Hai Phần Thân Quen - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Hai Phần Thân Quen


Chương 30


Edit: Bòn Bon

Beta: Linh Lăng

Cảm xúc của một người dễ dàng bị một người khác kiểm soát không phải là điều gì tốt.

Nhưng nhiều khi chính những người trong cuộc cũng không kiểm soát được mình.

Lý Nghiên là vậy, Nguyễn Vân Kiều cũng vậy.

Cho nên lúc Nguyễn Vân Kiều đi ra khỏi phòng bệnh của Lý Nghiên, nhớ lại những gì cô đã bỏ lại cách đây không lâu, cô bắt đầu sợ hãi.

Đó là một vai diễn mà khó khăn lắm mới giành được… Cô ấy đột nhiên bỏ đi, có khi nào làm cho đạo diễn tức giận?

Cô là người mới không có thân phận gì cả, đây là cho người ta leo cây? Đạo diễn chắc sẽ không quay đầu đi mà đổi người chứ.

Lòng Nguyễn Vân Kiều vô cùng hoang mang, lập tức gửi tin nhắn cho Dư Lạc, nhưng mãi vẫn không thấy Dư Lạc trả lời tin nhắn của cô.

“Vân Kiều.” Đúng lúc này đầu hành lang có hai người đi tới, bước chân vội vã, người đi phía trước là Quách Mẫn Nhàn, còn người gọi cô là Quý Thần.

Quý Thần hỏi: “Lý Nghiên đâu?”

Nguyễn Vân Kiều: “Ở trong phòng bệnh, lúc này huấn luyện viên đem cơm cho cậu ấy, cậu ấy đang ăn.”

Quý Thần gật đầu: “Cô ơi đi thôi.”

Quách Mẫn Nhàn vô cùng vội vã, không hề dừng lại mà đi về phía phòng bệnh.

Lúc này trong phòng bệnh, chỉ có hai người là Lý Nghiên và huấn luyện viên.

Huấn luyện viên thấy Lý Nghiên chịu ăn uống, trong lòng cảm thấy cô bé Nguyễn Vân Kiều đó thật là có tác dụng.

Nếu bình thường như thế này, vừa thi đấu thua mà còn bị thương ở tay, thì anh sẽ không có tâm trạng ăn… Nhưng không ngờ vừa rồi, cô bé đó kêu anh ăn chút gì đó trước, anh tỏ vẻ mặt không muốn, nhưng bị cô ép buộc hai câu, thì anh ngầm đồng ý cho anh ta mang bữa ăn vào.

“Thế nào rồi?!” Cửa phòng bị đẩy vào, kèm theo là một giọng nói lo lắng.

Lý Nghiên và huấn luyện viên đều quay đầu nhìn, nhìn thấy đó là Quách Mẫn Nhàn, Lý Nghiên chỉ nói “không sao” rồi tiếp tục ăn cơm của mình.

Huấn luyện viên thì đi qua, “Cô Quách, cô yên tâm, bác sĩ đã khám rồi.”

Quách Mẫn Nhàn không thể nào yên tâm được, bà ấy đi đến phía trước mặt Lý Nghiên, nhìn chằm chằm cổ tay anh: “Tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc Quý Thần nói với mẹ làm mẹ sợ muốn chết, trước giờ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy.”

Hôm nay Quý Thần đã đến hiện trường xem, lúc nhìn thấy Lý Nghiên bị thương, cô ta ngay lập tức đi tìm Quách Mẫn Nhàn, đón bà qua đây.

Quý Thần: “Cô ơi, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi, cô đừng lo lắng nữa.”

Quách Mẫn Nhàn: “Nhưng mà chẳng phải còn phải huấn luyện sao, như thế nào làm sao mà chuẩn bị thi đấu cho Thế vận hội đây?”

Lý Nghiên tham gia rất nhiều cuộc thi, nhưng vì lý do tuổi tác, Thế vận hội lần này sẽ là lần đầu tiên anh tham gia sau khi trưởng thành.

Mọi người đều rất quan tâm, kể cả bản thân anh.

Huấn luyện viên cũng vô cùng khó xử, “Lát nữa chúng tôi trở về sẽ mở một cuộc họp bàn bạc về vấn đề này, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ lại vị trí thi đấu này. Tay Lý Nghiên hiện tại cần phải tiếp tục trị liệu xem sao, cũng không phải là không thể tham gia.”

Lý Nghiên khẽ cau mày, nhưng chỉ là thoáng qua, không hề để người bên cạnh phát hiện, anh không muốn làm Quách Mẫn Nhàn lo lắng thêm.

Nhưng Quách Mẫn Nhàn làm sao mà không lo lắng cho được chứ, bà ấy ngồi xuống bên cạnh Lý Nghiên, liên tục hỏi anh có đau không.

Lý Nghiên an ủi một lúc sắc mặt của Quách Mẫn Nhàn mới dần dịu lại.

Mà lúc này, Nguyễn Vân Kiều vẫn còn đang đứng ở hành lang phía ngoài phòng bệnh. Bởi vì Quách Mẫn Nhàn ở đây nên lúc này cô không định trở vào lại.

Một lúc sau, huấn luyện viên và Quý Thần đi ra, huấn luyện viên chào cô và nói rằng có chuyện cần giải quyết rồi rời đi.

Quý Thần thì lại đi đến bên cạnh cô. Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy trắng làm vải nỉ mềm mại, có đường cắt tinh tế, quanh eo thắt một chiếc thắt lưng cùng màu, ở giữa khảm hai chữ C đối ngược nhau, sang trọng mà không mất đi vẻ dịu dàng.

“Hôm nay cậu không đến xem thi đấu đúng không?” Quý Thần hỏi cô.

Nguyễn Vân Kiều ừ một tiếng: “Có chút việc, không tới kịp.”

“Vậy vé của cậu là Lý Nghiên đưa hả?”

Nguyễn Vân Kiều gật đầu một cái: “Lúc đầu định đến xem, sao vậy?”

Quý Thần cười nói: “Cậu ấy không thích người quen đến xem hiện trường, lúc trước tôi và cô đều là tự mình lén mua vé đến xem. Không ngờ rằng sẽ đưa vé cho cậu, để cậu đến xem.”

Nguyễn Vân Kiều không biết có chuyện này: “Thật là kỳ quặc…”

“Đúng vậy, từ nhỏ đã như vậy rồi. Có lẽ đối với cậu ấy mà nói, cậu rất là đặc biệt.”

Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn cô ta một cái.

Là bạn gái của Lý Nghiên, người như Hứa Vi Khả thì không bao giờ khiến cô có cảm giác nguy hiểm, nhưng… Quý Thần thì lại khiến cô phải suy nghĩ.

Không chỉ vì hoàn cảnh gia đình, mà còn vì Quý Thần quá giống Lý Nghiên.

“Cậu không cần nhìn tôi như thế, Nguyễn Vân Kiều, thật ra tôi cũng có rất nhiều điều khó nói.” Quý Thần đột nhiên nói.

Nguyễn Vân Kiều ngừng lại một chút: “Cậu có ý gì.”

Hai tay Quý Thần đặt lên lan can, nhìn về phía xa: “Cậu cũng biết, người nhà cậu ấy rất thích tôi, mong tôi trở thành một nửa còn lại của cậu ấy, người nhà tôi cũng muốn vậy, trong mắt họ, tôi và Lý Nghiên vô cùng thích hợp. Thật ra, lúc tôi học cấp ba cũng từng thật sự rất thích Lý Nghiên, dù sao thì, cậu ấy thật sự rất ưu tú đúng không.”

Nguyễn Vân Kiều khẽ cau mày, “Bây giờ thì sao.”

“Bây giờ… chuyện tình cảm của tôi nhưng tôi không thể nào khống chế được. Ba mẹ tôi mong tôi thích Lý Nghiên, mong tôi thân thiết với gia đình cậu ấy, vì vậy, tôi cũng làm theo ý muốn của họ. Nhưng Lý Nghiên vẫn luôn không thích tôi, tôi cũng biết điều đó.” Quý Thần nghiêng mắt nhìn cô, một đôi mắt ngấn nước nhưng lại rất thờ ơ, “Chẳng lẽ tôi chỉ có thể thích cậu ấy thôi sao, tôi đâu có tệ, có rất nhiều người theo đuổi tôi.”

Nguyễn Vân Kiều có chút kinh ngạc, cô không ngờ rằng, trong lòng Quý Thần lại nghĩ như vậy. Nhưng sau khi kinh ngạc xong cô lại cảm thấy vậy mới là đúng. Bằng không, một người con gái giống như cô ta, ưu tú như vậy, sao lại phải khăng khăng một lòng vì một người con trai không yêu mình.

“Nhưng mà, tôi lại chẳng có đường nào để phản kháng. Loại người như chúng tôi, rất khó chống lại ba mẹ mình, dính dáng đến quá nhiều chuyện.” Quý Thần nhún vai, có vẻ bất lực lại cỏ vẻ tê dại, “Nói thật, tôi không nghĩ rằng Lý Nghiên có thể kháng cự, cũng không hy vọng Lý Nghiên thật sự sẽ kháng cự thành công, haiz… Không có Lý Nghiên, đối với tôi mà nói sẽ xuất hiện thêm một Lý Nghiên khác, nhưng khả năng cao là người tiếp theo sẽ không tốt bằng cậu ấy, vì vậy cá nhân tôi hy vọng rằng hai người sẽ không thể đi đến cuối cùng.”

Nguyễn Vân Kiều vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu cũng thật là thành thật.”

“Nói trắng ra cũng chẳng sao, tôi không quan tâm cậu biết không.” Quý Thần nói, “Tôi tin đối với Lý Nghiên mà nói cậu rất là đặc biệt, nhưng… chỉ có đặc biệt thôi thì cũng chẳng có ích gì.”

Quách Mẫn Nhàn ở trong phòng bệnh rất lâu, Nguyễn Vân Kiều không muốn đụng mặt với bà ấy nữa, suy nghĩ một lúc rồi quyết định rời đi trước.

Cô tự mình bắt xe về trường học, lúc đến phòng ký túc xá, đúng lúc nhận được tin nhắn của Lý Nghiên.

[Đâu rồi]

Nguyễn Vân Kiều: [Trường học]

Lý Nghiên: [Sao không nói tiếng nào mà đã bỏ đi rồi]

Nguyễn Vân Kiều: [Dù sao thì có mẹ cậu chăm sóc cậu, nên tôi về trước.]

Lý Nghiên: [Bà ấy về rồi]

Nguyễn Vân Kiều nói: [Vậy cậu nghỉ ngơi cho thật tốt đi ha, khi nào tôi rảnh sẽ đi thăm cậu.]

Tâm trạng của Nguyễn Vân Kiều lúc này không được tốt lắm, nhưng cũng không xấu.

Sau khi nói chuyện với Quý Thần, cô đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh. Khoảng thời gian này cô và Lý Nghiên có hơi hòa hợp, cho nên cô quên mất rằng giữa anh và cô có rất nhiều trở ngại.

[Khi nào mới rảnh] Lý Nghiên lại hỏi cô.

Nguyễn Vân Kiều: [Để xem sao mà, anh hai, sao đột nhiên cậu lại dính người như vậy]

Lý Nghiên: [Tôi muốn gặp cậu]

Nguyễn Vân Kiều dừng lại, nhìn bốn chữ đó, đột nhiên cô như con rối mất đi linh hồn, linh hồn rời khỏi xác ngây ngốc một lát.

Cô nghĩ, lúc Lý Nghiên nói những lời dễ nghe, thật sự khiến người ta rất là rung động.

Thậm chí cảm giác rung động này làm cô cảm thấy, cho dù vào một ngày nào đó trong tương lai cái gọi là đặc biệt trong miệng của Quý Thần có thể thực sự sẽ trở nên vô giá trị, thì cũng không sao cả.

Ít nhất thì bây giờ nó cũng rất đáng giá, ít nhất thì bây giờ cô ấy đang hạnh phúc vì điều đó.

Nguyễn Vân Kiều khẽ cong môi rồi trả lời: [Có thật không, muốn gặp tôi đến thế nào?]

Lý Nghiên không trực tiếp trả lời, chỉ nói: [Tối mai tôi về trường, cùng nhau về nhà ăn cơm đi]

Nguyễn Vân Kiều biết rõ, thừa nước đục thả câu: [Được thôi, vậy tôi muốn ăn cái quán Tư Vị Trai có giá siêu đắt ấy, cậu gọi thức ăn mang đi cho tôi.]

Lý Nghiên: [Tùy cậu]

Nguyễn Vân Kiều: [Tuân lệnh, vậy trưa ngày mai tôi sẽ không ăn cơm, đợi bữa ăn này của cậu]

Lý Nghiên không trả lời, chắc là đang bất lực với hành vi của cô rồi.

Nguyễn Vân Kiều cũng không quan tâm anh nữa, bỏ điện thoại vào túi, đi ra ngoài tìm Đồ Khuynh cùng nhau đi ăn.

Ăn cơm xong, Dư Lạc cuối cùng cùng gọi lại cho cô, cô ấy nói với cô vai diễn không có vấn đề gì, bảo cô mấy ngày nữa đi ký hợp đồng.

Dư Lạc: “Em phải cảm ơn Tổng Giám đốc Khương đó, trên bàn ăn Tổng Giám đốc Giang nói giúp em rất nhiều.”

Nguyễn Vân Kiều bỏ tảng đá lớn trong lòng xuống, cả người thả lỏng: “Ừm, em nhất định sẽ cảm ơn Tổng Giám đốc Khương, hôm nào em mời chị và Tổng Giám đốc Khương ăn cơm.”

“Được rồi, chị thì không có vấn đề gì, nhưng Tổng Giám đốc Khương thì không chắc. Tổng Giám đốc Khương, anh có thời gian rảnh nể mặt ăn bữa cơm không?”

Nguyễn Vân Kiều nhận ra rằng nửa câu sau Dư Lộ không phải đang nói với cô, mới biết rằng Khương Phó Thành đang ở bên cạnh cô ấy.

Cô vội vàng đổi giọng: “Không sao không sao, không có thời gian rảnh cũng không sao. Dù sao em cũng sẽ diễn cho thật tốt, kiếm tiền về cho Hoa Thần mới là chuyện nên làm mà.”

“Sao vậy, nói mời ăn cơm là nói suông thôi à, khi người ta thật sự muốn ăn, cô lại đổi ý à.”

Giọng nói tươi cười của một người đàn ông phát ra từ ống nghe, Thẩm Vân Kiều sửng sốt, nói: “Đương nhiên là không, nếu anh rảnh tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm, tôi vô cùng tự nguyện.”

Khương Phó Thành: “Được, vậy tôi sẽ đợi.”

“Ừm…”

“Aiya Tổng Giám đốc Khương, anh làm gì mà dọa con bé vậy.” Dư Lạc lấy lại điện thoại và nói, Vân Kiều, nói tóm lại em đã nắm bắt được cơ hội này, tiếp theo phải dựa vào kỳ nghỉ hè rồi.”

Nguyễn Vân Kiều cười nói: “Được, em sẽ cố gắng.”

Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi tiết học tán thưởng tiết mục múa Trung Quốc kết thúc, Nguyễn Vân Kiều lại đến lớp học múa.

Tan học cũng đã gần sáu giờ, Thẩm Vân Kiều nhắn lại cho Lý Nghiên, nói cô về tắm rửa rồi sau đó sẽ tự bắt xe đến nhà anh.

Lúc nhận được tin nhắn của cô Lý Nghiên đang ở ký túc xá nam, tay anh bị thương không thể tập luyện, cho nên hôm nay mới đến trường đi học.

Anh thu dọn một vài cuốn sách trong phòng và rời khỏi ký túc xá.

Từ ký túc xá nam đi đến bãi xe sẽ đi ngang qua tòa nhà ký túc xá của Nguyễn Vân Kiều, Lý Nghiên vốn chỉ định đi đến bãi đậu xe, nhưng khi đi ngang qua ký túc xá của cô thì chợt nhớ ra cô lúc nào cũng chậm rì rì, cho nên anh dừng lại và gọi điện thoại cho cô.

Nhưng Nguyễn Vân Kiều không nghe máy, Lý Nghiên đoán chắc là cô chưa tắm xong. Cái người này, động tác lúc nào cũng chậm chạp, đợi cô tắm xong thu xếp đồ đạc rồi bắt xe qua đó, cũng không biết phải đợi bao lâu.

Lý Nghiên nghĩ vậy nên không đi tiếp nữa mà đi tới dưới lầu ký túc xá nữ, đứng đó đợi cô. Anh vừa đợi vừa tính toán thời gian, muốn đợi cô tắm xong sẽ gọi lại cho cô, nói cho cô biết anh đang đợi, bảo cô nhanh lên.

Thế là, những người đi ngang qua đều nhìn thấy một màn này.

Vận động viên đấu kiếm đẹp trai lại nổi tiếng của trường họ đang đứng dưới ký túc xá nữ để đợi ai đó. Còn đợi ai thì… vô cùng rõ ràng, chính là Nguyễn Vân Kiều.

Tất cả nữ sinh ra vào ký túc xá đều nghiêng mắt nhìn, họ đều cho rằng lúc trước hai người bọn họ khiêm tốn như vậy, có lẽ là sắp chia tay rồi, không ngờ hôm nay lại đột nhiên nhìn thấy Lý Nghiên đứng đợi Nguyễn Vân Kiều ở dưới lầu ký túc xá.

Mọi người vừa kích động lại vừa ghen tị, Lý Nghiên – người được coi là nam thần trong lòng họ, thế mà lại có một ngày đứng dưới lầu ký túc xá và ngoan ngoãn chờ đợi bạn gái của mình giống như bao chàng trai bình thường khác.

Haiz… Tính tình rất lạnh lùng lại vô cùng tẻ nhạt đâu mất rồi, bây giờ lại trông rất lãng mạn và ân cần, không hề xa cách chút nào.

Hứa Vi Khả hôm nay rời khỏi phòng học múa hơi muộn, vì vậy khi đi tới dưới lầu ký túc xá, thì tình cờ nhìn thấy Lý Nghiên.

Cô ta sửng sốt, cảm xúc không cam lòng cùng oán hận từ trong ra ngoài đồng thời dâng lên.

Cô ta không hiểu nổi, tại sao cô cái gì cũng không bằng Nguyễn Vân Kiều. Luôn bị cô lấy đi vị trí múa chính khi học múa thì không nói, ngay cả người cô ta thích cũng luôn bị cô giành mất.

Đàn anh hồi năm nhất cũng vậy, và bây giờ là Lý Nghiên cũng vậy…

Cô tốt đến thế sao.

Hứa Vi Khả cắn chặt răng, đi qua đó.

“Lý Nghiên.”

Lý Nghiên đang gửi tin nhắn thứ năm cho Nguyễn Vân Kiều, hỏi cô có thể tăng tốc độ không. Nghe thấy có người gọi anh liền đảo mắt nhìn sang, ánh mắt có vẻ khó hiểu, rõ ràng đang hỏi cô ta có chuyện gì.

Hứa Vi Khả cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cậu đang đợi Nguyễn Vân Kiều ư?”

Lý Nghiên nhớ người này, thỉnh thoảng anh có nghe Nguyễn Vân Kiều nhắc đến cô ta, cũng biết được quan hệ của hai người không tốt.

Hứa Vi Khả thấy anh không trả lời cô, liền mặc kệ, tự biên tự diễn: “Nghe nói hôm qua cậu thi đấu thì bị thương, Nguyễn Vân Kiều có biết không, có phải cậu ấy không có đến xem hiện trường có đúng không?”

Lý Nghiên cau mày: “Có việc gì ư.”

Hứa Vi Khả hạ quyết tâm không từ bỏ, cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nói: “Lý Nghiên, tôi cảm thấy cậu thực sự là một người rất tốt, Nguyễn Vân Kiều không xứng với cậu chút nào. Hôm qua cậu thi đấu, nhưng cậu ta thì sao, lúc đó cậu ấy lại đi hẹn hò với một người đàn ông khác… Xin lỗi khi cho cậu xem những thứ này, nhưng tôi thực sự không muốn cậu bị lừa dối.”

Cô ta đưa điện thoại đến trước mặt anh, trên màn hình điện thoại là một tấm hình, nhìn ra đây là tấm hình chụp lén trước cổng trường.

Trong tấm hình, Nguyễn Vân Kiều đứng trước xe đang chuẩn bị mở cửa, mà trong xe, đã có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, đẹp trai tuấn tú, anh ta không lạ lẫm gì.

Lý Nghiên nhìn lướt qua, ngước mắt nhìn Hứa Vi Khả.

“Hết chưa.”

Hứa Vi Khả hơi sững sờ: “Cái gì?”

Ánh mắt Lý Nghiên lạnh lùng, nhìn vô cùng xa cách: “Chụp lén người khác vui lắm hả, chuyện này liên quan gì đến cậu.”

Hứa Vi Khả bị nhìn như vậy vô vùng hoảng hốt, nhưng lại không muốn chùn chân: “Không phải, cậu ấy, cậu ấy bắt cá hai…”

“Xin hãy thể hiện sự tôn trọng, tôi biết hôm đó cô ấy làm gì.” Lý Nghiên khó chịu mà nói, “Cô ấy là bạn gái của tôi, và chỉ là bạn gái của mình tôi.”

Nguyễn Vân Kiều tắm xong, sấy khô tóc, không trang điểm mà đã cầm theo túi xách chạy xuống lầu, vì điện thoại cô đã nhận được quá nhiều tin nhắn của Lý Nghiên rồi.

Đợi đến khi cô xuống tới dưới lầu ký túc xá, nhìn thấy Lý Nghiên đứng cách đó không xa, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy vô cùng phấn khích.

Bởi vì cảm giác này đối với cô mà nói vô cùng mới mẻ, vì dù sao mối quan hệ của họ lúc mới ở bên nhau hồi năm nhất không được lành mạnh cho lắm, cô chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ tiêu chuẩn của bạn gái đó là “đợi dưới lầu ký túc xá”.

“Này, cậu đợi lâu chưa?” Nguyễn Vân Kiều đi tới, vỗ vỗ vai anh.

Lý Nghiên nhìn lại cô.

Cô gái hơi ngẩng đầu lên với một nụ cười, bởi không trang điểm nên hai má của cô sạch sẽ, nhìn gần như vậy, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút lông tơ trên da của.

Hiếm khi trông ngoan ngoãn như vậy.

“Lâu lắm rồi, cậu thật chậm.” Lý Nghiên nói.

Nguyễn Vân Kiều ngưng cười: “Nói chuyện kiểu gì thế? Vào lúc này cậu phải nói, tôi vừa đến, cũng chưa đợi bao lâu. Cậu có xem phim truyền hình không vậy, nam chính đều nói như vậy.”

Lý Nghiên: “Nhưng mà cậu nhìn vào điện thoại của cậu là biết ngay, tôi đã tới từ lâu rồi.

Nguyễn Vân Kiều tặng cho anh một cái liếc mắt: “Trẻ nhỏ không dễ dạy.”

“Cái tính cách chậm rì rì của cậu cũng vậy.”

“Hả.”

“Trẻ nhỏ không dễ dạy.”

Nguyễn Vân Kiều lập tức làm động tác kéo khóa miệng lại với anh: “OK đừng nói nữa, bây giờ đặt đồ ăn đi, tôi hi vọng khi về tới nhà thì có thể nhìn thấy chúng.”

Lý Nghiên: “Đặt xong rồi, cậu mà còn chậm thêm chút nữa thì đồ ăn cũng đã nguội lạnh hết rồi.”

Nguyễn Vân Kiều cảm thấy bất ngờ, lập tức kéo tay anh đi về phía trước: “Thật hay giả vậy! Vậy chúng ta về nhanh lên, còn đợi cái gì nữa!”

Lý Nghiên hơi sững lại, cúi mắt nhìn xuống, nắm thật chặt tay của cô: “Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN