Hai Kiếp Đều Là Anh
Chương 7
Quán bar Ánh Đêm là
nơi tụ tập cũng như là nơi để giao lưu của giới nhà giàu, ngôi sao nổi
tiếng, khi bước vào mới biết được người có tiền đã tiêu hoang ra sao.
Rượu luôn được nhập từ nước ngoài về hàng ngày, mỗi ngày điều có ca sĩ,
nhóm nhạc nổi tiếng đến hát.
Ánh Đêm như tên của chính nó, mờ
ảo, đẹp một cách tinh xảo, tinh tế từ cách bài trí nội thất đến cả nhân
viên phục vụ. Nhân viên ở đây nam là áo sơ mi trắng, quần tây, còn nữ là sườn xám đỏ, làm nên vẻ đẹp Ánh Đêm đậm chất Á Đông. Quán bar xây dựng
như một tòa kiến trúc hiện đại Trung Quốc , đầy đủ như một sân chơi xa
hoa để bạn tiêu tiền. Dù là quán bar nhưng muốn vào Ánh Đêm phải chấp
nhận ba điều quy định.
1. Phải có Black Card riêng của Ánh Đêm mới bước vào quán bar này.
2. Không bắt ép nhân viên uống rượu/bia khi nhân viên không muốn.
3. Không được gây rối, đánh nhau trong quán, dù bất cứ điều gì.
Khuynh Đề làm ở đây đã được hai ngày, vóc dáng cô cũng không quá tệ, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, lại có học thức vì quán bar cũng có người nước ngoài
vào, nên cô vào xin việc làm cũng không quá khó khăn. Tiền lương ở đây
tương đối cao nên cô cố cắn răng vào làm việc, dù sao cũng chỉ có làm ở
đây một tháng, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, khi bắt đầu vào kỳ học mới cô cũng sẽ tìm công việc khác phù hợp với mình hơn. Còn Ngải Lệ đã
xin được việc làm tốt ở công ty bạn bè của gia đình. Ngải Lệ có ngỏ ý
muốn giúp cô vào công ty đó nhưng cô từ chối, vì Ngải Lệ đã giúp cô
nhiều, lần này cô muốn tự lập một mình.
Hôm nay cô và Màn Yến
trực bàn cho một đám doanh nhân đầu hói, bụng bự. Mỗi tên đều ôm một cô
gái đi chung, sờ mó, ôm hôn , các cô lã lơi mỉm cười, vẫn không nói gì,
có cô còn bạo gan đáp trả nụ hôn ghê tởm đó.
Màn Yến nhìn thấy còn muốn nôn ” Thật sự kinh tởm quá a. Tớ đi lấy đá thêm đây, cậu coi bàn nhé.”
” Được.” Khuynh Đề mỉm cười, Màn Yến là bạn cô quen được hai ngày khi
vào đây làm, hai người nói chuyện rất hợp nên thân nhau rất nhanh, điều
chung cảnh ngộ ba mẹ mất sớm, nên cô và Màn Yến quyết định làm chị em
tốt với nhau.
Bỗng một tên kéo cô vào long hắn, là tên mời các
doanh nhân này vào bar. Bên hắn không có cô gái nào, nhìn các tên khác
có gái ôm ấp làm hắn them thuồng, khó chịu. Mà từ lúc vào phòng, hắn đã
để ý đến cô. Hắn ôm cô, thì thào bên tai ” Em thật đẹp, tối nay đi với
anh nhé.”
Cô đẩy hắn ra, nhưng thể lực cô quá yếu đối với đàn ông ” Xin ông tự trọng dùm.”
” Hừ, làm giá. Không phải vào đây làm vì kiếm tiền sao, đây không thiếu
tiền, theo anh đi, anh không bạc đãi em đâu.” Hắn cười khinh miệt, càng ôm cô thật chặt vào lòng.
Cửa phòng đẩy vào, nam phục vụ đưa
tới trước mặt hắn là ly rượu màu xanh ngọc. Cô đưa ánh mắt kêu cứu với
nam phục vụ, nhưng hắn làm như không thấy, xoay người rời đi. Cô tuyệt
vọng, càng vùng vẩy hơn nữa. Tên đầu hói bỗng bóp miệng cô, cầm ly rượu
gót vào.
Cô không thể làm gì hắn, hắn dù sao cũng là đàn ông nên thể lực mạnh hơn cô rất nhiều. Tay chân cô quơ loạn, chỉ phát ra được
tiếng ” umm..ưm..”, nước mắt cô chảy xuống. Thật sự nhục nhã, cô đã
lầm nơi sang trọng thế này thật sẽ không xảy ra chuyện này, như cô không thể nào biết trước được chuyện gì.
Màn Yến quay lại vào phòng,
thấy cảnh tượng một tên đàn ông ôm Khuynh Đề ép cô uống rượu nhưng hình
như cô không có chấp nhận, còn một đám đàn ông ngồi xung quanh hò hét cổ vũ. Cô hoảng hốt chạy đi tìm quản lý Lam Phượng, nước mắt cô bắt đầu
rơi, sợ người bạn tốt có chuyện gì thì đây sẽ là lỗi của cô.
Cô
chạy đến cửa quán bar thấy Lam Phượng đang cúi đầu chào hỏi ba chàng
trai trẻ mà cô cũng biết đó là Tần Vũ Thành, Nghiêm Hạo, Lãnh Thế Thiên, mà trong đó Tần Vũ Thành là chủ nhân của Ánh Đêm này. Cô chạy lại cầm
tay Lam Phượng hốt hoảng ” Chị Lam Phượng, cứu Khuynh Đề, con bé bị một tên ép uống, em sợ nó không chịu nổi. Chị mau vào phòng Sơn Tuyết cứu
Khuynh Đề, em van chị.”
Lam Phượng nhăn mày ” Hừ, người này
quá xem thường quy định của Ánh Đêm rồi.” cô chạy đi đến phòng Sơn
Tuyết, thì có bóng người xoẹt ngang cô, còn nhanh như gió.
Lam Phượng kinh ngạc ” Lãnh tổng? ” . Mà Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành còn kinh ngạc gấp bội, sửng sờ vài giây.
Lãnh Thế Thiên không để ý đến xung quanh chạy đến phòng Sơn Tuyết, lòng anh
nóng như lửa đốt. Cô ngốc này thật làm anh tức giận mà, mở lời cho cô
đến Lãnh Phong cô không chịu làm, lại chui đầu vào nơi rắc rối này. Chưa đến một phút anh đã chạy tới phòng Sơn Tuyết, nơi này anh quá quen
thuộc, dù sao cũng là quán bar của Tần Ngọc Thành, anh và Nghiêm Hạo
cũng đến thường xuyên, xem như là khách VIP ở đây.
Anh hít một
hơn mạnh, chân anh đạp vào cánh cửa thật mạnh ” rầm! ” cánh cửa phòng
Sơn Tuyết đổ xuống. Anh nhìn một màng trước mặt, trán anh nổi cả gân
xanh, tay anh nắm lại thành nắm đấm, nghiến răng ” Mẹ kiếp.”
Khuynh Đề bị tên đầu hói đó đang cởi ra gần bộ sườn xám cô bận trên người,
thấy cả áo lót ở trong. Cô xụi lơ trong người hắn, hô hấp khó khăn,
miệng thỏ thẻ ” cứu..em.., cứu..em.. Lãnh..Thế..Thiên..”
Tên
đầu hói chuẩn bị cởi áo lót Khuynh Đề thì cánh cửa đổ sầm xuống, làm hắn giựt mình dừng động tác, chưa kịp mở lời thì đã bị một cú trời giáng
vào mặt , xung quanh tiếng la hét của các cô gái, còn mấy tên đi chung
kinh ngạc không nên lời. Lúc hắn tỉnh táo lại được đã thấy Lãnh Thế
Thiên cởi áo khoác vào người cô, ôm cô gái hắn ta chuốc thuốc ra đến
cửa. Hắn tức giận ôm má, quát to ” Thằng chó, mày là ai mà dám dành phụ nữ với ông. Mày biết tao là ai không thằng oắc con? ”
Lãnh Thế Thiên dừng bước chân, cười khinh miệt ” Là ai? ”
Vừa lúc đó Nghiêm Hạo, Tần Vũ Thành, Màn Yến và quản lý Lam Phượng vừa chạy đến đã thấy màng này thật kinh sợ. Lãnh Thế Thiên lạnh lùng như một tòa băng lạnh lẽo, đôi mắt sắt lạnh không một chút nhu tình, đang cười như
không cười, làm người khác sởn cả da gà. Khuynh Đề được ôm trên tay thì
thở khó khăn, đôi mắt đầy sương mờ, khuôn mặt ửng đỏ, tay chân không cử
động nỗi.
” Tao là phó tổng công ty Long Hạch, Trần Ngàn. Nếu
mày biết điều thì trả lại phụ nữ đó cho tao, và quỳ xin lỗi xem như tao
có thể bỏ qua.” Hắn đắc ý nói.
” Công ty Long Hạch, bên nghành điện tử à. Ha ha về nói lại với tổng giám đốc Lâm của ngài, Lãnh Thế
Thiên đây rất làm vui vẻ khi công ty trong ba ngày tới sẽ phá sản.” Anh nhấn mạnh hai từ phá sản rồi xoay người đi. Bước tới quay sang nhìn
Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành ” Tớ có việc về trước.”
Nghiêm Hạo
nhìn nữ nhân trong lòng Lãnh Thế Thiên có chút kỳ lạ, nhìn sắc mặt cô
gái này có gì đó không ổn. Anh nhìn đến ly rượu trên bàn thì hiểu rõ ,
mà anh không thể tin được, kiểu phụ nữ ốm yếu này mà cũng tóm được tên
Lãnh Thế Thiên lạnh lùng này sao, anh bắt đầu thích thú với cô gái này
rồi. Nhìn bóng Lãnh Thế Thiên dần mất hút, anh đứng một bên cầm điện
thoại ” Là tôi đây. Anh sắp xếp phòng tổng thống cho Lãnh Thế Thiên,
ngay bây giờ. ” Anh cúp máy, nụ cười trên môi càng rạng ngời. Đêm nay
là một đêm dài với Lãnh tổng đây , ha ha .
Còn Tần Vũ Thành cực kỳ tức giận nhìn Lam Phượng ” Dọn dẹp đống rác rưỡi này khỏi Ánh Đêm
cho tôi. Còn cô khi xong việc lên văn phòng tôi nói cho rõ chuyện này,
không phải tôi đưa ra quy định là để cho cô làm ngơ không quản lý, hiểu
không, hừ.” anh khoác vai Nghiêm Hạo bước đến quầy rượu.
Lam
Phượng mặt trắng bệch , kêu bảo vệ rồi nhìn đến người đàn ông đầu hói
trong phòng này, mặt hắn cắt không còn giọt máu, chắc đã biết đắc tội
với ông trùm của tập đoàn mạnh nhất nước sẽ ra sao rồi. Màn Yến thấy
Khuynh Đề được cứu thì nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cô không tin được
Khuynh Đề lại quen với Lãnh tổng a , thật bất ngờ .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!