Hải Yêu
Q.1 - Chương 14: Cướp Biển Ko Biết Bơi
Sau khi đội trưởng Nick lành bệnh rời phòng, thực lực vẫn dũng mãnh như xưa.
Mối quan hệ đặc biệt giữa đội trưởng đội xung phong và thuyền trưởng đã được lặng lẽ truyền đi khắp thuyền, đám hải tặc cứ ngỡ thuyền trưởng sẽ càng cưng chiều cậu thiếu niên kia hơn, ai ngờ từ ngày đấy, thái độ thân thiện của Hayreddin thay đổi 180 độ, không còn hay cười hay nhường thức ăn cho Nick nữa, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Thế nên, lời đồn “giữa bọ họ xảy ra quan hệ” dần dần thay đổi thành “thuyền trưởng muốn phát sinh quan hệ nhưng đội trưởng Nick liều chết không theo, kết quả bị thương, từ đấy về sau thất sủng”.
‘Đội trưởng Nick tuy dáng người nhỏ bé yếu ớt nhưng tính cách lại vô cùng nam tính, làm sao có thể dễ dàng nghe theo chứ. Thuyền trưởng đùng đùng nổi giận, nắm lấy tay trái của Nick, quặt về phía sau lưng. Sau đó, thuyền trưởng xé rách áo sơmi của Nick, ấn Nick lên trên mặt bàn. Tấm lưng trắng nõn của thiếu niên dưới cơn mưa rền gió dữ mà run rẩy, máu tươi chảy một đường từ đùi tới mắt cá chân…’
Tin đồn truyền đi như có mắt có mũi, mỗi một chi tiết đều vô cùng sống động, giống như là có người đã thấy tận mắt, rồi kể lại một cách chi tiết. Thực tế thì đội trưởng Nick chưa bao giờ cởi trần, lưng của cậu ta trắng đen ra sao cũng không ai biết nhưng mà cuộc sống trên biển quá buồn tẻ, lại không có phụ nữ, có mấy câu chuyện thế này thì những lúc làm vài ly rượu rum cũng khiến bọn hải tặc hưng phấn hơn nhiều.
Cứ như vậy, ngài thuyền trưởng của chúng ta vốn bị gian thương dọa dẫm (không thành công), không hiểu sao lại gánh án oan cường bạo một thiếu niên nhỏ tuổi.
Thật ra Hayreddin cũng không tức giận lâu. Anh sống trên biển đã lâu như vậy, sao còn chấp nhặt với một cô bé chứ? Nhưng mà anh đã nghĩ thông suốt một chuyện, thì ra nuôi trẻ con khác hoàn toàn với nuôi thú cưng, không thể làm theo thói quen, thói quen luôn mắc lỗi.
Hayreddin vốn cho rằng Nick ngốc nghếch là một thủ hạ rất ngoan ngoãn. Từ trước đến giờ, cô rất kiệm lời, cũng không thích khoe khoang, ném vào trong cái lũ thủy thủ hung ác đủ loại kia thì gần như là tìm không thấy. Trung thành, vâng lời, thực lực chỉ đứng sau mỗi ông chủ là mình, Hayreddin cũng vì thế mà coi trọng Nick, thậm chí là cưng chiều cô.
Nhưng vấn đề đã từ từ xuất hiện, Nick không hề giống mấy tên thủ hạ khác, đặc biết nhất là tính tình trẻ con của cô. Nếu đối xử tốt với cô, cô liền thuận theo mà làm tới. Càng cưng chiều cô, thì cô lại càng lớn gan mà cưỡi lên đầu mình. Đặc biệt nhất là những chuyện liên quan đến tiền bạc, cái thai độ vô sỉ gian trá của cô thực khiến cho người ta tức đến chảy máu não.
Hayreddin hoàn toàn hiểu rõ rồi. Đối xử với nhóc con này phải sử dụng cách cây gậy và củ cà rốt, vừa đánh vừa xoa thì mới xong chuyện. (1)
Ngoài ra, anh còn một vấn đề cần phải nhanh chóng giải quyết…
Nick thả chân ngồi trên cột buồm cao với vẻ mặt mơ màng. Nói một cách dễ nghe thì trông như đang suy ngẫm về triết lý cuộc sống, còn nói khó nghe thì chính là ngẩn người. Karl đỏ mặt ngồi nhìn đôi chân nhỏ nhắn tinh xảo trước mắt, rất muốn bảo cô đeo tất vào nhưng sợ cô lại bực mình vì tật lải nhải của mình. Anh đang đấu tranh tư tưởng không biết làm sao thì Hayreddin đã đi tới, ngẩng cổ hét lớn với người đang ngẩn ngơ kia:
“Xuống đây!”
Nick nhảy từ trên cột buồm xuống trước mặt Hayreddin. Cô ngoan ngoãn đưa tay hành lễ: “Thuyền trưởng.”
“Đưa lưỡi hái cho tôi.” Hayreddin đưa tay ra. Nick lấy vũ khí sau lưng đưa lên.
“Dao găm.” Lại thêm hai thanh vũ khí được đưa lên.
Nick thực nghe lời. Cô cảm thấy gần đây ông chủ có vẻ không cần cô nữa, nếu cô không cẩn thận một chút thì cái chức vị lương cao này sẽ trôi đi theo dòng nước mất.
Hayreddin vứt đống vũ khí của cô sang chỗ đống thùng gỗ bên cạnh rồi nắm lấy cánh tay Nick lôi ra về phía mép thuyền. Anh nâng tay, quăng cô xuống biển.
Karl cực kỳ hoảng sợ, muốn nhảy xuống cứu
“Đứng yên đấy.” Hayreddin bình thản nói: “Cứu được một lần chứ có thể cứu được cả đời không? Làm cướp biển mà không biết bơi thì có mà làm người ta cười đến rụng răng.” Vừa nói, Hayreddin chậm rãi cởi quần áo của mình ra.
Trên người Nick không có vật nặng, lại liều mạng vùng vẫy cho nên cô có miễn cường ngoi lên được một chút nhưng rồi lại chìm xuống ngay. Hayreddin cởi áo sơmi, giày. Anh ở trần nhảy xuống biển, bơi tới gần rồi kéo Nick lên. Nick trồi lên mặt nước, cố hết sức hít vào môt hơi. Hayreddin lại buông tay cô ra ra để cô chìm xuống. Qua vài lần, Nick uống một bụng đầy nước biển, cố gắng nhân lúc nổi lên nhanh chóng cầu xin tha thứ:
“Thuyền trưởng! Khụ khụ… Tôi biết sai rồi… Khụ…”
“Ừ, biết sai mà sửa mới là đứa trẻ ngoan.” Hayreddin nắm chặt gáy cô, nụ cười đã biến mất mấy ngày nay rốt cục cũng xuất hiện. “Học cho tốt đi, bơi được thì tôi sẽ trả áo giáp vàng lại cho cô.” Sau đó anh lại buông tay để cô chìm xuống.
Anh không giảng giải gì hết. Những đứa trẻ lớn lên trên biển vốn cũng chẳng được dạy bơi lội, tất cả đều tự mò mẫm học tập. Hơn nữa, trong thời điểm tính mạng bị nguy hiểm, cô có thể bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có.
Hayreddin thảnh thơi bập bềnh trong nước. Nick lại có cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi. Trong mũi trong mắt cô đều là nước, cô liều mạng nổi lên nhưng cũng không được hai ba giây lại chìm. Karl nắm chặt mép thuyền, đau lòng nhưng cũng không giúp được gì. Anh cũng sắp điên đến nơi rồi. Trong lòng anh cũng không có lời nào để phản bác lại lập trường của thuyền trưởng, anh biết Nick biết bơi thì càng tốt cho bản thân cô hơn.
Thể lực của Nick bình thường, giãy dụa trong nước lạnh trong chốc lát đã chịu không nổi. Hayreddin thấy động tác của cô có phần yếu đi, liền bơi qua ôm lấy cô vào trong lòng. Nick liều mạng bám lấy, hai tay quấn chặt lấy cổ Hayreddin.
“Khụ khụ! Tôi không… thực không chịu được… Hu hu… Thuyền trưởng… Thuyền trưởng…”
Con người lúc sắp chết, cái gì gọi là tự tôn hay thể diện đều có thể tạm thời vứt bỏ.
Nick không sợ chết nhưng không chịu nổi cảm giác chết đi sống lại thế này. Đôi mắt đỏ ửng, hai tay ôm chặt lấy cổ Hayreddin, miệng nức nở cầu khẩn. Giọng cô nghẹn ngào như một con mèo nhỏ bị ngược đãi.
Hayreddin vỗ vỗ lưng của cô cổ vũ, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật là gầy. Tấm lưng của cô gần như nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
“Đừng tiếp tục nữa, lền thuyền được không?” Nick ngẩng đầu, đôi mắt đen láy đầy vẻ đáng thương.
Hai người mặt đối mặt. Hayreddin nhìn cô trong chốc lát, cười mắng: “Còn lừa người. Lần trước tôi bỏ qua, lần này cô lại tiếp tục giả vờ sao?” Tiếp đó, anh lại thả tay để cô chìm xuống.
Nick lập tức thu lệ, ôm chặt lấy thuyền trưởng như một con bạch tuộc, nhất quyết không chịu buông tay. Trong lòng cô cảm thấy lạ, làm sao mà chiêu này không còn tác dụng nữa. Thân hình cường tráng trần trụi, hai người chỉ cách nhau một lớp áo sơmi ướt đẫm, da thịt dán sát vào nhau truyền qua hơi ấm. Tứ chi quấn quýt trông khá mờ ám.
Đương nhiên Nick bé nhỏ ngốc nghếch nên cũng chẳng có cảm giác được. Nước biển lạnh vô cùng, cô phải nương vào độ ấm trên cơ thể thuyền trưởng mới có con đường sống. Hayreddin vất vả lắm mới có thể kéo được cô xuống. Anh dùng sức đẩy cô ra xa. Nick không có chỗ dựa, hét lên một cái rồi lại chìm vào biển. Cô cố gắng ngoi lên, hướng mặt về phía thuyền cầu cứu:
“Karl! Karl!!”
Chủ nhân đã lên tiếng gọi, “tóc vàng” trung thành lập tức nhiệt huyết sôi trào, đá văng giày chuẩn bị nhảy xuống biển nghĩ cách cứu viện.
Hayreddin giận dữ, ở trước mặt anh mà dám gọi tên người khác, thật là muốn ăn đòn. Hayreddin rống lên một tiếng với Karl: “Dám xuống thì lo mà dọn đồ đi!”
Trước giờ ai dám kháng lệnh của Red Lion, tuyệt đối không có đường sống. Karl cứng đờ người, đứng tại chỗ. Nắm đấm nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch. Anh biết nếu mất công việc này thì anh sẽ không còn cơ hội ở cùng với Nick nữa.
Hoàn toàn không có biện pháp, Nick nặng nề di chuyển, chân tay múa may rất loạn xạ.
Mặt trời dần ngả về tây. Hayreddin rất kiên nhẫn kéo lên rồi lại thả xuống, chờ đến khi thể lực Nick hao tổn gần hết thì mới ôm cô vào trong lòng để nghỉ ngơi một chút. Sau đó, bài học Sparta lại tiếp tục. Khó khăn chống đỡ qua hai giờ, Nick vẫn không có tiến triển gì tốt, nhiều lắm thì cô chỉ có thể kiên trì trên mặt nước hai phút (2).
Từ trong nước biển ngước nhìn lên trời có thể thấy một mảng trong veo xanh thẳm đến khó có thể tin. Bầy cá tung tăng bơi lội giống những cánh chim. Thế giới im lặng làm cho trái tim đập chậm lại. Tay chân lạnh như băng, ngón chân dường như chết lặng, Nick ngừng giãy dụa, để cho nước rót vào trong miệng mũi mình.
Hayreddin chờ đợi trong chốc lát thấy cô không nổi lên liền lặn xuống. Anh nhìn thấy cặp mắt đen láy kia đang mơ màng nhìn không trung, tay chân mở rộng, bình thản để cơ thể chìm xuống dưới đáy biển. Lòng Hayreddin trầm xuống. Anh nhanh chóng bơi qua đó, túm lấy cô. Nick cũng không liều mạng vùng vẫy như cũ, chỉ mềm oặt giống như đã mất tri giác, tùy ý để anh kéo lên mặt biển.
Hayreddin lo lắng bơi lên mặt biển. Một tay ôm chặt cô vào lồng ngực, một tay anh sờ mạch máu ở cổ của cô. Nick tựa đầu vào bả vai anh, chậm rãi tìm vị trí thật chuẩn…
Mạch đập bình thường mà! Hayreddin đang cảm thấy kỳ lạ tại sao cô lại bất động như thế thì đột nhiên bả vai truyền đến cảm giác đau đớn. Nick giống như một con thú nhỏ đói khát, cắn mạnh lấy bả vai của Hayreddin.
“Nhóc con đáng chết! Nhả ra!” Hayreddin nắm chặt cằm cô kéo ra. Một dấu răng thật sâu in trên bả vai, mơ hồ rớm máu. Nick liếm môi, cực kỳ hài lòng.
Đã bị thương mà còn bơi trong biển là một chuyện vô cùng không sáng suốt. Có đôi khi chỉ một giọt máu nhỏ có thể dẫn tới cả một bầy cá mập đói khát. Hayreddin tức giận đến hai mắt bốc lửa nhưng rốt cục thì chó cắn mình, mình cũng không thể cắn lại chó. Anh chỉ có thể kéo cô lên thuyền.
Karl đã sớm chuẩn bị tốt một tấm thảm, chạy tới cuộn Nick vào trong lòng. Cái tư thế kia như nói rằng dù có mất mạng cũng không để ai đụng tới cô nữa. Hayreddin vốn định cho Nick một đá nhưng nghĩ lại làm thế cũng chả có ý nghĩa gì liền ra lệnh cho đầu bếp đứng một bên xem náo nhiệt: “Trio, đi làm bát canh nóng, cho nhiều hồ tiêu vào.” Sau đó, anh cầm lấy áo sơmi, đi về phòng xử lý vết thương.
Hồ tiêu là hương liệu mua từ thương nhân Ấn Độ, có đôi khi được dùng làm dược vật trân quý. Nếu như không có mệnh lệnh của thuyền trưởng, đầu bếp cũng không dám tùy ý sử dụng.
Nick trả thù thành công nhưng cũng mệt mỏi không nhúc nhích được, toàn thân mất đi cảm giác. Karl đỡ cô tới mép thuyền, để cô nôn ra một đống nước biển. Sau đó, hai người trở về phòng nấu nước nóng ngâm chân. Một chén canh hồ tiêu đưa lên bị Nick húp lấy húp để. Uống vội quá nên Nick bị ho sặc sụa nhưng cô cuối cùng cũng cảm thấy linh hồn mình đã trở về vị trí cũ.
“Răng thật là tốt.”
Victor nhìn dấu răng nhỏ nhắn trên bả vai của Hayreddin, tấm tắc khen ngợi: “Hàng răng chỉnh tề, hai dấu răng như hình trăng khuyết, vẫn còn chưa có răng khôn.”
Hayreddin đã sớm quen cái căn bệnh nghề nghiệp của bác sĩ nên tự mình lấy cồn rửa vết thương: “Tôi không gọi anh.”
“Vết thương do động vật cắn rất dễ bị uốn ván, đặc biệt là động vật hoang dã! Ngài chắc là không muốn lây bệnh dại hiểm nghèo từ Nick đấy chứ.” Victor dùng nhíp gắp bông thấm cồn, từ từ lau vết thương.
“Động vật hoang dã? A…” Khóe miệng Hayreddin gợi lên một đường cong tà ác, giọng nói tràn đầy dục vọng chinh phục. “Sớm muộn gì tôi cũng thuần phục nó trở thành vật nuôi trong nhà.”
Sự thật chứng minh, thiên tài cũng có chỗ thiếu hụt. Võ công trời cho cao cường cũng không có nghĩa là sẽ giỏi bơi lội. Hayreddin kiên nhẫn lôi Nick vào trong biển mấy ngày nhưng cô vẫn chỉ biết phun bọt khí uống nước no như cũ. Về sau, Nich cứ thấy thuyền trưởng là tái mặt, chân thoăn thoắt chạy trốn. Hayreddin không thể không thừa nhận, trên thế giới thì ra cũng có người dũng cảm cả đời không học bơi.
Mãi cho đến một tháng sau, thuyền “Hải Yêu” trở về đến thành Algiers.
Thuyền mới vừa cập bờ, Nick và đám hải tặc háo sắc cùng nhau đi thẳng tới quán rượu Medusa. Sau đó, ở ngay trước mặt bao người mà lôi kéo Serra về nhà “ngủ một giấc ngon lành”.
Ba ngày sau khi lên bờ là thời gian tự do, trừ phi có chuyện gì khẩn cấp nếu không thuyền trưởng sẽ không phát lệnh triệu tập. Nhưng kỳ nghỉ của Nick chỉ duy trì có nửa ngày. Ngày hôm sau, cô vừa mới tỉnh ngủ thì một thủ hạ đã đến gọi cô tới cung điện. Mệnh lệnh của thuyền trưởng là không thể chống lại, Nick chỉ có thể tâm không cam lòng không nguyện đi lên núi.
Hayreddin nghe thấy động tĩnh từ phòng bên ngoài, đợi nửa ngày còn chưa thấy người liền giương giọng hô: “Lề mà lề mề gì mà lâu thế, vào đi.”
Nick vén vải che mỏng lên, từng bước từng bước đi tới nhưng vẫn không dám tới gần Hayreddin. Cô nhớ trong phòng có một cái bể tắm rất lớn, chỉ sợ thuyền trưởng lại có ý xấu, bắt cô tiếp tục học uống nước.
Con thú nhỏ cảnh giác vô cùng. Hayreddin quyết định thả mồi. Anh vươn tay mở một chiếc hộp bạc tinh xảo rồi đẩy nó đến trước mặt Nick: “Pastilla, tôi mới thuê được một đầu bếp mới từ Sudan.” (3)
Bắc Phi có một câu châm ngôn: người trên thế giới có thể chia làm hai loại, một là những người đã nếm qua pastilla, còn lại là những đứa trẻ đáng thương. Trong cái hộp bạc kia có một chiếc bánh nóng hổi màu vàng mỡ. Đường cát tin mịn dính phía ngoài vỏ bánh tạo lên một hình thù đáng yêu. Dưới lớp vỏ vàng mỏng, Nick thậm chí có thể nhìn thấy đủ loại nguyên liệu phong phú.
Ánh mắt Nick lập tức dính chặt vào đó.
“Ăn đi, ăn hết rồi nói sau.”
Dựa theo hiểu biết của Hayreddin đối với Nick, người này từ trước đến nay mà cứ đói bụng thì sẽ không thể suy nghĩ nhiều, cứ lôi món ăn ra thì nhất định sẽ giành được phần thắng. Nick quả nhiên đói bụng, rốt cuộc vứt vũ khí đầu hàng trước mồi ngon mê người, vội vàng cầm miếng bánh nhét vào trong miệng, khoái chí thưởng thức.
Xem cô ăn đến hứng trí không hề đề phòng gì, Hayreddin không nhịn được trêu đùa một câu: “Đầu bếp Sudan khá là am hiểu điều chế thuốc mê, chuyên môn đối phó với những người phụ nữ không chịu nghe lời.”
“Khụ khụ!!! Ặc… A…” Nick quả nhiên bị nghẹn, trừng đôi mắt đầy bi phẫn nhìn tên đầu sỏ gây chuyện một cái. Đối phương lười biếng dựa trên giường êm ái, nở nụ cười tà ác đầy đắc ý.
Ăn hết miếng bánh lại uống thêm một ly nước trái cây vị táo, Nick cũng không cảm thấy có gì khác thường. Cô nghĩ thầm nơi này toàn là thị nữ trông còn xinh đẹp hơn cả Serra, dáng người nhỏ bé gầy gò của mình đương nhiên là thuyền trưởng sẽ không có hứng thú cho cô ăn thuốc mê.
Hayreddin hỏi: “Ăn no chưa?”
Nick gật đầu.
Hayreddin ngồi thẳng một chút, ra lệnh: “Vậy thì bắt đầu vào việc chính. Bước sang đây, bỏ khăn quấn đầu ra, thả tóc xuống.”
“Hả?” Nick khó hiểu.
“Bỏ khăn trùm đầu.” Hayreddin lặp lại: “Tôi có bảo cô phải cởi sạch đâu. Sau này bất cứ mệnh lệnh gì của tôi, cô cũng phải lập tức nghe theo.”
“Oh…” Nick ngoan ngoãn bỏ khăn trùm đầu ra, tháo sợi dây thừng buộc tóc xuống. Trông bề ngoài cái vị trí lương cao này của cô thật là tốt nhưng thực thế thì người ngoài không biết nhiều chỗ rất vất vả của nó. Tính tình ông chủ thay đổi thất thường, thỉnh thoảng còn nảy ra mấy ý nghĩ nông nỗi hay lại làm ra mấy chuyện khó hiểu nữa. Nhưng nói chung thì trên khế ước đã viết rõ ràng, cô phải tuân theo mệnh lệnh của anh.
Hayreddin đưa mắt nhìn Nick một lượt từ trên xuống dưới. Anh vốn tưởng rằng khi cô xõa mái tóc dài ra thì sẽ trông giống con gái, nhưng tóc của cô lại không đẹp được như vậy. Mái tóc màu nâu vừa nhìn là biết thường xuyên không được chăm sóc, hơn nữa còn bị phơi nắm dầm sương, trông xơ xác không hề có chút chất tóc nào.
“Lau mặt sạch một chút.” Hayreddin tiếp tục ra lệnh.
Nick kéo ống tay áo chà chà trên mặt, lau sạch vụn bánh và dầu mỡ bên khóe miệng do vừa ăn bánh lưu lại. Có điều trên mũ còn có chút bụi đen, cả khuôn mặt bẩn thỉu nhìn không rõ màu da thật. Áo sơmi chất lượng kém và quần vải bạt rộng thùng thình đều có những vết bẩn. Tuy đem đi giặt sạch có thể dùng tiếp đấy, nhưng với chất liệu và độ bẩn này, thường thì cởi ra chắc cũng không khác giẻ lau là mấy.
Tuy hầu hết cướp biển đều không chú ý hình tượng như cô hoặc hơn cô, đây cũng là thói quen rồi. Nhưng hình ảnh này xuất hiện trong cung điện xa hoa lộng lẫy của Hayreddin lại thật đối lập. Hayreddin càng quan sát Nick càng cảm thấy chán nản.
Hayreddin nhíu mày: “Cô tắm rửa chưa bao giờ rửa mặt sao? Nếu trong tay cô cầm thêm cái bát mẻ nữa thì trông khác gì tên ăn mày ở dưới thành. Chỉ cần chừng mười đồng tiền vàng là cô có thể có được một bộ quần áo chỉnh tề rồi!”
“Mặc thế này rất thoải mái…” Nick không tự nhiên sờ sờ mũi, kết quả làm cho mấy vết bẩn nọ càng loan ra thêm.
Hayreddin nghĩ thầm cô thường xuyên lẻn vào phòng mình tắm, cũng không phải trời sinh đã lôi thôi luộm thuộm. Nhưng mấy vết bẩn trên mặt này tại sao lại chưa bao giờ thấy cô rửa sạch. Karl chăm sóc cho cô kỹ như vậy mà sao lại không để ý đến việc phải rửa sạch khuôn mặt cô nhỉ.
“Được rồi, hoàn toàn không phù hợp.” Hayreddin nhíu mày thở dài. Người này đã theo anh lâu như vậy, còn thường xuyên bị người ta tưởng nhầm thành người hầu.
“A! Thuyền trưởng, tôi không làm sai chuyện gì, đừng trừ tiền lương của tôi nữa!” Nick lo lắng đến nỗi bốc hỏa. Cô không biết gần đây mình gặp vận xui gì, luôn khiến thuyền trưởng tức giận, cuối cùng thì vẫn là tiền tài của cô bị thiệt.
Hayreddin không để ý tới cô, vỗ tay ra hiệu: “Fatima, Lilith.”
Sau bức màn lụa trắng đi ra hai người phụ nữ, mái tóc quăn đen nhánh dài đến phần eo, làn da rám nắng trông vô cùng hoàn mỹ. Người đẹp Ba Tư có đôi mắt thâm thúy như mộng như ảo, trước mặt lại có một màn lụa mỏng che mặt, lại càng tăng thêm vẻ thần bí động lòng người.
Nick đang nhìn đến xuất thần thì Hayreddin liền ra lệnh: “Gội sạch sẽ mái tóc bù xù của Nick, tắm rửa sạch sẽ rồi thay cho đội trưởng một bộ quần áo mới sau đó mang lại đây.”
Hai cô gái cười đáp ứng. Một người túm lấy tay Nick sau đó lôi vào bên trong. Nick mỉm cười tránh ra lại chạm vào một thứ gì đó đầy đặn mềm mềm. Cô ngây người ra, cảm giác như cả người vui sướng lâng lâng như đang dẫm trên mây, bị người ta lôi qua một hành lang dài vào trong một phòng tắm lúc nào cũng không biết.
Vòi nước bằng vàng ròng phun ra dòng nước ấm áp. Sàn nhà là những viên gạch men ghép thành hình cá heo như ẩn như hiện sau làn hơi nước. Hai người đẹp cũng không ngượng ngùng gì, sắn tay áo lên muốn cởi quần áo của Nick ra. Nick rụt người lại, vội vàng nói: “Không tiện đâu, để tôi tự tắm đi.”
Cô gái tên Fatima tháo khăn che mạt xuống, dịu dàng cười: “Không sao đâu, hai người chúng tôi đều biết cả rồi.”
Lilith hoạt bát nhỏ tuổi hơn nói theo: “Nếu ngài tự tắm mà để cho đại nhân không hài lòng thì hai người chúng tôi sẽ phải chịu phạt. Đội trưởng Nick, ngày có thể động lòng thương được không?” Dứt lời, cô gái chớp chớp mắt. Đôi lông mi dài dập dờn như cánh bướm bay múa.
Đội trưởng Nick bị đôi cánh bướm kia hấp dẫn đến ngây người, thành thạo bị lột sạch, nằm trong bồn tắm hưởng thụ lần phục vụ xa hoa đầu tiên trong đời. Chỉ tiếc khó mà hưởng thụ người đạp à… Nhìn nhìn thấy hai cô gái đang dùng thứ gì đó cho mình tắm, Nick lập tức hết hồn.
“Đó là… đó là nước hoa quả?”
“Đúng vậy, nước chanh chua sẽ có tác dụng làm mềm làn da.” Lilith vui vẻ đổ đầy nước trái cây vào trong bồn.
“Đừng nhúc nhích, trước tiên phải gội đầu.” Fatima dịu dàng ấn đầu của Nick xuống, một tay cầm lấy một cái bình bạc. Chất lỏng màu trắng ngà rơi trên tóc Nick.
“A! Là sữa! Lãng phí thức ăn sẽ bị sét đánh, sao có thể làm như…” Nick còn chưa nói xong, Lilith liền chạy tới kéo tóc cô, lắc đầu nhíu mày: “Cháy nắng kinh khủng quá. Tóc khô lắm, bỏ thêm một chút lòng trắng trứng đi!”
Fatima lập tức tỏ vẻ đồng tình, lại rót thêm một chai mật, không giải thích gì ấn đầu Nick vào ngâm. Tiếp theo là một chút dầu ô liu đắt tiền, để cho tóc thêm trơn bóng. Nửa ounce cây mạt dược chi bằng hai đồng vàng, nửa ounce tệ hạnh nhân hương cao bằng sáu đồng vàng… để làn da càng thêm mềm mại non mịn… (4)
Nick mặc xong quần áo chỉnh tề rồi mà vẫn còn đau lòng đến ruột gan phải run rẩy. Vải tơ lụa mát lạnh trơn mịn dán sát vào làn da, cảm giác như không mặc gì khiến cô bước đi cũng khó chịu. Khi Nick trở lại phòng khách thì mặt trời đã xuống núi. Vừa vào phòng, cô đã không nhịn được mà hỏi: “Thuyền trưởng, ngài nuôi một hậu cung lớn như vậy thì phải xài bao nhiều tiền?”
“Bỏ tôi tớ đi thì chỉ có hai người thôi, cũng không nhiều.” Hayreddin cười đáp: “Đương nhiên là nhiều hơn số tiền cô bỏ ra bao nuôi cô kỹ nữ kia.”
Nick tính nhẩm trong lòng, sắc mặt liền trắng bệch: “Đây không phải là tiêu tiền như nước mà phải gọi là tiêu tiền như thác nước!!”
Hayreddin buông tay, cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Không còn cách nào, một số lễ vật biếu tặng nếu cự tuyệt thì sẽ làm người ta mất thể diện.”
“Tặng gì mà toàn là đồ để rửa mặt với chải đầu…” Nick nhỏ giọng than thở.
“Cô hiểu sai rồi, lễ vật đó không phải tặng tôi mà tặng cho đàn bà của tôi.” Hayreddin xua tay ý bảo ngừng cái đề tài này ở đây. “Sạch sẽ chưa? Đứng ra ngoài chỗ sáng để tôi nhìn nào.”
Nick đi đến sát cửa sổ, để cho dư âm của nắng chiều chiếu lên người.
Khuôn mặt trái xoan cân đối xinh đẹp, làn da trắng muối, cần cổ thon dài.
Quả là không tệ, có thể nói là rất xinh đẹp.
Hayreddin bình tĩnh xem xét kỹ lưỡng. Dung mạo này chỉ có một đặc điểm làm cho người ta khó mà quên nổi: tao nhã trời sinh.
Từ lông mày cho đến cái cằm, mỗi một đường cong đều vừa đủ, ngũ quan cũng không phải rất thâm thúy nhưng lại vô cùng tinh xảo. Loại tinh xảo này cũng không theo kiểu quá mức khoe ra nhưng làm cho người ta cảm thấy một cỗ ngạo khí không màng danh lợi. Khí chất này liên quan đến huyết thống. Nhìn cô, người ta lại không kìm được mà liên tưởng tới đồ sứ quý giá, vô cùng xinh đẹp nhưng vừa chạm vào sẽ vỡ, tao nhã lại yếu ớt.
(Phụ nữ như vậy làm cho đàn ông có dục vọng che chở, nắm giữ.)
“Biết nói tiếng Pháp không?” Hayreddin hỏi.
“Biết một chút.”
“Khiêu vũ thì sao?”
“Từng thấy người khác nhảy rồi.”
Hayreddin gật đầu, ra mệnh lệnh cuối cùng: “Từ giờ trở đi, cô sẽ không được rời khỏi cung điện nửa bước. Mỗi câu nói đều sử dụng tiếng Pháp, Victor sẽ dạy lễ nghi và khiêu vũ cho cô. Sớm thì là mai sẽ xong, váy sẽ là trang phục duy nhất của cô.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!