Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều - Chương 41: Vô Cùng Thuần Khiết (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều


Chương 41: Vô Cùng Thuần Khiết (1)


Tôi và Hương Hương nghe tin liền bước ra ngoài, ba mẹ và chú bác của tôi đều đang ở bên ngoài, bọn họ vô cùng nhiệt tình chào đón một người đàn ông thân hình mảnh khảnh.

Hai bên đều đã chào hỏi lẫn nhau.

Người đàn ông đó cao khoảng một mét tám, ba tôi chỉ đứng đến cỡ bả vai của cậu ta, mái tóc hơi xoăn nhẹ vô cùng thời thượng.

Tuy rằng chỉ thấy góc nghiêng, nhưng hình dáng khuôn mặt cũng không thua kém gì minh tinh Hàn Quốc.

Hình như cậu ta nghe thấy tiếng bọn tôi ồn ào bên này, cậu ta liền nhìn về phía nhìn, đôi đồng tử đen nhánh lộ ra từng hàng lông mi dày nhìn thẳng về phía bọn tôi.

Sau đó khóe miệng liền khẽ nhếch lên.

“Hà Thái Nghiên!” Tôi thốt lên tên cậu ta.

Mọi người đều bảo rằng con gái đến năm mười tám tuổi sẽ thay đổi lớn, nhưng cậu ta cũng thay đổi quá nhanh rồi, chỉ mới không gặp một năm, cậu ta đã ăn cái gì mà trở nên cao lớn như vậy chứ.

Ngũ quan càng trở nên góc cạnh tuấn tú, nếu còn đi học thì đây tuyệt đối sẽ trở thành hotboy trường siêu cấp đó!

“Ngạo Sương.”Hà Thái Nghiên nhẹ giọng gọi tên tôi.

Cho dù bản thân không có ý định mờ ám gì với cậu ta, thì khi bị soái ca nhìn ai mà không đỏ mặt cho được, nhưng từ nhỏ cậu ta đã khinh thường tôi, nên tôi phải lập tức trở về phòng thay quần áo.

Trời, quần áo tôi thay ra khi tối vẫn còn vứt lung tung trêи sàn.

“Cậu đó, có phải kiếp trước đã cứu trái đất hay không mà lại gặp may mắn như vậy, không ngờ Hà Thái Nghiên lớn lên lại đẹp trai như vậy.

Chu Hương Hương đuổi theo ngay sau tôi, vỗ mạnh vào lưng tôi một cái, khiến tôi đau muốn chết.

“Cậu thích thì mình cho cậu đấy, mình chẳng có phúc hưởng đâu.”

“Muốn cho tớ thì cũng phải được anh tôi đồng ý, anh tôi chỉ thích tiểu Ngạo Sương của chúng tôi mà thôi!” Chu Hương Hương nháy mắt giọng trêu chọc, khiến tôi nổi da gà cả người.

Cậu ấy vẫn mặc trường sam như cũ, dù sao thì nó cũng màu đen, phủi vài cái là không nhìn thấy bụi bẩn dính trêи đó nữa, chỉnh lại tóc tôii.

Xong xuôi mới đi ra ngoài với tôi.

Hà Thái Nghiên trở về, chuyện đầu tiên tất nhiên là phải thắp hương cho dì Tiết, tôi vừa ra đến nơi, mẹ liền dúi nén nhang vào tay tôi, rồi đẩy tôi đến trước mặt Thái Nghiên, tôi thấy cậu ta cũng cầm nhang, hẳn là đang đợi tôi cùng đi thắp hương.

Cậu ta nhìn tôi cười ôn hòa, rồi thắp nén nhang trong tay tôi, sau đó cũng thắp cả nén nhang trong tay tôi, cuối cùng còn kéo lấy tay tôi.

Tôi lập tức muốn rút tay ra, nhưng cậu ta không chịu buông tay, còn nắm chặt hơn, nắm chặt bàn tay tôi trong lòng bàn tay của cậu ấy, rồi kéo tôi quỳ trước mộ của dì Tiết.

“Mẹ, con trai mẹ đã về rồi đây, còn mang theo cả con dâu đến thắp hương cho mẹ, nếu mẹ đồng ý thì xin hãy yên nghỉ, sau này con sẽ lo liệu nhà cửa.”

Cậu ta nói xong thì mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi xấu hổ đến mặt đỏ hồng, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Hà Thái Nghiên này sao lại giống dì Tiết như vậy chứ, toàn đưa tôi vào hoàn cảnh cưỡi lưng cọp khó xuống thôi.

Mẹ tôi ở phía sau huých nhẹ tôi một cái: “Mau dâng hương đi.”

Dâng hương thì rất dễ, nhưng trong tình cảnh này phải gọi dì Tiết là gì đây, chẳng lẽ gọi là mẹ sao?

Hà Thái Nghiên ôn hòa nhìn tôi, cậu ta là kiểu đàn ông khiến cho người tôi có cảm giác rất ôn hòa, dù cậu ấy có dùng ấy mắt thúc ɖu͙ƈ nhìn tôi cũng sẽ không khiến tôi cảm thấy khó chịu, mà còn khiến tôi thấy bản thân thật có lỗi.

Giằng co mất lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể thốt từ đó ra khỏi miệng: “Dì Tiết, cháu là Ngạo Sương, hôm nay đến dâng hương cho dì, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thái Nghiên, dì đừng lo lắng gì cả.”

May là sau khi tôi nói xong những lời này, mọi người cũng không bức ép tôi sửa đổi cách xưng hô với dì Tiết.

Hà Thái Nghiên nắm tay kéo tôi đứng dậy, lòng bàn tay của cậu ta rất lớn, cũng rất ấm áp, không giống Thích Uý Nhiên lạnh lùng, cũng không giống Cận Hiên giàu có chơi bời, mà là kiểu đàn ông ấm áp đang rất được ưa chuộng.

Nhưng tôi chợt nhớ ra kiểu đàn ông ấm áp thông thường đều là lốp dự phòng, tôi liền nhanh chóng rút tay ra, muốn nói rõ ràng với cậu ta trước.

Sau khi dâng hương xong, mọi người như đã thỏa thuận trước với nhau, từng người đều lần lượt tìm cớ đi khỏi, chỉ còn mình tôi và Thái Nghiên đứng lại đó.

“Ngạo Sương.”

Mẹ của Hà Thái Nghiên đã qua đời, tâm trạng của cậu ta tất nhiên không thể vui nổi, tuy vẫn cố mỉm cười nhưng sắc mặt nhợt nhạt và âm thanh khàn khàn vẫn khiến người tôi vô cùng đau lòng.

Rốt cuộc dì Tiết mất cũng vì cứu mẹ tôi, tôi an ủi cậu ta cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng làm chuyện này trước mặt dì Tiết, tôi vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Chúng tôi ra ngoài đi, tôi có chút chuyện muốn nói.”

Nói xong tôi liền bước đi ra phía ngoài, cậu ta đi theo ngay phía sau tôi, hai tay nhét trong túi quần, vừa cao vừa đẹp trai, dáng đi cũng rất ra dáng.

Chúng tôi đang ở ngoại ô, nhà tang lễ lại ở ngay bên cạnh, cũng không có gì đẹp hơn so với trước kia, may là còn có một cánh rừng bạch dương, lá cây rụng rất nhiều, phủ một lớp dày trêи mặt đất, dẫm lên vô cùng êm ái.

Tôi đi trước, cậu ta theo sau, hai người đều không nói lời nào, có chút giống tình cảm thanh xuân vườn trường, thuần khiết không lẫn chút tạp chất nào.

Đương nhiên đây là đối với người khác.

Thái Nghiên dường như vẫn rất thuần khiết, nhưng nội tâm của tôi lúc này lại rất âm u, vừa nhìn thấy cậu ấy, tôi đã nghĩ đến cách làm sao để hủy mối hôn sự này.

Hà Thái Nghiên đến trước mặt tôi, thân hình mảnh khảnh của cậu ta dựa vào thân cây bạch dương, chiếc áo sơ mi vàng nhạt cậu ta đang mặt khiến người tôi cảm thấy rất thoải mái, đứng chéo chân, hơi cúi đầu nhìn tôi.

Từ nhỏ đến lớn, đàn ông tiếp xúc với tôi ở khoảng cách gần như vậy, nếu không phải là hai tên quỷ kia thì chỉ có một mình Hà Thái Nghiên, tôi xấu hổ đến mức phải nghiêng mặt sang hướng khác.

“Thái Nghiên đẹp trai như vậy, hẳn là ở trường được nhiều bạn nữ theo đuổi lắm phải không?”

Nghe xong lời này, Hà Thái Nghiên liền bật cười, duỗi tay xoa đầu tôi: “ Cậu vẫn như trước, mở miệng ra là nói chuyện y hệt nữ lưu manh.”

Mặt già của tôi lập tức đỏ ửng, đẩy tay hắn ra khỏi đầu mình: “Cậu làm gì vậy, tôi cũng không còn là trẻ con nữa, sao lại xoa đầu tôi.”

“Phải phải, không còn là trẻ con nữa, đã sắp gả chồng rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN