Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều - Chương 17: Con Gái Ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều


Chương 17: Con Gái Ma


Cận Xuân bị ông ta khiển trách không dám nói lại, vùi đầu hồi lâu mới nói: “Lần sau không dám nữa.”

Người đàn ông có dáng vẻ đạo sĩ kia khịt mũi quay người rời đi, Cận Hiên vội vàng đứng trước mặt người đàn ông: “Đạo sĩ, Ngạo Sương bị ma đánh trọng thương rồi, cứu cô ấy đi.”

Nghe vậy, đạo sĩ nhìn tôi một cái kinh tởm: “Cô ấy không cần cứu, như vậy thì càng tốt hơn!”

Nói xong xoay người rời đi, Cận Hiên nhíu mày liếc mắt nhìn tôi một cái, vội vàng đi theo ông ấy rời đi.

Tôi lại bị ba lại một mình trong phòng. Tôi nhận ra giọng nói của người đàn ông vừa rồi. Lúc trước chính ông ấy bảo tôi là bảo bối, xem ra cao nhân mà nhà họ Tần thuê chính là ông ấy rồi. Nhưng mà vị đạo sĩ kia vừa nhìn ánh mắt là biết ngay tâm thuật bất chính. Hương Hương còn mới ông ấy giữ mạng cho tôi, đúng là hết chỗ nói.

Chẳng trách trước đây Cận Hiên lại nôn ra máu, hẳn là vì bị phản ứng dữ dội khi bế quan đi ra. Chỉ có thể vô tội vạ mà xua đuổi ma nữ chạy đi.

Rõ ràng là bọn họ giữ lại tôi còn có ích lợi. Nhưng bây giờ lại nói không cần cứu tôi, chẳng lẽ là ba mặc con cờ như tôi sao

Hay là tôi vốn dĩ không bao giờ chết?

Tôi vội vàng dùng tay cởi khóa áo ngực. Khi nãy, chỗ ma nữ vừa nắm lấy có mấy cái lỗ màu xanh lam. Còn lớp cơ thịt bị cô ta cào, vết thương đều biến thành màu xanh như sáp. Thậm chí cả vùng da xung quanh đều trở thành một màu lục lam bất thường.

“Mẹ kiếp, liệu tôi có trở thành cương thi không?”

Hồi đó xem phim, vết thương của những người bị cương thi cắn đều là như thế. Lúc này phải dùng gạo nếp để bôi, Cận Hiên là ma nên không cứu tôi được, nên chỉ có thể xin đạo sĩ kia giúp đỡ. Nhất định là như vậy.

Đây chỉ là suy đoán của tôi, ngựa chết mà chữa như ngựa còn sống. Tôi phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng vết thương quá nặng, tôi phải làm sao?

Ngay khi tôi đang nghĩ cách trốn thoát thì cánh cửa phòng đóng lại mở ra. Một cơn gió lạnh ập đến, tôi chợt nhớ ra Cận Hiên đã từng nói trong bệnh viện này có ma, nên tôi cũng không khỏi ngạc nhiên. Là một con ma khác sao? Hay là con ma nữ kia đến trả thù tôi?

Cửa phòng lại mở ra đóng lại, tình huống này chắc là có ma vào. Tôi can đảm hỏi: “Ai vậy? Dù là ai đi chăng nữa, mau chóng cút ra ngoài đi. Nếu không, chồng ma của tôi tới sẽ mày sẽ phải chạy mất thôi.”

Câu trả lời cho tôi là một khoảnh khắc im lặng, chẳng lẽ tôi đã làm ầm lên?

“Mẹ ơi.”

Mẹ kiếp, đây chẳng phải là giọng nói của cô bé ma đó sao?

Cô bé ma tới rồi, con ma nữ lớn tuổi kia nhất định sẽ đuổi theo. Cận Hiên nhất định sẽ không thể cùng đạo sĩ lập tức chạy tới. Ta vội vàng chắp tay vái lạy: “Bé ngoan ơi, đừng dọa chị nữa. Em mau chạy đi. Lát nữa ma nữ kia sẽ đến nữa.”

“Mẹ ơi.”

Cô gái nhỏ lại hét lên và từ từ xuất hiện trước mặt tôi, xém tí nữa dọa tôi sợ chết khϊế͙p͙.

Con ma nhỏ đã hồi phục lại dáng vẻ đáng yêu của nó. Nó nằm trêи mép giường của tôi và tròn mắt nhìn tôi. Thấy tôi cũng đang nhìn nó, nó mỉm cười ngọt ngào: “Mẹ ơi.”

Tôi bị cô bé làm cho kinh hãi, rất nhanh tiến lên trêи tường: “Em nhận sai người rồi, chị không phải mẹ em đây. Em đi đi!”

Cô bé ma thấy tôi trốn nên liên ba lên giường bệnh và nhìn tôi với đôi mắt to tròn: “Con cũng không biết mẹ con là ai, nhưng con rất muốn có mẹ. Mẹ làm mẹ của con đi nha, được không?”

“Đừng đừng, em có thể tìm người khác đi. Chị không muốn có đứa con gái là ma đâu.” Tôi không dám nhìn cô bé. Tim tôi đập loạn xạ, suýt chút nữa là bị bệnh tim luôn rồi.

“Ba là ma cũng có thể làm chồng của mẹ. Tại sao con là ma lại không thể là con gái của mẹ chứ.”

“Đó là một câu chuyện dài. Cô bé ngoan, em giỏi lắm. Tha cho chị đi mà.”

Thấy tôi không đồng ý, cô bé cau mày suy nghĩ một hồi rồi cao hứng nói: “Nếu mẹ làm mẹ của con. Con có thể giúp mẹ trốn thoát”.

“Có thật không?”

Suýt nữa thì tôi tin, nhưng thấy nét mặt trẻ con của cô ấy vẫn còn nguyên trêи mặt. Ngọn lửa nhỏ trong tôi lập tức dập tắt, thắt lưng bị thương thế này, làm sao tôi có thể đi nữa, Cận Hiên cũng không giữ được tôi cả đời. Sớm muộn gì anh cũng tiễn tôi về, bọn họ vẫn đang chờ gia đình tôi tu sửa nghĩa trang.

Cô bé ma tưởng tôi nhất định sẽ đồng ý, nhưng không ngờ tôi lại không động lòng nên trực tiếp chui vào chỗ tôi: “Mẹ thật là ấm áp, con muốn mẹ làm mẹ của con.”

Đúng là ăn cám rồi, sao mọi con ma đều nói như vậy? Nếu tới gần tôi cảm thấy ấm áp, thì không phải ma từ khắp nơi trêи thế giới sẽ lại gần tôi hết sao?

Cô bé nép vào vòng tay tôi và không cử động. Chỉ lặng lẽ ôm tôi, miệng nhỏ mím lại cũng nụ cười mãn nguyện trêи khuôn mặt. Tôi gần như đinh đồng ý làm mẹ của cô bé luôn rồi.

Nhưng vừa rồi tôi thấy cô bé bay, không đối phó được với ác ma, muốn giết chết tôi thì dễ như trở bàn tay. Bây giờ gần như vô hại, nếu nếu một ngày cô ấy trở mặt thì khi tôi mang theo một con ma bên cạnh, chẳng khác nào mang theo một quả bom hẹn giờ!

“Búp bê ơi, chị van xin cưng đó. Em đi tìm người khác đi, chị không chịu được đâu!”

“Không, con muốn mẹ.”

Cô ấy dụi má vào vai tôi khi nói, và sau đó bắt đầu ngủ với một nụ cười.

Đúng là giả vờ ngây thơ mà. Trọng thương chỗ nào thương ngay vào cái thắt lưng. Bây giờ ma còn bắt nạt tôi nữa. Cô bé ngủ thϊế͙p͙ đi, nhưng tôi vừa căng thẳng vừa sợ hãi nên không dám ngủ, vì sợ con ma nhỏ này đột nhiên phát điên, tôi sợ những linh hồn ma quỷ khác sẽ đến.

Lần này thì tôi đã chiến đấu quật cường. Mí mắt tôi đánh nhau cũng không ngủ. Cố gắng gượng tới khi Cận Hiên trở về, thì mới dám thả lỏng cơ thể căng thẳng của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN