Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều
Chương 13: Chồng Ma Mau Cứu Em
Khi tôi rơi vào trạng thái ngất xỉu, trong đầu tôi lập tức nghĩ tới Thích Uý Nhiên, liệu anh ấy có đến cứu tôi không?
Bỏ đi, vừa rồi tôi đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy nhất định rất hận tôi, sao có thể đến cứu tôi được chứ.
Cho dù là đang ngất xỉu, nhưng tôi vẫn cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng đột nhiên, cơn đau biến mất hoàn toàn, ánh đèn chiếu vào khiến tôi chói mắt, lúc trước mẹ của tôi mổ ruột thừa, tôi có nhìn thấy loại đèn này, giống như tôi đang nằm trêи ghế phẫu thuật.
Cơn đau biến mất, cơn buồn ngủ lại ập đến, lần này tôi thật sự đã mất ý thức hoàn toàn.
…
Trong lúc mơ mơ màng màng tôi nghe thấy dường như có tiếng người nói chuyện bên tai mình, giọng nói càng lúc càng to rõ hơn, ý thức của tôi dần dần hồi phục trở lại, tôi mở mắt ra nhìn thấy bình nước biển, quả nhiên là tôi đang ở bệnh viện, nhưng vẫn còn vài người ở trước mặt, tôi lại nhanh chóng nhắm mắt lại, trước hết tôi phải thăm dò tình huống gì đã xảy ra.
“Tại sao anh lại không nghe lời như vậy? Để anh trong hũ tro cốt nhận hương khói, anh lại đi đánh nhau với Thích Uý Nhiên, người phụ nữ kia có gì tốt chứ, vì cô ấy là đánh nhau có đáng không?”
Đây là giọng nói của một người đàn ông rất có uy, lời nói tràn đầy sự tức giận, rõ ràng là đang trách mắng Cận Hiên.
Người đàn ông này là ai?
Tôi cố gắng nén hơi thở xuống, rồi dỏng tai lên nghe.
“Hì hì, người phụ nữ kia có gì tốt hả? Tôi muốn hỏi mấy người đó, tại sao lại tìm người phụ nữ như vậy cho tôi, những người phụ nữ bên cạnh tôi đều xinh đẹp hơn cô ấy, vậy mà các người lại tìm cho tôi một Trần Ngạo Sương, tên thì tục tĩu bộ dạng thì xấu xí, không ngực cũng chẳng có ʍôиɠ, điều quan trọng nhất là cô ấy đã minh hôn với Thích Uý Nhiên, tự nhiên bắt tôi phải chung một vợ với Thích Uý Nhiên, Cận Hiên tôi cả đời này không thể chịu uất ức như vậy!”
Suýt chút nữa tôi đã quay người lại tát cho người kia mấy cái, bà đây sao có thể chịu sỉ nhục như vậy?
Tối hôm qua còn một mực đòi vợ, nói cái gì đem tôi lên giường trừng phạt, hôm nay lại châm biếm tôi không đáng một đồng, nếu đã ghét như vậy còn quấn lấy tôi làm gì, tên cầm thú khốn kiếp.
Người đàn ông lúc nãy trách mắng Cận Hiên vừa định nói chuyện thì đã bị một người đàn ông khác cướp lời: “Người phụ nữ này vẻ ngoài tuy có xấu xí, nhưng cô ấy sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, và điều quan trọng nhất là gia đình của cô ấy mở nhà tang lễ, trêи người lúc nào cũng mang theo âm khí, mãi mãi giúp anh đi lại cả hai cõi âm dương, hơn nữa gia đình của cô ấy sửa sang mộ phần, đối với chúng ta thực sự như hổ thêm cánh.”
Mẹ kiếp chúng mày, dám nói bà đây xấu xí, quả thực là không thể nhịn được!
Tôi tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng tôi quên mất thắt lưng mình đang bị chấn thương, vừa động đậy đã thấy không thể đứng lên được, cơn đau ở thắt lưng lại lan tỏa, khiến tôi không thể không rêи lên, toàn thân như dính chặt lấy khăn trải giường.
Bọn họ nghe thấy tôi đã tỉnh, vội vàng chạy đi, ngay sau đó tôi cảm nhận một trận gió lạnh tràn vào phòng, Cận Hiên đã biến hình đứng trước giường của tôi, anh ta nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập ý cười.
Ngày hôm qua anh ta bị thương suýt chết, hôm nay lại thấy rất ổn, khuôn mặt vẫn đẹp trai tuấn tú, anh ta đã đổi sang mặc âu phục màu trắng, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Thật sự quỷ có khả năng hồi phục mạnh như vậy sao? Hay là có cao nhân nào đã giúp anh ta hồi phục?
Đột nhiên tôi nhớ tới người đàn ông chen vào nói tôi đối với bọn họ như hổ thêm cánh, rất có thể anh ta là cao nhân giấu mặt, đi lại hai cõi âm dương là ý gì vậy nhỉ? Rốt cuộc bọn họ có mục đích gì?
Cận Hiên thấy tôi giống như hồn đang bay bổng lên trời, tự hỏi điều gì đó, gương mặt mang theo ý cười của anh ta trở nên thâm hiểm: “Vừa rồi cô nghe được gì phải không?”
Tôi lúng túng, nhưng tôi không phải kẻ ngốc nghếch, tuy rằng tôi không biết rốt cuộc họ đang suy tính cái gì, nhưng tôi tuyệt đối không có liên quan gì đến bọn họ là được.
“Tôi loáng thoáng nghe được các người nói xấu tôi, tức giận muốn đứng lên giết chết các người, nhưng lại quên mất mình đang bị chấn thương ở thắt lưng.” Tôi cố ý làm ra vẻ đau khổ, mắt hơi liếc qua Cận Hiên, thấy tôi nói như vậy thì nét thâm hiểm trêи mặt anh ta biến mất, anh ta lại hồi phục vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai tuấn tú.
“Cô vốn rất xấu xí.”
Người này tạo vẻ mặt ngây thơ vô hại, nhưng với dáng vẻ thâm hiểm lúc nãy của anh ta, nếu tôi nói thẳng những gì tôi đã nghe được, chắc chắn anh ta sẽ trở mặt, dù sao thì bây giờ tôi đang ở trong tay anh ta, muốn tôi như thế nào còn không phải do anh ta định đoạt sao.
Tôi không thấy biểu hiện bất thường gì ở anh ta, vậy là tôi can đảm tranh luận với anh ta: “Nếu đã chê tôi xấu xí, sao anh còn quấn lấy tôi làm gì, kết hôn có thể ly hôn, minh hôn chắc chắn cũng có thể chia tay.”
“Tưởng có thể bỏ tôi để cùng Thích Uý Nhiên ở bên nhau sao? Mơ đi!”
Nói xong anh ta cúi người hôn lên môi tôi, tách hàm răng của tôi ra rồi thô bạo đùa giỡn đầu lưỡi, nụ hôn của anh ta quả thật giống như trừng phạt, đùa giỡn khiến nước mắt tôi trào ra, tôi mở to mắt ra và nắm lấy áo của anh ta, nhưng thắt lưng của tôi bị thương rất nghiêm trọng nên không thể sử dụng được chút sức lực nào.
Anh ta vô cùng lạnh lẽo, nhưng sau khi hôn tôi thì cũng bắt đầu ấm áp hơn, trước kia Thích Uý Nhiên cũng giống như vậy.
Đột nhiên Cận Hiên buông đôi môi của tôi ra, bắt lấy hai tay của tôi ấn xuống giường, đôi mắt màu xanh lam của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi: “Cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao Thích Uý Nhiên không chịu cho tôi đụng chạm vào cô, không ngờ người phụ nữ xấu xí như cô lại có khả năng kỳ diệu như vậy, hôn cô sẽ không bị lạnh nữa.”
Nói tới đây, anh ta lại đột ngột vùi đầu vào cổ tôi khiến tôi thở dốc, nhân lúc tôi không chú ý lại cắn vào tai tôi: “Tôi rất muốn làm chuyện ấy với cô, trở thành quỷ rất lạnh lẽo.” Nói xong, anh ta lại hôn bừa khắp cổ tôi, tay anh ta cũng luồn vào bên trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của tôi.
Ưm ——
Tôi thở dốc, hít đầy khí lạnh vào cơ thể, người này quả thực là cao thủ tán gái, ngón tay linh hoạt khiến tôi vừa xấu hổ vừa hận không thể đạp vào người anh ta, đáng tiếc hiện tại tôi đang bị đau thắt lưng không cử động được, ngay khi anh ta dùng tay định cởi quần tôi, tôi hét toáng lên: “Á, lưng của tôi!! Lưng của tôi!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!