Bởi trước khi ngủ xảy ra chuyện như thế nên cơn buồn ngủ vừa chập chờn đến của Vân Ly đã lập tức bay sạch.
Cô cố gắng nhắn lại một câu: [Tôi ấn nhầm thôi, xin lỗi anh], nhưng mãi không thấy trả lời.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi lâu.
Trong lòng ôm tâm sự, Vân Ly không ngủ ngon nổi, cứ chợp mắt được một lúc là tỉnh, tỉnh là lại chờ, một đêm trôi qua như thế.
Ngày hôm sau lúc cô dậy đã là xế chiều, cô vừa mở mắt đã theo phản xạ cầm điện thoại lên.
Tin nhắn không phải hòn đá chìm mất tăm xuống đáy biển như cô nghĩ, Vân Ly nhìn câu trả lời của anh, nhắn lúc bảy giờ sáng nay.
Phó Thức Tắc: [Ừ]
Như thể tỉnh lại thấy vậy nên đáp qua loa cho xong chuyện.
Còn chẳng có dấu chấm.
Không biết anh có tin không.
Cũng không vì thế mà tâm trạng Vân Ly nhẹ nhõm đi được phần nào.
Cô đứng dậy đi ra phòng khách.
Đặng Sơ Kỳ đang nằm chơi trên ghế sofa, nhác thấy bóng cô, cô nàng nhìn giờ: “Tối qua cậu đi ăn trộm à? Mấy giờ mới ngủ thế?”
“Tớ cũng không để ý, chắc tầm ba, bốn giờ gì đó.” Vân Ly ngồi xuống cạnh cô nàng, hỏi: “Hạ Hạ ra ngoài à?”
“Đi từ sáng sớm rồi.” Biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bạn mình xưa nay không ổn định nên Đặng Sơ Kỳ không đánh thức cô, “Sao cậu còn ngồi xuống đây, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm.”
Vân Ly không nhúc nhích, bộ dạng nửa sống nửa chết.
Đúng lúc chơi xong một ván, Đặng Sơ Kỳ bỏ điện thoại xuống, buồn bực hỏi: “Cậu sao thế?”
Vân Ly thở dài thườn thượt.
Đặng Sơ Kỳ: “Lạ giường à?”
Vân Ly lắc đầu.
Đặng Sơ Kỳ: “Mơ thấy ác mộng?”
Lại lắc đầu.
Đặng Sơ Kỳ: “Ngủ không ngon?”
Lắc được một nửa, Vân Ly dừng lại, đổi thành gật đầu.
“Giờ sao rồi?” Đặng Sơ Kỳ sờ lên trán cô, “Cậu không thoải mái ở đâu à?”
“Không phải.” Thấy sắc mặt cô nàng lo lắng, Vân Ly quả thực không nhịn nổi nữa, “Đúng rồi, tớ kể cậu nghe chuyện này.”
“Ừm?”
“Tối qua trước khi ngủ, tớ trượt tay gửi cho cậu út của Hạ Hạ một cái sticker.”
“Hả? Cái nào cơ?”
Vân Ly giơ điện thoại ra cho bạn xem.
Thấy sắc mặt cô nghiêm túc dị thường, Đặng Sơ Kỳ cũng không dám thờ ơ.
Cô nàng dùng hai tay đón lấy điện thoại, cũng chăm chú xem rất tập trung.
Nhìn thấy dòng chữ bên trên, thần sắc hết sức trấn định.
“…”
Qua mấy giây, cô nàng bỗng phá lên cười.
Bầu không khí ngưng trọng cũng theo đó mà vỡ tan.
Vân Ly nhíu mày: “Cậu đừng cười nữa!”
Đặng Sơ Kỳ muốn ngừng nhưng không kiềm chế được, thậm chí còn cười to hơn: “Được, được, cậu đợi tớ tí.”
“…Cậu không cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng sao?” Vân Ly hậm hực, “Liệu anh ấy có cảm thấy tớ kỳ cục không?”
“Hoặc là nghĩ tớ biến thái?”
“Cũng có thể thấy tớ rất hạ lưu!”
“Không đến mức đó đâu.” Đặng Sơ Kỳ nói: “Cậu giải thích rồi còn gì.”
“Nhưng, nhưng mà…” Vân Ly do dự, “Chẳng phải tớ như thế là vô lễ với bề trên hay sao?”
Cái xưng hô này càng làm Đặng Sơ Kỳ cười tợn, giở giọng trêu: “Là bề trên đương nhiên sẽ càng phải bao dung và thông cảm cho con cháu hơn chứ, hơn nữa chẳng phải bậc cha chú này đã tỏ rõ ý mình rồi hay sao?”
Vân Ly nhìn cô nàng chằm chằm.
“Không có chuyện gì đâu, cậu đừng cả nghĩ nữa.” Đặng Sơ Kỳ nhớ ra chuyện tối qua, “Đúng rồi, cậu hỏi xin WeChat người ta lúc nào thế? Hôm qua trước mặt nhiều người như thế tớ không tiện hỏi.”
“…”
“Sao cậu lại im lặng?”
Tự nhiên bị nhắc lại chuyện chột dạ, đầu óc Vân Ly lại một lần nữa xoay chuyển đủ bề: “À, thì là…”
Đặng Sơ Kỳ đón lời cô: “Thì là…?”
“Thì…” nhìn vào mắt cô bạn thân, Vân Ly sụp vai, cũng không muốn giấu giếm nữa, “Được rồi, tớ nói.
Nhưng cậu không được nói với Hạ Hạ đâu đấy.”
“Chuyện sao?”
“Người mà tớ xin WeChat…” Vân Ly nhẹ giọng thẳng thắn, “Chính là cậu út chị ấy.”
“…”
Đặng Sơ Kỳ ngây người.
Nghe Vân Ly kể lại chuyện đã xảy ra, qua cơn kinh hãi, Đặng Sơ Kỳ lại cảm thấy tình huống phát triển như vậy khá hợp lý: “Thảo nào hôm đó cứ cảm thấy cậu là lạ, thì ra giữa hai người còn có vướng mắc.”
“Chuyện này sao mà gọi là vướng mắc được.” Vân Ly ỉu xìu, “Chỉ có thể coi là từng nói chuyện đôi câu thôi.”
“Sao cậu còn buồn, cuối cùng vẫn thêm được WeChat đó thôi.” Đặng Sơ Kỳ xoa đầu cô, “Hơn nữa anh ấy cũng không có bạn gái, đây chẳng phải là thiên thời địa lợi nhân hòa sao?”
Vân Ly dè dặt, “Thôi quên đi, anh ấy đã từ chối tớ rồi mà.”
“Không add WeChat thì có là gì? Cậu nghĩ mà xem, giờ ai xin anh ta cũng cho thì khác nào kẻ dễ dãi không biết từ chối? Có thể anh ấy là kiểu người chậm nhiệt thôi.” Đặng Sơ Kỳ nói: “Tớ nói cậu nghe nè, theo kinh nghiệm của tớ, tính cách cậu út nhà Hạ Hạ là kiểu ban đầu lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng theo đuổi được rồi thì chắc chắn sẽ trước sau như một, đến chết cũng không rời không đổi.”
Vân Ly thở dài, muốn nói “Tớ nào dám theo đuổi”, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Đặng Sơ Kỳ xem kỹ nhật ký trò chuyện chỉ có bốn tin nhắn thì nhướng mày, bỗng nhiên che đi hai dòng ở giữa đi, tủm tỉm cười nói, “Cậu xem như vậy có phải thoải mái hơn nhiều hơn?”
Nghe lời cô bạn, Vân Ly nhìn sang.
Vừa che xong, ý nghĩa của đoạn tin lập tức thay đổi, trái ngược như ngày và đêm.
Vân Ly: [Làm vợ anh nhé!]
Phó Thức Tắc: [Ừ]
“…”
Nhìn Vân Ly một hồi lâu, Đặng Sơ Kỳ ghẹo: “Ly Ly, cậu đỏ mặt kìa.”
Vân Ly rút điện thoại về, thẹn quá hóa giận: “Đỏ mặt cái quỷ! Tớ đi rửa mặt đây.”
—
Với hiểu biết của Đặng Sơ Kỳ về Vân Ly, đừng nói là xin WeChat, bảo cô đi hỏi đường người lạ thôi cũng là khó rồi, hơn nữa, quen nhau lâu như thế, lần đầu tiên cô thấy Vân Ly tỏ ra có thiện cảm với một người đàn ông.
Vì tương trợ mối nhân duyên của bạn thân, mấy ngày nay thỉnh thoảng Đặng Sơ Kỳ sẽ xúi Vân Ly gửi tin nhắn cho Phó Thức Tắc.
Vân Ly không hề bị mê hoặc, nghe vào tai trái ra tai phải, còn ngoan cố hơn cả tảng đá.
Vì ngày mai phải tới trường nhập học nên Vân Ly chỉ ăn chút gì đó rồi về nhà.
Về đến nhà rồi, Vân Ly ngồi nghỉ một lát rồi đứng dậy đi thu dọn hành lý.
Dạo gần đây, Dương Phương gửi thêm cho cô không ít quần áo, cô chậm chạp nhét hết vào vali, xếp gọn lại rồi mở ra xem.
Bất tri bất giác, quá trình thu dọn lại trở thành chọn quần áo cho ngày mai.
Sau khi tốn không biết bao nhiêu thời gian vào vấn đề này, Vân Ly mới hoàn hồn, tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ chính.
Bỗng nhiên cô nảy sinh một thứ cảm giác không tài nào kiềm chế nổi, cô thấy lo lắng hệt như trước lúc tham gia sự kiện tụ họp hôm trước, nhưng lần này lại có thêm một chút cảm xúc khác lạ, nằm sâu tận đáy lòng, như có như không.
Hệt như chiếc hộp mù (*) mà mình chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng sắp có được.
Từ đó mà sinh ra một loại chờ mong, sợ hãi khi biết kết quả nhưng cũng muốn khám phá nó.
(*) “Hộp mù” hay “Blind box” là một hộp quà chứa một món đồ chơi bí ẩn.
Người mua sẽ không biết mình nhận được gì, chúng có thể rẻ hoặc đắt hơn giá trị số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.
…
Vân Ly ngủ không được ngon, rạng sáng hôm sau đã rời giường.
Hành lý đã thu xếp xong xuôi, Vân Ly tốn phần lớn thời gian sau đó vào việc trang điểm.
Chuẩn bị đâu ra đấy rồi cô mới mở tủ lạnh lấy bánh cuộn kem hôm trước ra làm bữa sáng, phần còn lại bỏ vào trong túi.
Đúng lúc này, Vân Ly nhận được tin nhắn của Phó Chính Sơ nói hai người đã đến tiểu khu, nhưng bảo vệ nói phải đăng ký biển số xe mới được vào, hỏi cô ở tòa bao nhiêu, bọn họ chuyển đồ giúp cô.
Bọn họ tới sớm hơn cô nghĩ.
Tất cả hành lý của Vân Ly chỉ có một vali và hai cái túi lớn, trong đó chứa đầy chăn, gối và nệm, kích thước cũng tương đối lớn.
Ban đầu cô định chạy hai chuyến, nhưng giờ chắc không kịp.
Sợ hai người kia bị trễ theo mình, Vân Ly không từ chối nữa, nhắn lại: [Tòa 11.]
Phó Chính Sơ: [Ok]
Vân Ly khóa các cửa và ngắt cầu dao điện, đi ra ngoài, di chuyển đống đồ vào thang máy một cách khó nhọc.
Phó Chính Sơ đã ở dưới lầu, nhận lấy hành lý của cô rồi lên tiếng chào hỏi.
Hệt như lúc mới gặp, cậu thiếu niên vừa nhanh miệng vừa nhiệt tình, có một đoạn đường ngắn mà cậu nói không ngừng, thấy gì cũng nhận xét đôi lời, như là tiểu khu này lớn quá, xung quanh nhiều cây xanh thật… đủ kiểu.
Ra khỏi khu nhà, Vân Ly lên chiếc xe cô mới ngồi mấy ngày trước.
Phó Chính Sơ vui vẻ: “Cậu út, bọn cháu xong rồi.”
Vân Ly ngồi ghế phải dãy sau, nghe vậy cũng nhủ thầm mình nên chào hỏi một tiếng.
Nhưng lại không biết phải xưng hô thế nào.
Gọi thẳng tên thì không hay lắm, “chào anh” thì quá xa lạ.
Lại nhớ tới Hạ Tung Thanh hôm đó, Vân Ly hạ quyết tâm noi theo: “Chào cậu út…”
Khoảnh khắc thốt lời chào ra khỏi miệng, Vân Ly mới cảm giác kỳ lạ.
Hai người còn lại cũng thấy không ổn.
Phó Thức Tắc quay ra, lịch sự gật đầu: “Chào cô.”
“…”
Vân Ly cụp mắt, không hiểu sao tự nhiên mặt nóng lên.
Cô lấy chai nước trong túi ra, ra vẻ bình tĩnh uống một ngụm.
Lái xe từ đây đến Đại học Khoa học Công Nghệ Nam Vu chỉ mất mấy phút.
Đến cổng trường, Phó Thức Tắc tìm chỗ đậu, ba người xuống xe.
Phó Chính Sơ mở cốp xe, lấy hành lý của mình ra.
Đồ đạc của cậu không nhiều, chỉ có đúng một cái vali.
Còn lại toàn là đồ của Vân Ly.
Phó Thức Tắc nhận lấy túi từ tay Phó Chính Sơ, đặt lên trên vali, “Còn gì nữa không?”
Phó Chính Sơ lại xách thêm một túi ra: “Hết rồi ạ.”
Cô thực sự không muốn để hai người phải khuân vác vất vả, nhỏ giọng cảm ơn rồi nói thêm: “Để chị cầm một cái cho.”
“Không sao ạ,” Phó Chính Sơ không để ý, “Để chồng lên vali cũng không nặng.”
Cuối cùng Vân Ly đành vào vai một người nhàn rỗi, chỉ cần cầm túi giữ nhiệt đựng bánh.
Đi bên cạnh hai người, cô chợt như quay về ngày còn là sinh viên năm nhất lần đầu tới trường.
Khi đó có Vân Vĩnh Xương và Vân Dã đi cùng, cô cũng không phải mang vác gì hết cả.
Khung cảnh hiện tại như tái diễn lại ngày hôm đó.
Vân Ly nghiêng đầu nhìn.
Ừm…
Cũng là một người lớn và một em trai.
Đây không phải lần đầu tiên Vân Ly tới trường Khoa học Công nghệ Nam Vu.
Lúc thi vòng hai cô đã từng tới hai lần, hơn nữa thời gian này cũng ở lại Thất Lý Hương Đô nên thỉnh thoảng sẽ đi qua.
Thế nên ngôi trường mới với cô không quá lạ lẫm.
Nơi báo danh nằm ở cửa Đông.
Đến nơi, trên sân trường dựng hai hàng lều vải, mỗi lều đại diện cho một khoa.
Bấy giờ Phó Chính Sơ mới nhớ ra chưa hỏi: “Đàn chị, chị học khoa nào ấy nhỉ?”
Vân Ly: “Tự động hóa.”
Phó Chính Sơ nhìn quanh tìm kiếm, sau đó nói: “Tự động hóa ở bên kia.”
Lúc này đã gần giờ nghỉ trưa, không có nhiều người xếp hàng lắm.
Vân Ly đi qua làm thủ tục, lúc gần xong, người đăng ký tiện thể nói với cô vài câu là tình nguyện viên đã đi giúp chuyển hành lý hết rồi, bảo cô cứ đứng đây đợi một lúc, đại loại vậy.
Nghe thế, thân là cáo già năm ba đã lõi đời, Phó Chính Sơ lập tức lên tiếng: “Không cần đâu, em biết đường.
Đàn chị, để em dẫn chị đi.”
Sân trường chiếm diện tích rất rộng, từ cổng này đến khu ký túc phải rẽ trái rẽ phải những hai mươi phút.
Trên tay ba người còn khệ nệ hành lý nên quyết định đứng một chỗ, định đợi xe buýt của trường để đi ké.
Một chiếc xe chỉ chở được mười mấy người, nhìn có vẻ giống xe ngắm cảnh.
Hình như Phó Chính Sơ quen với tài xế, sau khi lên xe còn ngồi vào ghế phụ tám chuyện quên trời đất.
Vân Ly và Phó Thức Tắc ngồi sóng vai ở hàng ghế sau.
Cô muốn nói chuyện với anh nhưng lại không nghĩ ra gì để mở lời.
Câu từ cứ sắp ra đến miệng rồi lại thấy không hợp lý, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng cô chỉ đành nhụt chí giữ im lặng.
Một lát sau, Vân Ly thấy Phó Thức Tắc cũng lấy điện thoại ra, mở WeChat lên xem.
Ghi chú trên danh bạ hầu hết đều đầy đủ họ tên, bao gồm cả người cũng được coi là cháu trai anh, Từ Thanh Tống.
Vân Ly không dám nhìn lén, nghiêng đầu đi giả vờ đang ngắm cảnh dọc đường.
Không ít sinh viên đi thành từng tốp, cười đùa gọi nhau í ới, xung quanh náo nhiệt vô cùng.
Đúng lúc này cô nghe thấy Phó Thức Tắc lên tiếng, giọng điệu uể oải như một chú mèo lười đang phơi nắng: “Cô tên gì vậy?”
Vân Ly nghe hỏi thì nhìn sang, đối diện với ánh mắt của anh.
Cô không chắc liệu có phải anh đang nói chuyện với mình hay không, do dự hỏi lại: “Gì cơ?”
Phó Thức Tắc lặp lại lần nữa: “Tên của cô.”
Không biết sao đột nhiên anh hỏi vậy, Vân Ly hơi hồi hộp, “À, tôi tên là Vân Ly…” Còn không cẩn thận cắn trúng lưỡi, “…Ly.”
Sau đó cô nó nhắc lại: “Ly trong centimet.”
(*) Vân Ly (云厘), “cm” trong tiếng trung là “ly mễ” (厘米)
Phó Thức Tắc gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, não Vân Ly vẫn đang trong trạng thái chết máy.
Một lát sau, cô thấy Phó Thức Tắc mở khung trò chuyện WeChat của cô, đoạn đối thoại đầy lúng túng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt.
Vân Ly tiền đình, cô trông thấy đầu ngón tay Phó Thức Tắc di chuyển, mở phần ghi chú ra sửa.
Vân Ly hiểu ra.
Thì ra là muốn đổi ghi chú tên cô.
Hai người ngồi rất gần, cô nhìn rõ từng sợi lông mi khi Phó Thức Tắc ngước mắt lên, nước da trắng trẻo không một nếp nhăn.
Bỏ đi vẻ u tối, Phó Thức Tắc rõ ràng là một chàng thanh niên tuấn tú xuất trần.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt điềm đạm, dường như chẳng chút để tâm tới tin nhắn của cô.
Vân Ly thấy yên tâm nhưng cũng thất vọng một chút xíu, cô thu tầm mắt lại, chẳng còn hứng thú gì nữa, tiếp tục thưởng thức cảnh sắc bên ngoài khung cửa xe.