Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta - Chương 7: Ngươi Muốn Song Tu Với Ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta


Chương 7: Ngươi Muốn Song Tu Với Ta


Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Du Án nói xong cảm thấy bản thân mình có chút làm quá, vì muốn che giấu sự thật nàng muốn mắng người thế mà lại nói tiểu bảo bối loại từ ngữ lừa gạt mà mấy nam tu vô sỉ có chút diện mạo hay nói ngày thường kia, vẫn là đối với một nửa hồn phách của tiểu đồ đệ, không khỏi quá già mà cũng không được đứng đắn quá.
Nhìn thấy Tống Giác không có phản ứng gì nhưng Du Án vẫn bị đạo đức của mình làm cho đỏ mặt, hắng giọng giải thích: “Ý của từ tiểu bảo bối là….!Ngươi giống tiểu bối(*) trong nhà ta, khi nhìn thấy ngươi bản tôn liền có loại cảm giác như nhìn thấy hài đồng(**), cảm thấy rất đáng yêu.”
(*) Tiểu bối: người có thân phận thấp hơn.
(**) Hài đồng: Trẻ con còn bế.
“À.”
Du Án không nghĩ tới hắn lại có thái độ không mặn không nhạt như vậy, dừng một chút rồi nói: “Ngươi tin?”
Đôi mắt Tống Giác đen trầm nhìn nàng một cái.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói: “Ta biết tiểu bảo bối có ý gì.”
Du Án: “?”
“Ngươi muốn cùng ta song tu.”
Du Án: “????”
Du Án sửng sốt một hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần thì trong nháy mắt cảm giác được bản thân mình như vừa bị thiên lôi xẹt qua một cái, chấn động đến mức lỗ tai như muốn bị điếc.

Nàng khiếp sợ mở to hai mắt, sau một lúc không nói gì thì mới hỏi: “…!Ngươi biết song tu là gì sao?”
Không thể nào! Hắn và A Cẩn không có ký ức của nguyên thân.

Hắn lại từ nhỏ đến lớn đều ở trong vực sâu, rất nhiều kiến thức thông thường đều không hiểu.

Lại nói, lần đầu nàng gặp mặt hắn là lần bao vây con yêu thú cấp cao, hắn sao có thể hiểu song tu có nghĩa là gì chứ!
“Tự nhiên biết.” Một câu của Tống Giác liền chặt đứt những suy nghĩ lung lung của nàng.
Du Án hỗn độn trong gió: “Ngươi học ở chỗ nào?” Thân thể này mới 17 tuổi, là ai cầm thú dạy hắn những thứ này?!
“Con rắn đuổi theo chúng ta dạy ta.” Tống Giác dưới đáy mắt hiện lên tia chán ghét.
Du Án sửng sốt một lúc mới hiểu được hắn quen biết với con đại yêu đang truy kích bọn họ, đang định cẩn thận hỏi kỹ càng một chút thì nghe thấy giọng nữ quyến rũ truyền đến từ đằng sau: “Tiểu bảo bối đừng chạy, ngươi lại chạy thì tỷ tỷ ta sẽ rất thương tâm.”
Du Án: “…” Tu vi đã cao như vậy, ít nhất cũng phải sống ngàn năm đến vạn năm, cũng không biết xấu hổ tự xưng tỷ tỷ với tiểu hài tử mới 17 tuổi, thật đúng là không biết xấu hổ!
Nghĩ đến con đại yêu này có suy nghĩ gây rối với Tống Giác, một cỗ tức giận xông thẳng lên trán Du Án, nghiến răng kiên nhẫn dò hỏi: “Nàng…!nàng làm được việc sao?”
Tống Giác: “?”
Thấy Tống Giác không hiểu, dưới đáy mắt Du Án hiện lên tia đau lòng, sau một lúc lâu cẩn thận hỏi: “Ngươi đã cùng nàng song tu chưa?”
….!Ừm, nàng vốn muốn uyển chuyển hỏi một chút, đáng tiếc loại chuyện này đã định là không thể uyển chuyện hỏi được.
Tống Giác nghe thấy vấn đề của nàng, trong đầu hiện lên hình ảnh đầy yêu sắc, tia chán ghét dưới đáy mắt càng nồng đậm: “Không có.”
“Không có thì tốt, không có thì tốt.” Du Án thở phào một hơi: “Nhất định phải cố gắng bảo vệ bản thân mình, hiểu không?”
Giọng điệu nói chuyện của nàng giống như người mẹ hiền đang trò chuyện với con thơ, có vẻ kỳ quái nói không nên lời.

Tống Giác lại nhìn nàng một cái, nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn của nàng thì lại một lần nữa nổi lên sát ý.
Du Án chỉ lo nghe phương hướng của con đại yêu đằng sau, trong lúc nhất thời xem nhẹ mối nguy hiểm đang gần mình.

Lúc cảm nhận được tầm mắt nóng rực, nàng vừa ngẩng đầu lên, không sai biệt lắm thấy được sát tâm trong mắt Tống Giác.
“…!Vì sao nhìn ta như vậy?” Đôi mắt Du Án chớp một cái, cố gắng nở một nụ cười với hắn: “Là vì hồi nãy ta kêu ngươi là tiểu bảo bối…!sao? Ta không giống với con đại yêu kia, nàng là dụng tâm hiểm ác, còn ta chỉ biểu đạt sự yêu thích của trưởng bối dành cho tiểu bối mà thôi.

Nội tâm ta rất thuần khiết…”
Nàng vừa cố gắng giải thích, vừa lặng lẽ buông lỏng tay đang ôm cổ hắn ra, có ý trốn trước khi hắn động thủ.
“Ngươi có thể chạy trốn khỏi nó?” Tống Giác đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
Du Án trầm mặc một cái chớp mắt, yên lặng ôm sát Tống Giác.
…!Ừ, tuy rằng vẫn chưa thấy con đại yêu kia, nhưng nàng chắc chắn bản thân nàng chạy không thoát nó.
Cánh tay đang ôm hắn một lần nữa dùng sức, ngón tay trong lúc vô tình chạm vào đằng sau cổ hắn, lúc nào cũng tạo ra cảm giác nó đang tồn tại ở đó.

Cho dù có cường địch đang đuổi theo ở phía sau, nhưng Tống Giác vẫn có lúc thất thần.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Ngươi mệt mỏi?” Sau khi nhận thấy tốc độ của hắn đang chậm lại, Du Án nhịn không được hỏi.
Tống Giác hoàn hồn, trầm mặc nhìn nàng.
“…!Nhìn cái gì?” Du Án mơ hồ có chút bất an.
Tống Giác yên lặng nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu không nhanh không chậm nói: “Tốc độ của nó quá nhanh, chỉ sợ rất nhanh sẽ đuổi tới đây.”
“Hả, cho nên?” Trong lòng Du Án dâng lên một dự cảm không tốt.
Ánh mắt Tống Giác trầm xuống: “Không thể chạy thoát như vậy, cần tìm một chỗ tránh nó.”
“…!À.”
Tống Giác nghe thấy giọng nói của nàng có chút không thích hợp, có chút cảm giác liền cúi đầu xuống, Du Án thấy hắn nhìn mình, lập tức cười vô hại.
Tống Giác mặt không biểu tình: “Ngươi cảm thấy ta sẽ ném ngươi xuống sao?”
“…!Không có.” Du Án khẩu thị tâm phi.
Tống Giác cười lạnh một tiếng: “Yên tâm, người giết ngươi chỉ có thể là ta.” Dứt lời, tốc độ chạy của hắn lại nhanh hơn.
Du Án nghe thế thì yên lòng, sau một lúc lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “…!Hồi nãy lúc ta bị trói ở tảng đá, người đã định sẽ không bỏ mặc ta?”
“Ừ.”
“Vậy vì sao ta cầu xin một hồi lâu ngươi mới cởi trói cho ta?” Du Án mở to hai mắt.

Sớm biết tiểu tử này sẽ cứu nàng thì nàng sẽ không ăn nói khép nép như vậy.
Tống Giác lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái: “Ta thích.”
Du Án: “…”
Vì sợ tiểu tử này lại khí xuất tâm ngạnh(*), Du Án dứt khoát không nói chuyện với hắn nữa, ôm chặt cổ hắn cho hắn tùy ý mang nàng rẽ bảy tám trốn đi, cuối cùng trốn vào một sơn động có hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
(*) Khí xuất tâm ngạnh: nhồi máu cơ tim dẫn đến khó thở.
Trong sơn động, mùi hương của hoa rất thích hợp để che giấu đi hơi thở của bọn họ, nhưng mà mùi hương quá nồng đậm, Du Án ngửi đến có chút choáng váng muốn nôn, một hồi lâu mới thích ứng được.
Uy áp của con đại yêu càng thêm mãnh liệt, cơ hồ nghĩ muốn thông qua khí thế áp chế và bức bách khiến bọn họ phải hiện thân.

Du Án cau mày thu hồi linh lực, nín thở nghe động tĩnh ở bên ngoài sơn động.
Đôi mắt không gợn sóng như giếng cổ lâu năm của Tống Giác nhìn chằm chằm vào sườn mặt của nàng, tầm mắt chậm rãi chuyển đến cổ nàng.
Tinh tế trắng nõn, không hề phòng bị, chỉ cần hắn dùng một chút lực là có thể bẻ gãy dễ dàng.
Du Án không có thuật đọc tâm lại còn đang nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, nghe thấy đại yêu đi một vòng ở khắp mọi nơi, cuối cùng lúc nó muốn đi tới sơn động, nàng lập tức khẩn trương đẩy Tống Giác, dùng khẩu hình miệng bảo hắn: Túi Càn Khôn.
Tống Giác hiểu được khẩu hình miệng nàng, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.
Du Án nhìn thấy hắn giống như con chó con đang bảo vệ đồ của mình, vừa nghe nói nàng muốn đồ vật lập tức muốn một trận tử chiến với nàng, ngay lập tức chỉ có thể cười bất đắc dĩ, vươn ngón tay chọc vào giữa mày của hắn, truyền âm cho hắn: “Sơn động quá nhỏ, nó rất dễ tìm thấy chúng ta, trong túi Càn Khôn có áo choàng ẩn thân, phủ lên người thì nó sẽ không thấy chúng ta nữa.”
Tống Giác vẫn như cũ cảnh giác nhìn nàng.
Mắt thấy hơi thở của đại yêu càng ngày càng gần, Du Án nôn nóng trực tiếp đưa tay sờ vào cổ áo của hắn.

Tay nhỏ mềm mại trong lúc vô tình ở ngực của hắn cọ qua cọ lại, ánh mắt của Tống Giác lập tức trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị.
Không chờ hắn động thủ bẻ gãy cổ tay nàng, Du Án đã móc túi Càn Khôn ra ngoài, thuần thục tìm áo choàng, trực tiếp phủ lên người hai người, mà cũng vì áo choàng quá nhỏ, nên vì tiết kiệm không gian mà cả người nàng trực tiếp dán ở trên người Tống Giác.
Tóc đen mang theo mùi hương hoa chui vào mũi của Tống Giác, tươi mát cùng mùi hoa bỉ ngạn đối lập nhau, rõ ràng đều là mùi hương nhưng ở trên người Du Án lại phảng phất càng mê hoặc lòng người.
Tống Giác lạnh mặt cầm một sợi tóc của nàng lên, không chút nghĩ ngợi ngửi một cái.

Du Án bị hắn kéo một cái da đầu liền có chút đau, lập tức bực bội nhìn hắn, không chờ nàng dùng ánh mắt chất vấn hỏi hắn kéo tóc nàng làm gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng đồ vật nặng bị trượt xuống đất.
Nàng lập tức dùng tay bịt miệng Tống Giác lại.
“Tiểu bảo bối, tỷ tỷ biết ngươi đang trốn ở chỗ này.

Nhanh ra đây đi, tỷ tỷ sẽ mang ngươi đi sung sướng, sung sướng.”
Giọng nữ đầy quyến rũ vang lên, Du Án liền nổi hết cả da gà, không khỏi đồng tình với Tống Giác – người bị quấy rối.
Mà Tống Giác – người bị quấy rối, giờ phút này miệng đang bị nàng bịt chặt, hơi động một chút là có thể chạm đến lòng bàn tay mềm mại của nàng, lông mày cũng vì vậy mà càng nhăn càng chặt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Tiểu bảo bối, ngươi ở đâu rồi? Tỷ tỷ bế quan ba năm, ngươi cũng không nhớ tỷ tỷ sao?” Đại yêu còn nói chuyện với vẻ làm nũng, chỉ là tư thế mỗi bước đi đều có thể làm đá nứt núi lở, cùng với giọng điệu nũng nịu khi nói chuyện hoàn toàn đối lập nhau: “Ngươi còn nhớ địa cung của tỷ tỷ không? Ba năm trước ngươi từng đi qua đó, tỷ tỷ mang ngươi đi chơi nha.”
…!Ba năm trước, lúc đó Tống Giác cũng mới mười bốn tuổi thôi! Đúng là cầm thú! Du Án ở trong lòng tức giận mắng, đồng thời càng thêm cảnh giác thu liễm hơi thở.

Đại yêu vừa tự quyết định, vừa phá hoại khắp nơi, có rất nhiều lần đá vụn đập vào áo choàng ẩn thân, vì Du Án và Tống Giác đã nín thở dùng linh lực bảo vệ cơ thể nên mới không bị thương.
Đại yêu sau khi tìm kiếm ở trong sơn động một vòng thì không còn kiên nhẫn nữa, tức giận mắng một tiếng rồi xoay người rời đi.

Du Án thở phào một hơi, lúc này hậu tri bất giác phát hiện chân phải truyền đến cảm giác đau nhức, khuôn mặt lập tức tràn đầy vẻ đau đớn chạm vào lồng ngực của Tống Giác.
Tống Giác đang muốn đứng dậy, thì bị cả người nàng ngăn lại, thân thể ấm áp mềm mại dán ở trong lồng ngực hắn, tia bạo ngược dưới đáy lòng hắn một lần nữa nổi lên cuồn cuộn.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, cả người hắn lại như bị lười, không muốn động thủ.
“Ngươi hạ dược ta?” Hắn đột nhiên hỏi.
Du Án mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”
Đôi mắt Tống Giác nheo lại, sau một hồi lâu đối diện với nàng mới đẩy nàng ra.

Du Án bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ngã xuống mặt đất, vết thương ở trên cổ chân càng thêm đau đớn.

Nàng kêu lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất, cau mày truyền một tia linh lực vào chỗ bị trật, cụp mắt nghiêm túc xoa chân.

Tống Giác lướt nhìn nàng một cái, kéo cái áo choàng lại cẩn thận quan sát, sau một lúc lâu thấy rất vừa lòng, cẩn thận bỏ vào trong Túi Càn Khôn.
Tuy đại yêu đã đi xa nhưng không thể bảo đảm nó còn trở lại hay không cho nên hai người vẫn như cũ ở trong sơn động, ai cũng không có ý tứ muốn đi ra ngoài.
Sau một hồi không ai nói lời nào, trong sơn động bất ngờ trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Du Án lặng lẽ liếc mắt nhìn Tống Giác vài lần.

Ở lần thứ ba sau khi bị hắn bắt được, dứt khoát mở ra máy hát: “Người vừa mới nói, con Xà Yêu kia muốn song tu với ngươi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Lúc Tống Giác bị đưa vào vực sâu vẫn còn là đứa trẻ mới sinh, tuy có tu vi bảo vệ cơ thể nhưng không có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Lúc đó nàng bảo yêu thú âm thầm chiếu cố hắn, cũng thường xuyên đến nhìn hắn.

Sau này khi hắn trưởng thành, nàng cũng thường thường đến nhìn hắn xem hắn phát triển như thế nào cho nên đối với chuyện của hắn nàng cũng có chút hiểu biết.
Nhưng mà việc song tu với Xà Yêu, nàng hoàn toàn không biết.
Tống Giác cơ hồ không có hứng thú muốn nhớ lại chuyện cũ, nghe thấy vậy cũng chỉ lãnh đạm liếc nàng một cái, một chữ cũng không muốn nói với nàng.
Du Án biết đứa trẻ này phải chịu uỷ khuất, không khỏi buông tiếng thở dài.
Cũng tại nàng sơ sót.

Ở trong vực sâu quanh năm không thấy mặt trời, là nơi sinh ra yêu tà, càng đi sâu vào trong vực sâu càng có nhiều đại yêu sinh ra.

Lúc trước nàng đặt Tống Giác ở tầng ngoài để nuôi dưỡng, chính là sợ hắn gặp phải mấy con đại yêu đó, nhưng lại không nghĩ đến hắn không đi vào trong tầng sâu mà những con đại yêu ở trong tầng sâu lại có thể ra đến tầng ngoài.
“Lần sau nếu nó còn muốn bắt ngươi, ngươi liền tránh ở trong áo choàng này.

Áo choàng này không chỉ có thể che giấu cơ thể mà còn có thể che giấu hơi thở, là bảo bối hiếm có.” Du Án nghiêm túc dạy dỗ, nói xong liền nhìn Túi Càn Khôn trong tay Tống Giác.
Đồ cha mẹ để lại, Túi Càn Khôn bảo bối này của nàng so với mấy trưởng lão ở trong mấy tôn phái thì có nhiều bảo bối hơn.

Nếu Tống Giác có thể học được cách sử dụng tất cả món đồ trong đó thì chỉ sợ lúc cơ thể A Cẩn khỏe trở lại cũng không thể ganh đua phân cao thấp với hắn được.
Phải nghĩ biện pháp đem đồ trở về mới được.
Đang lúc nàng nghiêm túc suy nghĩ, Tống Giác móc từ trong Túi Càn Khôn ra một cây thước dài, là cây Phách Hồn Đao dài hai tấc(*).

Du Án cả kinh, vội vàng vươn tay đoạt lấy, Tống Giác tay mắt lanh lẹ né tránh.
(*) Hai tấc: 20 cm.
Du Án chụp vào khoảng không, ngượng ngùng thương lượng với hắn: “Đây là binh khí ta thường dùng, có thể trả ta hay không?”
“Dùng tốt không?” Tống Giác nghiêm túc nhìn kỹ chuôi đao có chút cồng kềnh này.
Du Án thấy hắn nhìn chuyên chú, tim cũng theo đó nhấc lên, vội vàng nói: “Một chút cũng không tốt.

Chỉ là ta dùng quen rồi, đổi cái khác sẽ không quen…!Ngươi không thấy phía trên đã rỉ sắt rồi sao.”
Tống Giác dừng một cái, thật sự nhìn vào mấy chỗ rỉ sắt ở trên cây đao, trên lưỡi dao còn mấy chỗ trong suốt chưa bị, thoạt nhìn có chút vừa nát vừa ngu xuẩn, dưới đáy mắt thoáng hiện lên tia ghét bỏ.
Du Án thấy phản ứng của hắn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lấy về từ chỗ hắn, thì nhìn thấy hắn cất Phách Hồn Đao vào trong Túi Càn Khôn.
Du Án: “?”
“Của ta.” Tống Giác cảnh cáo liếc nàng một cái, nhắc nhở nàng đừng có không biết tự lượng sức mình.
Du Án: “…!Ngươi cũng không thích, vì sao còn muốn giữ lại?”
“Của ta.” Tống Giác lặp lại một lần nữa.
Du Án: “…” Hiểu rồi, chó con bảo vệ thức ăn, ăn có ngon hay không thì hắn cũng sẽ không cho người khác.
Nàng không nói gì nhìn Tống Giác, đáy mắt đầy u oán cơ hồ sắp tuôn ra ngoài.

Tống Giác cũng không nhìn nàng dù chỉ một cái, chỉ lo tự tìm kiếm ở trong Túi Càn Khôn.
Hắn không có hứng thú với linh dược nhưng binh khí có dáng vẻ tinh xảo cũng không thu hút được ánh mắt của hắn.

Hắn tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng lấy ra một Huyết Tích Tử(*), lúc này mới ngẩng đầu hỏi Du Án: “Đây là cái gì?”
(*) Huyết Tích Tử: giọt máu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
…!Không uổng là một tiểu ma đầu, mỗi khi cảm thấy hứng thú toàn là với binh khí tàn bạo nhất.
Du Án nhìn thấy hắn đung đưa Huyết Tích Tử trên lưỡi dao, mặt không đổi sắc giải thích: “Đây là hộp đồ ăn, ngày thường khi làm xong cơm thì sẽ đặt vào bên trong, nói chính xác thì nó chính là hộp sắt bảo vệ thức ăn, để tránh rơi đổ xuống đất.”
Huyết Tích Tử cực giống một chiếc mũ, sử dụng bằng cách ném nó lên đầu người khác, kéo lại sợi dây để thu nhỏ miệng mũ, lưỡi dao cũng vì thế sẽ khép kín lại, cắt đứt động mạch cổ của người…!Nói ngược lại thì nó giống như một cái thùng nhỏ, lưỡi dao khép kín được coi như là cái nắp, cho nên lời nàng nói cũng không phải là sai…!Đúng không?
Có lẽ nhìn thấy Du Án quá mức hiên ngang lẫm liệt, Tống Giác không chút nào nghi ngờ, chỉ là sau một lúc lâu đùa nghịch thì bất ngờ nói: “Cũng không nhất định một hai dùng để chứa đồ ăn.”
Du Án: “?”
Thấy Du Án không nói lời nào, hắn bày Huyết Tích Tử ra, bình tĩnh làm ra động tác muốn đội nó lên đầu nàng: “Đội lên như vậy, kéo dây kéo lại, liền có thể cắt đứt động mạch cổ.”
Du Án: “…”
“Không thú vị, ta thích động tay bẻ gãy hơn.” Tống Giác nói xong, cũng không nhìn biểu tình trên mặt Du Án, lập tức ném Huyết Tích Tử qua một bên.
Du Án yên lặng co cả người mình lại thành một khúc, yên tĩnh nhìn hắn thưởng thức đồ vật bên trong túi, khi thấy hắn lấy ra một cái miếng sắt có hình nụ hoa, không khỏi “này” một tiếng.
Tống Giác nghe thấy tiếng nói thì nhìn về phía nàng: “Đây là cái gì?”
“Hỏa Thụ Ngân Hoa.” Du Án nhìn không chớp mắt miếng sắt có hình nụ hoa, đáy mắt hiện lên một tia ý cười.

Đây là đồ vật không đáng tiền nhất trong túi Càn Khôn của nàng, là vật dùng để lừa gạt mấy hài tử(*) ở trong giới tu tiên, hiệu quả của nó giống với pháo hoa bình thường mà bách tính hay dùng.
(*) Hài tử: đứa trẻ.
Tiểu đồ đệ khi còn nhỏ thích nhất là cái này, nàng thường chuẩn bị mang theo bên người, sau này khi đồ đệ lớn lên thì không còn thích nữa, sau đó lại có A Cẩn, từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, so với tiểu đồ đệ thì bớt lo hơn nhiều, cũng không nói nàng muốn thứ gì, cho nên nàng cũng chưa từng mua gì.
Không nghĩ đến trong túi Càn Khôn lại còn một cái, ước chừng là dư lại từ mấy chục năm trước.
Nhớ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ, Du Án nhìn Tống Giác với đôi mắt đầy ôn nhu: “Ngươi đừng có nhìn đồ chơi cho con nít này không chớp mắt, khi nó nổ ra trong rất đẹp, ta làm cho ngươi xem.” Dứt lời, nàng vươn tay về phía Tống Giác.
Đôi mắt đen trầm của Tống Giác lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, không có ý sẽ đưa cho nàng.
Du Án bất đắc dĩ: “Vậy ngươi tự làm đi.

Ngươi có thấy phía dưới nụ hoa có một sợi dây nối không? Rút sợi dây đó ra rồi ném nó lên trời là được.”
Tống Giác nhìn phía dưới cây Hỏa Thụ Ngân Hoa, quả nhiên ở phía dưới có một sợi dây.

Hắn nhìn chằm chằm rồi nghiên cứu một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Du Án.
Hắn sinh ra ở trong vực sâu, từ khi có ký ức đều phải đối mặt với mấy con yêu thú giảo hoạt, đã sớm ăn không ít mệt cho nên hắn không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng bao gồm nữ nhân ngồi trước mặt này.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng không tin nàng nhưng vẫn muốn nghe theo lời nàng nói ấn thử.
Dù sao nàng nhỏ yếu như vậy, có ngấm ngầm giở trò mưu kế thì thế nào, một cái tát liền có thể đánh chết.
Tống Giác mặt không biểu tình bổ não mình một hồi, Du Án nghi hoặc hỏi: “Tại sao còn không kéo?”
Tống Giác dừng một chút, trầm mặc đưa Ngân Hoa cho nàng.
Du Án đầu tiên là sửng sốt, sau đó là nở nụ cười: “Ngươi nhát gan.” Thế nhưng phản ứng khi lần đầu tiên nhìn thấy món đồ này giống với tiểu đồ đệ như đúc.
Tống Giác nghe hiểu lời nàng nói, liền biết nàng đã hiểu lầm, đáy mắt lập tức hiện lên một tia khinh thường, nhưng hắn không có biểu hiện ra bên ngoài, tùy ý cho nàng hiểu lầm.
Du Án biết tiểu ma đầu không có tính nhẫn nại, sau khi cười nhạo một câu thì thức thời ngậm miệng lại, rút sợi dây ra rồi ném Ngân Hoa lên bầu trời.
Miếng sắt xẹt vào trong không trung tung ra một đường cong, bay đến chỗ cao nhất rồi bất ngờ ngừng lại, tiếp theo đó là bất ngờ nổ tung.

Ánh mắt Tống Giác chuyển động, giơ tay đẩy đổ vật kia ra, lại bị Du Án cầm tay lại.
“Đừng sợ, sẽ không làm tổn thương ngươi.” Nàng dịu dàng nói.
Lúc nói chuyện, giữa không trung bắt đầu nổ ra từng cái pháo hoa nhỏ, pháo hoa nổ tung thành nụ hoa năm màu, đem sơn động tối tăm nhiễm chút sắc thái phong phú.
Tống Giác nhìn pháo hoa rực rỡ, đáy mắt hiện lên một tia chết lặng, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ nó là gì.

Cho đến khi màn pháo hoa kết thúc, hắn vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Đẹp không?” Du Án tủm tỉm cười nhìn hắn.
Tống Giác quay đầu đối diện với nàng: “Còn nữa không?”
“Không còn.” Du Án lần đầu tiên thấy hắn biểu hiện ra cảm xúc chân thật, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Nếu ngươi thích, lần sau ta sẽ mang cho ngươi.”
“Ừ.”
“Vậy ngươi cho ta vài giọt Tâm Đầu Huyết để làm thù lao đi?”
Tống Giác mặt không biểu tình nhìn nàng.
“…!Coi như ta chưa nói gì.”
Sau khi Hỏa Thụ Ngân Hoa nổ tung, bầu không khí giữa hai người khó có được tốt lên một chút.

Tống Giác tạm thời từ bỏ suy nghĩ giết chết Du Án, cúi đầu nghịch Túi Càn Khôn, Du Án ngồi ở bên cạnh xem.
Vực sâu quanh năm đều âm u, không chia ngày hay đêm, cũng không có khái niệm về thời gian.

Du Án không biết mình đã ngồi ở trong sơn động bao lâu, chỉ biết sau khi nàng ngáp liên tục, thì dứt khoát gục đầu xuống ngủ.
Tống Giác giống như không biết mỏi mệt, vẻ mặt vẫn còn nghiêm túc thăm dò Túi Càn Khôn, chẳng qua đã lục tìm nhiều, nên thường xuyên lấy ra mấy thứ hắn đã đùa nghịch qua.

Sau khi lặp lại động tác lấy Huyết Tích Tử ra ba lần, đáy lòng hắn có chút không kiên nhẫn, lòng bàn tay tụ ra một đoàn hắc khí, lạnh mặt muốn phá hủy Huyết Tích Tử.
Nhưng không đợi hắn động thủ, một thân thể mềm mại bỗng ngã lên người hắn, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của nàng, giống như đã quên mất hắn lúc nào cũng có thể vặn gãy cổ nàng.
Biểu tình trên mặt Tống Giác hơi cổ quái, một lần nữa nhìn kỹ người đang ngã trên người mình.

Sau một lúc lâu đưa tay lên cổ nàng, nơi có kinh mạch chạy qua, sau khi nắm lấy thì cảm nhận được chân khí đang lưu động.
Ngón tay hắn nắm chặt lại.
Du Án trong lúc ngủ mơ màng nhăn mày lại đánh một cái tát qua, một âm thanh thanh thúy của tiếng bạt tay nháy mắt vang lên.

Du Án bẹp bẹp miệng, hừ hừ trở mình, sau đó ngủ tiếp.
“Lại giả bộ.” Giọng nói Tống Giác lạnh lẽo, da mặt trắng nõn có vết hồng do bàn tay lưu lại.
Du Án nhắm nghiền hai mắt, hô hấp chậm lại.
Tống Giác nheo mắt lại, trong lòng bàn tay dần dần hội tụ hắc khí, sau khi hắc khí biến thành một mảng lớn, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn và tinh tế bất ngờ cầm lấy cổ tay hắn, hắc khí trong lòng bàn tay hắn nháy mắt biến mất.

Du Án cười nửa mép, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“Tỉnh?” Hắn cười lạnh.
Du Án hằng hằng giọng rồi ngồi thẳng dậy, vuốt sợi tóc mái ra đằng sau tai, sau đó nhìn hắn đầy ôn nhu: “Làm sao vậy?”
“Ngươi không định nói gì sao?” Tống Giác hỏi lại.
Đáy mắt Du Án hiện lên một tia nghi hoặc: “Nên nói gì?”
Nàng còn chưa dứt lời, lòng bàn tay của Tống Giác một lần nữa hội tụ hắc khí, Du Án lập tức…
“Thật xin lỗi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Du Án: Ta là trưởng bối, nhường ngươi một lần cũng không sao.
Tống Giác: À..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN