Beta: Linh Lăng
Người đến người đi trong căn-tin, ồn ào và náo nhiệt, xung quanh toàn là tiếng huyên náo.
Vậy mà không ai phát hiện, ở cạnh một bàn ăn nào đó chợt có vài người bị hóa đá.
Lý Nghiên ra ngoài được một đoạn xa rồi, lúc này Cao Sướng và Lương Trác Dụ mới chợt như hoàn hồn, vội dọn bát đũa trên bàn rồi theo ra ngoài.
Nguyễn Vân Kiều sờ mũi, cúi đầu gắp thịt bò mà vừa nãy Lý Nghiên đổi cho, nhưng vẫn kịp bỏ miệng đã bị người bên cạnh giữ lấy.
Vừa quay đầu, Nguyễn Vân Kiều đã nhìn thấy Đồ Khuynh mở to hai mắt, cô mới nhớ ra ở đây vẫn còn người chưa giải quyết.
“Vân Kiều, vừa rồi tai tôi không có vấn đề gì đúng không, anh Nghiên…”
“Tôi và cậu ấy đang bên nhau.” Nguyễn Vân Kiều ngắt lời cô ấy, tiện thể thả luôn một tin động trời.
Đồ Khuynh hít vào một hơi: “Cái gì?!”
Nguyễn Vân Kiều nói với giọng nhẹ nhàng: “Xin lỗi vì không nói với cậu sớm hơn, chuyện này có hơi phức tạp… Tóm lại là lúc trước bọn tôi không muốn cho người khác biết lắm, cho nên mới không nói. Nhưng bây giờ tôi lại không muốn giấu cậu nữa.”
“Tôi… đệt.”
Nguyễn Vân Kiều nói: “Đừng chửi thề, cũng đừng trừng mắt to như thế, ăn cơm của cậu đi.”
Đồ Khuynh vội vàng ngậm miệng lại, ngó nghiêng xung quanh xong thì đưa đầu lại gần, nói: “Vãi chưởng, CP của tôi real rồi, không uổng công đu mà…”
“…”
“Tôi đã bảo mà, hai người các cậu không bình thường, trời ơi, tuy tôi biết các cậu có hy vọng, nhưng không ngờ lại có hy vọng tới mức này! Kiều, cậu thật sự quá đỉnh! Hai người các cậu ai theo đuổi ai thế?”
Nguyễn Vân Kiều: “Không phải, tôi và cậu ấy thật ra, thật ra…”
Thật ra nên nói thế nào đây, không có ai theo đuổi ai cả, hẳn là chỉ có thể nói, ai ngủ với ai thôi.
Nhưng lời này thật sự rất khó để nói ra.
Đồ Khuynh bày ra dáng vẻ “Tôi đã hiểu”, cô ấy nghẹn đến mức đỏ mặt, lộ ra vẻ mặt đầy hàm ý: “Hiểu rồi, vừa ý lẫn nhau nhỉ! Được rồi, cậu không cần phải nói nhiều nữa! Vừa rồi cậu nói không muốn để người khác biết tôi cũng biết là vì sao rồi, trong trường fan cuồng anh Nghiên nhiều, nếu biết cậu và cậu ấy yêu nhau, có khi sẽ âm thầm tấn công chết cậu mất, không sao, hai người cứ lặng lẽ yêu, tôi ủng hộ cậu!”
Nguyễn Vân Kiều bật cười, khẽ thở dài, “Rồi rồi rồi… Tôi cám ơn cậu nhiều, ăn cơm đi.”
“OK!” Đồ Khuynh ngồi ngay ngắn lại ăn mấy miếng cơm, ăn xong lại sáp lại gần, “Vậy hai người hôn nhau chưa.”
Mặt Nguyễn Vân Kiều không đổi sắc, đẩy đầu cô ấy về: “Ăn cơm.”
“Híc…”
Mới khai giảng được một tháng mà ngày nào Nguyễn Vân Kiều cũng quần quật từ sáng đến tối. Ngoài việc huấn luyện cơ bản, các giáo viên còn sắp xếp cho họ nhiệm vụ nhảy flashmob.
Cho nên cô có hơi bận rộn, cũng vì thế cho nên thàng này cô không hề gặp Lý Nghiên.
Nhưng hai người vẫn đôi lúc liên lạc với nhau qua điện thoại, Lý Nghiên còn đặt đồ ăn ngoài cho cô nữa.
Anh đặt cho cô toàn những món cô thích ăn, Nguyễn Vân Kiều nói trên điện thoại với Lý Nghiên rằng anh cố tình vỗ béo cô, nhưng trên thực tế, lúc ăn những món này trong lòng cô lại có chút vui vẻ.
Thật kỳ lạ, từ sau đêm phát sốt đó, mỗi lần cô nghĩ về Lý Nghiên sẽ luôn có cảm giác như vậy.
——
Tiết trời dần trở nên ấm áp, nhiệt độ dao động từ mười lăm đến hai mươi độ, là thời điểm dễ chịu nhất ở Bắc Kinh.
Cũng chính vào lúc này, bọn họ chính thức bước vào kỳ học quân sự của trường.
Hôm nay toàn thể các sinh viên năm hai đều mặc đồng phục đứng ở đây, thế nhưng khoa Múa vẫn vượt trội hơn cả, bởi vì dáng người những người học vũ đạo thon thả, hơn nữa ai cũng cao ráo, cho nên mặc đồ quân sự cũng mang đến cảm giác khác biệt, khiến những người đi ngang qua khoa đều phải liếc mắt nhìn lấy một cái.
“Lý Nghiên đến kìa! Úi! Trại của bọn họ ngay sau chúng ta, gần quá!”
“Chậc, bộ quần áo này chỉ có cậu ấy mặc đẹp, chẳng ai đọ lại luôn.”
“Dáng người đẹp ghê, con trai mét tám, mét chín mặc bộ nó giống với con trai mét sáu mươi chín mặc sao.”
“Đẹp trai quá đẹp trai quá!”
“Cậu ấy và Quý Thần còn yêu nhau không đấy, chia tay chưa.”
“Không biết nữa, thậm chí còn chẳng biết hay người đó có yêu nhau thật không, cũng chưa từng có ai thấy cậu ấy đi tìm Quý Thần bên hàng xóm nữa.”
….
Tiếng nói chuyện khe khẽ của các bạn nữ trong khoa truyền đến tai, Nguyễn Vân Kiều cũng đưa mắt nhìn theo, quả nhiên thấy cách đó không xa, Lý Nghiên mặc quân phục đi tới.
Nút trên áo anh được cài chỉnh tề, vai rộng eo thon, chiếc quần quân phục màu xanh lá cây ôm lấy đôi chân dài, ống quần được nhét vào trong đôi ủng quân đội màu đen, nhìn tổng thể cao ráo đẹp trai, khiến người khác khó mà dời mắt.
Sao tên này mặc gì cũng đẹp thế…
Nguyễn Vân Kiều nghĩ thầm trong lòng, chợt nhìn thấy ánh mắt anh hướng về đây, cô cũng không chắc về việc có phải anh đang tìm cô hay không, nhưng quả thật là ánh mắt họ đã chạm nhau cách một đoạn không khí.
Tim Nguyễn Vân Kiều chợt đập nhanh, cô siết ngón tay lại.
“Có phải Lý Nghiên đang nhìn về phía chúng ta không vậy?” Tương Linh bên cạnh bất chợt hỏi một câu.
Nguyễn Vân Kiều cọ xát giày trên mặt đất, dời mắt đi, lí nhí: “Thế à, không thấy.”
Không bao lâu, các sĩ quan huấn luyện đã có mặt và đi về phía từng khoa.
Vốn các sinh viên khoa Múa còn mong đang mong chờ sĩ quan huấn luyện bọn họ dịu dàng với họ một chút, sau đó bọn họ phát hiện sĩ quan chẳng những không dịu dàng mà ngược lại còn nghiêm khắc nữa.
Lúc luyện tập các động tác đội hình đội ngũ cơ bản như tư thế đứng quân đội, mỗi động tác nhỏ đều có thể bị sĩ quan phát hiện, sau đó bị kéo ra ngoài luyện tập thêm.
Sau một ngày dài, sinh viên cả khoa ai cũng than thở bảo rằng luyện cái này còn mệt mỏi hơi là luyện kiến thức cơ bản trong vũ đạo.
Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa cũng huấn luyện giống vậy. Hơn nữa không chỉ có mỗi ban ngày mà ban đêm cũng có hạng mục, ba buổi tối trước là dạy về kỷ luật ở trong phòng học, đến tối thứ tư là mọi người phải tập hợp ở sân thể dục.
Lúc Nguyễn Vân Kiều thay quần áo xong rồi đến sân thể dục thì trùng hợp gặp đám người Lý Nghiên, Cao Sướng ở cổng, vốn cô không định bước đến, thế nhưng mắt Lương Trác Dụ lại quá tinh, anh ta lớn tiếng chào cô.
Bây giờ thì cô không muốn qua cũng không được, cô bước đến trước mặt ba người rồi chào hỏi: “Trùng hợp ghê.”
Lương Trác Dụ: “Thật khéo, sao cậu lại đi một mình thế, bạn cùng phòng đâu rồi.”
“Bọn họ vẫn đang thay phiên tắm rửa, vẫn chưa xong.”
“À ~”
Nguyễn Vân Kiều nói: “Các cậu… không đi à?”
Lương Trác Dụ: “Vừa rồi sĩ quan huấn luyện bảo tôi chờ thầy ấy ở đây một lát, thầy ấy có việc tìm tôi nên tôi giữ bọn họ lại chờ chung.”
“À, vậy tôi đi trước đây, mọi người chờ vui vẻ nhé.”
Nguyễn Vân Kiều vẫy tay với ba người rồi dứt khoát bước vào sân thể dục.
Mấy người còn lại thì đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc lâu sau Cao Sướng mới nói: “Lý Nghiên, gần đây cậu với Vân Kiều cãi nhau à?”
Lý Nghiên: “Không có, sao thế.”
“Vừa rồi… Hình như Vân Kiều chẳng có ý gì là nói riêng với cậu cả.”
Không chỉ không nói gì, mà hơn nữa còn vội rời đi, hoàn toàn không hề có dáng vẻ như bạn trai đang đứng đây.
Lý Nghiên mãi rồi cũng đã quen, đại khái là trước kia bọn họ có thói quen như thế, lúc nhìn thấy đối phương ở trường học đều xem như là không thấy.
“Chắc hai người cãi nhau rồi chứ gì, từ lúc vào học lại đến giờ, tôi chưa thấy hai người gặp nhau bao giờ, hay là… Hai người không gặp nhau trong trường mà gặp ở bên ngoài?”
Lý Nghiên thản nhiên nói: “Bên ngoài cũng không gặp.”
Bởi vì thời gian trước cô bận bịu với flashmob, cho nên anh không gọi cô ra được.
Lương Trác Dụ nghe xong thì kinh ngạc: “Anh Nghiên ơi, hai người không gặp mặt thì yêu đương kiểu gì vậy.”
Lý Nghiên: “…”
“Lý Nghiên à, tôi nói này, đối với con gái ấy, nhiều lúc cậu phải biết chủ động.” Cao Sướng nói, “Tôi biết tính cách cậu hơi lạnh lùng, nhưng mà đối với sinh vật tên bạn gái này nè, cậu phải biết dỗ dành, cưng chiều, khiến người ta cảm giác cậu đối xử với cô ấy rất tốt… Nếu không thì sớm muộn người ta cũng sẽ rời đi thôi.”
Lý Nghiên nhíu mày, quay sang nhìn Cao Sướng.
Cao Sướng: “Tôi nói thật đó, tiếp nè… Vân Kiều xinh đẹp như thế, chói mắt như thế, biết bao nhiêu người để ý. Nếu cậu không trông chừng nhiều một tí, có khi người ta bị cướp đi mất đấy.”
Lý Nghiên không nói gì, nhưng ánh mắt lại dừng trên bóng người cách đó không xa.
Sớm muộn gì… cũng rời đi sao?
– – –
Huấn luyện vào ban đêm nhẹ nhàng hơn ban ngày nhiều, mọi người đứng vào đội hình xong thì bắt đầu hát quân ca, các liên đội thi hát với nhau vô cùng náo nhiệt.
Hát xong quân ca, các sĩ quan huấn luyện cho sinh viên chơi trò chơi, tiến hành thi đấu giữa các khoa.
Bọn họ chơi rất nhiều trò, nào là nhảy xa, vật tay, kéo co,… Chơi thua thì cả khoa bị phạt mấy trò như chạy bộ, nhảy ếch, hít đất.
Khoa Múa nhiều nữ, phần lớn các trò chơi đều là các trò dùng sức, cho nên bọn họ thua sạch, theo quy định, cả tập thể bị phạt nhảy ếch.
“Thưa sĩ quan, bọn em toàn là con gái, thiếu công bằng quá mà!” Nhảy ếch xong hết rồi, các cô gái đồng loạt oán trách.
Sĩ quan huấn luyện cười, khẽ nói: “Không sao không sao, trò tiếp theo chắc chắn các em thắng.”
“Trò tiếp theo là gì thế ạ?”
Sĩ quan huấn luyện cầm lấy micro nói với mọi người: “Nào, tiếp đến chúng ta thi giữ thăng bằng! Quy tắc thi đấu là, đứng trên cầu thăng bằng làm động tác yêu cầu, không rớt xuống dưới dưới hoặc giữ được lâu nhất sẽ thắng! Bây giờ hai khoa, mỗi khoa cử ra một người, làm không được thì đi xuống để người khác lên, thay người cho đến khi hết cả khoa thì thua.”
Cầu thăng bằng trong phòng dụng cụ đã được đưa đến đây, sĩ quan huấn luyện đã vẽ rất nhiều động tác lên giấy, bọn họ sẽ bốc thăm ngẫu nhiên rồi yêu cầu các sinh viên phải làm theo động tác đó.
Khoa Múa nghe thế thì tích cực hẳn lên.
“Sĩ quan huấn luyện, bọn em cử Nguyễn Vân Kiều khoa bọn em!!”
Vốn Nguyễn Vân Kiều đang vui vẻ nhìn mọi người chơi, giờ đây sững người, không ngờ hóng hớt thế nào mà cuối cùng lại dính phải mình.
“Tôi á?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta cử Nguyễn Vân Kiều.”
Một bạn học đi đến bên cạnh cô, nói, “Cậu là người giữ thăng bằng tốt nhất khoa ta, cậu lên trước quét sạch nửa khoa bọn họ, bọn tôi sẽ thoải mái hơn.”
“Đúng vậy đúng vậy, ván này là thế mạnh của chúng ta, không thể thua được, Vân Kiều! Lên đi!”
Các bạn học ai cũng khích lệ, Nguyễn Vân Kiều cười cười, cô cũng không từ chối mà dứt khoát đứng lên đầu bên phải của cầu thăng bằng.
Vốn trò này chẳng có mấy người chú ý, bọn họ chỉ toàn lén lút cúi đầu lướt điện thoại, nhưng Nguyễn Vân Kiều vừa lên, các sinh viên nam bỗng chốc ồn ào hẳn lên, cả đám đua nhau rướn đầu ra trước nhìn.
Khoa thi đấu trò này với khoa Múa là khoa mà vừa nãy chơi kéo co thắng bọn họ – khoa Luật, ván đầu tiên khoa Luật cũng cử ra một bạn sinh viên nữ.
Hai người đứng vững rồi, sĩ quan huấn luyện bốc ra một tấm thẻ. Trên thẻ là động tác nghiêng người về phía trước, một chân phải đưa lên về phía sau, cả người phải tạo thành một góc chín mươi độ so với mặt đất, hơn nữa chân trụ còn lại phải nhón lên.
Nếu động tác này mà làm trên mặt đất bằng phẳng thì coi như là vẫn có thể làm, nhưng làm trên chiếc cầu thăng bằng chật hẹp thì có hơi khó khăn.
Lúc bạn nữ phía đối diện đang cố đưa chân để tạo thành một góc chín mươi độ thì lại nhanh chóng bị chệch hướng sang bên cạnh, thế là ngã xuống nệm.
Nguyễn Vân Kiều thì lại làm động tác này vô cùng nhẹ nhàng, cả người giãn ra, tay dài chân dài, dáng vẻ đẹp mắt.
“Khoa Luật, người kế tiếp!”
Lại thêm hai sinh viên bước lên, kết quả là vẫn không làm được, đến người thứ ba thì có thể miễn cưỡng đứng vững, sĩ quan huấn luyện nhanh chóng rút thẻ tiếp theo đổi động tác.
Nguyễn Vân Kiều vẫn đứng trên cầu thăng bằng, không có một động tác nào mà cô làm không đúng chuẩn hoặc bị rơi xuống, trong khi khoa đối diện thì lại đổi người liên tục.
“Tăng tốc lên nào, tôi sẽ bốc cái khó khó.” Huấn luyện viên nói xong thì bốc ra động tác nhảy lên không trung rồi lộn vòng trên cầu thăng bằng.
“Sĩ quan huấn luyện!!! Cái này khó quá rồi! Thầy cố ý chỉnh khoa bọn em,” Bên phía khoa Luật kêu la một trận.
“Cái gì mà cố ý chỉnh các em, khoa các em đực rựa nhiều như thế, sao ban nãy chơi kéo co không bảo là cố ý chỉnh các em đi.” Sĩ quan cười nói, “Được rồi được rồi, an toàn là trên hết, bạn nào không nhào lộn được thì tự giác rút lui đi.”
Hơn mười người khoa Luật lập tức rút lui, tốc độ trận đấu lập tức được rút ngắn.
“Em lên em lên.” Một số bạn nam thường ngày chạy bộ tập thể dục giờ đây đang xếp hàng để thử, trong đó có một bạn nam lên trước, cậu ta nhìn Nguyễn Vân Kiều đứng phía đối diện, nói: “Không thể để cho một mình cậu loại hết khoa tôi được! Mất mặt lắm!”
Nguyễn Vân Kiều không nói gì, sau khi sĩ quan huấn luyện ra hiệu bảo cô có thể bắt đầu làm, cô ngắm chuẩn điểm mình sẽ đáp xuống, sau đó cô cúi xuống một cách linh hoạt, hai chân thon dài theo đó mà nâng lên, vẽ ra một vòng cung đẹp mắt giữa không trung, rồi cuối cùng dừng chính xác ngay trên cầu thăng bằng!
Ngay lúc mọi người reo lên kinh ngạc, cô lại chẳng hề ngừng mà ngược lại còn tiếp tục lộn thêm một cái, sau đó lập tức dừng ngày trước mặt bạn sinh viên nam đang đứng phía bên trái cầu.
Cô giang hai tay, đứng lại đầy vững vàng.
“Tôi phải nói với cậu trước là ngại quá, lát nữa tôi sẽ loại hết khoa của cậu thôi.” Cô nhếch môi với cậu ta, đầy tự tin, ý cười tràn trề.
Dứt lời, cô hơi nghiêng đầu, đưa tay về sau lưng rồi cúi chào.
Khoảng cách có chút gần khiến mặt cậu ta đỏ bừng, cậu ta cứ như là nhìn đến ngu người, nào nhớ đến chuyện phải phản kháng lại nữa.
Về phía Nguyễn Vân Kiều, dáng người uyển chuyển của cô trên cầu thăng bằng khiến người xem hú hét không ngừng.
“Vãi chưởng! Chân dài quá!!”
“Nữ thần của tôi, nữ thần của tôi, đẹp quá đii!!”
“Tôi choáng quá, có thể cười như vậy với tôi không!”
“Màn nhào lộn vừa rồi đỉnh quá, sao có thể thoải mái như thế nhỉ, đúng là học vũ đạo có khác.”
“Vòng eo Nguyễn Vân Kiều mảnh khảnh quá, mẹ nó một cái eo của tôi bằng ba cái của cô ấy cộng lại ha ha ha ha.”
“Muốn sờ ghê.”
“Đồ lưu manh, có muốn sờ thì cũng là tôi sờ trước.”
…..
Tất cả những người vốn không để ý đến trò chời giờ đây cũng nhịn không được mà nhìn qua, dưới bầu trời đêm, ánh đèn sợi đốt của sân thể dục rọi lên người cô gái trên đường chạy màu đỏ kia, cô nhưng chú bướm nhẹ nhàng, tung tăng khiêu vũ trên cầu thăng bằng.
Lúc này, thi đấu gì đấy không còn quan trọng nữa, thứ mọi người xem không phải là ai thắng, mà là những dáng người và những động tác gọn gàng đẹp mắt của sinh viên nữ kia.
Lý Nghiên ngồi giữa đám người, ánh mắt anh cũng dừng trên người cô từ phía xa xa.
Anh nghe thấy những người khác reo hò tên cô, reo đến vỡ giọng, như bị mất trí.
Anh cũng nhìn thấy sắc mặt của đối thủ đứng đối diện cô đỏ lên, ánh mắt cậu ta rụt rè, thế nhưng lại không hề dời đi đi mà nhìn chằm chằm lấy cô.
Đó là Nguyễn Vân Kiều xinh đẹp.
Cô soi sáng trái tim không chỉ của một người.
“Này, Lý Nghiên, đi đâu thế.” Cao Sướng nhìn đến mức thất thần, đột nhiên thấy người bên cạnh đứng dậy, anh ta vội hỏi.
Sắc mặt Lý Nghiên thản nhiên: “Vệ sinh.”
“À, vậy cậu đi nhanh rồi quay lại nhé.”
Trò chơi vẫn tiếp tục, Nguyễn Vân Kiều dựa vào thực lực của bản thân mình mà quét sạch hết một khoa.
Tiếng vô tay vang lên như sấm, những người bên dưới không chịu ngừng, còn đòi cô chọn khoa kế tiếp, Nguyễn Vân Kiều khoát tay tỏ vẻ mình mệt rồi, đổi cho một bạn khác lên.
Xuống sân, cô quay lại vị trí nghỉ ngơi ban đầu. Chán ngắt nhìn mọi người thi đấu, chợt điện thoại trong túi rung lên.
Cô lấy ra nhìn thì thấy Lý Nghiên gửi tin nhắn cho mình.
[Đến lối ra phía Đông sân thể dục]
Sau đó Nguyễn Vân Kiều nhìn về hướng khoa của anh thì chẳng thấy anh đâu.
[Để làm gi]
Lý Nghiên: [Có việc]
Nguyễn Vân Kiều cất điện thoại, nhân lúc mọi người đang tập trung vào trận đấu thì lén lút rời đi.
Ở lối ra phía Đông có phòng dụng cụ, Nguyễn Vân Kiều đi đến nhìn trái nhìn phải chẳng thấy ai.
Cô lôi điện thoại ra, đang định gọi điện cho Lý Nghiên, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía sau.
“Á.”
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi, miệng đã bị che lại.
“La cái gì.” Giọng Lý Nghiên truyền đến từ phía sau.
Nguyễn Vân Kiều kéo tay anh xuông: “Cậu làm tôi sợ muốn chết.”
“Có tật giật mình.”
“Cậu mới có tật giật mình đó, lén lút gọi tôi đến đây, có chuyện gì thế.”
Một lúc lâu mà Lý Nghiên chẳng hề đáp, Nguyễn Vân Kiều mất kiên nhẫn, cô đưa mắt nhìn anh.
Chỗ bọn họ đứng là phòng dụng cụ phía bên phải, bởi vì bên trái mới là lối ra vào nên vị trí này có chút kín đáo, ngọn đèn cũng le lói.
Nhưng khoảnh khắc cô đưa mắt nhìn, cô vẫn phải nương nhờ ánh sáng từ phía bên sân thể dục, nhìn thấy sự u ám nơi đáy mắt anh.
Cô hiểu rõ ánh mắt này, lúc ở nhà anh, anh thường hay dùng ánh mắt này nhìn cô, sau đó… ăn cô.
Nguyễn Vân Kiều nuốt nước bọt, lui về sau một bước theo bản năng: “Cậu làm gì thế…”
“Vừa rồi trên kia cậu cười gì.” Lý Nghiên theo sát cô, gần như là dán chặt lấy cô.
Nguyễn Vân Kiều thấy khó hiểu: “Cười gì là cười gì.”
“Nhất định phải cười như thế sao?”
Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn anh với ánh mắt lạ lùng: “Tôi cười như thế nào cơ… Đợi đã, tôi cười cũng không được à?”
Nhịp thở của Lý Nghiên không ổn định, giọng anh vừa trầm vừa khàn: “Không được.”
“Lý Nghiên, cậu đừng kiếm chuyện nhé, rốt cuộc cậu — oái!”
Đột nhiên cằm bị anh nâng lên.
Nguyễn Vân Kiều ngửa đầu, nhìn khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng không hề giống đang cười, cô chỉ cảm thấy thật nguy hiểm.
Cô lùi về sau một bước, nhưng lần này anh dứt khoát giữ lấy eo cô, kéo cô thật mạnh vào lòng mình.
“Đừng cười với người khác như vậy.” Lý Nghiên cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Nguyễn Vân Kiều, cậu kiềm chế lại chút được không?”
Lúc anh nói, hơi thở ấm áp của anh lướt qua da thịt cô, từng bước ăn vào máu cô khiến cô phải rùng mình vì sợ.
Cổ họng Nguyễn Vân Kiều khô khốc, còn môi anh thì cách môi cô càng ngày càng gần, từ trán, đến ấn đường, rồi đến chóp mũi, anh dây dưa với cô một cách từ tốn nhưng cũng đầy ý xấu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Nguyễn Vân Kiều thật sự sợ anh làm chuyện không thể để người khác nhìn ngay tại đây.
“Lý Nghiên, cậu… Ưm!”
Vừa mở miệng, môi anh đã áp sát lại, tiến quân thần tốc, dây dưa với môi lưỡi của cô.
Hơi thở của anh cứ như thế phả vào mặt, thoáng chốc cô không thể nói được gì, chỉ cảm thấy xung quanh thật đinh tai nhức óc.
Có tiếng thét chói tai, tiếng đùa giỡn, tiếng huýt sáo cách đó không xa…
Còn ngay tại giây phút này, cô không thể chống cự lại, tim đập như sấm rền.