Hải Yêu - Q.1 - Chương 21: Câu Chuyện Về Bốn Anh Em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Hải Yêu


Q.1 - Chương 21: Câu Chuyện Về Bốn Anh Em



Giữa khoảng biển xanh thẳm có một hòn đảo nhỏ xinh đẹp. Trên đảo có một gia đình sinh được bốn người anh em tóc đỏ…

(Nick: Là đảo Lewis Voß ở Hy Lạp à? Thuyền trưởng sinh ra ở đảo Lewis Voß mà, tôi nghe nói rượu nho và dầu ô liu ở đó ngon mê li, anh cứ nói thẳng ra là bốn anh em nhà Barbarossa cũng được mà.”

Isaac: Sao cô om sòm thế gả! Chẳng lẽ Reis không dạy cô rằng lúc một thuyền trưởng nói chuyện thì phải giữ yên lặng à?

Nick: Cũng không bảo là ngồi nghe người ta nói chuyện kiểu tăng hào khí thế này…

Isaac: Thế thì im lặng, chỉ cần nhìn tôi với ánh mắt sùng bái là được.

Nick: À…)

Trong nhà đó quá nhiều người, ngay cả bánh mì đen cứng như đá cũng chẳng đủ ăn, nhưng bốn anh em lại rất cường tráng. Bọn họ đánh cá, nấu ngói, giúp người giàu trong thôn lợp nhà, tự kiếm sống bằng hai bàn tay. Qua bao nhiêu năm, đứa út trong nhà được sinh ra. Đó là một cô bé đáng yêu với mái tóc đỏ rực, cũng là cô gái duy nhất trong nhà.

Chưa tới hai năm sau, người cha và vợ ông ấy qua đời vì bệnh tật. Bốn anh em vay tiền mai táng cha mẹ, trở thành trụ cột gia đình. Người kiên nhẫn nhất trong bốn anh em là người anh thứ ba, bởi vậy nhiệm vụ chăm sóc em gái liền giao cho cậu ta.

Cô bé càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt như trái táo, tóc đỏ như lửa. Bốn người anh đều rất giỏi đánh nhau, bởi vậy ngay cả con trai trưởng thôn cũng không dám ức hiếp cô bé. Cô bé rất hoạt bát hiếu động, thường chạy lung tung bằng chân trần, để lại những dấu chân nhỏ trên bờ biển…

Những người anh dần trưởng thành, trở thành những người đàn ông, cuộc sống trong nhà cũng dần khá giả. Bốn anh em lén dành dụm được kha khá tiền, muốn làm của hồi môn tốt cho em gái. Người trong thôn đều nói gia đình này khá giả, cô bé vừa mười hai tuổi thì đã có người đến cầu hôn.

Tất cả mọi người đều cho rằng dần dần cuộc sống của họ sẽ tốt đẹp hơn, chẳng ai ngờ ông trời nào có thương người. Hòn đảo nhỏ vốn là địa bàn của người phương đông đầu vấn khăn, nhưng tới một ngày, một chiếc thuyền chở đầy người phương Tây da trắng cập bến đảo bọn họ. Bọn họ chặt hết cây ô-liu, san hết ruộng nho, đập phá thần điện đã đứng vững cả ngàn năm.

Không có ai dám ho he gì, bọn họ có súng kíp, có đại pháo, hoành hành ngang ngược trên hòn đảo nhỏ. Người ác trên thiên hạ chẳng bao giờ thiếu, mọi người đều chỉ đành nhịn một chút sống qua ngày, ngay cả bốn anh em cũng nghĩ vậy. Nhưng tới một ngày…

Một ngày kia, cô bé nhỏ tới bờ biển phơi nắng bị một tên da trắng ở trên thuyền để ý. Cô bé khóc lóc chạy về nhà, trên váy đều là vết máu. Bốn anh em vác dao đi đòi công lý, nhưng người nọ lại là một ông quan bụng to có uy, người anh ba bị đâm một giáo ngay tại chỗ.

Bọn họ cũng chỉ có bốn người, không súng không pháo, bốn anh em biết đánh không lại. Cô bé lau nước mắt không cho các anh đi liều mạng. Cả nhà tóc đỏ đành phải cắn răng dọn ra khỏi thôn như thế, tới một chỗ khác trên đảo sinh sống.

Nói tới đây, Isaac liền im lặng không nói gì nữa. Nick đợi một chốc rồi hỏi, “Hình như đây không phải là cái kết.”

“Không phải.” Isaac nói chậm rãi, “Cuối cùng cô bé đó đã chết. Mới chỉ một lần, cô bé liền mắc bệnh giang mai. Tóc rụng sạch, mũi lở loét. Lúc chết cô bé vẫn còn chưa biến giọng.”

Bầu không khí im lặng bao trùm. Mãi nửa ngày sau, Nick mới nói: “Đó là thuyền của người Tây Ban Nha.”

“Đúng vậy.” Isaac nói vô cảm, “Tên vô lại kia chính là trợ thủ cho tốc đốc của Tây Ban Nha đảm nhiệm vùng biển Hy Lạp. Tiếc nuối nhất đời tôi chính là gã đã chết khi uống rượu rồi ngã xuống nước.”

Nick đồng cảm với cảm giác này, cô hiểu rất rõ, đành rầu rĩ nói: “Chẳng hiểu tại sao mà đám quan lại và giáo chức lại rất yêu thích nhi đồng.”

Isaac cười lạnh một tiếng, “Đám khốn kiếp đó cả tinh thần lẫn thân thể đều bị liệt dương, những người phụ nữ có kinh nghiệm đều xem thường chúng, chúng chỉ đành ức hiếp những đứa trẻ không có năng lực phản kháng lại, giữ lại chút tự trọng đáng thương.”

Nick chìm vào suy tư, cảm thấy lời này đúng là cũng có lí.

“Nhưng tôi nghe được câu chuyện khác từ các thủy thủ, họ nói bốn anh em dâng em gái cho Hải thần, bởi vậy mới đạt được vận may và tài phú vô địch.”

“Cũng không khác là bao. Bởi trên đại lục, người ta không cho chôn những người mắc bệnh kia vào nghĩa trang, chúng tôi chỉ đành hỏa táng Cecilia trên biển. Vì không được rải tro trên biển, bốn anh em chúng tôi dùng tiền tích cóp để mua đồ cưới cho em ý đi mua một chiếc thuyền con, sau đó đặt tro vào đó rồi để nó trôi ra biển.” Isaac thở dài, tiếng thở dài man mác tang thương. “Chuyện đã nhiều năm rồi, bây giờ chú hai và chú tư đều đã đi… Tôi cứ tưởng Reis đã có rất nhiều đứa con, nó vốn rất thích trẻ con, những đứa trẻ nghịch ngợm ồn ào ở cạnh nó đều trở nên ngoan ngoãn như con mèo con vậy.”

“Cũng khó nhìn ra thật.” Nick bĩu môi, “Tôi chỉ thấy đám nhóc thấy anh ta rút roi da ra thì liền nghe lời như con mèo con thôi.”

Râu đỏ năm lần bảy lượt nhấn mạnh vấn đề con cái, Nick vẫn có lòng tốt giải thích giúp thuyền trưởng nhà mình một câu: “Thuyền trưởng cũng có phụ nữ mà, Fatima và Lilith ấy, bọn họ đều ở hậu viện.”

“Hai cái tên này nghe như có thể sinh con được đấy.” Isaac thoả mãn gật đầu, hứng chịu cú lườm của Nick, “Ở cùng với phụ nữ của nó, cô không khó chịu à?”

“Khó chịu? À, cũng khó chịu thật.” Nick đau khổ lắc đầu, “Các cô ấy đúng là tiêu tiền như nước. Cô gái tôi bao nuôi trên đại lục một tháng chỉ tiêu hết có ba đồng vàng.”

Nghe câu đấy, Isaac cứng họng nhìn vị đội trưởng đội tấn công mất trọn ba phút, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu.

“Nếu không phải tai tôi có vấn đề thì chính là đầu óc của Reis có vấn đề rồi. Cô cởi quần ra cho tôi xem.”

Do hai vị thuyền trưởng tóc đỏ có quan hệ huyết thống nên đội tàu đến từ Thổ Nhĩ Kỳ nhanh chóng được cư dân Algiers đón tiếp nồng nhiệt. Đám hải tặc đội khăn trùm đầu này kỷ luật nghiêm minh, vừa có tiền lại vừa có quyền, ngoại trừ việc không uống rượu bên ngoài thì cũng coi như là những vị khách điển hình rồi.

Isaac vừa tích cực lôi kéo anh em gia nhập thế lực Othman (Áo), vừa cầu hiền nhược khát(*), chi ra một số tiền lớn mua nhân tài. Anh ta ra tay rất hào phóng, mang lại sự hấp dẫn của vàng. Từng có người tận mắt nhìn thấy trong vườn bồ đào, Isaac cò kè mặc cả với người được xưng tụng là mạnh nhất Địa Trung Hải, đội trưởng Nick. Mặc dù lương thưởng của tàu Red Lion rất cao nhưng kẻ mạnh quy tụ, rất nhiều hải tặc luôn tự tin mình không tồi vẫn chưa dám xuất đầu, thấy cơ hội này đến, ai nấy đều háo hức không thôi.

(*)Cầu hiền nhược khát: Cầu người hiền tài như khát nước.

Hải Tặc chính là nghề trục lợi bạc tình bạc nghĩa như vậy, chỉ cần không phải là phía đối địch, chuyện đi ăn máng khác cũng là chuyện thường xảy ra. Anh trai dừng lại ở Algiers hơn nửa tháng, Hayreddin vẫn đối đãi rất hậu, nhưng về vấn đề quan trọng này thì lại chẳng hề có thái độ gì. Trước nay thuyền trước vẫn luôn mang tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cay độc, đám người kia cho dù có động lòng cũng chẳng đoán được đấy là phúc hay họa, bởi vậy vẫn chưa dám có động tĩnh gì.

Trong tòa thành màu trắng trên gò núi, mạch nước ngầm vẫn âm thầm mãnh liệt, ai nấy đều mở to mắt ra nhìn, không buông tha chút nào gì chỉ là ngọn cỏ bị gió lay. Cuối cùng sau một buổi trưa nọ, lúc tên thuyền viên cao cấp báo cáo như thường lệ thì ngẫu nhiên đụng phải đội trưởng Nick mới từ hậu viện tới.

Ai ở Algiers này cũng biết hậu viện là nơi nào, đó chính là hậu cung của Sư Tử Đỏ Hayreddin. Tên thuyền viên nọ cứ trơ mát ếch ra nhìn Nick hẵng còn ngáp ngủ, đi ra từ hậu viện của ông chủ mà chẳng hoang mang chút nào.

“Trên người cậu ta có mùi Long Tiên Hương! Là Long Tiên Hương đấy!”

Tên thuyền viên cao cấp vừa nốc một ngụm rượu Rum lớn, vừa văng nước bọt khắp nơi nói rất hăng hái. Trong quán rượu chật ních chỗ ngồi, mọi người đều tập trung lắng nghe chuyện lạ hấp dẫn này. Giá của Long Tiên Hương thì ai cũng biết, còn đắt hơn vàng mấy lần, những cô gái được dùng hương liệu đẳng cấp này trong thành chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đội trưởng Nick chưa bao giờ có thói quen dùng nước hoa, vương mùi từ ai, mọi người cũng có thể đoán được đôi phần.

“Tôi thấy cậu ta không dám đâu. Dù sao đó cũng là phụ nữ của thuyền trưởng, cho dù có coi trời bằng vung thì cũng phải quý cái đầu trên cổ chứ!” Có người ra vẻ hoài nghi, lập tức được bốn năm người nữa phụ họa.

Tên thuyền viên cấp cao cười ha hả, hạ giọng nói: “Vốn tôi cũng không tin, bèn bước tới gần một chút thì trông thấy cậu ta vừa chải tóc, tóc còn được tết lại bên vành tai.”

“Ồ!!…” Tiếng xì xồ vang lên, người nghe ai nấy đều tự hiểu ý gã. Đám đàn ông trên biển đều biết, hải tặc hiếm khi chải chuốt sạch sẽ, việc tết tóc này chỉ có thể từ người thân mật mà ra.

“Mọi người cũng biết đội trưởng thích phụ nữ thành thục đầy đặn. Tôi hỏi cậu ta vừa làm gì, cậu ta liền thản nhiên nói cậu ta vừa ngủ một chốc, chẳng hề sợ người khác biết cậu ta ngủ ở đâu!” Mắt tên thuyền viên sáng lòe như vừa được nếm mật, nhe hàm răng bọc kim loại hiếm: “Theo tôi ấy à, rõ không phải là lén lút mà là được thuyền trưởng ngầm đồng ý!!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khiếp sợ không nói nên lời, thậm chí còn quên cả đặt tiền cược.

“Chỉ vì giữ Hải Yêu lại sao? Cái giá này cao thật! Nếu là tôi ấy à, cho dù là nhân tài cỡ nào cũng đừng hòng ngủ với vợ tôi!” Một hải tặc trẻ tuổi kích động nói.

“Khà khà! Bởi thế cho nên bây giờ cậu cũng chỉ mới là thủy thủ boong cuối mà thôi! Thuyền trưởng không phải là nhân vật như thế, ngài ấy là thuyền trưởng trong truyền thuyết đấy, là người làm chuyện lớn!” Thuyền viên cấp cao như thể thiếu từ để hình dung, đành khươ tay muốn miêu tả hoài bão của Hayreddin. “Kiểu người này luôn khác biệt, vì giữ trợ thủ đắc lực lại, để hắn ta ngủ với vợ thì đã là gì?”

Chúng hải tặc bị thủ đoạn hung tợn tuyệt đối này chấn động, bèn im lặng thật lâu, sau đó kinh hãi than thở. Một thủy thủ lắp bắp nhỏ giọng chen vào: “Được, cứ coi như là thế đi. Nhưng chẳng lẽ mọi người chưa từng nghe tới lời đồn kia à, người ta bảo thật ra đội trưởng không thích phụ nữ đúng không?”

Lại là bầu không khí yên ắng, đối mặt với tin đồn phức tạp huyền ảo như vậy, đám hải tặc mới hiểu rõ sâu sắc mình đọc quá ít sách, không đủ đầu óc để mà dùng.

Nick dẫn theo Fatima với mùi Long Tiên Hương trên người, tay kéo Lilith biết tết tóc tới phòng khách của Hayreddin.

Nhóm hải tặc có một ước định đã thành quy củ, chính là lúc thuyền trưởng có buổi họp quan trọng thì đội trưởng đội tấn công phải đi theo sau, vừa bảo vệ vừa nâng cao sĩ diện. Từ khi anh trai của Râu Đỏ làm khách ở Algiers, mỗi ngày tùy tùng Nick đều phải ngồi ngây người dưới chân núi chờ gọi, chuyện xuống núi đánh một giấc ngon lành với Serra ấy à, đừng hòng. Nhưng cô cũng chẳng buồn lâu, chỉ mấy ngày sau đã tìm được người đầy đặn để ôm ấp rồi.

Fatima và Lilith rất thích ôm cô ngủ trưa. Chỉ ngủ trưa mà thôi, Nick tự nhủ. Dù sao buổi tối cô cũng về ổ của mình rồi, không quấy rầy cuộc sống cá nhân của thuyền trưởng đâu. Ngủ vài ngày cũng không thấy thuyền trưởng nói gì, bởi vậy Nick liền cho rằng anh ta đã ngầm đồng ý rồi.

Hayreddin thấy Nick bước vào, trên mặt còn có vẻ thản nhiên như thế, dáng vẻ đương nhiên như lúc chuồn êm vào tắm trộm trong phòng tắm của anh vậy.

Đương nhiên cái rắm ấy.

Hayreddin nghĩ nếu tên khác dám cả gan làm loạn như thế thì đã sớm bị anh băm thành tám trăm mảnh, nhấn chìm dưới Địa Trung Hải rồi. Nghĩ là nghĩ như thế nhưng anh cũng không nổi giận thật. Chút chuyện cỏn con như thế không khơi ngòi súng được.

“Ngủ ngon không?” Anh hỏi.

“À, không tồi.” Nick sờ đầu, nếu không phải Lilith tóm cô lại bắt chải đầu thì chắc buổi trưa oi bức này đã dễ chịu hơn rồi.

“Chắc cô cũng nghĩ kha khá rồi nhỉ.” Hayreddin nhìn cô rồi nói thẳng, “Isaac cho cô bao nhiêu?”

Nick sững người, hiểu ý ông chủ. “Gâó đôi. Còn có ngựa, đao, một tòa nhà.” Cô đáp trung thực. Anh trai của Râu Đỏ quả thực ôm tâm thư kiếm nhân tài, thái độ và điều kiện đều rất chân thành.

“Không ít đâu. Đao Đa-mát và ngựa quý Ả Rập sinh ở Thổ Nhĩ Kỳ, những thứ này đúng là Isaac sưu tầm nhiều hơn tôi.” Hayreddin mỉm cười, “Động lòng rồi sao?”

Nick gật đầu rồi lại lắc đầu. Lăn lộn lâu vậy rồi, cô hiểu rõ đạo lý mười con chim chung một rừng chẳng bằng một con chim tự sinh tồn, có điều hấp dẫn vẫn là hấp dẫn, cô không tài nào từ chối nổi… vàng.

Hayreddin không nói tiếp. Anh đưa một vài văn công và tin tức cho Nick như thường lệ, để cho cô thử phân tích lợi hại. Buổi trưa lẳng lặng trôi qua, mãi tới khi bụng Nick nhắc nhở đã tới giờ cơm trưa, Hayreddin mới thu tài liệu lại, nhưng vẫn không có ý để cô xuống.

“Hôm nay là ngày phát lương.” Anh nói, “Từ lúc nhập bọn đến giờ, áng chừng cô cũng đã có hơn 200 đồng vàng để dành rồi, lại còn chiến lợi phẩm chắc cũng tới 500.”

Nick ngây ra rồi gật đầu nói: “Cũng khoảng đấy.”

Bình thường hải tặc tiêu xài rất hoang, ít có người để dành được tiền. Nhưng Nick lại là thần giữ của, một năm nay trừ cơm ăn áo mặc ra, cô chưa từng chi một đồng nào. Phần lớn chiến lợi phẩm để ở nhà Serra, tiền và đá quý thì giấu ở mấy nơi bí mật, ví dụ như đồ vật yêu thích của thuyền trưởng – bộ lông của Sư tử Hamm.

“Vậy cô có biết tháng này một thanh gỗ dài mười mét đủ làm xương thuyền bao nhiêu rồi không?”

Nick ngơ ngác lắc đầu, “Tháng này thì không biết, năm trước lúc tôi đi dạo xưởng đóng tàu có nghe công nhân nói khoảng mười hai đồng vàng. Bây giờ tăng giá rồi sao?”

Hayreddin giơ ba ngón tay lên, “Tháng này là con số này.”

Nick nhìn thuyền trưởng, kinh ngạc la lên: “30? Tăng hơn gấp hai cơ à? Sao lại thế?!”

“Một mặt là vì vật liệu gỗ ở vùng Duyên hải ngày càng ít, một mặt nữa tài phú ở đất liền ngày càng nhiều, vàng càng lúc càng mất giá.”

Nick nghe vậy như thể sấm nổ bên tai, khiến đầu cô ong hết cả lên. Trong suy nghĩ nhỏ bé của cô, thứ kim loại ánh vàng rực rỡ này là giá trị biểu thị mạnh nhất thế giới, tuyệt đối không có chuyện sút giá.

“Sao vàng lại mất giá được!”

Hayreddin buông tay: “Cây nhiếu như thế, chặt một gốc thì ít mất một cây, hàng hóa khác cũng y như vậy. Địa Trung Hải chỉ có thể sản xuất những thứ này, vàng bạc lại ngày càng nhiều. Gỗ và lương thực là những thứ tăng ít nhất, những thứ khác đã tăng ít nhất gấp ba rồi. Tôi đoán cũng lâu rồi cô chưa đi dạo thị trường nhỉ, giá cả hàng hóa ở Địa Trung Hải thay đổi mỗi ngày, có hôm còn đổi giá ba lần trong ngày.

Nick cúi đầu cắn môi, nàng cũng thường đi dạo chợ, nhưng chưa mua bao giờ. Ăn mặc dùng gì đều là thuyền trưởng bao, không cần hỏi tới, những thứ khác Serra và Karl đều giúp cô sắp xếp hết rồi, chẳng cần quan tâm làm gì. Bây giờ nghĩ lại, muối xào đậu và cá cũng tăng đến hai đồng rồi, có điều trong túi cô có tiền nên không thèm để ý mà thôi.

“Tăng gấp ba… Vậy nói cách khác, những thứ mà trước đây mười đồng đã mua được thì bây giờ đã thành ba mươi đồng mới mua được à?”

“Chính xác.”

Hai mắt Nick tối sầm, trong lòng như bị đâm một dao, chảy máu ròng ròng. Tính theo kiểu này thì chiến lợi phẩm trong tay vẫn còn đó, nhưng giá trị thì vô duyên vô cớ đã giảm 3 lần rồi. Cho dù cho vay nặng lãi cũng chẳng tài nào đền bù tổn thất được.

Hayreddin thấy cô chau mày, dáng vẻ đau lòng muốn chết thì trong lòng mừng thầm.

“Bồ Đào Nha, Hà Lan, Nước Anh, Pháp, các nước châu Âu nay cũng bắt đầu ra khơi kiếm tiền rồi, gian thương càng có cơ hội kiếm tiền, vàng sẽ còn tụt giá nữa.” Lạm Phát là hiện tượng phổ biến ở Địa Trung Hải, Hayreddin không lừa cô. Có điều anh đưa ví dụ là ở Algiers, thành phố của Hải tặc thì đương nhiên giá cả đắt đỏ hơn nhiều.

“Vậy phải làm thế nào bây giờ?” Nick lo sốt vó, hiển nhiên là cô không thể ngăn cản xu thế của “Toàn bộ châu Âu”, mau chóng nghĩ cách để giảm thiểu tổn thất mới là chuyện chính.

Cuối cùng thì Hayreddin cũng nở nụ cười, cười đến là vui vẻ. Anh không đáp mà lại hỏi lại: “Cô có biết gian thương lớn nhất ở Bắc Phi hiện giờ là ai không?”

Nick ngơ ngác lắc đầu.

“Là tôi.”

Chạng vạng tối hôm đó, Nick lảo đảo bước ra khỏi văn phòng của thuyền trưởng. Cô vừa làm một chuyện lớn nhất trong đời – Giao tất cả tiền tích cóp cho thuyền trưởng.

Cuối cùng cô cũng đã nhận thức được rằng ông chủ của mình có tài nguyên to lớn cỡ nào. Thuyền cướp được ngoài vàng bạc ra thì còn là những hàng hóa cần thiết. Lương thực, vải vóc, vật liệu kiến trúc, khoáng thạch, vũ khí, nước hoa, những mặt hàng xa xỉ… Hơn nữa mỗi tháng, những quốc gia ký “Hiệp ước hữu hảo” còn đưa thêm cho Red Lion một số tiền đặt cọc xa xỉ nữa.

Hayreddin không giống Hải tặc khác, giấu tài bảo ở đảo hoang không ai biết tới để chúng từ từ hư thối. Anh dựa vào quyền thế và cơ hội của mình để nhanh chóng biến thành Algiers ở Bắc Phi thành thị trường giao dịch phồn vinh nhất.

Mỗi tháng tiền lãi lại lên gấp ba, một năm tăng ít nhất 36%, căn cứ vào tốc độ lạm phát này thì ít nhất mình cũng giữ được giá trị tiền gốc của mình. Nếu việc làm ăn cuối năm thuận lợi thì còn có hoa hồng nữa. Nick cảm thấy điều khoản như thế hậu đãi vô cùng, lại an toàn vì gửi ngân hàng, còn được làm cổ đông ăn chia hoa hồng, thoáng chốc đã từ người làm công lên thành cổ đông rồi.

Công thức kiếm tiền phức tạp khiến Nick rơi luôn ý nghĩ đi ăn máng khác đến tận Bắc Băng Dương. Cô vắt óc dốc sức tính nhẩm, nghĩ xem kiếm tiền thế nào để có nhiều tiền lời nhất. Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, dù cho lúc cho chú Asa bên cạnh chỉ bảo cũng không có cách kiếm tiền nào tốt hơn nữa. Thậm chí cô còn lên kế hoạch tiền lương nhận được mỗi tháng đều gửi vào Thuyền trưởng để tăng giá trị.

Mang theo tâm trạng mệt mỏi nhưng vui sướng, Nick vui vẻ chạy đi ăn cơm chiều. Cô không hề chú ý rằng trên người mình đã chẳng còn đồng nào, từ nay về sau sẽ bị danh tiếng “Cổ đông” này buộc chặt lại với Red Lion.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN