Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta
Chương 4: Sư Tôn Thiện Lương
Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Du Án nhìn thấy hắn cụp mắt xuống, lập tức không dám nói đùa nữa: “Cái gì mà phúc mỏng đoản thọ, toàn là nói hươu nói vượn.
Có sư tôn ở đây, A Cẩn nhất định sẽ trở thành người có phúc khí trường thọ nhất trên đời.
Không, không muốn đón dâu thì không đón dâu.
Sư tôn cũng không muốn A Cẩn đón dâu, sau này bồi ở bên người sư tôn, giúp sư tôn dưỡng lão.”
Tống Cẩn bật cười: “Sư tôn có Kim Đan tu vi, sao có thể già được?”
Du Án nhìn thấy hắn cười, giọng điệu lúc này mới nhẹ nhàng hơn: “Những Kim Đan khác có thể không già, nhưng Kim Đan này của ta thì chưa chắc.
Thôi, không nói chuyện này nữa.
Mấy ngày rồi ta không có được một giấc ngủ ngon, ta đi về ngủ một lát.
Hôm nay bên ngoài có gió, ngươi cứ ở trong phòng đọc sách, đừng có chạy ra ngoài chơi mấy cái thứ hoa lá đó.”
“Được.”
Du Án lại dặn dò vài câu, chờ Tống Cẩn chắc chắn đồng ý mới ngáp một cái rời đi.
Hôm nay, nàng vừa phải lừa gạt Tống Giác, lại vừa phải đối phó với Chu Nhân Nhân, sớm đã thấy buồn ngủ rồi.
Chờ đến khi trở về sương phòng, ngã đầu một cái liền ngủ say.
Mà giấc ngủ này cũng không được yên, trong mơ cũng nhớ đến Tâm Đầu Huyết của Tống Giác, thế cho nên lúc tỉnh lại liền cảm thấy đau đầu.
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, cửa sổ đóng chặt nên căn phòng chìm trong màu đen, tuy phòng tối không tính là gì với Du Án, nhưng nàng vẫn theo thói quen thắp nến lên.
Chờ đến khi nến sáng lên, lại chậm chạp không có nghe tiếng đập cửa.
Du Án dừng lại, nhăn mày đi ra ngoài, đi thẳng đến phòng bếp.
Đèn trong phòng bếp sáng lên, còn tản ra mùi hương của thức ăn, Du Án theo mùi hương đi đến kệ bếp, nuốt một ngụm nước miếng rồi nhìn xung quanh, sau khi xác định Tống Cẩn không có ở chỗ này, thì đi phòng ngủ tìm hắn.
Nhưng trong phòng ngủ cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Du Án nhăn mày, lập tức đi về phía sau ngọn núi, bên đó có một mảnh Hoa Điền, là do mẫu thân của nàng lúc còn sống lưu lại.
Lúc ngày thường khi Tống Cẩn có trạng thái tốt thích nhất là đi chơi đùa với hoa cỏ, hiện tại chắc người đang ở nơi đó.
Nghĩ như vậy, bước chân của nàng không khỏi nhanh hơn, rất nhanh đã đi đến Hoa Điền, nhưng chưa đợi nàng đến gần, đã nghe được tiếng ho khan của Tống Cẩn, khóe môi nàng cong lên, vừa muốn đến gần, lại nghe thấy giọng nói của tỳ nữ bên cạnh Chu Nhân Nhân….!
“Tống đạo hữu, ngài đi theo ta đi, đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngài.”
Du Án dừng bước chân lại, chân mày cau lại.
Dưới ánh trăng, Tống Cẩn cụp mắt xuống chăm sóc cành hoa, cũng không muốn để ý tới lời nói của nàng ta.
Tỳ nữ nóng nảy: “Sao ngươi lại không biết điều như vậy! Du Án kia có cái gì tốt.
Tất cả mọi người đều biết uổng cho một thân tu vi của nàng, trên thực tế nàng còn không đánh lại đệ tử ngoại môn cấp Trúc Cơ, dựa vào công lao của cha mẹ mới được làm phong chủ của Điểu Ngữ Phong, nếu không sợ là…”
“Cô nương.” Tống Cẩn không vui nhìn về phía nàng ta: “Mời trở về.”
Tỳ nữ sau khi đối diện với ánh mắt của hắn thì rụt người lại một chút, sau đó nghiến răng nói: “Tống đạo trưởng, ngươi thật sự không chịu đi theo ta sao?”
Thần sắc Tống Cẩn vừa trong trẻo vừa lạnh lùng nhìn nàng ta, tuy rằng không nói lời nào, nhưng ý tứ cự tuyệt hết sức rõ ràng.
Tỳ nữ hai tay nắm lại, biểu tình dần hung ác: “Hiện tại Du Án ép ta rời khỏi Hợp Tiên Tông, đại tiểu thư cũng coi ta như đồ bỏ đi, chỉ có thể mang ngươi cho đại tiểu thư, thì ta mới có khả năng ở lại, Tống đạo trưởng, xin lỗi.”
Vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên ra tay, Du Án trong lòng cả kinh, không chút nghĩ ngợi chém ra một đạo linh lực về phía nàng ta, tỳ nữ bị đánh trúng bả vai, trực tiếp ngã xuống Hoa Điền, theo bản năng chống tay lên mặt đất lại bị Hoa Chi ngay lập tức đâm thủng, nàng ta phun ra một búng máu, không rảnh lo cho đau đớn của mình, che lại bả vai chạy trốn.
Du Án lạnh mặt muốn bắt người trở về, khi đi ngang qua bên cạnh Tống Cẩn lại bị hắn bắt được đai lưng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Sư tôn, đồ ăn nguội rồi.” Tống Cẩn ôn hòa nhìn về phía nàng.
Du Án đối diện với đôi mắt màu đen của hắn, tia tức giận dưới đáy lòng hơi tiêu tan, sau đó nhíu mày nói: “Vì sao ngăn ta?”
“Không cần phải đuổi cùng giết tuyệt.” Tống Cẩn kiên nhẫn khuyên giải an ủi: “Còn nữa, đồ ăn thật sự bị nguội rồi.”
“Kệ bếp có Ôn Diễm Phù, sao có thể lạnh được.” Du Án bất đắc dĩ liếc hắn một cái: “Lấy ơn báo oán, cái tính tình này của ngươi, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày bị hại.”
“Có sư tôn bảo vệ, A Cẩn sẽ không bị hại.” Tống Cẩn nhợt nhạt cười, đôi mắt màu đen hiện rõ tia thuần khiết.
Tia hỏa khí cuối cùng trong lòng Du Án bị hắn dỗ dành nên biến mất, đành phải cố ý xụ mặt quay về chỗ ở với hắn.
Cho đến khi đi vào trong viện, trên bàn đá bày ra hai món một mặn một chay, còn có hai chén cháo trắng, Du Án mới không diễn nổi nữa, uống một ngụm cháo trắng, buồn bực hỏi: “Nàng ta ngoại trừ muốn ngươi đi cùng nàng, có nói mấy lời hỗn trướng(*) không?”
(*) Hỗn trướng: hỗn láo, nói năng lộn xộn.
“Có” Tống Cẩn trả lời.
Du Án lập tức tò mò hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói chuyện linh dược xảy ra ngày hôm nay, là nàng ta nghe lời Chu Nhân Nhân đến đây vu oan.” Tống Cẩn trả lời.
Du Án không nghĩ đến nàng ta việc này cũng nói, lập tức không vui: “Nàng ta bị thương nên chạy không nhanh, ta bây giờ đuổi theo đánh chết nàng.”
“Không bằng trước hết sư tôn giải thích một chút về chuyện bị vu oan.” Tống Cẩn từ từ lên tiếng.
Du Án cười mỉa: “Không phải chuyện lớn gì, ta cũng không phải không bị tổn hại gì sao, còn nhặt được mấy tên cu li và hai rương linh dược nữa.”
“Cho dù là như thế nào, sư tôn không nên đối với ta trắng nặng tìm nhẹ.” Tống Cẩn cau mày.
Giờ khắc này, hai người như đổi thân phận cho nhau, Du Án ngoan ngoãn nghe giáo huấn, chờ hắn nói xong thì nhanh chóng chuyển chủ đề: “Trù nghệ của A Cẩn càng ngày càng tiến bộ rồi.”
Trù nghệ của nàng so với mấy tên ma tu ở vực sâu còn thảm hơn.
Trước đây lúc còn tiểu đồ đệ, thì tiểu đồ đệ vẫn luôn nấu cơm, sau đó Tống Cẩn lớn lên một chút, thì chính là Tống Cẩn làm.
Nàng thật ra đã nghĩ chính mình sẽ làm, nhưng đáng tiếc sinh ra đã xung khắc với phòng bếp, một đĩa gọi là đồ ăn còn chưa làm ra được.
“Sư tôn thích là được rồi.” Tống Cẩn mặt mày ôn hòa.
Du Án liên tục gật đầu: “Thích, chỉ là vất vả cho ngươi.” Bắt hắn một thân mang đầy bệnh tật làm những chuyện vặt vãnh, khiến người khác phải thấy băn khoăn trong lòng.
“Không vất vả, chuyện ta có thể làm không nhiều lắm, chăm sóc Hoa Điền và nấu cơm là những việc ta thích làm.” Tống Cẩn nói với giọng trấn an.
Du Án gật đầu, càng nhìn càng thấy hắn thuận mắt, vì thế càng thêm hối hận vì đã dễ dàng buông ta cho tỳ nữ đã nói năng lỗ mãng kia.
Trời đã gần khuya, trong Điểu Ngữ Phong một mảnh tối đen, đường nhỏ lên núi vì chưa dọn dẹp sạch hoàn toàn nên khắp nơi đều có rễ cây hoặc cỏ dại mọc lung tung.
Tỳ nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống chân núi, thường thường bị cỏ dại hoặc đá vụn làm cho té ngã, nhưng vì sợ Du Án đuổi theo, mỗi lần té ngã đều nhanh chóng đứng dậy, bước chân nện xuống đất nhanh hơn, liều mạng chạy như bay, bằng một hơi đã chạy tới dưới chân núi.
Đã chạy một quãng đường dài, phía sau vẫn như cũ không có ai đuổi theo, nàng ta mới hoàn toàn yên lòng, che lại bả vai đi đọc theo con đường đi về phía trước, định đi nhờ một chiếc xe ngựa qua đường đi vào trong thành.
Dáng vẻ hiện tại của nàng ta, muốn ở lại Hợp Tiên Tông đã không còn khả năng, may mắn ngày thường có học lén mấy công pháp, dựa vào việc này có thể làm một người trong tiên môn, ngày sau được người đời tôn kính vẫn có khả năng.
Tỳ nữ hạ quyết tâm, bước chân không khỏi nhanh hơn, nhưng mới đi được vài bước, vết thương trên vai đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, trước mắt nàng ta ngay lập tức tối sầm, phun ra một ngụm máu đen, ngã trên mặt đất, không còn hơi thở.
Cái chết của tỳ nữ bị đuổi đi không nhấc lên gợn sóng gì ở Hợp Tiên Tông, Du Án được thanh tịnh mấy ngày, mỗi ngày đều ở lại Điểu Ngữ Phong bồi Tống Cẩn chăm sóc hoa cỏ.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Có lẽ quá rảnh rỗi nhiều ngày, ban ngày Du Án không có việc gì làm thì liền đi ngủ, thế cho vào buổi tối thường ngủ không được, nàng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đôi khi còn than khẽ một tiếng.
Nàng có một thân linh lực thuần túy, cảm quan so với người thường mạnh hơn rất nhiều, ngay cả tiếng ho khan của A cẩn ở sương phòng phía Tây, nàng đều có thể nghe rõ ràng.
Từ khi thân thể hắn có ý muốn suy sụp, ban đêm thường xuyên ho khan như vậy, ngẫu nhiên sẽ ho đến cực liệt rồi phát sốt, thậm chí là ngất đi.
Trạng thái của hắn ngày càng kém đi, không lúc nào không nhắc nhở Du Án, nếu không lấy được Tâm Đầu Huyết của Tống Giác thì tính mạng của A Cẩn sẽ khó bảo toàn.
Du Án trong đầu lộn xộn, cuối cùng không còn nằm được nữa, nàng khoác áo ngoài đi đến trước cửa sương phòng phía Tây, sau khi gõ cửa nói: “A Cẩn, sư tôn đến thăm ngươi.”
Trong sương phòng chớp mắt yên tĩnh, một lúc sau mới truyền đến giọng nói khàn khàn của Tống Cẩn: “Trời đã không còn sớm, sao sư tôn còn chưa ngủ?”
“Ban ngày ngủ nhiều quá, bây giờ ngủ không được.” Du Án nghe thấy lời vừa rồi hắn không đáp ứng, liền biết hắn không nghĩ sẽ để nàng đi vào, nhưng nàng lo lắng cho thân thể của hắn, đành giả bộ như không biết, vẻ mặt bình tĩnh đi vào phòng: “Ta nghe thấy ngươi lại ho khan, không thoải mái sao?”
Vừa dứt lời, thì nhìn thấy hắn chỉ mặc một kiện áo mỏng ngồi ở trên giường, bởi vì ho khan mà đôi mắt phiếm hồng nhìn nàng.
Tuy đã cố gắng che giấu, nhưng trên mặt vẫn hiện lên tia ưu sầu.
Đôi môi của hắn không biết có phải chịu áp lực khi ho cố ý cắn lại, giờ phút này có vẻ xinh đẹp lạ thường, giống như hoa đã nở rộ, phiền phức, mỹ lệ, lại lộ ra vẻ đẹp chết người.
Du Án cũng như vậy đối diện với Tống Cẩn, trái tim chậm rãi trầm xuống.
“Thanh âm của A Cẩn quá lớn, đã quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi sao?” Hắn thu lại cảm xúc, ôn hòa hỏi.
Du Án cong lên khóe môi, sau khi đi đến trước mặt hắn thì truyền một ít linh lực cho hắn, đợi đến khi sắc mặt của hắn tốt lên một chút mới buông ra: “Không quấy rầy, sau này đừng tự tạo áp lực cho chính mình.”
“Được.” Tống Cẩn ngoan ngoãn nghe theo.
Du Án cười cười, đỡ bả vai của hắn, ấn người ngã xuống giường, cụp mắt đắp chăn đàng hoàng cho hắn xong: “Ngủ đi, linh lực này hẳn là đủ để cho ngươi ngủ ngon đến khi trời sáng.”
Tống Cẩn nhìn thấy đôi mắt mang theo tia mệt mỏi của nàng, dừng một chút rồi mới nói: “Sư tôn cũng đi ngủ sớm đi.”
“Ừ.” Du Án cười cười, lại ngồi ở bên cạnh hắn không nhúc nhích.
Tống Cẩn lúc này trái ngược với dáng vẻ thuyết giao lúc ban ngày, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, có lẽ đã mệt mỏi đến độ nhất định, hắn rất nhanh đã ngủ say.
Du Án đợi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, thì hạ một đạo ngủ yên chú trên người hắn, sau khi bảo đảm hắn có thể ngủ ba ngày ba đêm, mới tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Trăng tối nay rất sáng, trong viện sáng trưng, gió từ núi rừng thổi xuyên qua, khiến lá cây phát ra tiếng rào rạt.
Du Án đứng ở trong viện một lúc lâu, mới đi ra phía sau ngọn núi.
Ngựa quen đường cũ tìm được cửa ra vào của vực sâu, lòng bàn tay tụ linh lực lại rồi ấn vào cửa đá.
Trông coi vực sâu chính là chức trách đời này truyền qua đời khác của phong chủ Điểu Ngữ Phong, cho nên ngoại trừ Du Án có thể mở ra cánh cửa này, bất kỳ ai trên dưới Hợp Tiên Tông cũng không thể mở ra được, đây cũng là duyên cớ khiến nàng đưa Tống Giác vào đây lúc trước.
Thật sự không thể tìm ra nơi nào an toàn bằng vực sâu, lại vừa có thể tra tấn khí ma trên người hắn.
Sau khi Du Án mở cửa thì than khẽ một tiếng, nghĩ đến lần trước biểu hiện của mình không được tốt, lần này nhất định phải biểu hiện ra chân thành, thiện lương và đáng yêu.
Tóm lại là ôn nhu, bao dung, dùng cảm tình trên nhân gian để cảm hóa hắn, cam tâm tình nguyện khiến hắn dâng lên Tâm Đầu Huyết.
Nàng vừa tính toán vừa đi vào bên trong vực sâu, mới đi được không bao xa, đã ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
Du Án sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là Tống Giác đã xảy ra chuyện, vì thế không chút nghĩ ngợi rút ra Phách Hồn Đao bay đến nơi phát ra mùi máu tanh…!
Sau đó nhìn thấy Tống Giác đứng ở chính giữa biển máu của đám yêu thú trong núi, mặc không đổi sắc đào yêu đan, vừa đào vừa ăn, trên môi dính máu, lộ ra nhan sắc yêu dị.
Tống Giác đã nhìn thấy nàng lúc nàng bay đến, nhìn nàng với ánh mắt tối đen.
…!Hắn từ khi sinh ra đã là một ma đầu, tàn nhẫn là bản tính của hắn, ăn thịt sống uống máu là chuyện bình thường.
Du Án vừa an ủi chính mình vừa mỉm cười hiền lành với hắn, có ý muốn nói hai câu quan tâm hắn, nhưng khi mở miệng…!
“Ọe.”
Tống Giác: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Du Án: Thiện ý ta muốn bày ra với hắn chính là Ọe….!
– ———–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!