Hai Phần Thân Quen - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Hai Phần Thân Quen


Chương 64


Edit: Sơ Ri

Beta: Linh Lăng

Khi cô gái nhận lấy con thú bông hình con heo từ tay bạn trai, mặt cô ấy tươi tắn như hoa.

Nguyễn Vân Kiều nhìn bọn họ bằng đôi mắt đầy ngưỡng mộ, lúc ánh mắt chạm phải một túi to thú bông dưới chân chàng trai, sự ngưỡng mộ trong mắt cô lại biến thành ghen tị.

Có phải cái máy này chỉ đối đầu với bọn họ thôi không!!!

Lý Nghiên cũng để ý thấy mấy con thú bông kia, anh nhìn sang Nguyễn Vân Kiều, rồi lại nhận lại ánh mắt đầy hờn giận của cô, anh ho nhẹ sau đó đi đến gần đôi tình nhân kia.

“Những thứ này đều là do các bạn gắp à?”

Chàng trai kia nghe thấy Lý Nghiên hỏi thế thì rất đắc ý, nói: “Đúng vậy, tôi gắp tất cả chúng nó ở đây nè.”

“Bạn có bí quyết gì không?”

Chàng trai: “Ái chà! Nào có bí quyết gì đâu, chẳng qua là do tôi lợi hại thôi… Ối!”

Chưa kịp dứt lời, chàng trai đã bị cô cái bên cạnh đấm một cái: “Đừng chém gió nữa!”

Chàng trai: “Đâu có đâu…”

Cô gái nhìn Lý Nghiên, nói: “Thật ra cũng không có bí quyết gì đâu… Tôi thấy hình như vừa rồi hai người cũng gắp ở đây khá lâu rồi, không gắp được gì nhỉ?”

Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều nhìn nhau, có hơi xấu hổ.

“Dựa theo kinh nghiệm của tôi, mấy loại máy này cũng có chút quy luật, hai người không gắp được là bởi vì khi gắp chưa được có mấy lần, hai người đã đổi máy khác, mà xui cái là, mấy lần gắp đó của hai người trùng hợp là lúc càng gắp đang bị lỏng.” Cô gái nói đến đây thì có hơi ngượng, “Thật ra lúc hai người gắp con heo này, tôi vẫn luôn theo dõi… Thấy hai người gắp bảy, tám lần không trúng rồi, thế là bọn tôi vội chạy đến để tiếp tục. Bởi vì hai người đã sử dụng hết mấy lần càng gắp bị lỏng kia, tôi chỉ cần gắp thêm vài lần nữa là chắc chắn sẽ gắp được.”

Nguyễn Vân Kiều bỗng nhiên hiểu ra, cũng phải trách bản thân cô vì thiếu kiên nhẫn, mỗi máy mới gắp không được có ba, bốn lần là cô đã từ bỏ rồi!

“Đi mua xu đi.” Cô nói nhỏ với Lý Nghiên.

Lý Nghiên gật đầu, nói với cô gái kia: “Cám ơn.”

“Không có gì, không có gì.”

Lý Nghiên quay lại quầy lễ tân bên kia để đổi thêm ít xu.

Lần này, bọn họ chỉ chăm chăm dùng đúng một cái máy gắp.

“Bọn tôi mới gắp được con heo ở cái máy này, chắc cũng phải thêm vài lần nữa mới gắp được đó.” Cô gái thấy bọn họ muốn gắp heo thế là nhắc nhở một câu.

Lý Nghiên: “Không sao, cô ấy muốn con này.”

Nguyễn Vân Kiều thật sự rất thích con heo này, cô sáp lại bên cạnh Lý Nghiên, nói: “Nếu chúng ta không gắp được thì phải làm sao đây.”

Lý Nghiên: “Mười mấy lần, thế nào cũng có thể gắp được thôi.”

“Đã biết ~”

Có vẻ như đôi tình nhân kia cũng tò mò xem rốt cuộc bọn họ có thể gắp được không, nếu gắp được thì có thể xác nhận lý luận của mình không sai, vì thế đôi tình nhân đứng phía sau xem bọn họ.

Lý Nghiên lần nữa đút xu vào, chẳng có gì bất ngờ, tám, chín lần rồi mà bọn họ vẫn chưa gắp được, Nguyễn Vân Kiều có chút sốt ruột, theo lý thuyết, tỷ lệ gắp trúng lần kế tiếp rất cao…

“Đừng bỏ cuộc! Sắp được rồi đó!” Cô gái kia đứng phía sau nói.

Lý Nghiên lại gắp hụt, lại bỏ thêm hai xu vào thêm lần nữa, càng gắp hạ xuống, gắp lên! Cả bốn người đều nhìn theo con heo bị gắp lên kia bằng cặp mắt sáng ngời!

Di chuyển về bên trái… Di chuyển… Không bị rơi!!

Cạch –

Lúc tới miệng lỗ máy gắp, càng gắp thả ra, một con heo ngốc nghếch đáng yêu rơi vào trong lỗ!

“A a a!!! Gắp được rồi! Giỏi quá giỏi quá!” Nguyễn Vân Kiều kích động đến mức bổ nhào lên người Lý Nghiên, cách lớp khẩu trang tặng cho Lý Nghiên một cái hôn thật kêu.

Hôn xong, cô ngồi xổm xuống lấy con heo ra: “Đáng yêu quá, anh xem này, giống anh y như đúc! Lý con heo ~”

Dù là cách lớp khẩu trang nhưng người ta vẫn cảm nhận được là Nguyễn Vân Kiều đang rất vui, Lý Nghiên nhịn không được mà cũng nở nụ cười theo, anh không ngờ, hóa ra một con thú bông lại có thể khiến cô vui như thế.

Lý Nghiên: “Vui không?”

“Ừ! Vui lắm!”

“Vậy em có muốn gắp thêm một con nữa không?”

“Không đâu, một con là đủ rồi! Chúng ta đi thôi.” Nguyễn Vân Kiều nói, “Số xu còn lại đưa người khác là được rồi.”

Lý Nghiên gật đầu, sau đó quay lại nhìn đôi tình nhân vừa “dạy” họ kia, “Hai bạn cần không?”

Hỏi xong, anh chợt phát hiện đôi tình nhân này đang ngơ ngác nhìn họ, ánh mắt có hơi khiếp sợ. Lý Nghiên dừng lại một chút, rồi nhìn về phía Nguyễn Vân Kiều, anh chợt nhận ra gì đó.

Vừa rồi cô cực kỳ kích động, vô thức mở miệng nói. Mà giọng của cô có độ nhận diện rất cao, chỉ cần biết đến cô là có thể nghe ra ngay.

“Hai hai hai, hai người là Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên sao.” Quả nhiên, cô gái kia khẽ nói.

Lý Nghiên nở nụ cười với cô gái, đặt xu lên tay cô ấy: “Cám ơn bạn nhé, nếu không có bạn bọn tôi cũng chẳng thể gắp được.”

Cô gái nắm chặt cánh tay bạn trai mình: “A a a a đúng là thật kìa! Không ngờ, không ngờ hai người cũng đến gắp thú bông!”

Lúc này tâm trạng của Nguyễn Vân Kiều rất tốt, cũng không che giấu nữa, nói: “Đúng vậy, đây chẳng phải là tiết mục bắt buộc phải có khi hẹn hò sao.”

“Tôi tưởng… Người nổi tiếng sẽ không như thế?”

“Cũng không có gì khác đâu, đều là mấy người yêu nhau cả mà.”

Cô gái nói: “A a a, tôi thích hai người lắm, không ngờ có thể gặp được hai người đó. Cơ mà, tôi có thể xin chữ ký không, hoặc, hoặc là có thể chụp ảnh không?”

“Được chứ, bạn có bút không?”

“Có có có!” Cô gái lấy bút từ trong túi mình ra, sau đó đưa con heo mình vừa gắp được qua, “Ký lên bụng đi ạ!”

“OK ~”

Ký tên xong, Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên chụp ảnh với đôi tình nhân kia ngay tại đó, sau đó mới rời đi.

Về đến nhà, Nguyễn Vân Kiều đặt con heo vừa gắp được kia vào vị trí bắt mắt nhất trong phòng sách, sau đó chụp ảnh rồi đăng lên Weibo.

“Con heo đáng yêu không bao giờ thoát khỏi tay tôi ~”

Chẳng mấy chốc khu bình luận bị càn quét bởi fan, mọi người đều hỏi cô đi gắp ở đâu thế.

Đương nhiên Nguyễn Vân Kiều sẽ không trả lời địa điểm cụ thể, nhưng tám chín giờ tối, hotsearch có liên quan đến cô và Lý Nghiên đã bị đẩy lên đầu.

#Đi gắp thú bông tình cờ gặp Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên#

Hóa ra là ảnh bọn họ chụp chung với đôi tình nhân kia được đăng lên mạng, Nguyễn Vân Kiều cũng không để ý đến chuyện này lắm, nếu không cô đã không chụp ảnh với người ta rồi.

Cô gái kia đăng tấm ảnh chụp con heo có chữ ký và ảnh chụp chung lên Weibo của mình: “Hạnh phúc quá!! Đi gắp thú bông với bạn trai thì gặp Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên!! Thấy anh Nghiên mãi mà vẫn gắp không được, tôi còn truyền chút kinh nghiệm cho anh ấy! Gắp được rồi thì Nguyễn Vân Kiều vui lắm! Trực tiếp nhào lên người Lý Nghiên, hơn nữa còn nói anh ấy giống heo, gọi anh ấy là Lý con heo, hu hu hu hu, ngọt quá rồi! Cuối cùng bọn họ còn đồng ý ký tên và chụp ảnh chung với tôi nữa, cực kỳ vui luôn!!!”

Cư dân mạng —

[Mẹ nó, sao tôi đi gắp thú bông lại không được tình cờ gặp người nổi tiếng vậy]

[Con heo này giống con của Vân Kiều nè!!! Cô ấy vừa mới đăng Weibo cách đây không lâu!]

[Cười chết, không ngờ Lý Nghiên không gắp được thú bông ha ha ha ha]

[Lý Nghiên – người đánh đâu thắng đó trên sân đấu – lại thua dưới tay một con heo bông ~]

[Lý con heo, ha ha ha ha, đáng yêu ghê]

[Đột nhiên đọc xong hiểu luôn Weibo của Nguyễn Vân Kiều, thứ không thể thoát khỏi tay cô ấy không phải là con heo này mà là Lý Nghiên]

[Show ân ái kìa!]

[Bọn họ ngọt ngào quá! Không ngờ họ lại ra ngoài hẹn hò, không khác gì mấy người bình thường yêu nhau luôn]

[Đi gắp ở đâu thế!! Tôi cũng muốn đi! Tôi cũng muốn một con giống vậy!]

[Này mà không cưới cũng uổng đó]

….

Lúc Lý Nghiên tắm rửa ra, Nguyễn Vân Kiều đang nằm trên giường lướt Weibo rất vui vẻ, đôi lúc còn cười lên vài cái.

“Sao đó?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Nguyễn Vân Kiều nói: “Lý con heo, nghệ danh của anh lên hotsearch rồi nè.”

Lông mày Lý Nghiên hơi nhếch lên, Nguyễn Vân Kiều đưa điện thoại tới trước mặt anh, quả nhiên thấy ngay đoạn giữa bảng hotsearch có cái tiêu đề là: #Lý con heo#.

Lý Nghiên rút điện thoại ra khỏi tay cô rồi đặt sang một bên, sau đó trực tiếp đè lên người cô: “Em cứ lan truyền về anh bên ngoài như thế đúng không.”

“Oan uổng quá, là người ta tự nghe được mà, em đâu có cố ý đâu!”

Lý Nghiên không thèm nghe cô nói dối, anh giữ lấy hai tay cô bằng một tay, một tay khác thì chu du khắp nơi.

Nguyễn Vân Kiều bị anh chọc đến mức nhột muốn chết, nhưng lại chẳng thể vùng ra, trước khi cười đến hết hơi, cô vội lên tiếng: “Em sai rồi, em sai rồi, heo ơi em sai rồi! Không phải, Lý Nghiên! Lý Nghiên! Cục cưng! Cục cưng ơi em sai rồi!”

Cách gọi cục cưng này khiến Lý Nghiên hài lòng, anh buông tay cô ra, đè lên người cô: “Ngày mai anh phải đi công tác, đi chi nhánh công ty bên Giang Thành một chuyến, chắc hai ba ngày mới về được.”

Nguyễn Vân Kiều: “Trùng hợp ghê, em cũng phải đi quay chương trình giải trí.”

“Bao lâu?”

“Quay xong còn có thêm bảy bảy bốn chín công việc khác nữa, chắc là một tuần đó.”

“Lâu thế à?”

“Đúng vậy…” Nguyễn Vân Kiều vỗ vỗ đầu anh, “Anh chỉ có thể về trước rồi ở nhà ngoan ngoãn chờ em thôi.”

Gần đây, Nguyễn Vân Kiều vẫn luôn ở Bắc Kinh là bởi vì vẫn chưa vào đoàn phim, nếu vào đoàn rồi thì hơn một tháng trời không thấy bóng dáng đâu cũng là chuyện bình thường.

Hồi trước thì cảm thấy không sao, nhưng yêu vào rồi, đang yêu cuồng nhiệt mà lại phải tách nhau ra hai, ba ngày như thế, chắc chắn sẽ có cảm giác tương tư thành bệnh.

Tự bản thân Nguyễn Vân Kiều cũng cảm thấy có hơi quá, nhưng mỗi ngày ra ngoài rồi lại về khách sạn, cả đầu cô chỉ toàn là Lý Nghiên.

Thế nhưng cô cũng sẽ không quấn lấy anh, bắt anh nói chuyện này kia với cô, Lý Nghiên cũng sẽ không như thế, lúc hai người ở trong trạng thái làm việc, cả hai đều sẽ dành đủ không gian cho đối phương.

Sau đó, bởi vì tiến độ công việc nhanh, cho nên Nguyễn Vân Kiều về Bắc Kinh sớm một ngày, nhưng cô không nói cho Lý Nghiên biết mà muốn tạo bất ngờ cho anh.

Nhắn tin với anh thì biết hôm nay anh đang ở công ty, thế là cô dứt khoát bảo Thỏ chở cô đến Thịnh Thời.

Một thời gian trước, địa chỉ trụ sở của Thịnh Thời vừa được chuyển đến khuôn viên Khoa học Kỹ thuật nổi tiếng nhất Bắc Kinh, Nguyễn Vân Kiều đến tòa nhà của Thịnh Thời rồi thì vào thẳng phòng tiếp khách ở sảnh tầng một ngồi.

Nơi này có khu cà phê và bánh ngọt, cô gọi một cốc cà phê xong thì nhắn tin cho Lý Nghiên.

[Họp xong thì nhắn em nhé, có bất ngờ cho anh]

Nửa tiếng trước, Lý Nghiên nói mình đang họp, hẳn là bây giờ vẫn còn chưa xong. Nguyễn Vân Kiều biết lúc này anh không có thời gian xem điện thoại, gửi tin nhắn xong cô bèn lướt Weibo.

“Nguyễn Vân Kiều?” Hơn mười phút sau, đột nhiên có người gọi tên cô.

Lúc này ở khu cà phê không có ai, cho nên Nguyễn Vân Kiều cũng tháo khẩu trang xuống để tiện uống cà phê. Giờ nghe thấy có người gọi tên cô, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là cô bị người khác nhận ra rồi, nhưng vừa đưa mắt lên nhìn thì phát hiện người kia chẳng phải ai xa lạ.

Mà là người đã mấy năm rồi không gặp… Quý Thần.

Từ sau khi Lý Nghiên ra nước ngoài, cô chẳng gặp lại Quý Thần này bao giờ.

Nhưng ấn tượng của cô về cô ta rất sâu, dù sao thì cô ta cũng được xem là cái dằm trong lòng cô mà. Không ngờ qua bao nhiêu năm rồi, cô lại gặp lại cô ta ở Thịnh Thời.

“Quý Thần, khéo ghê.” Mặt Nguyễn Vân Kiều rất thản nhiên, và tất nhiên là trong lòng cô cũng thế, bao nhiêu năm trôi qua rồi, nhiều chuyện nay đã khác xưa.

Quý Thần đi đến: “Tôi ngồi được không?”

Nguyễn Vân Kiều: “Đương nhiên rồi.”

Quý Thần ngồi xuống đối diện cô. Nguyễn Vân Kiều đánh giá cô ta, phát hiện ngoài tóc dài biến thành tóc ngắn thì cô ta chẳng thay đổi gì mấy.

“Cậu chờ Lý Nghiên à?” Quý Thần nói.

Nguyễn Vân Kiều gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy vẫn đang họp.”

Quý Thần cười cười, nói: “Quả nhiên hai cậu vẫn bên nhau, chúc mừng nhé.”

“Quả nhiên? Thế nào, cậu đoán được là bọn tôi sẽ bên nhau à.”

Quý Thần dựa về sau, khẽ nói: “Cậu nhớ năm xưa tôi có nói với cậu rằng, tôi cảm thấy Lý Nghiên không thể thắng được người nhà cậu ấy không, nhưng sau khi cậu ấy đi nước ngoài vài năm, tôi đã tin rồi, chấp niệm của cậu ấy với cậu quá sâu, từ trung học đến giờ vẫn không hề thay đổi, tôi chỉ có thể nói rằng, không ai có thể chiến thắng cậu ấy cả.”

Vốn Nguyễn Vân Kiều chỉ định nghe cho có thôi, nhưng khi nghe cô ta nói đến vài từ nào đó, cô sửng sốt: “Trung học? Hồi trung học cậu ấy có thể có ý gì với tôi chứ.”

“Ơ? Cậu không biết sao.” Quý Thần hơi kinh ngạc, cô ta cười nhẹ, nói, “Tên đó đã thích cậu từ hồi trung học, cậu không cảm nhận được à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN