Hai Kiếp Đều Là Anh
Chương 11
Còn Khuynh Đề từ lúc lên xe taxi đến lúc về đến nhà trọ cô không nói tiếng nào, Ngải Lệ cũng im lặng.
Vừa bước vào cửa, Khuynh Đề ôm Ngải Lệ khóc òa lên, tiếng nấc nghẹn tức
tưởi của Khuynh Đề làm Ngải Lệ đau lòng. Cô biết Khuynh Đề có tâm sự, cô im lặng để Khuynh Đề có thời gian suy nghĩ, có thật sự nên nói cho cô
nghe hay không thôi.
” Ô ô tại sao anh ấy làm vậy với tớ? Tại
sao lúc nào cũng làm tim tớ đau đớn thế này.. Ngải Lệ cậu nói đi, tại
sao tớ lại yêu anh ta mù quáng đến thế này.. ”
Cô vỗ lưng an ủi Khuynh Đề, ôm cô vào nhà.
” Ngoan, vào trong nhà rồi nói tiếp, đứng ngoài đây rất dễ bị cảm hàn.”
Khuynh Đề khóc một trận thật đã. Ngải Lệ thì thở dài ôm lấy cô an ủi.
Một lúc sau tịnh tâm lại, cô kể lại tất cả đầu đuôi về chuyện cô và Lãnh Thế Thiên cho Ngải Lệ nghe, trừ việc cô trùng sinh.
Cô nguyện sẽ chết tâm với anh, đây là lần cuối cùng cô khóc vì anh. Thật
sự bên anh bao nhiêu năm cô vẫn chưa hiểu hết được anh, con người anh
thật khó đoán, buồn vui thất thường.
Cô mệt mỏi thiếp đi, Ngải Lệ đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài.
Bước ra cổng nhà trọ, Ngải Lệ rút trong túi một tấm thẻ danh thiếp, đó là
của Lãnh Thế Thiên. Anh đưa cho cô lúc gặp cô trong nhà hàng Vạn An, lúc đó anh đi hợp tác khách hàng, còn cô đi theo bạn bè hợp mặt. Anh chỉ
nói lúc nào cô và Khuynh Đề cần giúp, cứ tìm đến anh, rồi bước đi.
Ngải Lệ nhìn lên trời, hôm nay trời không trăng sao, u ám như lòng bọn họ.
***
Khuynh Đề cô bắt đầu kiếm được công việc mới, phục vụ quán cà phê đối diện
bệnh viện An Bình, nơi bà cô chữa trị. Từ hôm đó đến giờ đã hơn một
tháng, anh không đến tìm cô nữa, có chút mất mát trong lòng nhưng cô
cũng tự nhủ với bản thân, đó là tình một đêm.
Cô thở dài, dù sao anh cũng đâu biết cô ở đâu, chỉ có cô là hoang tưởng.
Đang loay hoay dọn bàn, cô nghe được hai nữ sinh đang ngồi cạnh cửa sổ đang
nói về Lãnh Thế Thiên. Cô không muốn tò mò biết thêm về anh nữa, nhưng
lại không tự chủ được đôi chân, bước đến nghe lỏm.
” A, bài báo bát quái này lại đăng tin đồn Lãnh Thế Thiên tiếp nhận vị hôn thê nước
ngoài của mình làm trợ lý tổng giám đốc a .” Nữ sinh A đọc bài báo.
” Hu hu hoàng tử của tớ lại còn giúp ả ta lên làm trợ lý tổng giám đốc
ư.. thật buồn quá đi.” Cô nữ sinh B cụp đầu xuống bàn, tỏ vẻ đau khổ.
Nữ sinh A buồn cười nhìn người bạn thân ” nè, Lãnh Thế Thiên bao giờ là
hoàng tử của cậu a, cậu có biết vị hôn thê của Lãnh Thế Thiên nổi tiếng
cỡ nào không hả?”
” Cỡ nào cơ chứ? Tớ đọc bài báo hai tuần
trước thì bảo cô ta theo Lãnh Thế Thiên qua Pháp du ngoạn, bây giờ thì
được lên làm trợ lý của anh ta, cũng chỉ là vị tiểu thư gia đình giàu có nào đó theo bám Lãnh Thế Thiên của tớ thôi a.” nữ sinh B khịt mũi
khinh thường.
Nữ sinh A lắc đầu cười trừ ” Cô ta là Crystina
Jones , con cưng của chủ tập đoàn dầu khí Gold River đó, Mark Jones. Tớ
search trên mạng còn biết được cô ta tốt nghiệp đại học Harvard, cũng là người mẫu, diễn viên nổi tiếng nữa a, thật là tài giỏi.”
” À mà còn một tin nữa.” nữ sinh A nhiều chuyện.
Nữ sinh B ngóc đầu dậy, tò mò ” chuyện gì?”
” Nghe nói cô ta yêu Lãnh Thế Thiên chín năm rồi a, thật chung tình. Mình bắt đầu ngưỡng mộ cô ta rồi.” Nữ sinh B đầy hưng phấn.
Khuynh
Đề cô nghe đến đó đã quay đầu bước đi, đầu óc rối bời. Anh đã có vị hôn thê, yêu anh đến tận chín năm. Còn năm năm của cô có nghĩa là gì với
người ta chứ, cô cười chua xót.
Cảm thấy như dưới chân sụp đổ,
cô loạng choạng, đi ngang chạm vai Đỗng Sơn té xuống. Cô chạm vào mặt
mình, nước mắt cô chảy xuống khi nào cô cũng chẳng hay.
” Khuynh Đề, em làm sao vậy?” khuôn mặt Đỗng Sơn đầy lo lắng, cuối xuống nắm giữ vai cô.
Cô lắc đầu, run rẩy đứng dậy ” Anh Đỗng Sơn, em không sao. Em muốn vào
tolet một lát.” cô không để ý đến khuôn mặt Đỗng Sơn đầy vẻ đau lòng,
chạy đi.
Vào tolet, cô đóng cửa phòng lại, thân thể như chẳng còn chút sức lực, bất lực ngồi xuống cánh cửa phòng.
Tại sao ông trời luôn hành hạ cô đến như vậy, tại sao cứ nhắc đến anh là
trái tim cô nhói lên đầy đau đớn. Cô đã biết trước anh chỉ muốn đùa giỡn với cô, sao cô cứ tin tưỡng anh có một chút thật lòng với mình, cô thật ngu ngốc, cô lại mong đợi, đợi anh một lần nào đó xoay người lại nhìn
cô.
Giờ thì cô đã sáng mắt ra, anh đã có vị hôn thê, còn là môn
đăng hộ đối với gia thế nhà anh. Cô chỉ là bông hoa dại ven đường thôi,
được anh chạm vào đã yếu đuối run rẩy, chưa hề xứng với anh.
Cô
chợt nhớ lại những ngày làm ảnh vệ, đi theo anh. Bao nhiêu lần phải xua
đuổi những cô gái vây quanh anh, ôm những bó hoa, sôcôla tình yêu vứt
vào thùng rác. Anh rất vô tình, nhưng làm các cô gái càng điên cuồng,
chạy theo đuôi anh. Cô rất hâm mộ những cô gái đó, có thể la hét nói yêu anh đơn giản, không sợ hãi. Còn cô chỉ im lặng giấu tình cảm suốt những năm năm trời, một chữ cũng chưa hé miệng.
Tiếng gõ cửa phòng
tolet làm dứt đoạn suy nghĩ của cô ” Khuynh Đề, có người tìm con, là
một chàng trai rất đẹp trai a, hình như dì thấy trên tivi rồi.”
Bà chủ Ngọc Từ chưa từng thấy chàng trai nào đẹp như vậy, bà thấy anh ta ở đâu rồi chẳng nhớ, rất lễ phép nhờ bà nói muốn gặp cô bé Khuynh Đề này. Bà cũng hơi lưỡng lự, vì Khuynh Đề làm hơn một tháng nay, chưa thấy cô
bé nói có người bạn khác giới. Bà sợ gặp kẻ xấu, nhưng ánh mắt anh ta
lại rất kiên định, làm cho bà có chút tinh tưởng, nên vào gõ cửa kêu cô
bé.
Cô vỗ nhẹ mặt mình, lấy lại tinh thần, mở cửa ” Cô Ngọc Từ, con ra ngay.”
Cô mỉm cười cùng bà chủ Ngọc Từ bước ra trước quán, thấy bóng dáng quen
thuộc đang đứng ngay cửa ra vào. Cô khựng người lại, mở to mắt kinh
ngạc, là anh, Lãnh Thế Thiên.
Anh bận áo sơ mi kẻ ca rô xanh
trắng, quần trắng, giày vải nam cùng màu xanh, thật trẻ trung. Mái tóc
đen bồng bềnh lãng tử, trên tay còn có bó hoa hồng đỏ tượng trưng cho
tình yêu trai gái.
Sao anh lại ở đây, bây giờ anh phải ở bên vị hôn thê mới đúng. Cô vừa vui mừng vừa kinh ngạc, tim cô đang đập nhanh.
” Khuynh Đề, tặng em.” Anh cầm bó hoa đến trước mặt cô, dịu dàng nhìn cô.
Đã hơn một tháng không gặp cô gái nhỏ này, anh rất nhớ cô. Anh cố gắng
hoàn thành hết công việc nữa năm chỉ trong vòng một tháng, anh đã làm
quên đêm ngày chỉ vì muốn có ngày hôm nay, ngày gặp lại cô.
Cô
luôn vẫn vậy, vẫn ngây thơ trong sáng, đôi mắt trong veo nhìn anh có
kinh ngạc, có vui mừng. Không một chút gì giả dối như bao phụ nữ khác,
cô rất khác biệt, nên anh đã rơi vào lưới tình cô giăng tự bao giờ anh
cũng chẳng biết.
Xung quanh được một phen bất ngờ, tỏ tình a. Đồng thanh ồ lên.
” Anh.. đến đây làm gì? Anh có tặng lầm người không?” Cô kinh ngạc, anh tặng hoa cho cô sao, cô không nằm mơ đó chứ.
Anh lắc đầu nhìn cô, nở nụ cười như mùa xuân ” Anh không lầm, người đó chính là em, Khuynh Đề.”
” Tôi.. tôi.. không nhận. Cám ơn anh, anh đem bó hoa này tặng cho vị hôn thê anh thì đúng hơn.” Cô bối rối vì nụ cười của anh.
” Hôn thê? Em đang nói cái gì vậy? ” anh khó hiểu
” Báo đăng anh và vị hôn thê lên trang nhất hôm nay rồi.” cô chạy đi đến hai nữ sinh ngồi bàn, mượn tờ báo đem đến tay anh. Mà hai nữ sinh ngây
ngốc, không tin đang được gặp Lãnh Thế Thiên, thiên vương trong lòng các nữ sinh.
Cầm tờ báo cô đưa, tiêu đề báo làm tay anh run rẩy, nổi cả gân xanh.
” Lãnh Thế Thiên và vị hôn thê Crystina Jones, có chăng sẽ có một đám cưới hoành tráng khắp cả nước trong nay mai? ”
Anh xé nát tờ báo trước mặt cô. Anh sẽ kiện tòa soạn báo này, thật làm anh tức chết mà.
Cô lắc đầu, cười chua chát ” Anh đừng tốn thời gian đùa giỡn với tôi nữa. Tôi không phải là đồ chơi cho anh kéo tới lui.”
Đỗng Sơn nghe được hết cuộc nói chuyện giữa cô và Lãnh Thế Thiên, anh luôn
biết kẻ giàu có luôn kiếm thú vui để tiêu khiển, trong đó đa số sẽ là
dân nghèo tụi anh. Chạy lại nắm tay cô.
” Tôi biết anh là dân có tiền, nhà giàu. Khuynh Đề không phải là cô gái để anh đùa giỡn, mời anh rời khỏi quán.”
” Anh biết cái gì mà nói. Cô ấy là người của tôi, tôi có quyền làm gì cũng không liên quan đến anh.” Lãnh Thế Thiên giận dữ.
Lãnh Thế Thiên anh thấy chàng trai này đến nắm tay Khuynh Đề, máu ghen tuông nổi lên. Anh nắm tay cô, kéo cô lại bên mình.
” Anh đã có vị hôn thê rồi, còn níu kéo Khuynh Đề là sao? ” Đỗng Sơn tức giận nhìn anh.
” Cô ta không phải vị hôn thê của tôi. Và Khuynh Đề là người phụ nữ của
tôi, anh nghe rõ chưa?” tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm.
” Hai người thôi đi!” cô hét lên, trái tim đầy đau đớn.
Cô nhìn hai người đàn ông đang giằng co cãi nhau. Nghĩ đến mình cô càng đau lòng.
” Lãnh Thế Thiên, tôi nói rồi. Anh có vị hôn thê rồi, đừng tốn thời gian
lên người tôi nữa. Mời anh về cho, nơi này không hoang nghênh anh.”
Cô xoay sang nhìn Đỗng Sơn ” Đỗng Sơn cám ơn anh, em không sao đâu. Anh đừng vì em mà cãi nhau nữa.”
” Anh nói là anh không có vị hôn thê nào cả.” Cô ngốc này sao không chịu tin anh chứ.
Cô lắc đầu, cười khỗ tâm ” Làm sao tôi tin được anh?”
Anh tức giận kéo cô ra khỏi cửa. Xung quanh đã khách uống ở quán đã ồn ào, có người còn hò reo trong kinh ngạc.
Đỗng Sơn muốn chạy ra đã bị bà chủ Ngọc Từ ngăn lại.
” Cô Ngọc Từ, để con đi giúp Khuynh Đề.” Đỗng Sơn khó hiểu nhìn bà.
” Chuyện của Khuynh Đề, hãy tự để con bé giải quyết. Con đi theo cũng không giúp được gì đâu.”
” Nhưng..”
Ngọc Từ vỗ lưng an ủi anh. Thằng nhóc này nhìn đã biết để ý Khuynh Đề, chỉ là có điều ngại ngùng không chịu nói.
Anh bất lực nhìn bóng xe biết mất, lòng đầy hỗn độn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!