Hái Hồng - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Hái Hồng


Chương 5


Nếu nói đến diện mạo, Chu Hồng Hồng không phải tự kiêu, mà là đứng ở góc độ khách quan, cô so với Thời Tiệp Nghệ thật sự dễ nhìn hơn.

Nhưng đẹp mắt thì có ích lợi gì. Cô cũng không phải là nốt ruồi son (tâm ý) của Trình Ý, cũng không phải vầng trăng sáng của hắn. Miệng hắn nói muốn kết hôn với cô, lại có phần nào là thật tâm đây?

Buổi tối đó Chu Hồng Hồng nằm trên giường trong phòng nhỏ, đầu óc lộn xộn mông lung.

Giờ phút này cô cảm thấy may mắn vì mình đã đến làng Hoàng Khê này, cô thật sự cần một lần nữa làm rõ chuyện giữa cô và Trình Ý.

—-

Làng mà Chu Hồng Hồng ở, rạp chiếu phim vừa tồi tàn vừa cũ kĩ, phim chiếu thì toàn những bộ cũ không theo kịp thời đại, cảnh phim vô cùng ảm đạm. Sau này trở thành nơi mà đàn ông tới xem phim xxx, mới miễn cưỡng duy trì được kinh doanh.

Thanh niên nếu muốn xem phim đứng đắn, sẽ phải đi sang làng bên cạnh —— làng Ô Sơn. Thật may là, giữa hai làng có mấy chuyến xe buýt đi tới đi lui, giao thông coi như thuận tiện.

Nghe nói, Trình Ý quen với Thời Tiệp Nghệ khi đi làng Ô Sơn xem phim.

Chu Hồng Hồng có một bạn học cũ, lúc học trung học dọn nhà đến làng Ô Sơn.

Có một lần, người bạn học đó tổ chức sinh nhật, mời cô đi chơi, tình cảm của hai người khá tốt, Chu Hồng Hồng thịnh tình không thể chối từ, liền đón xe buýt đi. Đến làng Ô Sơn, bạn cô đã sớm chờ ở bến xe, hai người lâu ngày không gặp, cảm thấy nói mãi không hết chuyện.

Khi đang cùng bạn học đi dạo trên đường, Chu Hồng Hồng tình cờ nhìn thấy Trình Ý nắm lấy một cô gái. Bởi vì biểu tình trên mặt Trình Ý khác hẳn so với thường ngày, cô liền để tâm chú ý vài lần.

Đó chắc chắn là cô gái mà hắn yêu thích, cho nên mới có vẻ ấm áp như vậy.

Người bạn học đã nhận ra tầm mắt của cô, nhìn sang. “Ồ? Đó không phải là Thời Tiệp Nghệ sao?”

Bạn học nổi hứng bèn lấy chuyện cô gái đó ra tán gẫu với Chu Hồng Hồng.

Thời gia là thư hương thế gia ở làng Ô Sơn, Thời Tiệp Nghệ là con gái út. Thường được cừng chiều vô cùng, lại không biết tại sao lại yêu thích người con trai kia. Vốn hai người là giấu người trong nhà vụng trộm kết giao, nhưng mà giấy không gói được lửa.

Sau này có lần đi trên đường bị mẹ Thời bắt gặp. vừa nhìn người con trai đó thì biết không phải là người đứng đắn, mẹ Thời bèn lôi Thời Tiệp Nghệ về, chỉ vào người con trai kia mà mắng, từ ngữ tuy không thô tục, nhưng cũng rất khó nghe.

Mẹ của cô bạn học đó lúc ấy cũng ở trong đám người vây xem, xem xong trở về kể lại cho cô bạn kia nghe, cậu con trai đó, bị chửi thành như vậy cũng không hé răng, chờ mẹ Thời lôi kéo Thời Tiệp Nghệ đi rồi mới rời đi.

Bạn cô còn nghi ngờ nhận xét: “Sao bây giờ vẫn còn ở cùng nhau? Còn quang minh chính đại như vậy.”

Cuối cùng bạn cô đó cũng không nói rõ sau này xảy ra chuyện gì, Chu Hồng Hồng cũng không nghe tiếp nữa.

Kỳ thật cô có thể hiểu được Thời Tiệp Nghệ thích Trình Ý đến dường nào.

Cô cảm thấy lúc Trình Ý cười dịu dàng, rất sạch sẽ lại vô cùng ấm áp. Không hề có chút lạnh lẽo tà khí nào.

Sau này, Chu Hồng Hồng cũng thường chạy sang Làng Ô Sơn mời bạn cô đi xem phim, cũng có một hai lần gặp Trình Ý ở cùng Thời Tiệp Nghệ, chẳng qua tỷ lệ rất nhỏ.

Sau này, xảy ra chuyện Trình Hạo cường bạo cô.

Chu Hồng Hồng đồng ý cùng Trình Ý hợp tác diễn trò, nhưng trong lòng lại suy nghĩ Thời Tiệp Nghệ có biết việc này không?

Cô không hỏi hắn.

Cô cho rằng mình cũng chẳng phải thật sự yêu đương với hắn, nên vấn đề tình cảm của người khác cô cũng không tiện can thiệp.

Trình Ý ở trước mặt mọi người diễn trò cùng cô, đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ liền trở lại là người xa lạ. Cũng may, cơ hội hai người ở riêng cũng không nhiều, vừa ra khỏi cửa là phải bắt đầu diễn kịch.

Một hôm, vợ cả của Trình công tử, lúc ấy đang đam mê xem phim Hàn, lại đang xem đến đoạn kịch tính muốn sống muốn chết, bà quá nhập tâm, lúc ăn cơm chiều nghĩ đến cảnh nam nữ nhân vật chính vì hiểu lầm mà chia lìa, bỗng lệ rơi lã chã.

Lão thái gia tức giận, quăng chiếc đũa, “Đinh” một tiếng buông bát, nói: “Đồ ăn Trình gia khó ăn đến nỗi khiến cho cô khóc thành nông nỗi này?”

Lúc này, Bà Hai quan sát sắc sảo, nhìn ra chút nguyên nhân.

Hai người bọn họ người vợ cả kẻ vợ bé vốn ở chung không hòa thuận, Bà Hai liền nhân cơ hội khuyên Trình phu nhân, “Lâm Đại Ngọc đẹp thì đẹp thật, nhưng chị cũng đến tuổi làm bà rồi, sao chị còn đa cảm như vậy.”

Trình phu nhân sợ Lão thái gia còn đang giận, cũng nhịn việc Bà Hai trào phúng, liên tục nói xin lỗi.

Khóe mắt Bà Hai xếch lên, lại nói: “Lão thái gia, chị con vẫn mang tâm tính của thời tuổi trẻ, thường nói, cô gái ôm ấp tình cảm mới là mang nét đẹp riêng. Ngài tuy già nhưng đừng tức giận.” Sau đó liền im lặng, bà biết có chừng có mực áng chừng đã nắm chắc.

Lão thái gia nặng nề hừ một tiếng. “Cô gái trẻ mới thích cái thứ tình yêu thể hiện ấy, cô cũng mấy chục tuổi rồi, còn khóc khi ăn cơm. Ta thấy bữa cơm này con dâu không cần ăn nữa, xem tivi vẫn quan trọng hơn.”

Trình phu nhân nghe nói như thế, biết Lão thái gia thật sự nổi giận, liều mạng nháy mắt với Bà Hai, mong đợi bà có thể trấn an ông.

Hai bà vợ tuy rằng lập trường không hợp nhau, nhưng cũng có lúc đứng chung giới tuyến.

Bà Hai trong lòng cũng có mưu đồ, lần này cứu phu nhân một lần thì phải tính xem bà ta phải trả nợ ân tình này thế nào. Bà bèn cất giọng: “Lão thái gia, mới vừa rồi chị con cũng không phải tự muốn xem, là xem cùng Hồng Hồng.

Bà Hai biết, mang Chu Hồng Hồng ra, độ khoan dung của Lão thái gia liền thoải mái hơn rất nhiều.

“Hồng Hồng có đến sao?” Lão thái gia nhìn sang Trình Ý đang một mực yên lặng ăn cơm.

Trước bữa tối lão thái gia vẫn xem hí kịch Đài Loan ở trong phòng, chưa từng lưu ý đến việc Chu Hồng Hồng đến đây.

“Nói ầm lên muốn xem Jang Dong Gun, mẹ cả là không có cách nào khác mới xem cùng.” Trình Ý gật đầu, thần sắc tự nhiên, một chút cũng không hề bị thị thị phi phi trên bàn cơm ảnh hưởng.

Trình phu nhân cũng vuốt đuôi nói theo: “Con cũng chưa từng thấy nam nữ nào yêu nhau mãnh liệt như vậy. Lão thái gia, về sau con không bao giờ xem nữa.”

Trình lão thái gia bởi vì trong lòng nhận định là cháu trai lớn của mình không đúng với Chu Hồng Hồng, lại sợ cô luẩn quẩn trong lòng đi tìm cái chết, đối với cô dĩ nhiên là dễ tính đi vài phần. Ông lại nghĩ tới câu nói kia của Bà Hai “Cô gái ôm ấp tình cảm”, nhân tiện nói: “Con dâu cả, việc hôm nay không nhắc tới nữa, lần sau tái phạm, cô cũng đừng tới dùng cơm nữa.”

Trình phu nhân vội dạ dạ vâng vâng.

Lão thái gia nhìn chằm chằm Trình Ý nói. “Hồng Hồng vì sao không ở lại dùng cơm?”

“Con có giữ cô ấy lại, nhưng mà cô ấy nói hôm nay là sinh nhật mẹ cô ấy.” Trình Ý vẻ mặt vô tội, giọng điệu không liên quan nói.

“Thứ Bảy tới mày đưa Hồng Hồng đi xem phim. Bình thường cũng không thấy hai đứa đi đâu cả, tình cảm dù sao cũng phải bồi dưỡng. Mày phải đối xử với người ta tốt một chút.”

Trình Ý như cũ gật đầu, “Vâng.”

Bà Hai lặng lẽ cong khóe miệng. Bà cảm thấy Chu Hồng Hồng đúng là rất dễ dùng. Nếu con mình thật sự có thể buộc con bé lại, như vậy coi như có cái vương bài để trị Lão gia tử rồi.

Kỳ thật Bà Hai không biết giữa lão thái gia và Trình Ý còn có giao dịch riêng. Lão thái gia lúc ấy yêu cầu Trình Ý không được phép nói cho bất cứ ai biết, Trình Ý cũng đã bảo đảm.

Bà chỉ nghĩ rằng con mình thay Trình Hạo gánh tội. Bà cũng từng nghe nói con mình cùng với một cô gái làng bên cạnh rất thân thiết, nhưng con mình nếu đồng ý cùng với Chu Hồng Hồng, nói vậy tức là đã chia tay với cô gái làng bên cạnh hay sao?

Bà Hai cũng có mưu tính của riêng mình. Mẹ con bà ở Trình gia không thân phận, không địa vị, nếu như không làm cho Lão Thái gia vui lòng, không chừng ngày nào đó còn bị lưu lạc đầu đường. Hiện nay thằng nhãi Trình Hạo không biết trốn ở chỗ nào, đàn ông của Trình gia chỉ còn Trình Ý, nếu chịu khó bớt chút thời gian trên người Chu Hồng Hồng, sau này không còn lo bị đuổi ra khỏi cửa nữa.

Ngày hôm sau, Trình Ý theo lệ thường đi đón Chu Hồng Hồng tan học, bèn nói ra chuyện này.

Chu Hồng Hồng rất kinh ngạc, “Chúng ta thật sự phải tới làng Ô Sơn?” Diễn trò còn phải chạy sang làng khác mà diễn nữa sao?

“Đương nhiên.” Lúc chỉ còn hai người bọn họ Trình Ý liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng. “Cô cảm thấy chúng ta có thể xem phim ở làng Vĩnh Cát này à?”

Cô xua tay, giải thích: “Không phải, ý của tôi là chúng ta có thể tùy tiện tìm một chỗ trốn một ngày.” Lão thái gia vốn không hề kiểm tra xem bọn họ có thực sự đi ra ngoài chơi hay không.

“Chúng ta sẽ đi làng Ô Sơn.” Hắn rốt cục nghiêng đầu nhìn cô, khẩu khí hoàn toàn không cho cô cãi lại.

Chu Hồng Hồng bỗng nhiên chợt hiểu ở làng Ô Sơn còn có ai đó.

Cô chưa từng nghe Trình Ý nhắc tới Thời Tiệp Nghệ, cũng không biết bọn họ rốt cục là có quan hệ như thế nào. Cô thấy hắn kiên trì như thế, bèn theo ý của hắn. Chẳng qua cô vẫn nhắc nhở hắn: “Tiền xe, tiền vé xem phim đều là do anh phụ trách.”

Trình Ý khinh thường nói: “Vậy cô phải báo cáo với Lão gia tử chứng minh cho tôi việc này.”

“Đó là đương nhiên.” Cô vốn là một diễn viên có trách nhiệm.

Đến ngày thứ Bảy, Trình Ý đến Chu gia đón cô.

Lúc ấy ấn tượng của mẹ Chu đối Trình Ý vẫn chưa tốt lắm. Trước khi con gái đi, bà còn dặn dò: “Đừng để cho nó chiếm tiện nghi của con đấy. Rạp chiếu tối như mực, phát hiện nó mà đến gần thì phải đánh vào tay nó!”

Chu Hồng Hồng cảm thấy mẹ mình lo lắng xa quá rồi. “Mẹ, mẹ yên tâm. Anh ta ngay cả ngón tay của con cũng chưa dám đụng vào đâu. Đầy đường cái đều là các cô em của anh ta mà anh ta còn chẳng thèm, anh ta không có hứng thú với con gái của mẹ đâu.”

Sự thật chính là như thế. Từ đầu làng đến cuối xóm, Trình Ý chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể kéo tới một đám con gái.

Hơn nữa có một bí mật là hắn thật sự rất lạnh nhạt với cô.

Thật ra cô cảm thấy mặc dù ở trước mặt người khác, hắn cười với cô rất dối trá. Nhưng hết lần này tới lần khác người ngoài đều không phát hiện ra. Nói cái gì mà người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê, đều là gạt người.

Hai người một đường mỉm cười đến trạm xe buýt, nhưng rất ít nói chuyện với nhau.

Chu Hồng Hồng và Trình Ý từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nhìn thấy có người liền biểu hiện ra bộ dạng cô gái nhỏ thẹn thùng xấu hổ. Cô cảm thấy cô có thể ghi danh đi học lớp diễn viên rồi…

Trái lại Trình Ý thì đơn giản hơn nhiều, hắn chính là chỉ cần tùy tiện ngắm ngắm Chu Hồng Hồng, cũng khiến cho người ta cảm thấy hắn đang liếc mắt đưa tình với cô…

Chờ xe buýt đến, Trình Ý thấy trên xe không có ai, cũng không để ý đến cô nữa, tìm chỗ ngồi xuống.

Chu Hồng Hồng vốn muốn ngồi tách khỏi Trình Ý, nhưng thấy lái xe ở đây, sợ tin đồn này nọ, liền ngồi bên cạnh hắn.

Hắn ngồi bên cửa sổ, cô ngồi gần lối đi.

Hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bèn không nhìn ra hướng cửa sổ nữa.

Đi được một trạm, có người quen lên xe, ân cần hỏi thăm Chu Hồng Hồng: “Hồng Hồng, hai vợ chồng cháu đi đâu thế?”

“Thím Trương, chào buổi sáng. Chúng cháu chuẩn bị đi làng Ô Sơn xem phim.” Cô lại treo lên nụ cười quen thuộc, tay ngầm chụp vào eo Trình Ý.

Trình Ý lười nhác nghiêng đầu lại, cười cười với bà thím kia, cũng không lên tiếng.

“Người tuổi trẻ bây giờ, thật sự là yêu nhau thì dính lấy nhau.” Thím ấy sang sảng cười ha ha.

Chu Hồng Hồng đều không hiểu những người này rốt cuộc thấy thế nào.

Bởi vì người nọ chọn chỗ ngồi cách bọn họ khá xa, tùy tiện nói vài câu sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Trình Ý lại lần nữa nhìn sang bên cửa sổ, cũng không quan tâm đến cô.

Đến trạm bọn họ phải xuống xe, Chu Hồng Hồng nói: “Xuống xe.” Sau đó quay đầu nhìn hắn một cái, ngây ngẩn cả người.

Lại là cái nụ cười đó.

Cô kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là Thời Tiệp Nghệ đứng ở dưới đó.

Trình Ý đứng lên, lại phát hiện Chu Hồng Hồng không động đậy, nhíu mày thúc giục: “Đi thôi.”

Chu Hồng Hồng bị thân thể hắn cản tầm mắt. Cô lấy lại bình tĩnh, cũng đứng lên, lặng lẽ xuống xe.

Thời Tiệp Nghệ đứng ở trước mặt bọn họ, tự nhiên tươi cười với Trình Ý.

Chu Hồng Hồng giờ khắc này cảm giác hành động của mình đúng là gượng gạo, trước mắt mới là ánh mắt của thiếu nữ đang yêu, trong trẻo mà ngọt ngào.

“Chu Hồng Hồng, đây là Thời Tiệp Nghệ.” Trình Ý giới thiệu.

“Chu Hồng Hồng, xin chào.” Thời Tiệp Nghệ tựa như không biết thân phận hiện tại của Chu Hồng Hồng là vợ chưa cưới của Trình Ý, cô ta tỏ ra rất thân thiết với Chu Hồng Hồng.

“Xin chào.” Chu Hồng Hồng cố gắng hết sức làm cho mình cười tự nhiên một chút.

Thì ra Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ chưa chia tay…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN