có tiếng gầm gừ phát ra, tôi đưa tay lên kéo lấy đôi tay chị ta ra nhưng bất thành. Cậu Hoàng lao về tôi ôm chặt khẽ nói:
– Hiên, Hiên, tôi đây… em sao thế?
Tôi muốn nói nhưng không thốt ra lời, chị ta vẫn bóp chặt lấy cổ tôi, có thứ nước tanh tưởi ọc ra từ miệng tôi. Tôi không nhìn rõ, chỉ nghe tiếng cậu Hoàng vội vã nói gì đó rồi cũng ngất lịm đi.
Lần nữa tôi lại tỉnh dậy, khi dậy đã thấy tất cả mọi cánh cửa được mở ra nhưng chỉ có mình tôi nằm trong buồng. Phía ngoài sân cái Tâm được đặt lên một cái cáng, tiếng bà Hân vừa gào khóc vừa nói:
– Tâm ơi, con ơi, con cố lên, mẹ nhất định sẽ cứu được con.
Tôi thấy cái Hĩm đi qua liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy Hĩm?
– Cô Tâm mang lên viện tỉnh nhưng cứ thổ máu suốt, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân lại cho về.
Cái Hĩm nói xong vội vàng tránh tôi như tránh tà. Cậu Hoàng vẫn đứng ngoài sân kia, cậu nhìn bà Hân rít lên:
– Tất cả chẳng phải do bà sao? Bà tham lam độc ác giờ ngoài nó còn bao nhiêu người phải bị liên luỵ.
– Mày đừng có vu oan giá hoạ.
– Đến giờ phút này bà vẫn không chịu thừa nhận những tội ác của bà gây ra? Bà tưởng tôi không biết bà lén giấu vàng bạc dưới cái hầm ở giếng, bà tưởng tôi không biết bà căm hận người đàn bà kia vì chị ta quá đẹp, vì thầy tôi để ý tới chị ta, bà mang chị ta xuống giếng làm thần giữ của cho bà, bà còn độc ác tới mức vì muốn bùa chú linh thiêng mà móc đôi mắt của chị ta. Hơn một trăm ngày chị ta sống dưới cái giếng ấy với đôi mắt bị khoét đi, không ánh mặt trời chỉ có củ sâm ngậm để tồn tại?
Bà Hân nghe xong ngồi bệt xuống đất mặt tái mét lắc lư đầu đáp:
– Không có… không có…
Ông Hạnh nhìn bà Hân, trong một giây lát tôi nhìn thấy ánh mắt kinh hãi, bàng hoàng từ ông. Ông run run nhìn bà Hân nói:
– Cô ta… là bà giết?
– Không… không phải tôi.
Cậu Hoàng nhìn ông Hạnh cười nhạt:
– Thầy cũng xem lại bản thân thầy đi! Nếu thầy không nhu nhược thì có để cho bà ta lộng hành vậy không? Mẹ tôi mới là người cùng thầy tạo lên cơ nghiệp này cuối cùng cũng chết tức tưởi! Thầy không tin đúng không? Không tin thầy ra giếng xem, còn nữa, thầy có biết nhà này tuyệt tử tuyệt tôn là do ai không? Thầy có biết chính bà ta là người hại chị Linh mất ba lần con không?
– Cái gì cơ?
– Ngày hai mươi lăm tháng mười một bà ta mua một lượng lớn thuốc phá thai từ tiệm thuốc Tây của ông Bảng. Ngày hai mươi sáu chị Linh sẩy thai, lẽ ra chuyện này đã bị bà ta giấu nhẹm có điều nhờ vợ tôi mà tôi đã điều tra ra! Giờ trời còn sáng, đầu óc thầy nếu không u mê thì tự mình đi xác nhận.
Bà Hân ngồi dưới đất hai mắt lên nhìn bám chặt lấy tay ông Hạnh gào lên:
– Không phải như vậy, nó bịa đặt
Ông Hạnh rút tay bà ta ra, đôi lông mày chau lại, ánh mắt đau đáu tuyệt vọng lùi lại đáp:
– Bịa đặt hay không tôi sẽ tự tìm hiểu. Bay đâu, mời ông Bảng đến đây cho ông, còn thằng Tài theo ông ra giếng.
Bà Hân nghe xong lao đến giữ chân ông Hạnh khóc lóc nói:
– Đừng. Đừng mà.
Thế nhưng không còn kịp nữa, ông Hạnh mặc kệ bà Hân gào thét cứ thế mà đi. Tôi nhìn ra, hai mắt lơ đãng như kẻ mất hồn đột nhiên lại thấy chị ta từ cửa sổ lao vào bóp chặt cổ tôi. Tiếng gầm gừ trong cổ lại phát ra. Cậu Hoàng bên ngoài thấy vậy liền lao vào, tôi muốn giãy giụa nhưng bóng đen lại ập đến, mắt tôi nhắm nghiền, cả người bị sức mạnh vô hình đè tưởng như không thở nổi.
Tiếng cậu Hoàng lại cất lên:
– Ông nói đi, nói cho tôi biết phải làm sao để cứu được cô ấy? Bằng giá nào tôi cũng chấp nhận
Thầy Long đáp lại:
– Thực ra tôi thì không có cách nào nhưng có thể người này giúp được cậu
– Ai?
– Sư phụ của tôi, ông ấy sống trong núi, trước kia tôi cũng thấy ông ấy đã giúp vài trường hợp như vậy… có điều…
– Có điều gì ông cứ nói.
– Sư phụ tôi sẽ cần một người để vong này nhập vào. Người đó nhất định không phải là người ra tay hại chết “cô ta”, có điều… nhiều khi vong oán khí quá nặng có thể khiến người bị nhập vào hao tổn sức khoẻ, thậm chí là chết. Tôi thấy ở đây chỉ có cậu thích hợp, liệu cậu có chấp nhận không?
Cậu Hoàng nghe xong dứt khoát đáp:
– Được! Tôi chấp nhận.
Tôi nghe cậu Hoàng nói rất muốn mở mắt ra, tôi muốn nói với cậu cậu đừng đi, cậu đừng hi sinh bản thân như vậy, thế nhưng tôi lại chẳng mở mồm được chỉ thấy hai dòng nước mắt nóng hổi chảy dọc thái dương. Bỗng có bàn tay thon dài chạm vào mắt tôi, giọng nói của cậu khẽ cất lên:
– Đừng khóc, nhất định tôi sẽ cứu được em.
Khi cậu Hoàng với thầy Long vừa ra đến cửa tôi lại lịm dần. Cả ngày hôm ấy không biết tôi tỉnh rồi lại mê biết bao nhiêu lần. Có lần tỉnh dậy tôi nghe đám gia nô nói trên nhà cái Tâm như sắp chết rồi, mỗi lần tôi lịm đi thì nó lại tỉnh rồi rên hừ hừ.
Lần cuối cùng tôi lịm đi một giấc rất dài, dài đến nỗi khi mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm ở ngoài giếng. Thế nhưng không phải nằm một mình mà nằm cùng cái Tâm. Có tiếng vú Dần cất lên:
– Ba ngày rồi sao cậu ấy vẫn chưa ra?
Tôi khẽ ngồi dậy, xung quanh có rất nhiều người, cái hầm nhỏ ở gốc đa sáng rực. Vú Dần thấy tôi ngồi dậy liền hỏi:
– Cô tỉnh rồi à?
Tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra hỏi lại vú Dần:
– Có chuyện gì vậy vú?
Vú Dần nhìn tôi thở dài:
– Cậu Hoàng mời thầy Luân, sư phụ của thầy Long về giải vong, cậu ấy với thầy đi xuống hầm kia đã ba ngày ba đêm vẫn chưa lên. Cô tỉnh rồi có nghĩa là vong hồn kia đã đi nhưng sao cậu ấy vẫn chưa lên?
Tôi nghe xong lòng dạ nóng như lửa đốt. Hai tay tôi bấu chặt vào nhau, rõ ràng lúc mê lúc tỉnh nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ cậu Hoàng chấp nhận nguy hiểm để cứu tôi. Bên dưới hầm vẫn yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu Hoàng, nhất định cậu không được có chuyện gì! Nhất định cậu phải sống, nếu không… nếu không… mới nghĩ đến đây sống mũi tôi đã cay xè.
Đột nhiên một cơn gió rất mạnh thổi lên, cát bay thành từng lớp khiến mắt tôi nhắm tịt cả lại. Tiếng gió rít bên tai nghe như từ cõi âm vọng lên, gió mạnh tới mức những ngọn đèn dầu cũng tắt phụt. Có thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua vai tôi khiến toàn thân tôi nổi gai ốc từng đợt. Tôi đứng bật dậy định đi xuống thì chợt thấy bên dưới hầm chợt bóng đen bước lên, nhìn kĩ lại mới thấy một người đàn ông gầy gầy mặc quần áo cà sa cùng cậu Hoàng đi lên. Ông Hạnh đang ngồi khẽ hỏi:
– Thầy Luân, sao rồi
Thầy Luân đáp lại:
– Xong rồi, cô ta đi rồi, giờ đưa cậu ấy về đã.
Ông Hạnh thấy vậy liền đứng lên dìu cậu Hoàng rồi hỏi:
– Con không sao chứ?
Tôi nhìn lên thấy đôi môi cậu Hoàng tái nhợt lại, cậu định đáp bất chợt ho từng đợt, dưới ánh đèn tôi bỗng thấy cậu thổ huyết. Máu chảy từ miệng cậu ra không ngừng được.
Ông Hạnh hốt hoảng hỏi:
– Sao nó lại bị ra thế này?
Thầy Luân đáp lại:
– Oán khí quá nặng nên cậu ấy mất khá nhiều sức. Nhưng không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi. Cũng may… nhờ phúc đức của mẹ cậu ta nên không ảnh hưởng gì nhiều chứ nhiều khi vong oán khí nặng thế này đến mạng cũng khó mà giữ.
Tôi nhìn cậu Hoàng bất chợt hai hàng nước mắt chảy ra, cậu dựa người vào vai thầy Luân, cảm giác như không còn một chút sức lực nào. Thế nhưng môi cậu lại khẽ mấp máy:
– Hiên… em… em có sao không?
Nghe cậu hỏi tôi không còn kìm được nữa oà khóc nức nở. Đến giây phút này cậu vẫn còn quan tâm đến tôi. Ông Hạnh thấy cậu hỏi thì đáp:
– Nó không sao rồi, đi về đã con.
Khi về đến nhà trời cũng đã gần sáng, cái Tâm chưa tỉnh hẳn, nghe thầy Luân nói vì nó phải chịu nghiệp bà Hân gây ra nên chắc chắn sẽ ít nhiều nó sẽ không thể bình thường được như trước kia. Lúc này tôi mới để ý không thấy bà Hân đâu, chỉ nghe nói bà ta tự giam mình trong buồng kín thế nhưng vì mải bận đưa cậu Hoàng về nên tôi cũng không để ý nhiều.
Cậu Hoàng nằm trên giường thiêm thiếp đi, phải đến gần tối cậu mới tỉnh lại được. Nghe vú Dần nói tôi bất tỉnh suốt năm ngày năm đêm, hai ngày cậu Hoàng đi theo thầy Long lên núi mời thầy Luân về giải bùa rồi suốt ba ngày ba đêm cậu lại ở dưới kia để vong nhập vào! Vú Dần còn kể người đàn bà ấy vốn dĩ trước kia bị móc mắt dưới cái hầm ở giếng, có điều sau này khi lão thầy Đông suy yếu đi, bà Hân thường xuyên mơ thấy cô ta sợ rằng cô ta sẽ thoát ra được cuối cùng lấy xương cốt treo lên trần ở hầm gần gốc đa, lấy vong thai nhi mấy đứa con của mợ Linh để yểm không cho cô ta thoát nổi nên oán khí mới nặng đến vậy. Vú Dần vừa kể xong bên ngoài cũng có tiếng cái Hĩm cất lên:
– Bà cả phát điên rồi, bà cả phát điên rồi.
Tôi ngước mắt nhìn ra cửa bất chợt rợn người lại, ông Hạnh sai người trói bà Hân nhốt ra nhà kho, có tiếng thầy Luân cất lên:
– Cô ta không cho mụ chết mà để mụ sống mà hành mụ, ác giả ác báo, a di đà Phật, a di đà Phật.
Thầy Luân vừa nói xong cậu Hoàng cũng tỉnh, vẻ mặt cậu không còn tái nhợt mà hồng hào trở lại. Thầy Luân nhìn cậu Hoàng khẽ cười nói:
– Cô ta đi thật rồi! Tôi cũng về đây
Thầy Luân nói xong không đợi cảm ơn đã ra ngoài, trước khi đi thầy còn để lại cho tôi và cậu Hoàng mỗi người một lá bùa chú. Cậu Hoàng cầm lấy rồi kéo tôi nằm lên giường, thế nhưng cậu chẳng kịp nói gì lại thiêm thiếp đi!
Đêm hôm ấy vì quá mệt nên tôi với cậu Hoàng đã ngủ rất ngon, ngon đến mức sáng hôm sau khi có những tia nắng chiếu qua kẽ cửa sổ tôi với cậu vẫn đang ngủ say sưa!
***
Lời tác giả: chồng người ta chấp nhận hi sinh để cứu vợ đã làm si mê trái tim chị em chưa? Nếu si mê rồi thì cho anh Hoàng một like nàoooo
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!