Hai Thế Giới - Chương 9: Tỉ số 1 đều
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Hai Thế Giới


Chương 9: Tỉ số 1 đều


Buổi sáng
” Reng…Reng…Reng…g..g…ồn quá mất thôi. Cô quờ quạng trên bàn…” Choang”. Tiếng động làm cô giật mình tỉnh giấc, choàng dậy. Đầu óc chống rỗng, đau như búa bổ. Cô ngó nghiêng nhận ra Nhật Lệ đang nằm cạnh mình. Quần áo của cô…Nhạn kéo chiếc chăn lên…là bộ váy ngủ hai dây…cô có mặc nó bao giờ đâu. Mà hình như chiếc váy này là của Nhật Lệ. Cô rón rén kéo chiếc chăn phủ trên người Nhật Lệ lên…Á…là…là…đồ lót. Cô vội vàng nhìn xuống đất. Đồ tối qua của cô và Nhật Lệ nằm dưới đất, căn phòng đồ đạc bừa bội…chẳng nhẽ hôm qua cô và Nhật Lệ đã…đã…
” KHÔNG…G…G…” Phi Nhạn không giám tưởng tượng đến cảnh đó.
” Sao vậy” nghe tiếng hét của tôi Nhật Lệ bật dậy nhìn xuống người mình
” Á…Á…A…” tiếng hét thất thanh của nó làm cô giật mình
….
” Cạch “. Cửa mở ra. Hai chàng trai bước vào với vẻ hốt hoảng. Nhật Lệ giật mình vội kéo chăn kín phần ngực của mình.
” Ra ngoài…nhanh…” Nó túm hết đồ xung quanh mình lại ném ra phía Bác sĩ Bạch và 101.
….
Tại phòng khách.
Cô và Nhật Lệ nhìn nhau một cách nhiên túc rồi liếc mắt sang phía Bạch Hàn bằng ánh mắt té lửa.
” Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? ” Câu nói của Nhật Lệ khiến cô nhớ lại chút chuyện hôm qua ở bãi để xe. Cảnh tượng coi kéo 101 xuống và…khóa môi. Phải làm sao đây. Là lỗi của cô trước. Trong đầu cô rất rối bời không biết đối mặt với anh thế nào.
” anh không nói sao? ” Nhật Lệ gắt giọng đe dọa
” hôm qua hai người không xảy ra chuyện gì?.” Nghe xong câu nói đó cô thở phào nhẹ nhõm. Ngưng ý nghĩ khác lại nảy ra trông đầu…nếu không phải thì…không lẽ
” Hai người làm gì chúng tôi.” ” Anh làm gì bọn tôi.” Cô và Nhật Lệ quay ra nhìn nhau vì sự trùng hợp khi nói cùng nhau.
” Không phải. Hôm qua tôi đưa hai cô về…cô thay đồ xong liền sang phòng Nhật Lệ. Sau đó hai người đóng cửa tôi cũng không biết. “
” Thật sao. ” Nhật Lệ hỏi xác minh lại.
” Cô nghĩ tôi lừa hai người làm gì. Đừng nghĩ tôi là loại con trai dễ dãi. Mà tiêu chuẩn của tôi đâu phải cô.” Anh ta nói với giọng đầy kiêu ngạo
” Rõ ràng…hôm qua tôi thấy bà…hôn ai…đúng không”. Chết rồi con nhỏ nó nhìn thấy. Phải làm thế nào đây. Cô liếc sang nhìn anh ngưng gặp ánh mắt của 101 liền cúi xuông
” Chắc bà nhìn nhầm thôi…phải không bác sĩ Bạch…anh đâu nhìn thấy. ” Phi Nhạn cố gắng cứu vạn tình thế và ra hiệu cho Bạch Hàn
” Ừ…Cô nhìn nhầm rồi.”
” Vậy sao.” Nhật Lệ vẫn còn chút nghi ngờ quay sang nhìn cô. Phi Nhạn cố gắng cười một cách tự nhiên
” Chết rồi..muộn học rồi.” Cô giật mình nhìn lên đồng hồ 7h25 p
” Mau lên! Nhật Lệ. Cô vội giục nó nhanh nhẹn.
………
Cả buổi học, Phi Nhạn không thể tập chung vào học được, đầu óc cô chỉ toàn hình ảnh của anh và chuyện hom qua. Đó là nụ hôn đầu đời của mình mà lại chẳng có cảm xúc gì.

” Cạch ” cô mở cửa và giật mình nhận ra anh đang ngồi gần đó vuốt ve Samon
” Anh…”
” Em về rồi sao”
” Uk..” cô trả lời nhanh chóng rồi chạy ngay vào phòng và đóng cửa lại.
” Hôm qua…tôi…” Cô biết anh đang định nói chuyện gì lên liền ngắt lời
” Không là lỗi của tôi…lúc đó tôi. Cô cầm chốt xoay định mở của ra thì có ai đó mở cửa vào. Là anh ấy. Cô nhìn lên, mắt chạm mắt, cơ thể cô áp sát vào anh. Phi Nhạn vội ngả người ra phía sau làm người cô mất thăng bằng. Anh vội đỡ lấy cơ thể cô một cách nhẹ nhàng
” Grâu…Grâu…” Samon tiến lại phía cô dụi dụi vào chân cô
” không sao chứ “.
” không sao… Samon à chúng ta đi siêu thị đi lâu lâm rồi chị em mình không đi. Chị sẽ mua thức ăn vị bò về…chẳng phải em rất thích sao…đi thôi. ” Cô vội đánh chống lảng rồi ra vào cửa đi đôi giầy vào.
” Anh…muốn đi cùng tôi không”
” Hả…”
……..
Tại siêu thị
Cô lấy một chiếc xe đẩy có chỗ cho trẻ em ngồi bà để Samon vào.
” Ngồi yên ở đây cho chị ” cô nhắc nhở nó
Nó kháng cự nhưng cô đe dọa nó bằng ánh mất lên cũng ngồi yên. Nếu mà để nó ra ngoài thì không biết là sẽ lần mò đi đâu. Cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là mất hút luôn
” 101 chúng ta ra phía kia đi. ” Cô chỉ về phía chỗ bán quần áo cho nam.
” Sao lại là đồ nam? “. Anh thắc mắc. Cô có ý định mua đồ cho anh vì dù gì anh cũng là bạn cô giống như bao người khác. Cô và anh vào trong cửa hàng ngắm một lúc lâu. Ngó phải ngó trái cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu xanh dương kẻ sọc. Cô nhìn anh từ trên xuống thấy cũng vừa mắt
” Anh thích màu này không”
” Cũng được “
” Thường thì anh mặc size bao nhiêu”
” Size M”. Cô nhanh nhẹn bảo chị bán hàng lấy cho mình hai chiếc size M giống màu. Vô định mua cho Bác sĩ Bạch để cảm ơn anh mấy lần trước
” Em định làm gì với nó khi mua cho một hồn ma như tôi”. Cô ngạc nhiên và bật cười với câu nói ngây ngô của anh
” Tôi sẽ đốt nó cho anh…nghe nói là sẽ chuyển được xuống đó…Thôi chúng ta đi chỗ khác đi. Tôi còn nhiều đồ để mua lắm. Phi Nhạn dạo quanh khi tạp hóa và mua vài đồ: thảm masa, thảm ngủ cho Samon…
” Từ nay sẽ không phải chiu vào phòng tao ngủ nữa nhé”
” Grâu “
” Mày dễ thương quá đi “
….
” Tôi về rồi nè ” vừa vào đến cửa cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi.
” Bà đang làm gì vậy ” Cô tiến vào vỗ vai Nhật Lệ. Nó quay ra với khuôn mặt đầy bột mì làm cô không nhịn cười được
” Sao mặt bà…”
” Cô ta trộn bột từ nãy chục lần rồi mà không thành công “. Bạch Hàn sao anh ta lại ở đây, cô tưởng anh về từ sáng rồi
” Định làm gì vậy “
” Làm tôm tẩm bột chiên”
” tôm chiên nghe cũng hấp dẫn đó” …nhưng mà hình như có gì đó sai sai…tôm chiên…bột nở
” Hả…sao bà lại dùng bột nở “
” Cái gì… Đây là bột nở sao. ” Nó không thể tin vào tai mình, cầm túi bột lên ngắm nghía
” Chết rùi…làm sao đây. ” Cô vỗ vai an ủi nó
” tèn ten ” Cô đưa túi thịt bò ra trước mặt Nhật Lệ
” Woa!  Thịt bò thượng hạng…Đây là món tôi thích nhất đó” Nó nhảy lên ôm chầm lấy cô
” Làm lẩu nha ” Nó gợi ý
” Tất nhiên “. Cô cảm thấy thật may mắn khi có một người bạn như Nhật Lệ. Nếu không có nó thì cô thật sự rất cô đơn khi mà không có bố mẹ bên cạnh.

15h00. Cô chọn chiếc áo trễ vai tay bồng màu xanh trời cùng chiếc quần bò ống loe che đi đôi chân khá gầy của cô. Trông cô đầy đặn hơn rất nhiều. Phi Nhạn xõa mái tóc xuống để che đi một bên vai của mình
” Tôi ra ngoài nha.”
” Tôi đi cùng em.” Cô cố gắng lảnh tránh anh vì vẫn còn nhớ chuyện hôm qua
” không cần đâu “
” Chỗ đó rất nguy hiểm, em đừng cứng đầu như được không. “
….
Muốn vào khu ổ chuột phải băng qua con đường ray. Trông nó khá cũ kĩ, và bắt đầu có hiện tượng xuống cấp nhưng chưa được sửa chữa. Có vẻ con đường này đi đến nhiều quốc lộ lên lúc nào cũng có chuyến đi ngang. Điều này quá nguy hiểm với người dân ở đây đặc biệt là những đứa trẻ. Cô bắt đầu bị phân vân tất cả mọi thứ mà không để ý đến những thứ xung quanh. ” Tu…u…u…” Tiếng tàu xe lửa ngày càng gần sát chỗ cô, nhưng cô vẫn bước tiếp qua đường ray. Tiếng bánh xe rít vào đường ray khi qua vào khúc đường rẽ.
” PHI NHẠN!” Tiếng gọi của anh làm cô giật mình nhận ra chiếc tàu đang đến gần. Trông nó như một con quái vật hung tợn đầu bốc khói đang phi thẳng về phía cô. Chân cô như không còn cảm giác không nhắc lên được dù chỉ một chút. Anh giống như một cơn bão phi đến ôm chặt cô vào lòng, lấy hết sức nhảy ra khỏi đường ray. Lúc đó tim cô như ngừng đập, không giám thở khi ở trong lòng anh.
” Bịch ” Cú ngã đau đớn chưa làm cô và anh hoàn hồn được. Anh dùng hết cơ thể mình để che chắn cho cô nên cô chỉ cảm thấy hơi ê ẩm một chút.
” không sao chứ…có bị thương ở đâu không. Sao đi mà lại không chú ý gì hết, nhỡ xảy ra chyện gì thì sao. ? Anh quở trách cô nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên nét mặt vô cùng lo lắng
” Tôi…tôi không sao. “
” Gì mà không sao…vết thương ở vai em đang chảy máu rồi kìa “. Anh khẽ chạm tay vào nó kiểm tra vết thương. Cô khẽ rụt vai lại vì đau, vết thương chưa lành mà lại rách ra làm nó chảy máu khá nhiều
” Tôi đưa em về rửa vết thương “
” Nhưng…” Anh tiến lại gần cô và cúi xuống…khuôn mặt ấy ngày càng gần hơn…sống mũi cao, làn da trắng sáng…đẹp thật.Điều này làm cô chỉ biết đứng tim trước khuôn mặt ấy. Cho đến khi anh hôn nhẹ lên môi cô, khi cảm nhận được sự ấm nóng ở đôi môi mình. Phi Nhạn cố gắng đẩy anh ra nhưng lại bị anh giữ chặt hai tay lên cô không làm gì được.
” chuyện hôm qua chúng ta hòa nhau…sau này đừng có lảng tránh tôi vĩ lỗi của mình nữa…” Cảm giác đó như vẫn còn trong cô, không thể làm gì được, mọi thứ như dừng lại trong khoảnh khắc ấy.Phi Nhạn chỉ như một con rối mặc cho anh kéo tay cô đi
…..
” Chịu đau một chút ” Nét mặt anh nhìn cô đầy lo lắng. Từng nếp nhăn xô vào vầng trán khi nghe thấy cô khẽ kêu lên. Anh đổ chút cồn vào phần bông gạc rồi chấm nhẹ lên vết thương. Nó thấm vào phần da thịt bị hở ra làm vai cô nhói đau lên. Cảm giác như ngấm vào từng mạch máu Dù không kêu lên nhưng anh biết cảm giác ấy của cô. Chỉ chốc lát vết thương đã bị xử lý gọn gàng. Anh đặt phần băng gạc lên vết thương rồi cố định lại.
” vết thương này tôi đã cố dấu Nhật Lệ. Nếu để nó nhìn thấy thì không biết giải thích thế nào…tôi đi thay đồ đây…À lúc nãy anh không sao chứ.”
” Đương nhiên là không sao rồi”
” Uk…”
….” bịch ” cô ngả người ngay xuống giường nhắm mắt lại. Trong đầu Phi Nhạn tua lại hết toàn bộ kí ức về anh, từ lần đầu gặp cho đến những lần vào sinh ra tử, nụ hôn ban nãy có chút cảm giác rất khó tả. ” chúng ta hòa nhau.” Nghĩ đến vâu nói đó của anh cô cười mỉm rồi nhắm mắt nghe nhạc.

6h 30 p
” Phi Nhạn tôi về rồi nè…ngoài trời mưa to quá. ” Cô đút chiếc ô vào và để đôi giày lên kệ
” Cái tên này anh là người vô gia cư hả…sao suốt ngày ở nhà tôi” Nó cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Bác sĩ Bạch
” Tôi không thích đi đó. ” Anh ta vừa ngồi chỗm trệ trên ghế sờ vừa ăn bỏng ngô xem phim cùng 101

” Cộc…cộc…cộc “. ” Tôi và nha “
“Ừ…” bước vào căn phòng tối um nó bật chiếc đèn ngủ lên để nhìn thấy đường. Nhìn thấy cô đang ngủ, Nhật Lệ không muốn đánh thức chỉ lặng lẽ dọn đống đồ đạc trên bàn trang điểm của cô
” Lại còn để sách vở ở đây nữa ” Cô gập mấy cuốn sách vào và cất đi ” bịch ” Một cuốn sổ nhỏ màu hồng rơi xuống. Cô tò mò nhặt lên và mở ra xem
  [ Tôi sẽ là một người bình thường nếu như không mang cái khả năng đặc biệt ” nhìn thấy ma ” này. Tôi cảm thấy vô cùng phiền toái, nhưng rồi đành phải chấp nhận dần và giúp đỡ họ. Cảm giác dường như cả thế giới quay lưng với mình. Thần kinh cô như yê liệt, ngón tay run run khẽ lật những trang tiếp theo
….
Vụ án thứ 100…
Vụ án thứ 101…anh chàng liên quan đến cuộc đời tôi đã xuất hiện.
….Có quá nhiều thứ mà hiện tại tôi đang phải đối mặt. Nhưng thật may khi đã có anh bên cạnh.
…Tôi cố gắng dấu Nhật Lệ chuyện mình bị thương vì không muốn nó lo lắng. Sẽ thế nào khi Nhật Lệ biết sự thật này.
…Đêm định mệnh…nụ hôn đầu đời mà không có chút cảm xúc gì . Tôi luôn tự trách bản thân là sao lại uống quá nhiều để hành động đáng xấu hổ đến vậy ]
Vậy là lần đó nó không nhìn nhầm. Trái tim Nhật Lệ như bị bóp nghẹn. Nó cảm thấy mình không phải là bạn của cô.
” Ủa…Nhật Lệ sao bà lai ở đây” Cô giật mình tỉnh giấc và cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy nó đàn cầm cuốn Nhật Kí của mình trong tay
Đôi mắt của nó đầy giận dữ và đau đớn.
” Chuyện này…là thế nào…bà trả lời đi.”
” tôi…” Phi Nhạn ấp úng không nói lên lời, cô run sợ
” Rốt cuộc bà còn coi tôi là bạn của mình không?”
                   **************
  Hết chương 9

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN