Hai Ta Kết Hôn Sao
Chương 127
Không được! Hắn nhất định phải làm trở về là người bình thường!
Cho nên, đối tượng thứ hai ngang trời xuất thế —— trong lớp bạn đồng học đều không chơi với hắn.
Hắn không có bằng hữu, hẳn là tương đối dễ dàng tiếp nhận lời đề nghị?
Cho nên Tiểu Tuấn nổi lên dũng khí, đi tới học chỗ ngồi bên cạnh Chu đồng học.
“Xin… Xin hỏi… Ta có thể làm bằng hữu của ngươi không?”
Chu đồng học lúc này đang chơi nước mũi của mình, ném ra, hút trở lại, ném ra, hút trở lại, ném ra, hút trở lại…
Nghe thấy có người gọi hắn, mãnh liệt ngẩng đầu.
Xôn xao ——
Văng một vật xinh đẹp bay đến ngay giữa áo sơ mi của Tiểu Tuấn, nhất thời trên áo sơ mi trắng có một đóa hoàng hoa.
Ba giây sau.
“A!”
Tiểu Tuấn vội chạy trốn.
Muốn làm người bình thường thật sự là quá không dễ dàng! ! !
Kiên nhẫn, mọi việc sẽ thành công.
Đối tượng làm bằng hữu thứ ba của Tiểu Tuấn ngồi ở bàn một Lý Mỹ Nhân —— không sai! Đó là một nam hài!
“Xin hỏi… Ta có thể là bằng hữu của ngươi không?”
“Tốt! Bất quá trước hết ngươi để cho ta hôn một cái!”
Không nghĩ tới lần này thuận lợi như vậy, Tiểu Tuấn mừng rỡ, “Được!”
Lý Mỹ Nhân nhất thời hai mắt sáng lên, chảy nước miếng nhào tới…
“A! Các con đang làm gì đó?!”
Tiểu Ngô lão sư đứng ở cửa sổ, khiếp sợ nhìn phát sinh trước mắt.
Trong sân trường tiểu học thuần khiết, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy? Không thể tha thứ! ! !
“Lý Mỹ Nhân!”
“Lão sư… Là hắn bỗng nhiên chạy đến nơi này của con… Ô ô ô… Không tin
cô hỏi hắn…” Mỹ Nhân khóc đến nước mắt mang lê hoa, giống như động kinh.
Tiểu Ngô lão sư bất khả tư nghị đem ánh mắt dời về phía học
sinh thường ngày ngoan nhất, chỉ thấy hắn gật đầu, “Lão sư, con cùng Lý
mỹ nhân đồng học là bằng hữu.”
“Như vậy không được nga! Lý Mỹ Nhân là bé trai.” Tiểu Ngô lão sư tâm nhẫn nại hướng dẫn từng bước.
“Con biết a! Con chính là muốn làm bằng hữu với một bé trai!” Tiểu Tuấn vinh quang trả lời.
Tiểu Ngô lão sư khóe miệng co giật một chút, “Làm bằng hữu là có thể, nhưng con không thể hôn hắn nha…”
“Lão sư! Bé trai hôn bé trai mới là người bình thường a!” Được rồi, lời này đồng học mới vô lương nói cho hắn biết.
“A!” Một tiếng hét thảm, tiểu Ngô lão sư hỏng mất chạy vào phòng làm
việc, bấm điện thoại, “Uy? Nhà Lạc Thiểu Tuấn đúng không? Không xong…
%¥%#¥%%#¥#@#! ¥# “
Tối hôm đó, Tiểu Tuấn bị gia gia đánh cho một trận.
Một tháng sau, hắn đã bị mang đến nước Anh học.
Trên phi cơ, Tiểu Tuấn mở ra lễ vật các bạn học đưa hắn.
Hắn mở ra một tờ thiệp chúc mừng màu hồng phấn dán nơ con bướm, phía trên một loạt chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết:
Lạc đồng học, sau này ra nước ngoài nhất định phải làm người bình thường nga!
Bạn đồng học: Tô Xán Xán
Xa xôi trên không trung, một tiếng gầm thét non nớt, “Tô Xán Xán, ngươi gạt người! ! !”
Hắt xì!
Đang học bài Xán Xán hắt hơi một cái, “Noãn Noãn ca, ta giống như bị cảm.”
“Ngu ngốc chắc là cảm mạo.”
“Nha…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!