Hải Yêu - Q.1 - Chương 6: Vàng Không Phải Vạn Năng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Hải Yêu


Q.1 - Chương 6: Vàng Không Phải Vạn Năng



“Serra.”

“A. Nick.”

Cô gái xinh đẹp cả người ướt đẫm mồ hôi đẩy người thiếu niên ra, cô không ngừng thở hổn hển. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như đang ngà ngà say rượu.

“Chị nói này, trời nóng quá, đừng nằm ngủ úp sấp trên người chị được không? Nóng muốn chết!”

“Ôm thêm một chút nữa thôi.” Nick than thở, không muốn xuống giường, cậu chơi xấu quấn chặt lấy Serra giống như một con bạch tuộc. Mặt thì chôn sâu vào bộ ngực đầy đặn của cô.

“Thật là dở hơi, chưa uống sữa mẹ bao giờ sao?”

“Em không biết, em vừa sinh ra đã bị mẹ ném đi rồi.”

“Chị mà là mẹ em thì cũng không thèm nhớ một người quái gở như em đâu.” Serra véo hai má Nick với vẻ cưng chiều. Đứa bé này tắm rửa sạch sẽ xong, trông xinh xắn hẳn ra. Chắc do sống cuộc sống nghèo khó, không đủ ăn suốt một thời gian dài nên cô bé mới bị dậy thì muộn như thế này.

“Rõ ràng là một cô gái, sao lại xấu xa như thế.”

Serra chợt nhớ đến đứa con gái mình sinh nhiều năm về trước, khi ấy cô không thể đủ khả năng nuôi nấng nó, đành trơ mắt nhìn nó bị đem cho người khác. Không biết giờ này nó có còn sống trên đời này nữa hay không. Cô thở dài: “Nick, công việc này của em, tuy kiếm được nhiều tiền nhưng cũng rất tàn nhẫn, sau này chết đi sẽ bị Thánh A La phạt xuống địa ngục đấy.”

“Địa ngục? H.” Nick lật người, nằm ngửa nhìn lên trần nhà, thoáng ngẩn người: “Em đã từng đi qua nơi đó, chả có gì nghiêm trọng. Mà mặc kệ nó đi, chuyện đấy để mai mốt tính sau, bây giờ chị sẽ không đuổi em ra khỏi nhà chị chứ?”

“Haizz, làm gì phải rõ ràng như vậy.” Serra hiểu, mấy lời Nick nói là sự thực. Ở một nơi phức tạp như thành Algiers này, cô cần một người bảo vệ. Mà Nick thì cần người che dấu, và một chỗ tạm dừng chân.

Chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi thôi mà, sao cần phải đồng đồng cảm với đối phương chứ?

Cô bán rượu và những việc khác nữa, cho dù không giết người đi chăng nữa, bản thân cô có thể được thần tha thứ sau khi chết sao?

Sự hào hứng của Serra dần nhạt đi, cô đứng dậy mặc quần áo, vuốt tóc: “Hôm nay có bận gì không?”

Nick: “Đến chỗ thuyền trưởng báo cáo thôi.”

Serra: “Ăn cơm xong rồi đi, tối nhớ đến Medusa dạo một vòng.”

Nick đột nhiên gục đầu vào đầu gối, rầu rĩ đáp: “Ồ.”

Cái gọi là “dạo chơi” cũng chỉ là mỗi ngày đến quán rượu ngồi đấy, thấy ai vào kiếm chuyện thì kéo ra ngoài đánh cho một trận. Mà có Nick ở đó, thì làm gì có người nào dám vào đấy mà gây rối nữa.

Serra lại dặn dò: “Nhớ uống sữa tươi! Nhìn cái dáng người ăn uống không đủ dinh dưỡng của em xem. Haizz, chị không biết mình có phải đang nuôi con trai không đây.” Cô nói xong lại quay đầu soi gương, nhìn xem khóe mắt có nếp nhăn hay không.

Nick ngủ đến tận khi mặt trời lên cao tới đỉnh đầu mới chịu bò dậy. Thường ngày, cô ngủ không sâu, có người tới gần là tỉnh ngay. Nhưng chỉ cần có người ôm, đặc biệt là phụ nữ trưởng thành, dáng người đầy đặn như Serra thế này thì cô ngủ đặc biệt sâu. Có lẽ vì sự bình an khó mà gặp được này, nên một kẻ yêu tiền như cô mới chịu bỏ ra một số tiền lớn để sống trong căn nhà này.

“Em vừa được sinh ra thì đã bị mẹ ném đi rồi.” Cậu nói này hoàn toàn là một lời nói dối.

Nick nhớ mang máng, hồi còn rất nhỏ rất nhỏ, dường như có một vòng tay mềm mại ấm áp đã ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hát những bài ru đưa cô vào giấc ngủ.

Thôi quên đi, Nick lắc đầu. Người duy nhất cô nhớ rõ chỉ là chú của cô, còn những người khác chỉ là những vị khách qua đường mà thôi.

Nhìn tòa cung điện màu trắng trên núi xa xa, Nick thực sự kinh ngạc. Cô cẩn thận đi vào, nhìn ngắm xung quanh rồi lại líu lưỡi không thôi.

Đúng là thủ lãnh, tiền đè chết người nha!

Thành Algiers ở Bắc Phi, tuy nằm ở ngay cạnh bờ biển, nhưng lại không phải là nơi có nguồn nước dồi dào, bình thường muốn có nước ngọt để dùng đều phải xếp hàng dài để lấy nước. Nào được như trong cung điện của Hayreddin, bên ngoài có dòng nước chảy quanh, đài phun nước màu trắng, tất cả chúng được thiết kế một cách tỉ mỉ để phối hợp tạo nên một khung cạnh đẹp mắt nhất. Hành lang có trồng một giàn hoa, trên tường còn điêu khắc truyện cổ tích Nghìn Lẻ Một Đêm. Mỗi bậc thang đều được làm từ đá quý vận chuyển từ từ phương xa đến.

Xa xỉ quá! Không cần tốt nhất nhưng phải quý nhất.

Nick vui vẻ đi xuyên qua chiếc màn lụa trắng đang đung đưa theo gió, cô thầm nghĩ đến ước mơ lớn nhất của mình là mỗi ngày đều có bánh mì trắng để ăn đến no căng bụng. Vậy một tòa cung điện xa hoa thế này, nếu đem bán lấy tiền mua bánh mì trắng thì sẽ được bao nhiêu nhỉ?

Cung điện này tuy lớn nhưng chỉ có vài người ở. Nick đi một mạch đến vừa nhà phía sau thì trông thấy một người đàn ông cao lớn có mái tóc đỏ rực. Hayreddin đang mang một cái bao tay bằng da, bọc kín từ khuỷu tay đến cổ tay. Trên cánh tay cường tráng là một con chim ưng có ánh mắt sắc như đao.

Con ưng kia liếc mắt nhìn Nick rồi kêu lên một tiếng the thé. Hayreddin từ từ đút cho nó một khối thịt tươi, rồi quay đầu lại cười nói:

“Chàng trai bé bỏng của chúng ta đến rồi.”

Cả hai cùng đi vào phòng khách theo phong cách Ba Tư, Hayreddin thoải mái dựa vào chiếc giường êm ái, vỗ tay. Lập tức có một cô gái xinh đẹp mặc áo hồng đi vào, đặt một khay trái cây tươi xuống trước mặt Nick.

Cô gái ăn mặc rất giống những phi tần trong hậu cung Sudan (1), trên mặt đeo một cái vải che rất mỏng có thể thoáng thấy gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ. Nick ngây ra, thầm nghĩ, chị gái này chắc cũng xinh như Serra, bộ ngực còn rất đầy đặn.

Cô gái thấy cậu thiếu niên trẻ tuổi ngây người nhìn mình, khẽ che miệng lén cười. Cô xoay người một cách duyên dáng rồi nhè nhẹ bước ra ngoài.

“Thích kiểu con gái này sao?” Hayreddin mỉm cười trêu chọc: “Nghe nói, đàn bà của cậu cũng là một phụ nữ thành thục quyến rũ.”

“Không phải, tôi thích ngủ. Khụ, quả kia trông thật là lạ.” Nick ngừng câu chuyện đúng lúc, cô ngồi trên một cái nệm êm, cầm quả đào lên ăn.

Hayreddin nhìn Nick một lượt. Có lẽ vì có đàn bà chăm sóc nên đứa bé này trông cũng ưa nhìn hơn. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như quả táo khác hẳn dáng vẻ gầy gò trơ hết sức thê thảm trước đây.

Nink ăn hết quả đào lại đến chùm nho. Hoa quả nhét đầy miệng, cô vất vả lắm mới nuốt xuống hết được. Cô liếm nước trái cây còn sót lại trên tay, chợt nhớ đến hôm nay là do Hayreddin gọi cô tới.

“Tôi tới trình diện, có chuyện gì không thuyền trưởng?”

“Không có gì, hỏi xem tiền cậu có đủ dùng không?”

“Còn thừa sáu đồng vàng, mời khách uống rượu mất mười sáu đồng vàng và bốn đồng bạc, thanh toán hộ nợ cờ bạc mất mười lăm đồng vàng và hai đồng bạc, tiền thuốc men cho người đánh nhau bị thương mất bảy đồng vàng và ba mươi hai đồng tiền. Mấy món nợ này chủ yếu đều không thu lại được, càng đừng nói gì đến lợi tức.”

Nick tỉ mỉ kể lại từng việc, lòng thầm thấp thỏm không yên. Thật ra, cô đã âm thầm lén trừ ba đồng đưa cho Serra làm “tiền phí phụng dưỡng hàng tháng”. Haizz, hi vọng thuyền trưởng không phát hiện ra.

Hayreddin nghe Nick báo cáo mà hết biết nói sao: “Cái này có phải cho vay đâu, tiền cho người ta làm sao có thể lấy lại?” Đứa bé này bình thường có vẻ ngây ngây ngô ngô nhưng cứ động đến vấn đề tiền bạc thì tính toán vô cùng lợi hại, không biết cậu ta đã lớn lên trong hoàn cảnh gì nữa.

Nick có chút không hiểu: “Tiền phải sinh ra tiền, tiền cho đi mà không trở về là mua bán lỗ vốn.”

Hayreddin: “Ai dạy cậu như vậy?”

Nick: “Chú tôi, Asa.”

Hayreddin nhíu mày, trầm giọng nói: “Bây giờ cậu đi theo tôi, phải nghe theo mọi quy tắc của tôi. Tôi bảo cậu chỉ cần tiêu tiền không cần thu vào thì cậu phải tiêu tiền như nước cho tôi.”

“A, thật là lãnh phí.”

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu và đau lòng của Nick, Hayreddin day day trán. Ngoại trừ nuôi chim ưng ra, đã rất lâu rồi anh không phải nuôi dạy một ai cả. Lát sau, anh nói: “Đội xung phong là cả một tổ chức, không phải là cứ một mình chiến đấu là có thể xong việc. Cậu là chiến thần sao? Cậu mình đồng da sắt sao? Thể lực của cậu có thể duy trì phong độ chiến đấu từ sáng sớm cho tới đêm khuya sao?”

Nick lắc đầu liên tục, thể lực và sức chịu đựng chính là nhược điểm lớn nhất của cô. Người khác thấy cô chiến đấu chưa từng bị thương thì âm thầm sợ hãi nhưng đấy thật ra là do cô căn bản không dám để bị thương. Nếu cơ thể không được linh hoạt thì ngay cả Hải Yêu cũng không thể bay múa được nữa.

Hayreddin nói tiếp: “Tốc độ của cậu rất nhanh, đây vốn rất mạnh. Nhưng nếu khi cậu xông lên lại không có ai chạy ra tiếp ứng, có phải cậu sẽ bị kẻ địch bao vây không? Nick, cậu phải biết phối hợp. Nếu như ngay cả anh em cùng chiến tuyến với mình mà còn không giúp cậu, thì sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị ngã thật đau.”

Nick im lặng nghe thuyền trưởng răn dạy, không hề lên tiếng.

Cái gì gọi là phối hợp? Ngày xưa cô ăn đói mặc rách, chưa từng có ai giúp đỡ cô, cô bị người ta đánh cũng không ai vào giúp. Cô luôn luôn phải sống cuộc sống một thân một mình, vốn đã quen rồi.

Hayreddin đứng dậy, ném cho Nick một túi tiền vàng: “Từ từ suy nghĩ đi, tiền này là để cậu tiếp tục chi tiêu.”

Nick nhận lấy túi tiền, với tay lấy mấy quả cam nhét luôn vào túi rồi mới lặng lẽ rời khỏi cung điện.

Cô vâng theo mệnh lệnh của ngài thuyền trưởng, mỗi ngày đều vô cùng hào phóng vung tiền cho đám hải tặc ở thành Algiers. Thành quả dần dần xuất hiện.

Nên biết rằng, trách nhiệm của đội trưởng đội xung phong chính là người đầu tiên lên thuyền địch, mở đường máu giúp cho người phía sau. Vị trí này chính là vị trí có độ nguy hiểm cao nhất. Mà một thuyền trưởng có bản lĩnh chính là có khả năng hòa hợp với mọi người, đây cũng là vấn đề quan trọng nhất quyết định sự sống và cái chết của bản thân hắn. Nick ở trên chiến trường vô cùng dũng mãnh, trong sinh hoạt thường ngày lại trọng nghĩa khí kinh tiền tài (tiền tài của thuyền trường). Những thủ hạ dưới quyền vừa sợ vừa nể, thái độ với Hải Yêu dần dần trở nên nồng nhiệt hơn.

Vì thế đội trưởng Nick khi đến quán rượu Medusa uống nước hoa quả vị táo hiện nay đã dần có uy thế của một tiểu Boss được nhiều người ủng hộ.

Từ đó về sau, Nick tin chắc, vàng không phải vạn năng, mà là mười vạn năng, thậm chí là trăm vạn năng, ngàn vạn năng.

Nhưng Hayreddin vẫn lo lắng không yên. Vì dù đám thủ hạ đều rất trung thành nhưng trong đội xung phong lại không có ai có thể theo kịp tốc độ của Nick cả.

Ngày mùng một tháng tám, ở vùng biển gần đảo Sardinia (2), Red Lion bắt được một chiếc tàu buôn nhiều cột xứ Genoa.

Dưới sự chỉ huy của Hayreddin, thuyền “Hải Yêu” dùng đại pháo xử lý hết một phần ba thủy thủ trên boong tàu. Sau khi hai thuyền tiếp cận nhau, “Hải Yêu” hạ bớt buồm, điều chỉnh tốc độ chậm lại. Nick cầm chặt lưỡi hái xung phong dẫn đầu, chuẩn bị tiến lên dọn đường.

Ai ngờ đúng lúc này gió lại bất ngờ nổi lên, buồm của thuyền buôn kia căng phồng. Cả con thuyền nhanh chóng tăng tốc độ chạy thoát ra ngoài nửa hải lý (khoảng gần 1 mét). Cái móc tàu ném ra rơi vào khoảng không, Nick cứ thế mà bị tách ra.

Vốn với bản lĩnh của cô, dù có tách ra cũng không đến bị nỗi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trên chiếc tàu buôn này có trang bị vũ khí quá hoàn mỹ. Các thủy thủ cầm súng kíp đồng loạt lên đạn, bắn đi, Nick bị vụn gỗ bắn vào bắp chân, tốc độ liền chậm lại.

Mấy tên lính đánh thuê trên thuyền lập tức vây quanh, bọn chúng cố ý sử dụng gậy răng sói bằng thép (3). Nick vung lưỡi hái, không ngừng đỡ lấy đòn tấn công của đối phương, cô không thể sử dụng ưu thế tốc độ của mình nên dần rơi vào nguy hiểm. Cũng may, kinh nghiệm đánh nhau của cô vô cùng phong phú, cô vội lăn mấy vòng trên mặt đất, tấn công phía dưới của đối thủ nên mới có thể cầm cự không thua.

Mười phút sau, thuyền “Hải Yêu” đuổi kịp. Hayreddin giao quyền chỉ huy cho lái chính rồi đích thân nắm dây nhảy sang thuyền buôn, cứu thoát đội trưởng đội xung phong với cái đùi bị thương đầm đìa máu.

Sau khi kết thúc trận chiến, Hayreddin kẹp “cậu bé” Nick đu dây bay về thuyền “Hải Yêu”, rồi đi thẳng về phòng y tế với vẻ mặt cực kỳ khó coi:

“Lần sau còn liều mạng như vậy thì chờ đi gặp diêm vương đi!”

Kế đến liền đưa tay xé lấy phần áo sơ mi ở miệng vết thương trên vai của Nick, gương mặt nhỏ nhắn của Nick đã trắng bệt, Victor ném dao mổ trên tay xuống, chạy đến nói:

“Đi rửa tay!!!”

Sắc mặt Hayreddin bỗng có chút u ám: “Bệnh thích sạch sẽ của cậu càng ngày càng nặng, có cần tôi lọc hết khí độc để cậu hít thở không?”

Vị bác sĩ lúc này đã đứng chắn trước người Nick: “Đúng thế, tiếc là chưa có ai phát minh ra loại máy móc này.” Sau đó đưa tay đẩy gọng kính, kiên quyết nói: “Thuyền trưởng, phòng y tế là phạm vi lãnh địa của tôi, xin anh bước ra ngoài.”

Hayreddin nhíu mày, nhưng nhớ đến trong bản khế ước khi Victor lên thuyền đúng là có một điều khoản như vậy, anh chỉ còn cách đẩy cửa ra ngoài, có điều chỉ mới đi được hai bước đã quay lại dặn dò: “Rửa vết thương cẩn thận một chút, có may cũng đẹp một chút.”

Victor ngay lập tức nhận lời: “Tuyệt đối cam đoan sẽ trở về trạng thái giống hệt như lúc chưa bị thương!” Đừng nhìn vị bác sĩ này đang mang vẻ mặt chân thành như vậy nhưng lòng lại thầm mắng to, nếu không phải vì bảo vệ cô bé này, anh làm sao để người khác nghi ngờ y thuật của mình được chứ?

Ngài Thuyền Trưởng lại nhìn sang Nick, kế đến mới chịu đẩy cửa bước đi. Victor lập tức chạy lên khóa cửa lại, sau đó mới nhìn Nick mà rống to:

“Ban nãy bị xé nát quần áo thì để tôi xem cậu xử lý như thế nào! Tôi không phải lúc nào cũng có thể cứu cậu kịp thời. Còn nữa, cậu xem cậu đi, cả người bẩn thiểu, không biết xấu hổ hay sao còn dám chui lên giường tôi mà nằm hả?”

Nick ra vẻ oan ức nói: “Là thuyền trưởng đặt tôi nằm lên đây mà.”

Vị bác sĩ thấy ra giường trắng tươi sạch sẽ của mình đã dính đầy chất bẩn, tức giận lầu bẩu: “Thuyền trưởng à thuyền trưởng, thường ngày anh cứ ra vẻ lờ đờ lười biếng, trước giờ có thấy anh lo cho người bị thương đến thế đâu?”

Nick mở to đôi mắt sáng rực, vẻ mặt vô cùng sùng bái nói: “Victor, anh không thấy thuyền trưởng thật oai phong sao? Chỉ một đao đã chém gãy cây gậy răng sói bằng thép kia rồi chặt luôn đầu của kẻ địch. Anh xem, anh ta thật là mạnh nha!”

Victor vừa kéo cắt bỏ quần áo ở miệng vết thương của Nick vừa nói với giọng điệu khinh thường: “Bắp tay của anh ta to bằng cái đùi của cô, sức của cô làm sao so được với người ta hả? Kiếp sau có đầu thai thì cố gắng thêm một chút, may ra có cơ hội.

Sau đó anh lấy một cây kim bằng gỗ thật nhỏ, rót cồn tẩy trùng vào miệng vết thương, bắt đầu may, mỗi lần chiếc kim xỏ chỉ đâm xuyên qua da thịt, tuy rất đau đớn nhưng Nick chỉ nhíu mày, không rên la một tiếng nào.

Victor tuy miệng mắng chửi không ngừng nhưng lòng lại kinh ngạc không thôi, sức chịu đựng của cô bé này mạnh hơn cả những người trưởng thành nữa. Bả vai bị may hơn mười mũi, kế đến là bắp chân. Victor cắt đứt phần ống quần từ đầu gối trở xuống, liền trông thấy trên bắp chân trắng nõn của cô đầy các vết sẹo khác nhau, có vết sẹo nhỏ, có vết sẹo to, thậm chí còn có mấy cái trông rất kinh khủng nữa.

“Cái này là sao đây?”

“Chó cắn.” Nick bâng quơ đáp rồi đưa mắt nhìn xung quanh nói: “Có gì ăn không? Đánh gần nửa ngày, đói quá.”

Victor tức giận nói: “Cô là heo hay là cái thùng cơm hả? Bữa trưa mới ăn chưa được nửa tiếng nữa!”

“Hết cách, tại tiêu hóa nhanh.”

Victor thầm than thở, thầm nghĩ nhất định phải tìm cách phẫu thuật xem cái dạ dày của cô nàng này có hình dạng gì. Anh rút ra chiếc khăn bằng tơ tằm, phủ lên tay mình rồi bước đến kéo ngăn kéo, lấy một cái bánh gừng (4) nhét vào miệng Nick:

“Làm gì mà bị chó cắn?”

“Tôi. ăn trộm.” Nick thỏa mãn nhấp nháp miếng bánh lót dạ, câu trả lời cũng mơ mơ hồ hồ theo.

Victor nhìn kỹ những vết sẹo trên chân cô, nhiều như thế này rõ ràng không phải là bị mỗi một con chó cắn.

“Cô trộm gì? Bảo vậy gia truyền của nhà người ta à?”

Nick cố nuốt miếng bánh quy khô khan trong miệng xuống: “Hái trộm mấy trái quýt, ai mà biết cây ấy là của người ta, bọn họ thả ra một đám chó săn.”

Victor nghe mà nghiến răng, vết thương này cũng được ba bốn năm rồi, thả nhiều chó như vậy chỉ để đuổi cắn một đứa trẻ, đúng là chuyện chỉ có súc sinh mới có thể làm được.

“Thật ra nếu không phải nhờ thường bị chó rượt như vậy thì tôi cũng không thể chạy nhanh đến thế. Bây giờ tôi có cái liềm rồi, một đám chó với một đám người cũng chẳng khác nhau mấy.” Nick nhìn chằm chằm Victor với vẻ tha thiết, chờ mong được cho bánh quy lót dạ nữa: “Thêm. một cái nữa đi.”

Sau khi rửa sạch vết thương, Victor lấy một miếng băng gạc mỏng đặt lên trên vết thương: “Trời nóng, nếu không muốn để bị sưng thì đừng có chạy loạn.” Kế đến anh đưa mắt nhìn Nick, căn bệnh sạch sẽ lại bộc phát.

“Cô bẩn quá, đầy bùn đầy mỡ, tóc thì bê bết máu, bộ dạng cô thế này mà còn ăn được sao?”

Nick nhảy xuống giường, phủi phủi bánh vụn trên người: “Chiếc thuyền buôn kia chở đầy dầu oliu, mấy thùng dầu bị vỡ nhiều lắm, tôi lăn lộn bên thuyền ấy mấy vòng làm sao mà không bẩn được.”

Victor mở ngăn kéo vạn năng không gì không có của mình ra, lấy một bánh xà phòng hương hoa hồng, kẹp bằng hai ngón tay, đưa cho Nick: “Đi tắm đi, tắm không sạch hôi lắm, đừng để miệng vết thương dính nước.”

Nick đưa tay nhận lấy bánh xà phòng quý hiếm, cái thứ này bé xíu mà hương thơm ngào ngạt làm cô khó lắm mới kiềm chế được ham muốn đưa lên miệng cắn một cái. Có điều, cô tắm ở đâu đây? Nước ngọt trên thuyền rất quý, mỗi ngày chỉ phát cho mỗi người hai ba lít, bấy nhiêu đấy uống còn không đủ nói chi dùng để tắm rửa.

Cô đang suy nghĩ miên man, ánh mắt chợt di chuyển ra ngoài cửa sổ, cô trong thấy các thủy thủ bên mạn thuyền đang ào ào kéo nhau ra đấy nhảy ùm ùm xuống biến, dùng nước biển tẩy sạch cơ thể.

“. Hôm nay tôi không ăn cá.” Victor cũng trông thấy, gương mặt tái đi, lộ vẻ ghê tởm.

“Ây da, là con trai thật là tiện lợi.” Nick hâm mộ.

Trên thuyền, hình như chỉ có phòng của thuyền trưởng là có phòng tắm riêng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN