Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
01
Tuế Tuế Bình An: Khoảng trong một tuần là có bản phác họa nhé.
Tuế Tuế Bình An: Có thể chờ được chứ?
Cha mi ta cực kỳ dễ thương: Ù ố kề!
Cha mi ta cực kỳ dễ thương: Chị gái à chị vẽ đẹp lắm á!!!!
Mẫn Tuế: Chị gái… Khồnggg, tôi là đàn ông đó.
Tuế Tuế Bình An: Tiền cọc trước là 300R (nhân dân tệ), WeChat hay Alipay?
Cha mi ta cực kỳ dễ thương: Alipay.
Mẫn Tuế gửi mã nhận tiền qua. Ting một tiếng, 300 tệ vào ví.
Tuế Tuế Bình An: Nhận được rồi nhé, lúc nào có phác họa sẽ báo cho bạn nha.
Tuế Tuế Bình An: Nếu bạn ưng thì sẽ tiến hành lên màu ngay.
Cha mi ta cực kỳ dễ thương: Được ạ.
Rốt cuộc Mẫn Tuế cũng trả lời lại một tin nhắn chốt hạ, đang muốn duỗi người một cái, tay mới vươn lên eo còn chưa giãn đã nghe thấy một tiếng bi bô “Bá ba”.
Cu nhóc dậy rồi.
Mẫn Tuế đứng dậy duỗi cái eo lười biếng chưa được kéo căng, đi đến bên giường đối mắt với một cu nhóc tầm khoảng hai tuổi.
Gương mặt cu nhóc rất giống Mẫn Tuế, một đôi mắt xinh đẹp mở to tròn, vì mới vừa ngủ dậy nên vẫn có chút mơ màng. Nhìn thấy Mẫn Tuế bé con chủ động vươn đôi tay nho nhỏ muốn ôm ôm.
Mẫn Tuế dứt khoát đá dép ra leo lên giường, ôm lấy cu nhóc, “Con trai dậy rồi à?”
Mặc dù cu nhóc nghe không hiểu Mẫn Tuế đang nói gì nhưng reo lên một tiếng “A” như đáp lại lời.
“Nhóc có đói không? Nhưng con có đói thì cũng hết cách, nhà mình hết sữa bột rồi, phải ra ngoài mua thôi.” Mẫn Tuế nói xong thì hơi ngừng lại, rồi thương lượng với cu nhóc, “Hay chúng ta không uống sữa bột nhé? Ăn chút cháo có được không? Dạo này vật giá lên cao, người ba nhỏ bé của con đây sắp không có tiền mua nổi sữa bột rồi.”
Mẫn Tuế không có việc làm.
Nói thế nào bây giờ nhỉ, nguồn thu nhập chính của cậu đều dựa vào nhận vẽ tranh, cậu đều nhận những loại rất đơn giản, loại đắt nhất cũng chỉ hơn tám trăm chưa đến chín trăm tệ. Hơn nữa không phải lúc nào cũng có đơn vẽ, một tháng nhận nhiều lắm được hai ba đơn, tổng lại chỉ có hơn hai nghìn tệ. Nếu may mắn cũng có nhận được năm sáu đơn, vậy tháng đó cũng kiếm được hơn bốn nghìn tệ, nhưng nếu không may mắn có khi còn chẳng nhận được đơn nào. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến đi tìm một công việc ổn định, nhưng mà trong nhà còn có một cu nhóc phải chăm bẵm nữa.
Mẫn Tuế lau đi giọt nước mắt xót lòng.
Cu nhóc không nói một lời, dùng thái độ yên lặng nói cho Mẫn Tuế biết nhóc không đồng ý.
“Được thôi, chúng ta đi mua sữa bột.” Mẫn Tuế nhìn đồng hồ, bốn giờ hơn, đi siêu thị một chuyến mua mấy hộp sữa bột nào.
Mẫn Tuế đi thay quần áo, một cái áo hoodie màu đen phổ thông phối cùng với quần jean đen, ngay cả tất chân cũng là màu đen, đen từ chân đến đầu.
“Đi thôi con trai.” Mẫn Tuế ôm lấy cu nhóc, mặc cho bé cái áo khoác, một cái áo khoác lông vũ trùm tới mắt cá chân cũng màu đen nốt, bao kín cả người cu nhóc, giữ ấm vô cùng.
Mẫn Tuế thuê một phòng đơn một người ở trong tiểu khu, vì chỉ có phòng đơn mới có giá rẻ nhất. Nói là phòng đơn không hề ngoa chút nào, có thêm một người lớn nữa là không ở được. Phòng ngủ phòng khách phòng vệ sinh hay bếp đều nằm trong một không gian, có thể nói phía trên căn bếp chính là phòng ngủ.
Đi giày cho cu nhóc xong lại đeo cho bé một cái ba lô nhỏ hình bọ rùa Thất Tinh, rồi trùm mũ áo khoác lên che cu nhóc lại. Vốn là cục bột nếp trắng trẻo mịn màng thì giờ đây cu nhóc đã biến thành cục bột nếp đen thùi lùi.
Mẫn Tuế đi giày xong lại rút dây chống lạc ở ba lô bọ rùa ra cầm trong tay, “Mẫn Diệc đi thôi.”
Cu nhóc được ba “dắt” ra cửa, đi thang máy xuống dưới tầng. Lúc đi ra ngoài phải đi qua một vườn hoa nhỏ, tầm này cũng có mấy cô mấy bà đang tụ tập nói chuyện buôn dưa, trên tay cũng xách túi nọ túi kia, hiển nhiên là vừa mới đi mua thức ăn về.
“Tuế Tuế đi mua thức ăn đó à?” Chị Vương nhìn thấy hai cha con thì cười híp mắt chào hỏi với Mẫn Tuế.
“Vâng, tiện đi mua mấy hộp sữa bột nữa. Chị Vương, chị Lý, cô Triệu đi mua đồ về rồi đấy ạ?”
Chị Lý gật đầu đáp: “Ừ.”
“Bé ngoan, cho cô bế với nào.” Chị Vương đặt túi đồ xuống đất, đi đến ôm cu nhóc vào lòng, “Úi chà, Diệc Diệc đáng yêu quá, sau này lớn lên chắc chắn đẹp trai lắm đó, đẹp trai giống như ba nhóc ấy.”
Cu nhóc cười tít mắt, được cô khen ngợi nên rất vui, nói một tiếng “Cơ” đầy dễ thương.
Nhất thời chị Vương được cu nhóc ngọng líu ngọng lô gọi một tiếng “Cô” làm cho nở gan nở ruột, đúng là một bé con đáng yêu lại còn lễ phép.
“Tuế Tuế dạy Diệc Diệc ngoan quá.” Chị Lý khen ngợi.
Cô Triệu gật đầu đồng tình, “Đúng thế nhỉ. À đúng rồi Tuế Tuế tối xuống nhà cô ăn cơm nhé, tối nay nhà cô hầm canh, như thế thì cậu cũng không cần phải mua thức ăn nữa.”
Cô Triệu ở tầng dưới nhà Mẫn Tuế, cô sống với cậu con trai mới lên cấp hai. Cô Triệu rất tốt bụng, thường hay gọi hai cha con Mẫn Tuế đến nhà cô ăn cơm, hoặc là bữa tối có làm món gì ngon cũng mang lên cho Mẫn Tuế. Có lúc còn trông giúp cu nhóc hộ.
“Dạ thôi ạ, cảm ơn cô Triệu.” Mẫn Tuế từ chối lời mời của cô Triệu, “Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ nhé, cháu đi đây lỡ muộn quá lại hết thức ăn.”
Chị Vương đặt cu nhóc xuống, cu con vừa mới tập đi bước còn chưa vững, nhưng vẫn vui vẻ đi đến bên chân Mẫn Tuế rồi ôm lấy chân cậu.
Chị Vương đáp lời, “Vậy hai cha con đi mau nhé, kẻo muộn lại hết đồ tươi ngon mất.”
Mẫn Tuế xoa xoa đầu cu nhóc, nói: “Bé con, nói hẹn gặp lại các cô nào.”
Cu con ngước cái đầu nho nhỏ, trợn tròn đôi mắt nhìn Mẫn Tuế, sau đó phấn khích reo lên: “Ba, bá!”
Mẫn Tuế: “… Thôi, không làm khó con vậy.”
Sau khi Mẫn Tuế chào tạm biệt các cô các chị lại tiếp tục dắt bé con đi.
Bên cạnh tiểu khu có một siêu thị gia đình, không xa lắm, khoảng hai trăm mét thôi.
Mẫn Tuế đặt con vào chỗ ngồi chuyên dụng cho trẻ nhỏ trên xe đẩy, bắt đầu cầm “gia sản kếch xù” đi càn quét. Đẩy xe đi mua chút đồ nấu cơm cho tối nay trước, chọn mấy quả cà chua với một bó rau bỏ vào trong xe đẩy.
“Bé con, hiện tại con đang ăn sữa bột của nhãn hiệu nào? Nhóc nhớ không?” Mẫn Tuế đẩy xe đến khu dành cho trẻ em, ở đây có sữa bột, bột gạo, tã giấy đủ cả, thế nhưng Mẫn Tuế lại có một cái bộ nhớ không dựa vào được. Lần trước mua mấy hộp sữa bột cho cu con mà bây giờ đã quên mất nhãn hiệu rồi.
Mẫn Tuế dựa vào sự nhạy cảm với màu sắc, nhớ vỏ hộp có màu xanh lam, trong mười mấy loại nhãn hiệu thành công loại ra một hàng.
… Á đù.
Là màu xanh lá khó coi hay màu vàng đắc tội mấy người hả? Tất cả đều dùng màu lam làm nền là sao?
Mẫn Tuế cau mày, cố vặn não ra nhớ lại hình dạng cái hộp sữa, cảm thấy cũng giông giống thế là cậu dứt khoát lấy ba dòng khá giống với ấn tượng của cậu ra cầm trước mặt cu nhóc: “Anh cu nhìn xem nào, xem loại nào là lương thực của anh? Đoán không đúng là không có sữa cho anh uống đâu nhé.”
Mẫn Tuế không có một chút lòng yêu trẻ con nói ra câu này, nghe trông đáng ghét nhường nào.
Cu nhóc: “……”
Cu nhóc liếc hộp sữa bên phải lại nhìn sang hộp sữa bên trái, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cái hộp ở chính giữa. Ngay khi Mẫn Tuế cho là cái hộp ở giữa kia thì cu con lại vươn cái tay ú na ra vỗ lên cái hộp bên phải.
“Hộp này hả? Vậy được, nghe theo con đó nhé, con nói là hộp này thì là hộp này, mua về không uống là con có lỗi với ba đấy.” Mẫn Tuế đặt hai cái hộp sữa bột không được cu con công nhận kia vào lại kệ hàng rồi rời khỏi khu vực này.”
“Con trai à. Nhà còn tã bỉm không nhỉ?”
“…”
“Còn hay không hử? Nói một câu xem nào?”
“…”
“Hì——”
Đằng sau truyền đến một tiếng cười, Mẫn Tuế quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái đang cầm một gói tã giấy cười nhìn bọn họ, bị chính chủ bắt gặp cô gái cười trộm cũng không cảm thấy lúng túng. Cô còn rất thân thiện nở nụ cười với Mẫn Tuế rồi lại chỉ vào gói tã đang cầm trên tay mà nói với cậu: “Loại tã này dùng tốt lắm, lại còn không gây kích ứng da cho trẻ nhỏ. Cháu của em đang dùng loại này, anh có thể mua một gói về dùng thử xem.”
Mẫn Tuế “À” một tiếng, gật đầu cười: “Vâng, cảm ơn bạn.”
Cô gái mới phát hiện ra Mẫn Tuế trông rất ưa nhìn, như lúc này anh cười lên, đôi mắt lấp lánh như sao, mắt cười cong cong trông đẹp vô cùng. Cô gái thầm ôm lấy ngực trái, hít vào một hơi thật sâu, đây đúng là cảm giác rung động tệ hại! Anh trai này đẹp trai quá thể!!!
“À ừm,” Cô gái ấp úng vén mái tóc mai ra sau tai và hỏi, “Anh có bạn gái chưa ạ?”
Mẫn Tuế: “…”
Cô gái mong chờ nhìn Mẫn Tuế, hy vọng phản ứng của anh là lắc đầu.
Mẫn Tuế xốc cu con lên nói với cô:” Đây là con trai tôi.”
Tình trạng duy nhất cu nhóc nghe ra được hình như ba đang gọi nhóc, ngước cái đầu nhỏ vui vẻ kêu “Pá”.
Cô gái sững sờ khiếp sợ hỏi: “Con trai anh? Con ruột á?”
Mẫn Tuế đặt lại bé con vào chỗ ngồi chuyên dụng cho trẻ nhỏ, ra dáng nghiêm chỉnh đáp: “Tôi sinh đó.”
Cô gái không tin nổi nhìn Mẫn Tuế: “Anh còn trẻ như vậy mà đã có bé con lớn chừng này rồi á?”
Cô gái cũng không nghi ngờ Mẫn Tuế, đúng là đứa bé kia khá giống anh, từ khuôn mặt cũng có thể nhìn ra.
“Thực ra tôi cũng nhiều tuổi rồi, năm nay tôi hai mươi sáu.” Trừ ba tuổi.
Mẫn Tuế nói xong cũng đi lấy hai gói tã do cô gái giới thiệu rồi bỏ vào xe đẩy, đã đến lúc cu nhóc hạn chế dùng tã rồi, không cần mua nhiều nữa.
Bình thường trẻ nhỏ tầm hai tuổi là phải rèn luyện thói quen tự đi tiểu, đây là do cô Triệu phổ cập cho cậu.
Mẫn Tuế thấy đã năm giờ rưỡi rồi, lịch sự tạm biệt cô gái rồi đi tính tiền, lại cầm dây chống lạc, một lớn một nhỏ rời khỏi siêu thị.
“Nhóc à, tài sản kếch xù của ba chỉ còn sáu trăm tệ thôi, sau này một nhà hai người chúng ta phải sống tiết kiệm một chút.” Mẫn Tuế vừa đi vừa nói nói với cu nhóc chưa tới bắp đùi cậu.
Mẫn Tuế là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đi bộ lại như ông cụ, từ tốn chậm rãi.
Cu nhóc nghe không hiểu ba của bé nói gì, ánh mắt tò mò nhìn cảnh vật bên đường. Cho dù đã đến đây rất nhiều lần, nhưng mỗi ngày đều có những người khác chuyện khác, rất mới mẻ.
“Con trai, con có nghe thấy ba nói không?” Mẫn Tuế xách lấy cu con bất ngờ như súng tiểu liên xông lên phía trước, “Nhóc con làm gì thế? Nhìn thấy chị gái nào đẹp hay thấy anh đẹp trai nào à?”
Cu nhóc tỏ vẻ tất cả đều không phải.
Trẻ con chính là như vậy, nếu không để ý bé, bé sẽ cho bạn biết thế nào là hú hồn chim én.
Mẫn Tuế thở dài cúi người xuống, chủ động xoay người cu nhóc lại và nói: “Anh cu của tôi ơi, đi bên này.”
Cu nhóc ngoan ngoãn xoay người lại.
Mẫn Tuế đứng thẳng dậy, trong lúc vô tình liếc mắt về phía đường đối diện rồi sững người tại chỗ.
Bên kia đường có một chiếc xe thương vụ trông rất đắt tiền, bên phải xe có mấy người đàn ông mặc vest đen.
Trong số đó có một người nhìn rất quen mắt.
Đang lúc cu nhóc lại muốn biến thân thành súng tiểu liên pằng pằng xông lên lại bị ba nhóc vác lên vai chạy vù, cuối cùng còn nghe thấy ba nhóc nói: “Con trai chạy mau, ông bố khác của con đến rồi!”
Hết chương 1.
Balo bọ rùa Thất Tinh, có cả dây chống lạc:3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!