Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 82: Thiếu
Lý Cảnh nâng mắt, trông thấy Tề Ngọc Yên đang nhìn vào mình, trong mắt lấp lóe ánh lệ. Lòng hắn đã rối thành một nùi.
Hắn biết, Tề Ngọc Yên và Chung Dục có tình ý với nhau. Thậm chí nàng vì Chung Dục mà không sợ giả xấu để trốn tránh. Nhưng, thời gian qua, hai người sống chung với nhau qua từng đoạn, ngọt ngào như vậy. Mọi thứ đã in sâu vào lòng hắn. Hắn không tin, nàng không có tí thật tâm nào với mình. Hơn nữa, bọn họ còn có Huyên Nhi, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Lý Cảnh quay sang, nhẹ nhàng cười với Tiêu Thái hậu: “Mẫu hậu, kỳ thật chuyện ngọc bội kia, nhi thần đã biết lâu rồi. Chung thị vệ và Tề gia có quan hệ thân thiết, hắn tặng miếng ngọc bội chúc mừng Ngọc Yên, nhi thần cảm thấy không có vấn đề gì cả nên bảo Ngọc Yên cứ nhận lấy.”
Nói xong hắn cười nhẹ ra tiếng: “Lại không ngờ, miếng ngọc bội nhỏ này lại phát sinh ra rắc rối lớn đến vậy!” Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn Trịnh Chước, “Hoàng hậu, sau này có chuyện gì, ngươi đừng quấy rầy Thái hậu nữa, tới hỏi ta trước, đỡ oan uổng người tốt.”
Nghe vậy, Trịnh Chước cứng đờ cả người. Lời Lý Cảnh rõ ràng chỉ trích việc mình chưa điều tra ngọn ngành đã đổ bừa Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Lý Cảnh. Nàng chưa bao giờ kể với chàng xuất xứ của miếng ngọc bội kia, nhưng lúc này chàng lại nói như vậy.
Nàng không biết, chàng có tin lời mình không. Nhưng nàng biết, vào giờ khắc này, chàng lựa chọn bảo vệ mình.
Nước mắt tựa như dòng suối tuôn trào.
Cảm kích, cảm động, cảm ơn, đồng loạt dâng lên trong lòng.
Kiếp này, chàng đã không làm mình thất vọng.
Trông thấy Tề Ngọc Yên đã khóc không thành tiếng, Lý Cảnh đi tới, đỡ nàng dậy khỏi mặt đất, ôn nhu nói với nàng: “Ngọc Yên, khiến nàng chịu oan ức rồi.”
Lúc này, Tề Ngọc Yên không nhịn được nữa, nhào vào ngực hắn, “A!” một tiếng khóc lớn.
“Ngọc Yên, sao nàng ngốc thế cơ chứ? Cứ nói rõ ràng mọi chuyện cho mọi người là được mà?” Hắn ôm nàng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhẹ giọng oán trách nói: “Sau này lại xảy ra chuyện, đừng tự gánh vác hết một mình. Nhớ này, mọi chuyện có ta.”
Hắn nói xong, Tề Ngọc Yên khóc càng dữ dội hơn.
Kiếp trước, nếu chàng có thể tin tưởng mình như này, chịu giúp mình, có phải nàng và người nhà sẽ có kết cục khác không?
Túm lấy y phục hắn, nắm chặt thành quyền.
Thấy hai người như kia, người ở đây đều biết Hoàng đế có lòng che chở Tề Ngọc Yên. Mà một khi Hoàng đế đã nói như vậy rồi, Trịnh Chước và Phan Dửu Quân cũng không dám nghi ngờ.
Trịnh Chước quay sang nhìn Tiêu thái hậu.
Tiêu Thái hậu im lặng, nghi ngờ hỏi: “Hoàng đế, con thật sự đã biết chuyện về miếng ngọc bội kia?”
“Đúng thế, thưa mẫu hậu.” Lý Cảnh cúi đầu, nhìn Tề Ngọc Yên đang vùi mặt trong lòng mình, vẻ mặt yêu thương.
Nhìn nhi tử như vậy, rốt cuộc Tiêu Thái hậu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!