Hải Yêu - Q.2 - Chương 25: Tiếng Chuông Lạc Đà Trên Sa Mạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Hải Yêu


Q.2 - Chương 25: Tiếng Chuông Lạc Đà Trên Sa Mạc



Type: Hồng Anh

Dãy Atlas hùng vĩ nằm trên đường chân trời kéo dài đến vô tận, nếu không muốn trèo đèo lội suối, bắt buộc phải lợi dụng những con đường nứt gây tự nhiên của dãy núi để vượt qua.

Đoàn lạc đà đã lựa chọn một con đường cũ tương đối bằng phẳng, sau khi được những cơn mưa rửa trôi, cảnh tượng nơi đây tràn đầy sức sống, cỏ xanh và cây bụi che phủ đất trống, cáo đuổi theo chuột sa mạc và thỏ hoang thinh thoảng lại vụt ngang qua tầm nhìn. Kiểu không khí thích hợp để sinh tồn này sẽ hoàn toàn biến mất khi tiến sâu vào sa mạc Sahara, dãy núi Atlas đã chặn đứng độ ẩm của đại dương nên khi lượng mưa thu ở khu vực ven biển vô cùng dồi dào, vùng sa mạc trong đất liền lại khô hạn cằn cỗi. Đoàn thương nhân nắm chắc được thời điểm này nên đã tiếp đầy nước vào tất cả các túi đựng.

Đối với những thiếu niên tràn đầy sức sống như Nick và Antony, cưỡi lạc đà là chuyện rất thú vị, nhưng đối với Victor, đó lại là một cuộc hành trình không tài nào chịu nổi. Bàn tay do siết chặt dây cương bị tụ máu, đùi vì cọ xát quá nhiều vào yên cương nên bị lợt da, thậm chí ngay cả việc ngồi khổng vững cũng là nỗi giày vò mang đến những cơn chống mặt và buồn nôn cho anh chàng tội nghiệp.

Lúc anh ta nhảy xuống nôn ọe một lần nữa, Nick không kìm được ném về phía anh ta một ánh mắt khinh bi: “Victor, đừng trách tồỉ khỉnh thường anh, anh trông thế mà cưỡi lạc đà cũng say”.

Hayreddin hô gọi đoàn người dừng lại đợi: “Cố gắng làm quen đi, đến sa mạc rồi còn như vậy là sẽ mất nước đấy”.

Nick khó hiểu hỏi: “Trên thuyền không phải còn chòng chành dữ dội hơn sao?”.

Hayreddin cũng phải bất lực: “Đúng vậy; vì thế lúc cậu ta mới lên thuyên còn nôn kinh khủng hơn nhiều”.

Victor nhắm hai mắt lại, cánh môi hết mím vào lại mở ra, nhung ngay cả chút hơi tàn để cãi lại cũng chằng còn. Cuối cùng, bất đắc dĩ, anh ta chỉ đành chốc chốc ngồi cưỡi, chốc chốc làm chậm cảm giác nôn nao. Suốt hai ba ngày đầu tiên, bệnh nhăn duy nhất của anh chàng bác sĩ là chính anh ta.

Hôm hạ trại, cứ ba đến năm thành viên trong đoàn làm thành một nhóm ngồi vây quanh đống lửa bên ngoài căn lều ăn uống nghi ngơi. Cà phê sôi lên sùng sục trong nồi, tỏa ra mùi thơm nồng đậm mà đăng đắng. Victor xử lý chỗ tụ máu trong lòng bàn tay xong, cuối cùng không chịu được mở miệng nói.

“Chúng ta đã cách Algiers được hơn một trăm dặm rồi, dù gì đoàn thương nhân cũng đều là người của thuộc hạ ngài, nói đi, chúng ta đi chuyến này rốt cuộc định làm gì?”.

Nick bẻ một miếng bánh nướng cứng quèo, ngâm vào trong bát sữa lạc đà nóng hôi hổi một lúc rồi nhét vào mồn “Anh biết rồi mà còn hỏi à? Chúng ta đi làm giàu mà!”.

Victor lườm nàng một cái: “Ấn bánh của cô đi, đừng có chõ miệng vào”. Nick hừ một tiếng, nhìn thấy người dẫn đầu đoàn đang mở một gói pho mát khô ra chia, liền bỏ miếng bánh nướng xuống chạy tớỉ xin.

Hayreddin lấy một cành cây cời cời những thanh gỗ bên trong đống lửa khiến chúng vang lên những tiếng lách tách, bật cười ha ha nói: “Mấy ngày trước, vài tên thuộc hạ của tôi nhận được những bức thư rất thú vị: Charles sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để bọn họ trở mặt bất hòa với tôi”.

“Mua chuộc? Ý kiến hay đấy”.

“Đúng vậy; đáng tiếc bọn họ vừa nhận được thư đã chuyển lại ngay cho tôi. Tôi không muốn phụ nỗi khổ tâm của Charles, bèn quyết định tương kế tựu kế, nhiệt tình chiêu đãi ông ta một phen””.

“Vậy nên ngài bảo thuộc hạ giả vờ đồng ý bị mua chuộc”. Hayreddin gật gật đầu.

Hàng mày của Victor lập tức nhướn lên: “Vậy mà ngài còn dám rời khỏi Algiers! Thuộc hạ bị mua chuộc, chỉ cần nhận được tin ngài đã rời khỏi đại bản doanh, người Tây Ban Nha nhất định sẽ lên thuyền ra biển tấn công!”.

Hayreddin cười lắc đầu: “Xem đấy, người trong nghề đều nghĩ như vậy cả. Hy vọng Charles cũng đừng suy xét nhiều quá mà làm gì, nhanh nhanh chóng chóng dẫn đại quân tới dây. Theo tin tức hiện giờ tôi đang nắm giữ, ông ta dao động rồi, đang cố gắng thuyết phục Andrea”.

“Sao, một cơ hội tốt để loại bỏ chúng ta như vậy mà Andrea không đồng ý à?”.

“Là một tướng lĩnh hải quân, hắn ta nên hỉểu rát rõ khi nào không thích hợp đánh trận”. Hayreddin vỗ vỗ thắt lưng, nói: “Cứ mỗi khi bước vào mùa mưa là tôi lại bỏ súng trên người ra, có biết tại sao không? Thời tiết ẩm ướt, thuốc súng bị ngấm nước không đốt cháy được, pháo cũng có chung nguyên lý đó, mùa mưa không phải mùa đánh trận”.

Victor ngộ ra: “Thì ra ngài định lừa ông ta… nhưng Andrea là người cùng ngành, hắn ta nhất định sẽ ra sức khuyên lơn”.

“Vì thế, trước tiên, tôi rời khỏi Algiers, cho Charles thêm một lý do để xuất trận. Còn về việc ông ta có tới hay không thì phải xem ý trời”.

“Nhưng ngài vẫn chưa giải thích tại sao chúng ta phải đi tới sa mạc, cho dù muốn rời khỏi đại bản doanh, hiển nhiên vẫn có thể chọn bừa một hòn đảo nghi dưỡng phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu tuyệt vời cơ mà”. Victor bị ép ra khỏi nhà đi một chuyến tra tấn, nhưng câu trả lời của Hayreddin lại không khiến anh ta thỏa mãn.

……..nhưng trên một hòn đảo có thể nghỉ dưỡng được, không thể có người Bedouin(*)! Để tiếp đãi hoàng đế Tây Ban Nha, tôi cần phải liên lạc vớí hàng xóm láng giềng chuẩn bị một đại lễ xa hoa chu đáo cho ông ta chứ”.

(*) Người Bedouin là…… gọi của những người du mục gốc Ả Rập sống……. Sự khan hiếm nước và nguồn……thường xuyên và sống theo lối du mục.

Sắc trời hoàn toàn tối hẳn, ánh lửa lấp lánh, ánh lên nụ cười tủm tỉm trên môi Hạyreddin, khiến hắn thoạt nhìn giống một con ác quỷ tóc đỏ đang suy ngẫm.

Nick lấy được miếng pho mát khô, lại xin lão Luhrman một ít chà là tươi, sau đó vui vẻ chạy về bên đống lửa. Nàng nghe quả thấy chủ đề chính trị nên lười chẳng muốn hỏi câu nào, chỉ lo ăn uống thật thoải mái. Nhìn cái dáng vẻ vô lo vô nghĩ của nàng, Victor thở dàí nói với Hayreddin “Trước đây ngài còn nhẫn nại từ từ dạy dỗ con nhóc này đôi điều, giờ thì để mặc con nhóc khốn khiếp ấy lớn lên bừa bãi như vậy à”.

“Có gì không tốt nào, dù sao cô ấy cũng không có năng khiếu, chỉ bằng cứ để cô ấy vui vẻ làm những việc mình muốn làm là được rồi. Hayieddin nhấp một ngụm cà phê, nhìn Nick bằng ánh mắt rất đỗi ôn hòa bao dung.

Thương đoàn ỉà một trang những hình thức kinh doanh mang lại nhiều lợi nhuận nhất cho Sư Tử Đỏ, thành viên trong đoàn đa số đều là cưóp biển hoàn lương có thân thể khỏe khoẵn, vũ trang hùng mạnh, không mấy khi phải lo chuyện bị cướp bóc dọc đường. Khác với hình thức kinh doanh ở con đường tơ lụa, thương đoàn Bắc Phi không buôn bán những mặt hàng quý giá, chỉ bán lương thực, vải vóc và đồ dùng hằng ngày để đổi lấy muối ăn và gia súc. Người dẫn đường biết rất rõ nơi nào có giếng nước, nơi nào có đồng cỏ, hình thức buôn bán mấy trăm năm qua không hề thay đổi, con đường cũ này cũng vì thế không tồn tại bất cứ mối hiểm nguy nào.

Con đường cũ trên dãy núi Atlas này như nối liền hai thế gịới, vừa đi qua đó, người ta đã cố thề cảm nhận được ngay lập tức sự biến đổi khủng khiếp của khí hậu trên chính làn da: độ ẩm không khí càng lúc càng thấp, nhiệt độ lại càng ngày càng cao. Hơn mười ngày sau, cuộc hành trình dễ chịu kết thúc, tiếp theo, sa mạc Sahara nóng bỏng như ngọn lửa dưới địa ngục chào đón tất cả mọi người. Những cơn gió khô nóng đến cháy người táp thẳng vào mặt, quần áo đang mặc trên người như có thể bốc cháy, trước mắt toàn là núi đá và cát vàng hoang vu ảm đạm, ngay cả những loại thực vật chống hạn như cây bụi có gai cũng khô vàng héo rũ.Tới đây, nhóm năm người của Hayreddin và thương đoàn sẽ mỗi người một ngả. Luhrmann phái Ali, người dẫn đường có kỉnh nghiệm nhất trong số đó đi cùng với bọn họ, sau đó kéo hai con lạc đà trắng từ trong đoàn lạc đà ra, buộc vào đằng sau con lạc đà đi đầu. Loài lạc đà có màu lông này rất quý hiếm, nghe nói là dấu hiệu của điềm lành, là lễ vật trong kế hoạch Hayreddin đinh đem tặng cho tù trưởng bộ lạc người Bedouin.

Sáu người và tám con lạc đà bất chấp cái nóng khắc nghiệt và ánh mặt trời gay gắt của sa mạc vất vả tiếp tục lên đường. Đoạn đường trước, Nick và Antony không ngừng đấu võ mồm, nhưng đến Sahara thì ngoan ngoãn yên lặng hẳn. Khi đã đường trường, vì lạc đà đi rất chậm, con đường địa nguc cũng dường như vĩnh viễn không có điểm kết thúc, bất kể là đi bao lâu, cảnh sắc cũng không mảy may thay đổi, có chăng chi là đằng sau có nhiều hơn đằng trước một hàng dấu chân mà thôi. Thể lực và lượng nước trong cơ thể hao hụt rắt nhanh, mồ hôi vừa mới chảy ra đã lập tức bốc hơi, cái nóng như hoàn toàn không xua tan được Chưa đi được hai giờ, Victor đã váng đầu hoa mắt, mềm nhũn cả người, ỵ như giống chó há miệng ra không ngừng thở hổn hển mỗi khỉ kiệt sức. Sói Đất thấy thế liền chạy ngay tới bên cạnh du đẩy: “Ngậm miệng vào”.

“… Hả?”.

“Ngậm miệng vào, nước, chảy ra từ trong miệng”.

Chỉ số thông minh của Victor rõ ràng tỉ lệ nghịch với nhiệt độ tăng cao, phải qua một lúc lâu sau mới hiểu ý Sói Đất, lức này, cánh môi và khoang miệng của anh ta đã khô đến mức tê liệt. Trong sa mạc, thứ quý giá như nước luôn tìm cách thoát ra khỏi cơ thể bằng mọi cách.

Nick nhìn khuôn mặt trắng nhợt nhạt thảm hại của anh chàng bác sĩ, hỏi: “Thuyền trưởng, hình như Victor không gượng được nữa đâu, hay chúng ta nghỉ một lát?”

Haỵreddin nhìn Ali, gã chỉ chỉ vào vầng thái dương lắc đầu nói: “Không được, hiện giờ vần là buổi sáng, nhiệt độ còn chưa phải là cao nhất, phải tranh thủ lên đường đi ngay, càng kéo dài lại càng không đi được đâu”.

Victor nghe vậy, mắt liền hoa lên, như thể sắp ngất ra đến nơi. Hayreddin đưa túi nước cho anh ta uống một hớp, rồi bảo Sói Đất dùng dây thừng buộc anh chàng bác sĩ này vào yên. Cố thên chút nữa, đến trưa chúng ta sẽ nghỉ”.

Ali quả nhiên là một người dẫn đường chuẩn mực, tính tóan được tốc độ và cự ly rất chuẩn, đến mười một giờ trưa, đoàn người đã tới được một rừng chà là nhỏ. Gọi là rừng, nhưng thực ra chi có ba cái cây mà thôi, hơn nữa đều đã chết khô cả rồi, may là đù đã khô héo nhưng chúng vẫn có thể che chắn được đôi chút nắng gắt, cho mọi người một nơi nghỉ ngơi. Chính giữa ba cái cây này có một chiếc giếng cỏ được xếp từ đá chồng lên nhau, nhìn như đã tồn tại ở đây rất nhiều, rất nhiều năm.

Buộc chắc lạc đà rồi, Nick và Antony không chờ được thêm lao ngay đến bên cái giếng, bám vào thành giếng nhìn vào trong, bên trong đen thăm thẳm không thấy đáy, cũng không thấy có ánh nước phản chiếu. Ali nhặt một hòn đá nhỏ lên ném xuống dưới, mọi người nín thở chờ đợi, nhưng hồi lâu qua đi, đáy giếng cũng không thấy có tiếng nước vang lên. Ali cau mày: “Hỏng rồi, năm ngoái vẫn còn có một ít nước, năm nay cạn hoàn toàn rồi sao?”.

Hayreddin hỏi: “Có thể cầm cự được đến nơi không?”.

Ali gật đầu: “Thánh Allah phù hộ, chì cần đừng gặp bão cát lớn, dùng tiết kiệm một chút thì không sao”.

Sói Đất bên này cởi sợi dây buộc ở eo bác sĩ ra, dìu anh ta ngồi xuống bóng râm dưới một cái cây xong cũng chạy tới xem. Nick ủ rũ nói: “Đừng nhìn nữa, đã cạn rồi”. Eney không lên tiếng, nằm bồ xuống bên cạnh giếng, thò mặt xuống thật sâu. Một lúc lâu sau, hắn đứng thẳng người lên nói một câu: “Có hơi nước”. Sau đó tung mình nhảy xuống.

Người dẫn đường giật nảy mình, đợi đến khi vươn cổ ra nhìn, đã thấy tay chân Eney bíu chặt vào trong thành giếng, hắn như một con khỉ nhanh nhẹn khổng ngừng trượt xuống đáy giếng.

Nick hưng phấn cao giọng hỏi: “Thế nào rồỉ, có nước không?” Trong giếng sâu khoảng hai mươi mét truyền đến câu trả lời trầm nghèn nghẹt: “Không, nhưng có thứ khác”.

Nằm ngoàỉ dự đoán của mọi người, Sói Đất lưng trần, cõng theo một cái bọc trèo lên từ trong giếng, cởi quần áo ra, bên trong gói một cục bùn nhão lớn đen sì sì. Antony hiếu kỳ hỏi “Đào cái này lên làm gì? Bùn cũng đâu thể giải khát được”.

Ali vỗ tay trầm trồ khen hay: “Cậu không hiểu rồi, đây là thứ rất tốt đấy!” Dưới sự giúp đỡ của người dẫn đường, Sói Đất dừng quần áo để lọc nước từ đống bùn ra được già nửa túi. Victor nhìn thứ nước bùn đục ngầu kia, vẻ mặt cực kỳ buồn nôn: “Không nói đến chỗ cặn bẩn kia, quần áo cậu la mặc dính chặt vào ngườỉ đã quá lâu, mồ hôi khở rồi lại thấm ra, có đánh chết tôi cũng không uống thứ này đâu”.

“Khi nào cậu khát đến dở sống dở chết rồi sẽ phải uống”. Hayreddin cẩn thận buộc chặt chiếc túi lại, treo lên lưng lạc đà. “Thói quen của đoàn lạc đà khi tiến vào sa mạc là uống hết một túi nước tiểu đầy, biết đâu sẽ có lúc phải dùng tới”.

Ali cười phụ họa: “Thuyền trưởng nói rất phải, muốn mát mẻ lại không lẵng phí nước, ta dùng quần áo đă thấm ưót nước tiểu làm khăn quấn đầu, cổ thể cầm cự được hơn nửa ngày đấy”. Sối Đất im lặng gật đầu, mặc lại đống quần áo bẩn thiu ướt đẫm nước bùn lên người.

Victor lập tức ôm bụng bắt đầu nôn, nhưng dạ dày chẳng gì, chỉ có thể nôn khan.

Mọi người uống nước ngọt và ăn chút lương khô, bốn tiếng nóng nhất của buổi trưa trôi qua trong rừng chà là, buổi chiều lại tiếp tục cuộc hành trình đầy gian nan.

Ban đêm, nhiệt độ gỉảm xuống nhanh chống, hơỉ nóng kinh khùng lúc ban ngày biến thành những cơn gió rét thấu xương, đoàn người quấn mình trong chăn chiên tranh thủ đi thêm một đoạn nữa rồi mới dựng trại gần một đụn cát.

Lều trại đơn sơ không thể nào ngăn gió lạnh, sa mạc không có củi khô để nhóm lửa sưởi ấm, Ali dùng phân tươi của lạc đà để nhóm một đống lửa nhỏ. Vất vả suốt cả một ngày dài, đến lúc ấy, mọi người mới được uống nước nóng.

Victor được choàng đến hai chiếc chăn chiên co ro lẩy bẩy bên cạnh ngọn lửa, sắc mặt tái mét nhìn Hayreddin cằn nhằn: “Trước khi tôi lên thuyền, ngài đã từng hứa cho tôi được sống ở một môi trường tốt, được uống trà nóng, yên tĩnh đọc sách cơ mà. Kết quả thì sao hả? Không phải gửi tôi đến nhà tù của đám người Tây Ban Nha kinh khủng hãi hùng kia, thì cùng kéo tôi chạy đến cái chốn quỷ tha ma bắt ăn đói mặc rách này! Chết tiệt! Nếu cướp biển mà có tòa án, ngài nhất định sẽ bị kết án treo cổ vì gian lận thương mại! Treo cổ!”.

Hayreddin vui vẻ lấy một con dao nhỏ xẻo một miếng thịt khô đưa cho anh ta: “Được rồi, thưa ngài chánh án tòa án tối cao, dù ngài có phạt tôi treo cổ một trăm lần thì sáng sớm mai ngài cũng vẫn phải bò dậy tiếp tục cưỡi lạc đà”.

Nick ngước nhìn bầu trời đầy những vì sao, nói với giọng cực kỹ ước ao: “Anh nhìn kìa Victor, những vì sao vừa nhiều vừa sáng biết bao, trông có giống một viên kim cương cỡ lớn không? Tôi nghĩ trong kho báu chắc chắn có rất nhiều, rất nhiều kim cương, còn cả vàng, ngọc trai, ngọc lục bảo, ruby nữa, chi cần kiên nhẫn một chút nữa thôi là tìm được chồ giấu kho báu, tất cả chúng ta sẽ trở nên giàu có!”.

Victor đang muốn dùng những ngôn từ khắc nghiệt nhất để đập vỡ sự ảo tưởng của nàng, Hayreddin đã dựng một ngón tay lên làm khẩu hình suỵt.

“Được rồi, hôm nay mọi người đều mệt cả, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt đi. Tôi sẽ trực đêm đầu tiên, tiếp theo là Nick, Antony, Eney, người trực cuối cùng là Ali, phụ trách căn thời gian thích hợp gọi chúng ta dậy lên đường”. Trong danh sách lịch trực đêm của Hayreddin không nhắc đến tên anh chàng bác sĩ, cũng không thiên vị cô gái duy nhất trong đoàn, mọi người đều hiểu cả rồi ngay lập tức chấp nhận sự sắp xếp này.

Ánh tráng trong sáng mà lạnh lẽo, mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng, áo choàng trắng của đoàn lữ khách phát ra ánh huỳnh quang màu xanh nhạt như một con thuyền nhỏ cô đơn giữa biển cát không bờ bến.

Nửa đêm, có một người chui vào căn lều nhỏ của Hayreddin, len lén vén chiếc chăn chiên của thuyền trưởng lên, chui vào vòng tay ấm áp như than lửa của hắn. Hayreddin nữa tỉnh nửa mê ừm một tiếng, sờ vào thấy cả người nàng lạnh toát, bèn dùng chiếc áo to lớn ôm sát người cuốn thật chặt, giữ nàng trong lồng ngực ấm áp.

“Tôi sắp chết cóng rồi, xương cốt nhức mỏi quá..”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nick dựa sát vào cổ hắn, cắn vành tai hắn khẽ khàng hỏi” “Thuyền trưởng, kho báu nhất định tồn tại nhỉ?”.

Hayreddin vẫn nhắm mắt hôn lên tóc mai của nàng, mơ mơ màng màng đáp: “Có, tôi bảo đảm là sẽ có”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN