Hải Yêu
Q.1 - Chương 16: Fontainebleau 1
Ánh sáng lấp lánh từ chiếc đèn thủy tinh trong suốt treo trên trần nhà, rọi vào những hình điêu khắc thiên sứ nhỏ bé đáng yêu. Tiếng nhạc du dương xuyên qua cánh cửa gỗ sơn son thiếp vàng, len lỏi vào trong đình viện xinh đẹp. Cung điện tối nay đèn đuốc sáng trưng, hầu như tất cả nam nữ quý tộc ở Paris đều tụ hội tại đây, ai ai cũng thấp tha thấp thỏm chờ đợi một vị khách từ phương xa.
Vị khách mà quốc vương mời đến đã làm không ít người phải tò mò lo lắng. Người kia không những là một cướp biển xuất thân thấp hèn mà còn có quan hệ thân thiết với đám người Moor. Để một tên thuộc giáo hội khác có thân phận tà ác như thế đi vào vương cung, đã làm rất nhiều quý tộc vẫn luôn tôn thờ huyết thống và tín ngưỡng không thể chịu đựng nổi.
Nhưng với tình hình gần đây, những người không hài lòng không thể không cân nhắc. Đường hàng hải được mở rộng đã giúp mấy quốc gia nhỏ bé như Bồ Đào Nha, Anh, Hà Lan đều trở nên giàu có. Lực lượng Tây Ban Nha mới xuất hiện càng lúc càng làm địa vị của Pháp ở châu Âu bị uy hiếp nghiêm trọng. Liên minh đã là chuyện không thể bàn cãi nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khoảng gần một tiếng sau, bầu không khí càng lúc càng đầy vẻ nôn nóng. Phu nhân công tước Clermont xòe cây quạt màu vàng, quạt không ngừng. Ánh sáng phản chiếu lập lòe anh ánh lên bộ ngực đầy đặn của bà.
“Thật là quá đáng, chỉ là mấy tên cướp nhà quê mới lên bờ mà lại dám để chúng ta đợi lâu như thế! Chúa ơi, lát nữa nếu phải khiêu vũ, tôi sẽ không bao giờ để tên đó chạm vào tay đâu, nó sẽ làm tôi gớm đến ngất mất!”
“Hahaha… Thật đúng là lời không thật lòng. Nếu không muốn khiêu vũ thì ăn mặc đẹp như vậy làm chi? Chậc chậc, châu báu mà tổ tiên truyền xuống có phải đều mang ra hết rồi không?” Đối thủ một mất một còn của công tước phu nhân Clermont ghé vào tai một người bạn thân ở bên cạnh, giọng nói đủ lớn cho người bên ngoài cũng có thể nghe rõ, xì xào bàn tán. “Còn bảo không muốn cho người ta đụng vào tay nữa chứ… Hừ, nghe nói vì để làm đẹp cho mấy cái móng vuốt xấu xí đó, mấy người hầu của ả phải làm mệt gần chết đó.”
“Ây ya ya, phu nhân Edmonton, bà có vẻ khá là bình tĩnh.” Phu nhân cong tước Clermont quay đầu lại, lấy quạt che miệng. “Nghe nói chỉ vì một cái lông chim đà điểu mà đánh nhau một trận với tiểu thư Elsa trong tiệm quần áo Fifi… Không biết là thật, hay là giả nhỉ?”
Phu nhân Edmonton đỏ mặt, hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý tới nữa. Cái lông chim phe phẩy ở trên đầu kiêu ngạo như chim trĩ.
Khác với mấy người đàn ông lo lắng ưu tư, mấy người phụ nữ lại có một loại cảm giác thấp thỏm chờ mong. Rất không may, gã dị giáo đồ tà ác này lại còn là một kẻ dũng mãnh hơn người, đẹp trai nổi tiếng xa gần. Hơn nữa, người ta còn đồn rằng gã này từ trước tới nay đều nho nhã lễ độ, cho dù là khi đi đánh cướp trên biển cũng chưa từng để thủ hạ của mình làm nhục phụ nữ.
Thế nên, mấy vị quý phu nhân và các vị tiểu thư đều ôm loại tâm tư nào đó, ai cũng ăn diện vô cùng đẹp, chỉ mong rằng mình sẽ không thua kém người khác. Ở thời điểm này, người Pháp đang dần gạt bỏ sự mộc mạc của thời Trung Cổ, họ bắt đầu chuộng sự hoa lệ và khoa trương, chạy theo mốt gắn tóc giả màu vàng, trang sức lấp lánh đeo đầy người, nước hoa thơm nức, hòa lẫn trong không khí. Bây giờ đã là cuối tháng năm vậy mà còn có người mặc cả áo da đẹp đẽ quý phái.
Ngay khi các quý phu nhân bắt đầu bàn tán đến chuyện ai là người đi cùng người khách quý kia, thì nghe thấy có tiếng tiếng vó ngựa đã truyền tới từ phương xa. Thị vệ gác cửa lần lượt từng người từng người hô to, càng làm người đang chờ bên trong thêm phần sốt ruột.
Tám con tuấn mã tung gót sắt, kéo một chiếc xe ngựa màu đen vô cùng lộng lẫy, cả đoàn mang theo khí thế không gì ngăn cản nổi dần dần xuất hiện từ trong màn đêm.
“Tổng đốc Algiers, Thống Soái hải quân Barbarossa! Ngài Hayreddin giá lâm!!”
Vị khách quý kia rốt cục cũng đã đến.
Thị vệ xoay người mở cửa xe. Một đôi giày cao cổ lấp lánh ánh sáng bạc xuất hiện, bước xuống bậc thang xe ngựa, tiếp đó là chiếc quần ống bọc lấy một một bắp đùi rắn chắc. Một người đàn ông cao lớn có mái tóc màu đỏ, nhanh nhẹn dứt khoát đi xuống khỏi xe. Anh ta cao hơn thị vệ đứng cạnh đến nửa cái đầu, trên người khoác một cái áo màu đen. Cái áo ôm trọn vào người làm lộ ra bả vai mạnh mẽ và bờ lưng rộng lớn, để cho người ta nhìn thấy được người này có một hình thể hoàn mỹ.
Trên người anh ta đeo khá nhiều trang sức lấp lánh. Ngón tay đeo nhẫn có khảm đá Rubi cỡ lớn, tai còn đeo khuyên mang phong cách hào phóng vùng Bắc Phi. Người đàn ông này đeo nhiều trang sức nhưng những trang sức ấy lại không thể đủ sức lấn áp được khí tràng mạnh mẽ tỏa ra anh ta.
Theo lệ, khi đến những bữa dạ tiệc xa hoa, bất cứ ai cũng đều phải đeo nhiều trang sức phiền phức như thế. Nhưng với người đàn ông tóc đỏ này, những trang sức tinh xảo ấy không những không lộ vẻ thừa thải, mà lại còn vô cùng hợp mắt. Thậm chí chúng còn giúp tăng thêm khí chất ngỗ ngược của người đàn ông này, làm người ta không thể nào rời mắt đi được.
Người đàn ông ăn mặc hoa lệ, cử chỉ lại tao nhã này, đã mang đến cho những người đến dự tiệc một ảo giác rằng mình đang đứng trước một con yêu thú có sức lôi cuốn kỳ diệu huyễn hóa thành hình người, che dấu nanh vuốt của mình dưới quần áo một cách hoàn mỹ.
“Chúa ơi, nhìn làn da màu cổ đồng và hàm răng trắng như ngần kia kìa! Thật sự là một người mạnh mẽ…”
“Đúng vậy đúng vậy! Tôi xin thề với thượng đế, đây là một người ngang tàng, đẹp trai nhất mà tôi từng gặp!”
“Anh ta đi tới cửa bên kia của xe ngựa… Chắc là đi đón bạn nhảy chăng? Nhưng anh trai tôi nói, khi họ lên bờ không hề mang theo một người phụ nữa nào mà.”
“Ngốc vừa thôi, nghe nói phụ nữ dị giáo đồ không thể để một người đàn ông nào khác ngoài chồng mình ra nhìn thấy. Họ thường che mặt, mặc áo khoác dài nên không nhận ra cũng là chuyện bình thường?”
“Tôi còn nghe nói, Hayreddin ở Algiers có cả một hậu cung, bên trong có hàng trăm hàng ngàn phi tần! Anh ta sẽ mang tới người đẹp nhất sao?”
Mấy vị tiểu thư phu nhân xúm vào bàn tán, mắt thì dính chặt không dời khỏi chiếc xe ngựa.
Cửa xe từ từ mở ra, một bàn tay nhỏ nhắn mang găng tay vươn ra, đặt vào lòng bàn tay của người đàn ông tóc đỏ.
Cô gái kia như ánh trăng đêm lặng lẽ bước xuống khỏi xe ngựa. Động tác của cô nhẹ nhàng, làn váy cô cho người ta cảm giác không hề lay động, chỉ như cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống nền đất.
Trên bờ vai của cô gái nhỏ bé yếu ớt khoác một cái áo choàng bằng lông thiên nga có màu trắng như trân châu. Bên trong cô mặc một cái váy lễ phục dài cũng có màu giống chiếc áo choàng, nhưng trên váy dùng chỉ bạc thêu hình ảnh tối nghĩa. Chỉ cần lướt mắt qua cũng thấy, để làm ra chiếc váy này chắc chắn phải tốn không ít sức người. Cô không mang tóc giả, mái tóc nâu dợn sóng hiền tục thắt bím phía sau gáy y như phong cách Hy Lạp cổ. Một vòng ngọc trai nhỏ kết hợp với mái tóc, làm nổi bật thêm làn da trắng nõn, trông tự nhiên mà đáng yêu.
Các ăn mặt này tuy đơn giản nhưng lại đầy tao nhã. Khuyết điểm là quá mức khiêm tốn, không có nhiều trang sức, cũng không lộ rõ bộ ngực. Cô gái này ở giữa một đám phu nhân ăn mặc đẹp đẽ thì không quá nổi bật.
Người đàn ông nắm tay cô gái, chậm rãi đi lên thềm đá tuyết trắng. Quốc vương và hoàng hậu Pháp tiến lên nghênh đó. Các quý tộc cũng theo thứ tự phẩm cấp đi theo phía sau.
“Chào mừng đến với Fontainebleau, ngài Hayreddin! Hy vọng hành trình tại nước Pháp lần này sẽ mang lại cho ngài và bạn của ngài nhiều niềm vui.” Vua François I năm nay mới bước vào tuổi hai mươi là một vị đế vương rất yêu nghệ thuật. Ông ta là một vị vua có phong thái thân thiện và hiền lành, thể hiện ra đức tính cao thượng của người Pháp với khách đến từ phương xa.
Hayreddin mỉm cười đáp lễ. Anh nói bằng tiếng Pháp một cách chậm rãi, lưu loát và vô cùng tao nhã: “Bệ hạ, cảm tạ ngài đã tiếp đón chúng tôi vô cùng chu đáo. Tôi chắc rằng khoảng thời gian này sẽ là kỷ niệm khó quên trong cuộc đời mình.” Sau đó, anh ta lại xoay người hành lễ với hoàng hậu, khen ngợi hoàng hậu xinh đẹp. Cử chỉ đúng mực, ngôn ngữ vừa phải đã hoàn toàn phá bỏ hình tượng cướp biển thô lỗ, vô lễ trong lòng mọi người.
Hoàng hậu mỉm cười hỏi: “Phong độ của ngài quả thực làm ta chấn động. Vậy còn vị tiểu thư trẻ tuổi đáng yêu này là ai?”
Hayreddin nhẹ nhàng kéo người con gái nhỏ nhắn bên cạnh mình ra: “Tên cô ấy là Nicole. Tối nay, cô ấy là bạn khiêu vũ của tôi.”
Cô gái tiến lên thi lễ. Ánh sáng rực rỡ trong cung điện chiếu rọi lên khuôn mặt cô khiến cho mọi người đều thầm kinh hãi.
Cô gái này chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, vóc người còn chưa dậy thì hoàn toàn. Mặc dù cô rất đẹp nhưng dù sao cũng chưa đẹp đến mức rung động lòng người. Ở đây có chừng năm sáu vị tiểu thư quý tộc còn xinh đẹp hơn cô. Vì sao một hải tặc có cả một hậu cung hàng nghìn mỹ nữ lại dẫn theo một cô bé nhỏ tuổi tới dự tiệc? Theo tướng mạo của hai người, thì có thể nói họ tuyệt đối không có quan hệ huyết thống.
Cô gái từ đầu tới giờ vẫn luôn giữ im lặng. Hayreddin cũng không có ý giải thích, chỉ bình thản nói một câu: “Cô ấy không tiện nói chuyện.”
Để khách đứng ngoài là không lễ phép, vua Pháp liền tránh đường để cho hai người họ tiến vào đại sảnh. Dàn nhạc bên trong tức thì tấu lên bài hát vui tươi, buổi dạ tiệc lập tức bắt đầu.
Các cô gái lần lượt cở áo khoác, để lộ bộ lễ phục bên trong. Cô gái tên Nicole kia cũng cởi chiếc áo choàng giao cho người hầu. Ánh sáng chói mắt bỗng chớp lên, mọi người chú ý nhìn, thì thấy trên chiếc cổ thon dài của cô là một chiếc vòng màu đen. Trên chiếc vòng có một viên kim cương nặng chừng nửa ounce. Nó như là tiêu điểm của cả thân hình, nổi bật trên tất cả những trang sức phiền phức khác. Chỗ thiếu hụt do trang sức đơn giản lập tức biến mất không còn.
Nhìn cách ăn mặc đơn giản nhưng không kém phần quý trọng này, mấy vị phu nhân đeo tóc giả, gắn lông chim đà điểu đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xông lên hỏi xem người tạo mẫu này là thần thánh phương nào.
Dạ tiệc dựa theo hình thức khiêu vũ tập thể. Vua Pháp vốn cũng không biết khách của mình có hiểu biết bao nhiêu với phương thức giao tiếp xa hội này. Nếu đột nhiên mình tổ chức cử hành vũ hội mà đối phương lại không biết khiêu vũ thì hai bên chủ khách đều sẽ rất xấu hổ.
Mọi người tản ra, trông như thoải mái nói chuyện với nhau nhưng sự chú ý đều ở trên quốc vương và một ít khách. Hội đàm chính trị đương nhiên sẽ không tiến hành trước mặt công chúng. François I và Hayreddin chỉ trao đổi một chút vấn đề ngoài lề, như những điều trông thấy trên đường đi, khí hậu khác biệt giữa Pháp và Bắc Phi. Hoàng hậu và một vài vị nữ công tước được sủng ái cũng lên tiếng hỏi, cố gắng làm bầu không khí thêm phần hòa hợp.
Mấy vị phu nhân lập tức phát hiện ra lo lắng của mình là dư thừa. Tuy Hayreddin chỉ đến làm khách, nhưng anh ta rất được hoan nghênh. Kiến thức của anh ta vô cùng sâu rộng, cách ăn nói dí dỏm nhưng lại đầy lễ độ. Những ngôn ngữ giao tiếp xã hội buồn tẻ nhưng lại được anh nói ra bằng cách vô cùng sinh động thú vị. Đây còn chưa kể đến gương mặt đẹp trai ngời ngời, hình thể cao ráo, giọng nói trầm thấp dễ nghe nữa.
Sự chú ý của các cô gái dần dần tập trung hết vào chỗ anh ta. Hayreddin thật sự khác hoàn toàn những nam tử quý tộc mà các cô gặp hàng ngày. Anh lanh trí, dũng mãnh, dồi dào tinh lực. Trong đôi mắt sắc bén của anh còn ánh lên ánh lửa địa ngục, tràn ngập mị lực nam tính không thể cưỡng lại được. Trước mặt anh, mấy quý tộc gầy yếu đội tóc giả, mặc đồ trắng quả thực là giống một đàn lừa bị thiến.
Vô tình, quanh Hayreddin đã chật ních tầng tầng váy váy, các tiểu thư phu nhân chen lấn nhau mà đến. Mấy người phụ nữ giống như có thể nhìn xuyên qua lớp quần áo hoa lệ kia, cảm nhận cơ thể màu đồng cổ gợi cảm. Thân phận cường đạo tà ác của Hayreddin quả thực là một kích thích đặc thù với những nữ sĩ yêu thích ảo tưởng mơ mộng.
“Thưa ngài, chúng tôi rất nôn nóng muốn nghe kể về truyền kỳ của ngài. Nghe nói, ngài đã từng chiến đấu với hải quân Tây Ban Nha, lấy một địch năm mà vẫn toàn thắng?” Tiểu thư Sophia ngẩngi, trong ánh mắt đầy sự sùng bái. Trong tưởng tượng khoa trương của cô, anh được coi như những chàng kỵ sĩ trong “Bài ca Roland” (2)
“Tiểu thư, đừng nên dễ tin vào những lời đồn thổi ấy.” Hayreddin cười đáp: “Chỉ là lấy một địch ba thôi, hơn nữa thuyền đối phương cũng không phải cấp bậc thuyền chiến, lại còn có một chiến thuyền cũ kỹ nữa chứ.”
“Ồ!” Vì sự khiêm tốn của anh mà bên quanh lại vang lên những âm thanh thán phục. Sắc mặt Sophia trở nên đỏ ửng, kích động đến suýt chút nữa ngất xỉu. Tử tước Crans vốn đang theo đuổi cô ghen tị không thôi, rốt cục cũng không nhịn được ho khan một cái rồi cao giọng đề nghị:
“Nếu mấy vị nữ sĩ đều đi giày khiêu vũ tới đây, nếu như không nhảy chẳng phải là phụ lòng ánh trăng tuyệt mỹ đêm nay sao?”
Khiêu vũ cung đình lúc này có những quy tắc về bước nhảy, trình tự, cử chỉ và dáng vẻ cực cao. Nó cũng như một loại tượng trưng cho thân phận. Nếu như không trải qua huấn luyện thì nhất định sẽ gặp rắc rối không nhỏ, mục đích của tử tước đã vô cùng rõ ràng. François I nhất thời do dự một chút, đưa ánh mắt hỏi ý tới phía khách.
“Đương nhiên là tôi rất vui lòng. Nicole của tôi cũng đã bị bỏ quên khá lâu rồi.” Hayreddin cười tỏ vẻ đồng ý. Mọi người lúc này mới chú ý tới, cô gái kia từ đầu tới giờ vẫn yên lặng ngồi môt góc, cũng không có ai làm bạn với cô. Cô gái chỉ nhìn vào chiếc bánh trái cây được trang trí tinh xảo, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Thất lễ quá.” François I Khẽ gật đầu, vỗ vỗ tay tuyên bố vũ hội bắt đầu.
“Nicole.” Hayreddin gọi. Cô gái lập tức đứng dậy đi tới, đặt tay mình lên tay anh. Đôi mắt đen láy, trầm tĩnh như mặt hồ. Cô gái cũng không hề oán hận vì bị bỏ quên, cũng không hề vui sướng khi được coi trọng lại, chỉ giống như một người ngoan ngoãn, rất biết nghe lời.
Dựa theo trình tự thì vũ hội sẽ bắt đầu bằng cách khiêu vũ dance-line. Loại khiêu vũ cung đình này bắt nguồn từ Italy, là sân khấu để triển hiện thân phận và phong độ tốt nhất. Bởi vì nam nữ đều tự xếp thành hai hàng chỉnh tề, động tác hoàn toàn giống nhau cho nên những cao thủ và những người mới học sẽ được thấy rõ một trời một vực.
Tiếng nhạc vang lên, quốc vương và hoàng hậu dẫn đầu bắt đầu điệu múa, tiếp đó là khách nhân phương xa, hoàng thân, các quý tộc thì xắp xếp dựa theo thân phận. Vừa mới bắt đầu, sự chú ý của mọi người đều đặt lên trên Hayreddin. Động tác khiêu vũ của anh rất khá, chuẩn xác mà nhanh nhẹn, biến ảo trong những người khiêu vũ. Các nữ sĩ từng người nhảy với anh. Dù là công tước phu nhân Clermont vẫn khăng khăng “không cho người dã man chạm vào tay”, mà đặt tay lên bờ vai rộng lớn kia thì cũng không nhịn được say mê đến đỏ mặt.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của mọi người liền thay đổi.
Một tinh linh màu trắng giống như đang lướt đi trên mặt nước, tà váy lay nhẹ như sóng gợn. Nếu như Hayreddin khiêu vũ rất khá thì người thiếu nữ này lại khiêu vũ như nghệ thuật. Chưa có ai từng thấy dáng người nào lại uyển chuyển như vậy. Rõ dàng là những động tác giống nhau nhưng nàng lại giống như đã được Chúa đặc biệt sáng tạo riêng ra cho cô vậy. Mấy trăm người trong vũ đài dường như chỉ có thể làm nền cho cô.
Đến lúc này mọi người mới phát hiện ra, thiếu nữ này có khí chất không tầm thường. Màu da của cô có vẻ tái nhợt, bả vai tinh xảo như đẽo gọt, vòng eo nhỏ nhắn cho người ta cảm giác gió thổi cũng có thể gãy. Tổng thể mà nói thì cô có một vẻ đẹp suy nhược. Lưng nàng luôn thẳng tắp, cái cổ thon dài kiêu ngạo như thiên nga ngẩng đầu.
Các đôi nhảy lần lượt thay đổi. Có mấy người quan sát kỹ thì thấy dưới làn da tay trắng như tuyết của cô là mạch máu màu lam hơi mờ.
Cuối cùng thì cô là ai?
Những nghi vấn mãnh liệt ùn ùn kéo tới. Nhảy nhóm kết thúc, mọi người giải tán đi tìm bạn nhảy của mình. Hayreddin ôm lấy bạn nhảy nhỏ nhắn xinh đẹp xoay tròn dưới ánh đèn thủy tinh. Dáng người chênh lệch lập tức hiện lên rõ nét.
Một là hải tặc cường tráng cuồng dã. Một là thiếu nữ cao quý yếu ớt.
Khiêu vũ kết thúc, rốt cục cũng có người không kìm được lòng hiếu kỳ mà tiến lên hỏi Hayreddin về thân phận của cô gái. Anh chỉ cười nói: “Cô ấy là người cá Amphion Terry Intuit của tôi.”
Người cá Amphion Terry Intuit bị hải hoàng Poseidon bắt giữ có giọng hát hay nhất thế gian. Nhưng sau khi nàng lên bờ thì lại biến thành người câm để trao đổi lấy dáng múa mỹ diệu nhất thế gian. Chuyện cổ này sẽ làm cho các nữ sĩ lãng mạng sinh ảo tưởng nhưng những người đàn ông lại biết, rất nhiều hải tặc sẽ bắt giữ tù binh rồi cắt vỡ yết hầu của họ, huấn luyện thành nô lệ câm.
Cô gái che kín cái cổ cao, thái độ ngoan ngoãn đến trầm mặc, hiển nhiên là làm cho người ta có suy nghĩ xa xôi.
Vũ hội lại tiếp tục. Một bàn tiệc rượu xa hoa được mang lên để bổ sung thể lực cho mọi người. Nấm cục còn quý giá hơn cả hoàng kim, con hàu, tôm hùm, gan ngỗng, thậm chí còn có cả món kem tráng miệng trong truyền thuyết của Ý. Cho dù là những cô gái rụt rè nhất cũng sẽ không nhịn được mà nếm thử nhưng cô gái kia chỉ lễ phép ngồi đó bất động. (3)
Ăn ít như chim sẻ là một trong những yêu cầu hà khắc của thục nữ quý tộc. Cô im lặng ngồi ở bên cạnh bàn ăn, hoàn toàn không có bộ dạng cảm động với yến hội xa hoa, vung tiền như rác này. Cả người cô toát lên một chút u buồn trời sinh, ánh mắt mê ly không biết là đang nhìn về nơi đâu.
Nửa tháng trước trên xe ngựa.
“Tiếng nói của cô tuyệt vời giống như chim sơn ca. Làn môi mềm mại như cây tường vi. Thân thể của cô nắm chặt lấy trái tim tôi. Ôi, tiểu yêu tinh tra tấn người kia ơi, tôi nên làm gì với cô bây giờ?” Người thanh niên thắm thiết nhìn cô gái ngồi đối diện, biểu lộ xúc động trong nội tâm.
Nick nghẹn họng nghe bác sĩ tỏ tình. Victor nói liên tục một hồi nhưng không nghe được hồi đáp.
“Nói gì đi chứ. Nếu có người nói với cô như thế thì cô trả lời thế nào?” Victor không kiên nhẫn thúc dục.
“À thì… ừm…” Nick vắt óc suy nghĩ, cắn cắn môi thăm dò: “Thực xin lỗi, có phải anh nhận nhầm người không?”
“Sai rồi!”
“Vậy thì, tôi hỏi thuyền trưởng một cái rồi quay về trả lời.”
“Không được!”
“Vậy vậy… Tôi mót quá! Xin phép đi vệ sinh rồi lát nữa chúng ta lại tiếp tục tán gẫu!”
Victor ức chế đến nổi gân xanh đầy trán, kích động đến run rẩy cả người. “Tại sao có thể như vậy! Tại sao lai có thể như vậy! Dưới sự dạy dỗ của một thầy giáo hoàn mỹ không có khuyết điểm như tôi! Làm sao cô còn có thể thốt lên rằng lát nữa tiếp tục tán gẫu! Tại làm sao chứ! Làm sao lại thế!!!!”
Hayreddin vỗ lưng ản ủi: “Được rồi Victor, tôi biết anh đã cố hết sức rồi.”
Nick nhỏ giọng than thở: “Tôi cũng cố hết sức rồi.”
Victor giận dữ: “Tôi chỉ biết rằng cỏ đuôi chó không thể nào nở ra hoa hồng. Coi như cô học được tiếng Pháp thì cũng vĩnh viễn không thể bước chân vào xã hội thượng lưu!”
“Hừ, tôi cũng không muốn bước chân vào…” Nick nhìn trộm thuyền trưởng một cái, lẩm bẩm: “Nếu mấy người không nói đi khiêu vũ có đồ ăn ngon thì tôi cũng chả thèm cái gì gọi là xã hội thượng lưu đâu…”
“Cô còn dám nói…”
“Được rồi được rồi, nếu không trả lời được thì cứ giả bộ làm người câm đi.” Hayreddin ngăn hai người cãi nhau lại. “Tôi cũng không trông cậy vào việc cô ấy có thể thông mình đi làm gián điệp, cứ thành thành thật thật làm một bình hoa đi.”
“Bình hoa gì chứ! Có bình hoa nào mà khi nhìn thấy đồ ăn lại như ưng già vồ thỏ non thế không? Bị lộ ngay lập tức!!” Cơn giận của Victor vẫn chưa tiêu tan.
“Không thành vấn đề. Tôi có biện pháp khiến cô ấy ăn uống văn nhã như chim sẻ.” Hayreddin cười đáp đầy tự tin.
Cho đến bây giờ, Nick nhớ lại nụ cười kia còn tràn đầy xúc động. Ăn ngon thì thật là có, lượng lớn chất tinh, danh bất hư truyền.
Vấn đề là cô không ăn được cái gì cả.
Đừng nói là ăn cái gì, thặt lưng thắt chặt ở ngang người khiến cho cô không có một chút sức lực nào, chỉ trơ mắt nhìn vô số món ăn quý mới lại tọng đến bụng của người khác. Khó trách, thật khó trách… lúc này toàn thân Nick lại tràn ngập khí chất “u buồn”. Kỳ thực, đây cũng không chính xác là u buồn mà là điềm báo của sự nóng nảy.
“Tiểu thư, đôi mắt của tiểu thư thật giống như ngôi sao sáng trên bầu trời. Toàn bộ những người phụ nữ đẹp nhất Paris có đứng cùng một chỗ cũng không thể sánh bằng khí chất tao nhã của tiểu thư.”
“Không, đây không phải tao nhã mà là cô đơn. Tiểu thư giống như đóa bách hợp cô đơn trên tế đàn chúng thần ở đỉnh Olympus. Viên kim cương này chính là một giọt sương đọng trên đóa bách hợp đó, phản xạ lại tâm linh thuần khiết.”
“Tôi rất ngờ vực, trên đời này có còn ai có thể thể hiện được khí chất độc đáo của tiểu thư! Giotto? Raffaello? Titian? Hay là Leonardo vĩ đại? Tôi nghĩ khi họ nhìn thấy tiểu thư thì nhất định sẽ vô cùng hoài niệm. Phải biết rằng, bức tranh Mona Lisa được treo trong hành lang của Fontainebleau cũng không có được khí chất người tiểu thư.” (4)
Nick hạ thấp mi mắt, để cho những lời vo vo của đám người truyền vào tai phải có thể đi thẳng qua tai phải. Bất kể thế nào thì giả làm người câm cũng là một đề nghị khá tốt, ít nhất, cô không cần phải phản ứng lại mấy lời nói mà mình không hiểu ra sao này.
“A, nói đến là đến. Đại sư, xin ngài hãy nhìn người đẹp hiếm lạ này…”
“Hiếm lạ, thật sự là hiếm lạ.” Trước mắt Nick chớp lên bóng người. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một ông lão có râu đang đứng trước mặt. Ông lão cực kỳ có lẽ phép cúi mình chào cô rồi vươn tay ra.
“Không biết tôi có thể có vinh quang và may mắn này hay không? Xin giai nhân hãy thưởng thức tác phẩm vụng về của tôi một chút!”
Nick quay đầu tìm kiếm trong đám người, Hayreddin đồng thời cũng bị một đám phụ nữ vây quanh, cũng không biết có phải là do tâm linh cảm ứng hay không, anh cũng vừa vặn nhìn sang. Nick đánh mắt hỏi. Hayreddin tưởng là người mời khiêu vũ cho nên nhẹ gật đầu. Nick lập tức đứng lên. Trong ánh mắt hâm một của mọi người, Nick đặt tay lên tay của ông lão, theo ông rời khỏi đại sảnh.
François I rất ham mê văn hóa phục hưng nên François I cũng là một trong những người sưu tầm tác phẩm lớn nhất thời đại. Hành lang Tijana bày đầy những tác phẩm nghệ thuật vô giá của mấy người Roseau, Premacy Diqiao, Cellini.
“Thật sự là đời người không đoán trước được. Tôi không ngờ lại gặp cô ở chỗ này.”
“Như nhau như nhau, tôi nghĩ ông đã sớm chết già.”
“Ha ha, không giả vờ câm điếc nữa sao?”
Hai người sánh vai đi đến trước bức họa vẽ nụ cười bí ẩn nổi danh của danh họa Leonardo Da Vinci.
“Nếu để cho người ta biết, thượng khách cao quý của hoàng cung nước Pháp đã từng làm trẻ mại dâm thì không biết sẽ như thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!