Hai Thế Giới - Chương 3:hãy Để Tôi Chạm Vào Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Hai Thế Giới


Chương 3:hãy Để Tôi Chạm Vào Anh


thứ 7 Time: 02h45p

Tại khu biệt thự GS Jack William. Nó khá cổ, mang đậm nét phương Tây. Chiếc cổng đen nhiều hoa văn thoảng mùi sơn. Những thanh sắt cứng nối vào nhau thành từng đoạn uyển chuyển, lớp sơn đen phủ hai lượt đã khô se, không còn dính vào đầu ngón tay. Nhìn tổng quan, chắc rộng khoảng 800m2 tính cả khu vườn là 1000m2. Khung cảnh hoang sơ lạnh lẽo trong vùng ngoại ô rộng lớn.

” Anh có biết một lối đi nhỏ, thầy đã chỉ cho anh. Con đường đó phải đi qua khu vườn để vào”.

Không gian tối và tịch mịch chỉ còn tiếng cá quẫy trong đài phun nước. Tôi mò mẫm rút chiếc điện thoại và bật chế độ đèn flash. Ánh sáng của vầng trăng len lỏi vào trong từng góc khu vườn. Những luống hoa thay đổi theo mùa. Thật kì lạ, mấy khóm đòng tiền thì tràn đầy sức sống, trong khi đó những khóm hồng thì héo tàn, thậm chí là đã chết. các ô vuông cỏ xanh mền mịn trải dài đến tận chân bậc thềm. Dòng suối nhân tạo viền theo nối đi là những viên sỏi lấp lánh, đầy màu sắc như được chiếu chùm đèn sân khấu…

Các khung hình êm dịu hiện ra trước mắt tôi rành mạch bố cục, màu sắc từng mảng mềm xốp, giống như 1 bức tranh phác hoạ hoàn chỉnh. Cảnh đó bộ làm vườn bằng thép đã rỉ. Trên gò đất đen mịn dưới bóng cổ thụ, có một laoif cây dại toi chưa từng thấy. Các tia lá mảnh đến từng góc độ có thể nhìn thấy cả đường gân của lá. Tuyệt vời nhất là những bông hoa khiến tôi không thẻ rời mắt khỏi chúng, Màu xanh kì lạ lúc ánh rực lên lạ thường. Anh ấy từ đằng sau tiến đến và chỉ về phía gốc cây cổ thụ

” em hãy lấy chiếc xẻng ra đây dùm tôi”

tôi ngoan ngoãn làm theo anh mà chẳng biết anh ấy định làm gì

” Anh định làm gì vậy” Đột nhiên anh lấy cây xẻng từ tay tôi và cúi xuống chạm vào lớp đất mùn kia và cảm nhận

” Có ai đó vừa dào chỗ này lên” Anh bắt đầu công việc xới đống đất đó lên tìm kiếm thứ gì đó. Tôi chăm chú quan sát anh mà lòng không khỏi lo sợ việc bị phát hiện

” Ở đây có camera theo dõi đúng không”

” Đừng lo mấy cái đấy anh đã xử lý hết rồi” Dù vậy tôi vẫn lo sợ và nghĩ đến vài trường hợp xấu

……….15p trôi qua” Cạch ” có tiếng gì đó kêu lên và anh đã dừng lại, Hình như có thứ gì đó ở dưới. Anh cố gắng đào lớp đất

che lấp nó,… Cuối cùng thì cũng được…

đó là một chiếc hộp bằng gỗ. Tôi phủi cát trên nó, một cơn gió thoảng qua làm bụi bay lên mù mịt

” A…Hình như có cái gì đó bay vào mắt tôi”…Tôi cảm thấy nhức mắt và khó chịu, không tài nào mở ra được

” Chỉ là hạt bụi thôi tôi sẽ giúp em”. Khuôn mặt anh sát gần hơn, trời nó đẹp quá… Thịch…. Thịch… Tim tôi lúc đó đạp liên hồi… làm sao đây

……………………….

Tôi ngồi bàn học mà đầu cứ nghĩ vẩn vơ đi đâu. Đặt chiếc hợp lên, tôi tỉ mỉ quan sát nó [ Liệu điều bí ẩn gì được cất dấu ở đây chứ ] trông nó khá nhỏ gọn, ở giữa là một vòng tròn, bên trong có hingf ngôi sao, Và tôi thực sự không tài nào hiểu được những bức hình xung quanh các cánh ngôi sao vó được khắc rất sâu và tỉ mỉ, nhìn xung quanh thì không thấy vị trí nào để mở hộp. Lẽ nào…

” Đúng vậy, những điêu khắc này có liên quan đến mật mã mở hộp. Thầy muốn để lại cho anh những nghiên cứu mà ông ấy đã khám phá ra được lúc còn sống, thật khó để tìm ra được những mảnh ghép trong khu biệt thự đó ” Giờ đầu óc tôi mới được mở thông. Anh nhíu mày nhìn tôi, mọi việc càng ngày khó khăn hơn rồi

………………………….

Sáng chủ nhật, hai chúng tôi bắt chuyến xe buýt đến vùng ngoại ô, đến nhà giáo sư một lần nữa tìm hiểu vài điều. Nhưng tôi không tài nào nghĩ ra cách gì để vò căn biệt thự một cách đường đường chính chính

” Reng …Reng… Reng” Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên. Đây là … Số của Nhật Lệ mà. Tôi nhấc máy lên

” A lo Nhật Lệ Bà có việc gì không… Tôi tưởng bà đang ở pháp” Tiếng nói quen thuộc vang lên từ đầu máy bên kia, Nhưng cũng phải hai năm rồi mới được nghe lại

” Nè! Đỗ Phi Nhạn bà…tôi vừa nhấc máy sao lại hỏi mấy câu đó, đáng nhẽ ra bà lên hỏi, sức khoẻ của tôi này,cả chuyện học tập nữa… Thực ra hì tôi đang ở sân bay… Bà mau ra đón tôi đi” Sân bay. Bây giờ, tôi không biết mình lên làm gì trong lúc này

” Bà sao vậy hay là đang đi chơi với bạn trai mà quên tôi rồi hả… Vậy thôi nhé”

” Nè đợi đó đi tôi sẽ đến đón bà”

Con nhỏ này…Mà dú sao thì tôi cũng không thể làm được gì trong hôm nay khi mà chưa tìm được ra cách

” 101 em phải đi đón bạn… xin lỗi anh…chiều nay chúng ta tìm hiểu được k” Tôi nói với anh có chút áy náy

……………………….

Tại sân bay quốc tế

Khung cảnh ở đây thật nhộn nhịp khó tả, tôi thực sự cảm thấy chán nản khi mà phải tìm Nhật Lệ trong đống hỗn loạn này ” PHI NHẠN ” Cảm ơn chúa cuối cùng nó cũng tự dẫn xác đến tìm tôi. Quả thật là sau hai năm không gặp mà trông nó khác hẳn. Nó đã đi sang Pháp từ năm lớp tám, mà để lại cho tôi 1 nhiệm vụ rất lớn ” Đó là :trông coi sao cái anh chàng cá heo trắng của nó có dám cặp kè với cô nào không… Thật cảm thấy tội lỗi khi mà phải xen vào bí mật đời tư của người khác… Cuối cùng cũng đã thoái khỏi cái cảm giác này

Bây giờ nó đã thay đổi nhiều: khuôn mặt sạm đen bây giờ trắng như trứng gà bóc khiến người nhìn khó có thể rời mắt khỏi độ trắng của nó. Dáng người cao đúng chuẩn người mẫu. Nhật Lệ bỏ kính râm ra ra làm dáng trước tôi

” Nè! tôi không phải là đàn ông lên bà đừng lúc nào dở MĨ NHÂN KẾ ra mà hù doạ tôi”

” Bà…ý bà nói là tôi xấu sao…bà có biết tôi đây hội tụ rất nhiều vẻ đẹp của các nữ thần ” Kpop” không hả” Cái gì chứ…Trời ơi mà ơi nhìn nụ cười của nó kìa duyên muốn chết… Cái điệu cười man dợ ấy bây giờ mà được THƯỞNG THỨC lại chắc tôi phải nhập viện mất.

” Bà có thấy ĐẠI MĨ NHÂN tái xuất giang hồ chưa…Tôi đây chứ còn ai…Để MĨ NỮ ôm bà một cái”

Nhưng dù sao nói gì thì nói, tôi cũng rất nhớ nó, chúng tôi chạy ra ôm nhau, một cái ôm tình bạn

” Thôi vở kịch đến đây là kết thúc… xách vali cho bản cô lương đi” Hả… Vali…Tôi biết ngay là Nhật Lệ không thể nào sửa được cái bản tính bà trằn đó mà. Tôi tức muốn điên lên… chỉ muốn gửi ngay cái vali này lên xe rác mà thôi.

…………………………….

Tại nhà Phi Nhạn

Tôi dùng hết sức còn lại để kéo chiếc vali qua của nhà ” RẦM ” Tôi trượt tay và thả nó xuống, chưa kịp thở thì tôi đã gặp ngay cái ánh mắt toé lửa của nó

” Trời ơi! bà có biết trong đó toàn hàng dễ vỡ không hả… anh yêu của tôi nữa đó… thiệt tình bà vẫn hậu đậu như ngày nào…” nó cởi đôi guốc ra và xách chiếc vali vào phòng

….” A! Samon mày lớn quá rồi nhỉ “. Nhật Lệ chào hỏi Samon một cách thân thiện hơn cả tôi. Nó vuốt ve chú chó.

” A! Tao có quà cho mày đó…” Nó lấy ra từ trong túi mấy gói thức ăn cho chó hảo hạng. Nhìn thấy Samon quãy tít cái đuôi lên, rồi nhảy lên như muốn cướp lấy. đôi mắt nó tròn xoe nhìn NL

” Tao biết là mày rất ngạc nhiên…vì cô gái đứng trước mày đây không phải là con nhỏ đen thui kia nữa mà là một HOA HẬU ” Trời bây giờ thêm cái bản tính lúc nào cũng nghĩ mình đẹp từ bao giờ thế.

” Nè! Bà quên mất là có tôi à…” tôi nhìn nó bằng ánh mắt ám hiệu

” A! Quà tôi quên mất… đây…Nó đưa cho tôi một chiếc hộp vừa vặn, được bọc một lớp giấy trắng tinh khiết trông rất đẹp.

” Là mĩ phẩm đó… Đúng sở thích của bà nha” tôi nhìn nó cười

……………………..

” Nè! Tà của bà đây ” Tôi bê tách trà oải hương ra, hương thơm dìu dịu khiến tinh thần thoải mái hơn

…………..

” CÁI GÌ! Bà đang nghiên cứu lĩnh vực khảo cỏ học á! Vậy bà có biết GS Jack William không ” tôi bắt đầu tra hỏi nó. NL Dặt tách trà xuống tả lời

” Thực ra thì tôi có biết việc ông ấy mất cách đây 10 năm nhưng tôi đang theo học em gái ông ấy… Mà ngôi nhà bà ấy đang ở là của GS Jack đó. Tôi sẽ đến đó và theo học vài môn”

” Bà nói thật sao…” Đây thực sự là một cơ hội tốt đẻ giải quyết vụ án này. Nhưng làm sao để con nhỏ này đồng ý cho tôi đi theo đây

” Hay là bà cho tôi đến đó cùng bà được không” tôi nhìn nó với ánh mắt nài nỉ [ đồng ý đi tôi xin bà đó ]

” Được thôi nhưng bà có chút thích thú với môn học này không vậy? ” Câu hỏi của nó như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi. Căng thẳng quá làm sao trả lời nó đây. Mạch máu dãn ra thần kinh tôi như tê liệt

” A! đương nhiên rồi… tôi đã hoc được rất nhiều đó… ” tôi chạy vào trong phòng lấy cuốn khảo cổ học tôi vừa mới mua hôm qua ra

” Bà xem đi tôi đã học được gần nửa quyển rồi đấy ” tôi lấy cớ qua loa, nhìn nó cười gượng

” Vậy thì được rồi… tôi sẽ cho bà đi cùng nhưng phải nhớ là tôi sẽ kiểm tra những kiến thức bà học được trong quyển sách này bất cứ lúc nào đó nghe” Hả Kiểm tra… thôi chết nếu mà không thuộc chắc chắn tôi sẽ bị nó nghi ngờ vì mục đích khác… Chẳng nhẽ mình lại phải ngồi học hết từng này trang sao…1500 trang… chúa ơi người hãy ban phước lành cho con… Nhìn đống này tôi chỉ muốn té xỉu ra mà thôi

…………………….

Buổi tối

….1h38p …” Năm 1745 các nhà khoa hoc đã tìm ra một …” “Rầm” Ui da cái đầu tôi đập hẳn xuống bàn…Hơ… buồn ngủ quá….đôi mắt tôi bắt đầu ríu lại… Mọi thứ trở lên mơ hồ… [Không được ” Phi Nhạn phải tỉnh dậy… mục tiêu của mày là mỗi tối học được 20 trang cơ mà… Mau tỉnh dậy không được ngủ… Không được phép…]Tôi cầm tách cà phê lên và uống một ngụm cho sảng khoái… Ui Sao nóng vậy trời

” Ha… Ha…sao em có thể ngốc thế… em vừa mới pha nó cách đây có mấy phút thôi…” Sao anh ấy biết vậy… Không Lẽ

” Để tôi giúp em…” Anh ngồi xuống ngay cạnh tôi… Và giúp tôi đọc nó

” Chắc anh thông hiểu mấy cái này phải không… Vậy thì mau giúp tôi đi..Sao nó khó hiểu dữ vậy… tôi nhìn vào cuốn sách mà tâm chí cứ rối bời lên,anh hướng dẫn cho tôi từng chút một, Có vẻ như tôi đã dần dần hiểu ra

……………………

Hazza… tôi cử động… mở mắt ra…Khuôn mặt của anh ấy đang rất gần với khuôn mặt tôi… từng mm, dều đẹp đến hút hồn… Trông anh ý thật giống cậu ấy… Ước gì hai chúng ta có thể chạm vào nhau… thì tốt biết mấy… tôi ngắm nhìn khuôn mặt ấy, mái tóc khẽ bay… tôi không giám chạm vào… bởi nó sữ tan biến ngay trong tức khắc

Đột nhiên có một cái bóng mờ lên và hiện ra trước mắt tôi… Càng ngày càng rõ hơn… Chị Dĩnh Hy

” Sao chị lại đến đây “Tôi thắc mắc hỏi chị… Dáng nhẽ những linh hồn khi biết sự thật về cái chết của mình.

” Chị đến giúp em thực hiện điều ước ban nãy” Điều ước sao chẵng nhẽ…

” Khi em giúp đỡ được 100 linh hồn em sẽ có một điều ước” Một điều ước sao…

” Hãy tháo chiếc vòng cổ của em ra và đeo cho cậu ấy ” Chiếc vòng cổ, tôi nhìn xuống… Là nó sao…Đó là chiếc vòng từ khi sinh ra tôi đã có nó… một chiếc vòng hình thoi bên trong là một viên ngọc màu xanh

” Hãy rao nó cho linh hồn mà em tin tưởng nhất… một cộng sự thực sự cuả em..”. cộng sự… Là anh ấy sao…. thật là…sẽ có thể… chị nhìn tôi mỉn cười…tôi tháo chiếc vòng ra và đặt vào cổ anh ấy… nó bỗng nhiên sáng rực lên… và … cơ thể anh như có chút gì đó biến đổi…

tôi rụt rè… đưa bàn tay lại gần khuôn mặt ấy… hồi hộp… một chút cảm giác lạnh ở tay… Thực sự… là đã chạm được rồi…Cảm giác khó tả, tôi nằm xuống và ngắm nhìn khuôn mặt ấy…anh quay ra… có thứ gì đó rất mềm chạm vào môi tôi… lạnh quá… là….là…mắt anh mở ra… tôi phải làm gì đây, cơ thể tôi không thẻ nào cử động được…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN