Hải Yêu
Q.1 - Chương 4: Hai Bản Khế Ước
Thuyền “Hải Yêu” – Phòng thuyền trưởng.
Các chỗ ngồi quanh hai cái bàn tròn bằng gỗ cây sồi đã đầy người, những người này đều là thuyền viên cao cấp, ví như người cầm lái, quản lý neo buồm, quản lý đạn dược… Ở giữa một đám người vai u thịt bắp, mặt mày dữ tợn là một thiếu niên nhỏ gầy trắng trẻo, nên cậu bé có chút nổi bật, chói mắt. Lúc này, cậu ta đang ngồi ngay thẳng ở bên trái ghế của thuyền trưởng. Đây là vị trí tôn quý nhất, nó tương đương với chức vụ của cậu ta, một trợ thủ đắc lực của thuyền trưởng.
Hayreddin ngồi ở vị trí chủ vị, thoải mái giới thiệu người mới:
“Mọi người ngồi đây chắc hẳn đều đã gặp qua. Đây là Nick, đội trưởng đội xung phong mới nhậm chức của chúng ta. Sau này mọi người làm việc với nhau cần phải hòa thuận, giúp đỡ nhau một chút.”
Im lặng.
Tuy thuyền trưởng đã nhấn mạnh 0ai chữ “hòa thuận” nhưng thật ra không cần phải làm như vậy… Tên quái vật mạnh mẽ này giống như là sát thần hạ phàm vậy. Dù sống giữa một đám hải suốt ngày chém chém giết giết thì hắn vẫn là loại khác biệt. Nếu không phải muốn tìm cái chết thì thằng cha nào đầu bị nước vào mới đi gây chuyện với hắn.
Mọi người lễ phép chào đón Nick rồi lại cúi đầu giữ im lặng.
Hayreddin đã sớm dự đoán được tình huống thế này nên cũng không thèm để ý, kêu đầu bếp dọn cơm. Trên thuyền hải tặc luôn ăn uống đơn giảm, cho dù là thuyền viên cao cấp thì chẳng qua cũng ngẫu nhiên thêm vài bữa ăn ngon thiếu dinh dưỡng mới mẻ. Vì lần này là tình huống đặc biệt, một là có người rất được coi trọng gia nhập, hai là thuyền trưởng đại nhân đồng ý làm bữa ăn “ngon nhất” vậy nên đầu bếp mập rốt cục có cơ hội phát huy tài năng.
Từng mùi hương thơm nồng nàn tỏa ra từ thức ăn được bưng lên xông vào mũi mọi người. Con hàu ở Địa Trung Hải, sò biển, cá tuyết phối hợp với nguyên liệu hải sản, thịt cừu non, sườn trâu, chim cút non rưới nước sốt, đinh hương, hồ tiêu, quế (vỏ cây quế), hạt đậu khấu (một loại gia vị)… (*) Hương liệu quý hiếm đến từ Ấn Độ còn trân quý hơn cả hoàng kim, không phải dân chúng bình thường có thể nếm được. Chén đĩa bình dân đựng bánh ngọt nhân trứng cao cấp, hành tây chiên bằng dầu ô liu, thịt cừu tẩm pho mát,… Chén thủy tinh đựng rượu nho có màu giống như màu ngọc rubi, lóe lên ánh sáng mê người.
Ẩm thực của Algiers ở Địa Trung Hải khác với ẩm thực ở Trung Đông, cho dù đầu bếp không cố ý phát huy toàn bộ tài năng nhưng vẫn khiến người ta chảy nước miếng.
Đứa bé khốn khổ như Nick chưa từng nhìn thấy bữa tiệc nào thịnh soạn như vật, hai mắt đã dán chặt vào bàn ăn, nước miếng gần như chảy dài đến cổ áo. Vẻ mặt của Hayreddin ôn hòa, anh đẩy một đĩa thịt dê đầy ắp trước mặt mình về phía Nick, ý bảo Nick có thể ăn chúng. Nick lắc đầu:
“Tôi không ăn thịt.”
“Ồ? Cậu tin vào thần à? Cơ Đốc? Hay là tín đồ của đạo Hồi?” Ở thế giới thiếu thức ăn thế này, trừ phi theo tôn giáo chay giới còn không thì rất ít người kiên trì giữ vững chủ nghĩa ăn chay.
“Không theo đạo nào hết, chỉ là không thích mùi vị kia, lên thuyền phải theo đạo sao?”
Hayreddin cười lắc đầu: “Tùy cậu thôi, tôi là người theo chủ nghĩa vô thần.”
Khá may mắn là ở đây ngoài thịt gia súc còn có rất nhiều cá và hải sản nữa. Nick rất thích ăn món canh cá tuyết và sò biển nướng. Thìa dĩa tung bay, thức ăn nhét đầy miệng, đến nỗi hai má cũng phải phồng to ra, không nói lên lời.
Cuộc sống của Nick vốn dĩ khá nghèo khổ, bình thường phải đến ngày lễ mới có thể được ăn bánh mì trắng. Nơi này không ngờ là lại có cung ứng vô hạn như vậy. Đây là một cuộc sống xa xỉ đó nha!
Cậu bé im lặng, mãi miết ăn khiến mọi người ngồi nhìn mà kinh ngạc. Bát đĩa trống không chồng chất bên cạnh cậu dần dần cao lên. Thằng ranh này vậy mà ăn còn hơn cả ông đây, một mình ăn hết phần của ba người đàn ông trưởng thành!
Thuyền trưởng cười híp mắt, anh nhấm nháp ly rượu nho trong tay, giống với anh, thứ đồ uống này còn tuyệt vời hơn những món thức ăn ngon lành kia.
“Ăn từ từ thôi, còn rất nhiều mà. Đừng lấy mặt lau chén như thế… Uống rượu không?”
“Khụ khụ…” Nick nghẹn đến nỗi phải đấm ngực “Không uống… có nước hoa quả không? Vị táo chua ấy?”
Hayreddin bật cười: “Đây là thuyền hải tặc, trừ rượu ra thì không còn đồ uống nào khác đâu.”
Nick cuối cùng cũng đành lấy bia uống tạm. Trên thuyền không dễ để chứa đồ, nước ngọt để hơn mười ngày là có mùi ngay, bia có nồng độ thấp hơn rượu là lựa chọn duy nhất của thủy thủ.
Ăn hết món chính, đầu bếp mập tiếp tục bưng món điểm tâm ngọt lên. Bọn thủy thủ đang ngà ngà say cao giọng nói: “Đàn ông sao có thể ăn điểm tâm ngọt thế này! Trio, bưng cái món ăn dành cho đàn bà đó xuống đi!”
“…” Nick đã được ăn đầy bụng nhưng vẫn không muốn buông tha món ngon vừa mới xuất hiện này. Cậu buồn bực nhìn món ăn ngon lành kia bị bê xuống, cắn cắn cái thìa trông rất ấm ức.
“Được rồi, để xuống đi Trio.” Thuyền trưởng đại nhân uống một hớp rượu, cố nhịn cười nói: “Vị khách bé nhỏ của chúng ta có lẽ là thích món này.”
Cho dù là đã uống kha khá rượu nhưng mọi người cũng không dám cười nhạo người đội trưởng mới này ăn một món ăn “không giống với phong cách của đàn ông”. Vì thế Nick độc chiếm đĩa nho khô, mứt đào và bánh pudding hạnh nhân, còn có bánh hoa quả rưới mật nóng hổi.
Ở một thời đại mà đường cát cũng là xa xỉ thế này thì những món thế này, người thường cả đời cũng chưa bao giờ được đụng đến. Đôi mắt đen láy luôn trong trẻo lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ của cậu thiếu niên lúc này rốt cục cũng ánh lên cái nhìn non nớt của trẻ con.
Bữa tiệc xa xỉ thịnh soạn cuối cùng cũng kết thúc. Từ nay về sau, hình tượng của thuyền trưởng trong lòng Nick chính là một người lãnh đạo tỏa ra ánh sáng của tiền tài và mùi bánh hoa quả nóng hổi.
Cơm nước xong, mọi người đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người.
Hayreddin: “Ăn có no không?”
Nick gật đầu thật mạnh.
Hayreddin: “Đây xem như là tiệc chào mừng cậu, bình thường sẽ không được ăn uống xa xỉ như vậy đâu.” Thấy trong đôi mắt của thiếu niên lộ ra sự thất vọng, thuyền trưởng cười nói: “Nhưng mà tôi cam đoan, phần ăn của cậu sẽ vĩnh viễn giống với phần của tôi.”
Ăn uống giống lão đại… Nick hài lòng.
Hayreddin đẩy cái đĩa ra, để hai tấm da dê lên trên bàn: “Khế ước lên thuyền, có cần tôi đọc cho cậu một chút không?”
Nick lắc đầu, từ chối ý tốt của thuyền trưởng: “Tôi biết chữ.”
Mở tấm da dê ra, Nick nhìn từng điều ghi trên đó:
1. Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của thuyền trưởng.
2. Chiến lợi phẩm sẽ phân phối dựa theo chức vị và cống hiến. Khi chỉ còn lại một ít nước và thức ăn thì mỗi người đều có quyền lợi được một phần.
3. Cấm đánh bạc, trộm cắp, đánh nhau trên thuyền. Có mâu thuẫn thì phải đợi rời thuyền giải quyết. Người vi phạm phạt đánh đòn.
4. Bất cứ lúc nào, không được làm nhục phụ nữ. Người vi phạm – xử tử.
5. Kẻ bỏ thuyền và phản bội khi chiến đấu – lưu đày hoang đảo.
6. Làm tốt nhiệm vụ. Mỗi người bất cứ lúc nào cũng phải giữ vũ khí của mình ở trạng thái sạch sẽ và tốt đẹp nhất.
7. Thoải mái rút lui.
Khi Nick gia nhập Hải Lang chỉ vỏn vẹn được biết là phải nghe mệnh lệnh của thuyền trưởng, còn lại thì cũng không có điều gì nữa. Có thể thấy được, Red Lion quản lý người của mình rất nghiêm khắc, tuyệt đối không hề thua kém gì hải quân Tây Ban Nha chính quy. Nhưng số tiền thù lao và sự tự do thì hơn hải quân nhiều, thậm chí còn có không ít cơ hội phất lên sau một đêm. Chẳng trách làm sao mà vô số người bon chen xin một chân gia nhập.
“Những cái khác đều có điều lệ xử phạt rõ ràng, chỉ có điều một sao lại không có?” Nick ngẩng đầu nhìn Hayreddin “Nếu như chống lại thuyền trưởng thì bị phạt như thế nào?”
Người đàn ông tóc đỏ cười cười, mười ngón tay đan xen nhau, cả người dựa thành ghế phía sau. Khí thế kia giống như một vị vua đang ngồi trên chính ngai vàng của mình.
“Vậy thì phải xem cậu làm cái gì, nhưng mà tôi chân thành nhắc nhở cậu…”
Giọng nam trầm thấp chậm rãi vang lên, quanh quẩn ở trong khoang thuyền, không hề che giấu sự nguy hiểm được ám chỉ trong lời nói.
“Không nên tùy tiện thử.”
Nick cầm cái bút lông chim, ký tên lên hai phần khế ước rồi ấn dấu vân tay lên. Thuyền trưởng và Nick, mỗi người giữ một bản.
Hayreddin nâng chén thủy tinh lên: “Vậy là đã đạt thành giao kèo, chúc cậu sớm phát tài.” Đồng chí Nick bắt chước theo điệu bộ của anh, nâng chén uống một ngụm, sau đó cẩn thận đi cất bản khế ước.
Hayreddin: “Trước khi về phòng mình thì cậu nên tới phòng cứu thương đi. Bác sĩ Victor có chuyện cần tâm sự với cậu đấy.”
Nick khó hiểu: “Tôi không bị thương.”
Hayreddin: “Hiện tại không bị chưa chắc sau này sẽ không. Đây là thủ tục bình thường thôi, có lợi cho một người mới như cậu.”
Giọng điệu của thuyền trưởng không cho phép cãi lại. Nick cầm lưỡi hái rồi rời khỏi phòng thuyền trưởng. Hayreddin cầm tấm da dê, vô cùng thích thú mà xem xét một cách cẩn thận.
Dấu vân tay của ngón út tròn tròn vẫn còn lưu lại. Thằng nhóc kia vậy mà có ngón tay nhỏ nhắn thật.
Đứa bé này rốt cục là ai đây? Nhìn quần áo nó mặc trên người thì rõ ràng là một thắng bé nghèo chưa thấy qua cảnh đời. Nhưng trên bàn ăn hỗn độn này thì lại chỉ có chỗ của nó là sạch sẽ nhất. Nó tuy ăn nhiều nhưng không hề giống mấy người kia, nước miếng văng tứ tung, đủ loại ô ngôn uế ngữ. Còn có dòng chữ này…
Ha ha…
Red Lion càng ngày càng cảm thấy cục cưng thần bí này khiến hắn thích thú, sự tò mò ngày càng lớn dần.
Thuyền “Hải Yêu” cũng không quá lớn. Nick vừa hỏi được vị trí của phòng y tế liền đi thẳng đến. Cậu còn chưa đên nơi đã ngửi thấy mùi cồn quanh quẩn trong không khí, kế tiếp, Nick nhìn thấy một thủy thủ đỡ một người đàn ông quấn bằng khắp người đang luôn miệng rên rỉ đi ra ngoài.
Nick đứng im ở cửa nhìn vào trong. Phòng chữa bệnh lạnh lẽo âm u, một tấm vải bạt treo lên tách biệt khu vực giải phẫu, hai tủ gỗ bày sách y học và mô hình cơ thể người chiếm phần lớn không gian. Một cái đầu lâu trắng đặt trên một cuộn da dê giữ cho nó khỏi bị gió thổi bay.
Nick gõ cửa: “Bác sĩ có ở đây không? Thuyền trưởng bảo tôi tới đây.”
Một bóng người gầy gò vén màn bước ra, gương mặt thanh tú với cặp mặt kính kia đặc biệt quen mắt. Nick ngẩn người, nhớ đến người thanh niên đã từng trêu đùa mình ở thành Algiers.
“Đến đúng lúc lắm, ca bệnh cuối cùng vừa mới xử lý xong.” Victor lau máu trên lưỡi dao vào mảnh vải trắng rồi để sang một bên “Đóng cửa lại đi, chúng ta tâm sự một chút.”
Sau khi cửa được đóng lại, mùi cồn trong phòng liền áp bớt đi mùi máu tanh. Bác sĩ Victor tươi cười nói: “Nhờ hồng phúc của cậu, hôm nay tôi bận bịu muốn chết. Mười hai tên đi gặp thượng đế thì không nói, sáu người tàn phế, ba người đứt động mạch, còn có một người cần phải mổ hộp sọ.”
“…Đã làm phiền anh rồi.” Nick không còn lời nào để nói.
Victor khoát tay, lấy một đoạn cánh tay bị chặt đứt mới ngâm trong chậu thuốc ra. Hắn xem tới xem lui cơ thịt bị đứt, phân bố của mạch máu, trông cứ như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
“Thật ra cũng không có gì. Đao pháp của cậu tốt lắm, miệng vết thương sạch sẽ, không có mẫu vụn… cũng coi như là giảm đi không ít phiền toái cho tôi. Vấn đề là…” Bác sĩ ngừng một chút, đẩy đẩy cái kính lên. Một vầng sáng lóe qua mặt kính, che mờ ánh mắt.
“Vấn đề là… cô là một người phụ nữ, lên thuyền hải tặc này để làm gì?”
Trong phòng bệnh thường có tiếng rên rỉ, kêu thảm thiết của bệnh nhân. Để tránh làm lòng của những thủy thủ khác dao động, trên vách tường của phòng được lót một tấm da thuộc. Nên hiệu quả cách âm rất tuyệt, bởi vậy bác sĩ Victor kia hét lên một tiếng sợ hãi nhưng không có một ai để ý tới.
Lưỡi hái đen như mực kề bên cần cổ thon dài, chỉ cần hơi dùng lực một chút là động mạch của hắn lập tức phun máu tươi lên thẳng trần nhà.
Victor vốn định chiếm ưu thế về tâm lý trong cuộc “tâm sự” này, ai mà biết được thằng nhóc này ngay lập tức muốn giết người diệt khẩu. Đôi mắt tối đen không ánh sáng gần ngay trước mắt, cho dù Victor đã từng cắt xẻ vô số người thì lúc này cũng không khỏi bị dọa chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Mấy thằng này chỉ biết bạo lực thôi sao, mẹ nó chứ còn chưa dậy thì hoàn toàn! Một đám người dã man!
“Khụ khụ… Tôi chưa nói với ai khác cả, không phải tôi uy hiếp cô đâu! Chúng ta nói chuyện một chút đi!”
Nick áp chặt bác sĩ ở dưới nền nhà, đầu gối tì trên lồng ngực của hẳn, liếc mắt nhìn xuống từ trên cao. Lưỡi hái trong tay đã tạo thành một vết máu nhỏ. Phụ nữ không thể lên thuyền chính là quy tắc ngầm trong giới hải tặc mà ai cũng biết. Nghe nói, không chỉ sẽ có rủi ro mà còn có thể bị thuyền Hải Thần trừng phạt.
“Làm sao ngươi biết? Ngươi nhận ra ta…”
“Tôi không biết cô!” Victor vừa động một tí thì trên cổ đã truyền đến cảm giác băng lãnh. Giao tiếp với đám người không có khiếu hài hước lại càng không giảng đạo lý này quả thực là làm cho người ta phát điên, Victor chỉ có thể ăn ngay nói thật:
“Tôi là bác sĩ, đã từng giải phẫu mất trăm cỗ thi thể, chỉ cần nhìn xương cốt thì có thể phát hiện ra giới tính. Hồi ở thành Algiers, tôi đã biết cô không phải đàn ông. Cằm, xương chậu, những chỗ rất nhỏ khác hoàn toàn không giống với đàn ông. Cô cho là mình chưa có ngực thì có thể dấu giếm không chút khe hở sao?”
“Vậy sao…”
Nick hồi tưởng lại cảnh tượng tuyển dụng ngày đó. Người này trêu cô không chỉ một lần, lại nói trên thuyền bẩn như thế nào, nguy hiểm như thế nào…
Cái thái độ thèm đòn đó thì ra là vì khuyên cô không nên lên thuyền.
Nick nới lỏng lưỡi hái: “Xin lỗi, tôi thật sự rất cần công việc này.”
Victor đứng dậy, sờ sờ vết thương trên cổ, lập tức thấy vô cùng ghê tởm, liền nhanh chóng lấy cồn liều mạng lau: “Lưỡi hái này hôm nay đã chém bao nhiều người rồi? Rõ ràng chưa được tiêu độc đúng không? Cô có biết là có bao nhiêu căn bệnh hiểm nghèo lây qua vết thương thế này không hả? Đồ ngu ngốc không biết giữ vệ sinh!!!”
Anh chàng lau cổ xong lại lau mắt kính, đổi áo sơmi, chải chải chuốt chuốt cho đến khi trên mình không còn dính một bạt bụi nhỏ nào mới chịu thôi. Bác sĩ mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng oán hận:
“Cô rốt cuộc là do thứ gì nuôi lớn vậy? Sói? Gấu? Hay là Tinh Tinh?”
Nick nghiêm túc trả lời: “Chú của tôi đã nuôi tôi lớn. Mặc dù trông qua chú ấy giống tinh tinh nhưng mà chú ấy đích thực là một lái buôn.”
Một bí mật có thể nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa hai người vốn không có chút quan hệ nào. Victor đã được nghiệm chức qua thân thủ của Nick nên cũng không cần quan tâm an nguy của cô. Trên biển dù sao cũng là nơi thực lực quyết định tất cả. Tuy rằng không cho phụ nữ lên thuyền nhưng quy tắc không phải là không thể đánh vỡ. Trên hải dương mênh mông này, cũng đã từng có không ít chuyện xưa về nữ hải tặc.
Victor: “Tôi là người lấy thực tiễn là trụ cột nghiên cứu nên căn bản không tin mấy cái trò mê tín dị đoan kia. Cô nếu có thể bảo vệ mình thật tốt thì có lên thuyền cũng chả sao. Hơn nữa, thuyền trưởng cũng là người theo chủ nghĩa vô thần, giáo đồ theo đạo Hồi cho đến Hỏa giáo(*) trên thuyền đều có, chỉ cần có bản lãnh thật sự thì cho dù cô là ai, anh ta cũng dám dùng.”
(*) Hỏa giáo: đạo thờ Thần lửa. Nó khởi nguồn ở nước Ba-tư cổ. Đạo này cho rằng thế giới có hai loại thần quang minh và hắc ám – tức thiện và ác – xem lửa là tượng trưng của sự sáng suốt để thờ phụng. Du nhập vào Trung Quốc ở thế kỷ thứ 6 sau Công nguyên. Tập tục đốt vàng mã cũng từ đạo giáo này mà ra. Hỏa giáo tin rằng Thần lửa có khả năng đưa vật bị đốt đến cho quỷ thần dùng.
Lời này, Nick tin.
Bác sĩ trẻ tuổi căn bản là không giống một người kiếm ăn trên biển. Móng tay của hắn được cắt gọt gọn gàng, áo sơmi được làm từ vải sợ đay cao cấp. Sách hắn đọc cũng là loại bìa cứng thiếp vàng. Trong tủ treo quần áo còn có bộ trà bằng sứ trắng đến từ đông phương.
Nick: “Vậy tìm tôi tới để nói chuyện gì? Anh chắc là giả vờ cái gì cũng không biết nhỉ.”
Victor: “Cũng không có gì, làm theo lệ thôi. Kiểm tra cơ thể cô một chút xem có mắc mấy bệnh truyền nhiễm như giang mai, kiết lỵ, hủi lậu, thương hàn hay không ấy mà.”
“Không mắc.” Nick lạnh lùng nói: “Tôi xem anh mới có bệnh đó, bệnh thích sạch sẽ.”
“Cô nói đúng.” Vị bác sĩ hoàn toàn không chút để ý, anh nâng mắt kính lên, nói: “Ngoài khế ước lên thuyền ra thì chỗ này của tôi còn có một bản khế ước cá nhân nữa. Người mới lên thuyền đều phải đọc qua, cô cũng xem qua đi rồi quyết định có ký hay không?”
Lại là hai tấm da dê bày ra trước mặt. Mấy dòng chứ mang đậm phong cách quý tộc, dương dương tự đắc này vừa mới liếc mắt qua là đã biết do tên bác sĩ kia tự tay viết.
“Bên A: (họ tên viết liền)
Tôi thề, bất kể bản thân vì chuyện gì mà chết thì di thể sẽ hoàn toàn do bác sĩ Victor xử lý.
Bên B: Victor Frantz.
Tôi thề, người đã ước hẹn hiến tặng di thể khi còn sống sẽ được tôi dốc hết sức chữa trị mọi bệnh tật.”
Nick xem hết rồi đặt câu hỏi: “Cái này có nghĩa là gì?”
Victor: “Nghĩa như trên mặt chữ, cô không biết chữ à?”
Nick: “Anh nói là người ta phải cam đoan sau khi chết giao di thể cho anh thì anh mới chữa bệnh cho á?”
Victor lắc lắc ngón tay: “Nói vậy là không đúng rồi. Tôi là bác sĩ của thuyền. Nếu cô bị trọng thương hoặc là mắc bệnh truyền nhiễm thì tôi đương nhiên phải chữa trị cho cô vô điều kiên. Nhưng mà…”
Bác sĩ nhếch mép, nụ cười tươi thoạt nhìn đặc biệt xấu xa: “Người có trăm nỗi đau, cho dù không phải thực sự nghiêm trọng nhưng bệnh nhẹ không đáng kể cũng có thể ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt, thậm chí nó còn có thể phát triển đến trình độ uy hiếp mạng sống. Tỷ như rụng tóc, gàu, mụn trứng cá, táo bón, khó tiêu, nấm da, phù chân, liệt dương, xuất tinh sớm…”
Victor quét mắt nhìn lướt qua bộ ngực bằng phẳng của Nick, kịp thời bổ sung: “Dậy thì muộn,…v.v…”
Nick xắn tay áo lên.
Victor vội lùi đến góc tường, cao giọng hô: “Đừng, đừng manh động! Tất cả mọi người đều là người văn minh! Tôi chỉ nêu ví dụ y học mà thôi, không hề có ý công kích vấn đề cá nhân của cô!”
Giọng nói của Nick hòa nhã: “Tôi tha thứ cho công kích vừa rồi của anh nhưng mà vừa rồi tôi ăn no quá, anh có thuốc tiêu hóa không?”
Victor lập tức gật đầu, thức thời mở ngăn tủ lấy bộ trà bằng sứ trắng ra: “Cà phê sản xuất từ Ethiopia (*), có mùi bạc hà, thêm mấy thìa đường chứ?”
(*) Ethiopia là một đất nước ở phía đông châu Phi. Phía bắc giáp Eritrea, phía đông bắc giáp Djibouti, phía đông giáp Somalia, giáp Sudan và Nam Sudan ở phía tây, và phía nam giáp Kenya.
Nick: “Được được.”
Uống đồ uống ngọt lịm mới khiến cho sát thần nhỏ bé yên lòng lại. Victor lau cái trán đầy mồ hôi, hết lời giải thích:
“Tôi không phải có ham muốn biến thái gì với giải phẫu mà chỉ rất tò mò với cấu tạo của thân thể người. Y học phát triển cho tới bây giờ, nút thắt chính là không hiểu được ảo diệu của những bộ phận nhỏ bé trong cơ thể…”
Nick: “Theo tôi được biết, không có giáo phái nào cho phép cắt xẻ thân thể người chết. Họ đều coi trọng việc nhập thổ vi an, bằng không chính là khinh nhờn thần linh.”
Victor đẩy kính mắt: “Đây chính là nguyên nhân khiến tôi tới nơi biển rộng này.”
Bác sĩ đứng dậy, kép tấm mành ngăn cách phòng giải phẫu ra.
Im ắng, trên sàn bên trong bày đầy xác chết.
“Ở trên biển, thi thể mang lên hai ngày liền bốc mùi rồi, sau đó thì sẽ lây bệnh, căn bản không có đường trở về đất liền. Khinh nhờn thần linh? Chết là hết, còn nói cái gì mà thiên đường mới chả địa ngục chứ? Chẳng qua chỉ còn lại cái cặn hã thối rữa mà thôi. Kết cục của mọi người đều là bọc vải buồm, ném vào giữa biển khơi, làm mồi cho tôm cá. Vậy thì tại sao không giao cái túi da cuối cùng cho tôi để trao đổi một cuộc sống sinh hoạt được hưởng thụ?”
Nick cuối cùng thì cũng ký tên lên tấm da dê của bác sĩ. Từ này về sau, cô trở thành khách quen ở chỗ Victor, miễn phí nhấm nháp đồ ngọt mà anh giấu giếm.
Victor: “Chiều cao.”
Nick: “156 cm.”
Victor: “Cân nặng.”
Nick: “85 pound.” (khoảng 38 cân rưỡi.)
Victor: “Tuổi.”
Nick: “Mười sáu.”
Victor: “Định lừa ai đó, nói thật!”
Nick: “…Mười lăm.”
Victor: “Nói láo với bác sĩ sẽ vĩnh viễn bị dậy thì muộn!”
Nick: “Được rồi, mười bốn tuổi ba tháng…”
Hai phần khế ước chính là dấu hiệu để cậu thiếu niên Hải Yêu… à không, phải là cô thiếu nữ Hải Yêu trở thành hải tặc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!