Hải Yêu
Q.2 - Chương 9: Tòa Hậu Cung Màu Trắng
Type: Hồng Anh
Istanbul, thủ đô của đế quốc Ottoman, đã từng có một cái tên khác là Constantinopolis, thủ đô cuối cùng của đế quốc Đông La Mã.
Năm tháng dần trôi đã chôn vùi biết bao cổ quốc danh thành dưới lớp bụi đất, chi cố thành phố kéo dài qua lục địa Á Âu này, trải qua ngàn năm lửa đạn nhưng vẫn đứng sừng sững trên mặt biển lấp lánh ánh hoàng hôn màu vàng kim. vẻ tráng lệ của La Mã cổ đại, vẻ trang trọng của Kitô pha trộn với sự ban ơn của Thánh Allah, đã tạo nên ngọn hải đăng của nền văn minh đứng sừng sững bất diệt trên vịnh Sừng Vàng(1) đến ngàn năm.
(1) Vịnh Sừng Vàng là một vịnh nhỏ của eo biển Bosphhorus phân chia thành phố Istanbul và hình thành bến cảng tự nhiên đă che chở cốc quốc gia cdHy Lạp, La Mã, Byzantine, Ottoman và các tàu thuyền trong hàng ngàn năm. Noi đây dã chứng kién nhièu sự cố lịch sử đầy bién động, v& khung cảnh dầy kịch tính của nô đã lầ chủ đề của nhiều tấc phảm nghệ thuật.
Hoàng hôn dần buông xuống, tiếng chuông của ngày Chủ nhật thứ tư ở thánh đường truyền đến từ phía xa xa, ánh sáng buổi tà dương nhuộm mặt nước biển gần vịnh Sừng Vàng thành màu vàng kim rực rỡ, thành phố này đẹp đến nao lòng, chi cần liếc nhìn “nàng” một cái, sẽ hiểu được tại sao người Thổ Nhĩ Kỳ lại ôm ấp nỗi niềm quyến luyến với một tuyệt thế mỹ nữ bằng cách gọi “nàng” bằng cái tên:
Istanbul, “mảnh đất rung động trái tim” vĩnh hằng.
Một con thuyền nhỏ trông rất bình thường từ từ trôi về I phía đất liền, mặt biển lay động, từng đợt từng đợt sóng vỡ màu vàng rực rỡ, bảy tám người đàn ông tay dắt ngựa đứng trên bờ, dường như đã đợi ở đó rất lâu rồi, con thuyền nhỏ vừa cập bờ, hai người đàn ông đứng đầu không chờ thêm được nữa vượt lên trước đón.
“Cái thằng nhãi nhà chú rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy hả? Không phải nói đã tìm thấy người ở Tunisia rồi à, sao còn bắt ông đây phải đợi lâu như vậy! Con bà nhà chú chứ, thiếu mấy ngày nữa là tròn bốn tháng rồi!” Người đàn ông tóc đỏ có râu không chịu được phun rà những lời thô tục, nhưng trong đó lại không giấu được nỗi hưng phấn khi nhìn thấy người anh em ruột thịt
“Anh cả”. Người đàn ông cao lớn trên con thuyền nhỏ giống hệt từ màu tóc cho đến tướng mạo bước xuống, đập tay chào hỏi với Ishak Râu Đỏ.
Hayreddin có thể kiêu ngạo trực tiếp dẫn một chiếc pháo hạm đến thả neo ở bất kỳ một thủ đô nào gần biển ở châu Âu, nhưng thế không có nghĩa là hắn sẽ làm những chuyện ngu xuẩn thề nguyện trung thành với mảnh đất ấy. Đội thuyền của Sư Tử Đỏ neo đậu tại một bến cảng trên biển Marmara(1) tương đối xa, còn bản thân hắn thì dẫn theo hai ba người chèo thuyền nhỏ lặng lẽ lên bờ.
Ngày mai, Suleiman Đại sẽ tổ chức nghi thức tiếp đãi khách khứa long trọng cho vị nguyên soái hải quân ở vịnh Sừng Vàng, đến lúc ấy, Hayreddin mới ngồi trên con thuyền Diêm Vương được trang trí bằng hoa tươi và satin, ra vẻ phong trần, giả vờ như vừa từ trên boong thuyền đặt chân xuống đất liền. Đây đều là những tiến trình thương lượng tốt nhất, vừa không làm mất thể diện của bậc quân vương, lại vừa không khiến bụng dạ ông ta nảy sinh những lo lắng khố giải thích.
Tuy được hội ngộ với anh em, nhưng mặt mày Hayreddin không hề cố vẻ vui mừng, hắn hàn huyên với Râu Đỏ một lúc, rồi lại xoay người quay trở lại bên thuyền, cúi người ôm một bóng người nhỏ bé mềm nhũn từ trong bụng thuyền ra. Mùa thu ở Istanbul vẫn cồn sót lại một chút nắng nóng, nhưng người này lại được quấn rất chặt, khuôn mặt cũng được che kín bằng một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu.
(1) Biển Marmara là một biển ở sâu trong đốt liền két nối biển Đen với biển Aegea là biển có diện tích nhỏ nhất, nó chia cắt phần thuộc châu Ả của Thổ Nhĩ Kỳ với phần thuộc châu Âu của nước này. Eo biển Bosporus nối nổ với biển Đen và Dardanéllia nối nó với biển Aegea. Eo biển Bosphorus cũng chia cắt thành phố Istanbul thành hai phần thuộc châu Ả và thuộc châu Biển này có diện tích khoảng 11350 km2, chiều dài tỏi da 280 km. chiều rộng tối đa 80 km với độ sâu lớn nhất đạt 1.370 m.
Ishak sửng sốt: “Anh nghe nổi Hải Yêu bị thương, thế nào, ngay cả đi đường bình thường cũng không thể à? Anh chàng thần y đeo kính của chú đâu rồi?”.
“Vừa mớl tách ra rồi, cậu ấy vội tới Học viện Y khoa ở đế đô để báo tin”. Hayreddin thản nhỉên đáp, nhìn dáng vẻ thì rõ ràng là không muốn đứng nói chuyện ở đây. “Gerald!” Hắn gọi một tiếng.
“Có tôi”. Sau lưng Râu Đỏ liền vang lên tiếng trả lời cứng nhắc dù cho sống gió cũng không mảy may nao núng. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước tách ra ngoài, trên người hắn mặc một chiếc áo choàng màu trắng kiểu Thổ Nhĩ Kỳ, dưới chiếc khăn quấn trên đầu là khuôn mặt quá đỗi bình thường với làn da nâu rám nắng.
Gerald Bayan, trợ thủ của Hayreddin, ngoài Hải Yêu ra, đây là nhân vật không thể thiếu được nhất trong đội thuyền của Sư Tử Đỏ.
Thời còn trẻ Gerald đã từng bị thương ở lưng, từ đó về sau không thể dùng được đao kiếm nữa. Trong một tổ chức cướp biển coi trọng việc dùng vũ lực, người không thể chiến đấu thường phải chịu sự khinh thường. Bayan tuy là người trung thành tận tâm, nhưng sức chiến đấu lại quá kém, tài chỉ huy đề ra mưu lược cũng chỉ dừng lại 0 mức chấp nhận được, người như vậy vốn dĩ không thể tiếp tục làm cướp biển được nữa, nhưng Hayreddin lại hiện ra một tài năng khác của hắn: Kiệm lời cẩn thận, kiên nhẫn ti mi.
Kể từ đó về sau, công việc của Gerald là xử lý tất cả những việc lặt vặt Hayreddin không màng đến, bảo đảm hậu cần, vấn đề chi thu hàng ngày, giữ gìn và sửa chữa tàu thuyền, thậm chí cả việc quản lý hậu cung. So với một Hải Yêu bén nhọn thiên hạ vô địch tựa một thanh bảo kiếm, một Gerald với tính cách lặng lẽ như vậy quả thực giống như một cục đá, hắn hầu như không bao giờ lên thuyền, nên cánh cướp biển tuy đều biết đến “Bayan quản lý hậu cần”, nhưng lại rất ít ngườỉ có thể nhớ được khuôn mặt nhạt nhẽo vô vị ấy.
Không đợi Hayreddin mở miệng nói đến lần thứ hai, Gerald đã vẫy vẫy tay, liền có hai tên đầy tớ khỏe mạnh khiêng một chiếc kiệu mềm nhỏ nhắn đi tới rồi đặt xuống. Ưu điểm của hắn chính là ở chỗ đó: Thầm lặng chuẩn bị vẹn toàn cho tất cả những chuyện cố khả năng xảy ra.
Hayreddin đặt người trong lòng vào trong chiếc kiệu mềm, một gốc chiếc mũ trùm đầu bị vén lên, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ốm yếu mệt mỏi. Đôi mắt Nick khẽ hé mở, cặp má đỏ ửng lên vì sốt bệnh, hơi thở gấp gáp đau đớn khổ sở lúc nặng lúc nhẹ. Hayreddin đỡ nàng ngồi xong, lập tức thả tấm rèm che trên kiệu xuống. Thân là vị đội trưởng đội xung phong từng được vạn người tôn kính ngưỡng mộ, nàng không hề muốn dáng vẻ tàn phế này của mình bị người quen nhìn thấy.
Vài người lên ngựa, bám theo chiếc kiệu đang chậm rãi đi phía trước.
“Vài ngày trước tinh thần vẫn còn rất tốt/ nhưng mấy ngày nay đến chiều là lại bắt đầu lên cơn sốt, không còn chút sức lực nào hết, tình trạng vết thương trên da cũng ngày càng trở lên tệ hơn”. Hayreddin nối với anh trai bằng vẻ mặt rất nghiêm trọng.
“Thường xuyên dùng nước và các loại thực phẩm đã tích trữ lâu trên thuyền, người bình thường cồn có thể cầm cự được vài tháng, nhưng với người đang bị thương thì không tốt lắm đâu”. Râu Đỏ tuy rằng không hiểu y thuật, nhưng lăn lộn trên biển đã lâu, những chứng bệnh hàng hải tương tự cũng biết được ít nhiều. Ishak duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai người em trai của mình, trấn an: “Không sao đâu! Người bệnh vốn dĩ không nên đi đường trường, xuống thuyền rồi, ăn những món ăn tươi ngon vài ngày là lại khỏe như rồng như hổ ngay thôi, chú còn không rõ những điều này sao”.
Hayreddin gật gật đầu, nhưng trong lòng lại hiểu rằng, dù là thức ăn tươi ngon cũng không thể thay đổi được tình trạng tê liệt hiện giờ của Nick. Bỗng nhiên Gerald cưỡi ngựa phi nước đại theo sát, lặng lẽ đì phía sau hai người. Hayreddin biết điều đó nghĩa là hắn có điều muốn nói, bèn gật đầu ra hiệu đồng ý với hắn.
Gerald thấp giọng nói: “Báo cáo trước với ngài một tiếng, số lượng người trong hậu cung lại tăng thêm rồi, hai mươi ba vị chủ nhân cộng thêm những nô lệ mới đưa đến, tổng cộng là gần một trăm năm mươi người”.
Người trong hậu cung của Hayreddin rất đơn giản, chỉ có hai người là Fatima và Lilith. Sau này hai người đó lần lượt kết hôn, quan chức phú thương khắp Thổ Nhĩ Kỳ đều coi đây là một cái cớ, nghĩ đủ trăm phương ngàn cách chọn lựa những cô gái xinh đẹp dễ thương mang đến tặng, ý đồ dựa vào đó để kết giao. Mỗi khi có kết quả chiến trận báo về, sultan cũng thường ban tặng cả người lẫn vật.
“Hai mươi ba cô gái? Sao nhiều thế!” Hayreddin cau mày nói: “Không phải đã dặn cậu có thể từ chối được thì cứ từ chối, cứ nói rằng tôi bận chinh chiến trường kỳ, không cần nhiều người hầu hạ như vậy!”.
“Lễ vật của những quan chức cấp thấp trở xuống đều được gửi trả lại, nhưng của sultan và các chư hầu thì thực sự không thể từ chối được. Hơn nữa không phải chỉ toàn phụ nữ…”. Trên khuôn mặt vẫn luôn cứng nhắc của Gerald xuất hiện một thoáng kỳ lạ hiếm thấy, hắn nhằn nhằn khóe miệng/ rồi nói nốt: “Trong số hai mươi ba người, có mười chín cô gái, và bốn cậu trai”.
Vừa dứt lời, khuôn mặt Hayreddin lập tức được bao phủ bởi một tầng mây âm u dày đặc, sắc mặt đen như đít nồi cháy.
Râu Đỏ đang cưỡi ngựa, quang minh chính đại nghe trộm chuyện nhà của em trai, nghe tới câu đó của Gerald, rốt cuộc không nhịn được bật cười chế giễu:
“Á ha ha ha! Reis, chú không biết danh tiếng của mình ở Istanbul rất xấu à! Ai bảo chú yêu chiều Hải Yêu như vậy, lại cứ mãi không muốn có con, lần này gặp báo ứng rồi nhé”?
Hayreddin nắm lấy chuôi đao, ngón tay khẽ động, dường như rất muốn chém một nhát khiến Râu Đỏ ngã luôn khỏi lưng ngựa. Cũng may hắn đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, trên đời có bao nhiêu việc xấu đều đã làm cả rồi, những lời bình luận đánh giá về danh tiếng, những câu chuyện đồn đại phỉ báng từ lâu đã không còn để tâm tới nữa.
“Mặc cho bọn họ đòn đại, em chẳng quan tâm”. Hayreddin hừ lạnh một tiếng, biểu cảm lại khôi phục như bình thường “Ishak, anh có muốn khi nào quay về, em đóng gói tất cả lại mang đến tặng anh không?”.
“Xin kiếu, vợ con trong nhà anh có cả đống, phiền phức thế là đã quá đủ rồi!”.
Tuy rằng hai anh em đều nương nhờ đế quốc Ottoman, nhưng lại không sống cùng nhau. Để thể hiện sự coi trọng, Suleiman đã đặc biệt cải tạo xây dựng lại một hành cung ở ngoại ô Istanbul tặng cho Hayreddin làm dinh thự để ở. Đi đến lối rẽ, Ishak thúc ngựa từ biệt, trên mặt mang theo biểu cảm chờ xem kịch hay đi mất.
Gerald im lặng không lên tiếng đi phía sau Hayreddin, nhìn dáng vẻ hình như vẫn còn lời chưa nói hết.
“Còn chuyện gì nữa?”.
“Lúc ở Florence, ngài đã tiêu hết năm vạn tám ngàn đồng vàng florin chi trong chốc lát”.
“Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy số hóa đơn đó rồi”. Hayreddin nói với vẻ không chút để tâm.
Mí mắt Gerald giật giật mấy cái, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi. Kể từ khi Sư Tử Đỏ nương nhờ Thổ Nhĩ Kỳ, chiến tranh với hải quân Tây Ban Nha xảy ra liên miên, đương nhiên việc làm ăn cướp bóc sẽ giảm đi. Tuy Ottoman đại đế không phải là người keo kiệt về vấn đề kinh phí quân sự, nhưng để duy trì một lực lượng hải quân lớn như vậy, dù có bao nhiêu tiền cũng đều cảm thấy không đủ. Lại thêm những khoản chi ngày một cao trong hậu cung và thói quen tiêu tiền như nước của Hayreddin, thân làm quản gia như Gerald có chút lo được lo mất. Cuối cùng, hắn cũng vẫn nói ra suy nghĩ của mình:
“Thuyền trưởng, tạm thời có thể tiết kiệm một chút được không? Đợi lương thực mùa thu năm nay ở Bắc Phi thu hoạch xong, tôi mới quay vòng được tiền”.
“Đừng lo, tôi tiêu tiền vào chỗ nào, sẽ đòi lại gấp đôi từ chỗ ấy nhanh thôi”.Ánh hoàng hôn màu vàng kim dần dần tiêu tan, màn đêm dâng lên, phủ bóng đen xuống khuôn mặt của vị thủ lĩnh cướp biển.
Cả đoàn người chầm chậm đi xuyên qua bán đảo, khi những tia sáng đầu tiên từ những vì sao trên cao rải xuống mặt đất, tòa cung điện màu trắng nằm bên bờ biển mới hiện ra trước mắt mọi người.
Dinh thự của nguyên soái hải quân là hành cung được Suleiman cải tạo và xây dựng rồi ban tặng, tòa lâu đài không thuộc kiểu khép kín, mà do rất nhiều những quần thể kiến trúc sân viện hợp thành. Những mái vòm tháp nhọn theo phong cách Trung Đông đứng cao chót vót bên trong bức tường đá trắng, sân viện tuy đan xen chằng chịt nhưng lại được xây dựng hoa lệ nằm trên những ngọn đồi/ nhìn từ xa thì hùng vĩ, ngắm ở gần thì tình tế, giống như chiếc chụp tóc được khả từ vô số những viên trân châu.
Cánh cửa lớn bằng đòng được khắc hoa văn đột nhiên bật mở, một nhóm nô bộc đầu quấn khăn xếp chen lấn ào ra như ong vỡ tổ, nghênh đón chủ nhân thực sự của tòa lâu đài, giống như một thế giới xa hoa lãng phí miêu tả trong những cuốn sách tranh được mở ra từ đây.
Ánh sáng xuyên qua những bức tranh được chạm trở trên chiếc cổng vòm, rải xuống dãy hàng lang quanh co gấp khúc rất nhiều những hình vẽ phức tạp đầy màu sắc, khiến người ta có ảo giác tầng tầng lớp lớp, không bao giờ có điểm kết thút. Đi qua một loạt những cánh cổng vòm hình móng ngựa, ánh trăng phản chiếu lên đài phun nước trong suốt, bên dưới bóng râm của những cây cọ mềm mại tuyệt đẹp ẩn giấu những loại kỳ hoa dị thảo, mỗi một khu vườn đều mang theo phong cách nghệ thuật vô cùng độc đáo cùng sự tỉnh tế tỉ mi, đẹp đến say lòng người.
Xuyên qua ba lượt cửa cong hình trăng lưỡi liềm có mái, tiền sảnh đường hoàng tráng lệ, sẽ tới khu vườn Thanh Lộ nằm lưng chừng trên sườn núi, những giai nhân mỹ lệ chọn hậu cung của Vua cướp biển đã chờ ở đây rất lâu rồi.
Dựa theo tiêu chuẩn của hậu cung sultan, chi có hoạn quan mới có thể bước chân tiếp vào cánh cửa này, nhưng dinh thự của cướp biển đương nhiên không có nhiều quy tắc đến như vậy. Hayreddin vốn dĩ muốn bảo ngườỉ trực tiếp khiêng cỗ kiệu mềm đến sân vườn của hắn, nhưng nhìn dáng vẻ hùng dũng lao lên của đám người bên trong, liền thay đổi ý kiến, vén rèm lên bế Nick ra, sải bước tiến vào trong.
Gần hai mươi giai nhân tuyệt sắc phục sức theo kiểu truyền thống Trung Đông chia ra đứng ở hai bên đường, đứng cuối cùng là bốn cậu nhóc trẻ tuổi, nhất loạt cúi đầu quỳ gối hành lễ với Hayreddin. Cố rất nhiều lời đồn đại về Hayreddin, không ai chắc chắn được rốt cuộc hắn thích kiểu nào, nên chỉ còn cách tặng mỗi loại mỗi vài người. Nam có nữ có, có kiểu trưởng thành diễm lệ, cũng có kiểu thanh thuần hoạt bát, lại thêm cả kẻ hầu người hạ đi theo, một đám người đông đúc tập trung bên trong khoảng sân tối đen, nhìn từ trên xuống, chỉ thấy mái tóc dài đen dày và thấp thoáng làn da màu nâu đồng rất đẹp của người Trung Đông, cùng áo choàng dài chấm đất được thêu vô cùng khéo léo. Các cô gái này nghiêm khắc tuân thủ những yêu cầu thời bấy giờ, khỉ ở bên ngoài phải mang theo khăn che mặt, lúc hành lễ không được chủ nhân cho phép thì không được ngẩng đầu lên.
Nhưng những cô gái thông minh đều sẽ tìm được cách đối phó, ví dụ như chọn loại khăn mỏng như cánh ve, che lên rồi cũng vẫn có thể nhìn tháy hình hoa uyên ương vẽ trên mặt; có người lại dùng nước ép hoa phượng tiên(*) vẽ hoa văn lên trên móng và mu bàn tay, hoặc dùng dầu ô liu dưỡng cho mái tốc thêm đen mượt ống ả, rồi cài trang sức châu báu, như vậy thì cho dù chi nhìn tư thái hành lễ thôi cũng có thể khoe hết ưu thế của bản thân.
(*) Hoa phượng tiên còn gọi là hoa móng tay, hay bóng nước, nghiền nát cánh hoa hoặc lá rồi bọc vào đâu móng tay, thì sẽ có bộ móng màu dỏ tươi rất đẹp.
Sự khổ công của những người đẹp rất đáng để khen ngợi, chỉ đáng tiếc bình thường các nàng quá khố chiều, quản gia Gerald “có hơi không cẩn thận” giấu đi một thông tin quan trọng: Thuyền trưởng ghét nhất mùi hương nồng nhân tạo.
Những phi tần trong hậu cung sultan thường dùng các loại nhựa thơm như trầm hương, xạ hương, long diên hương cố ý nghĩa hấp dẫn nhục dục rất rõ ràng; đàn hương và thuốc bôi vượt qua Ấn Độ Dương xâm nhập vào bằng con đường mậu dịch, gợi lên cho người ta ấn tượng thần bí; có những người không quản ngại đường xá xa xôi nhờ người mang loại nước hoa từ Pháp về, dùng sự mới lạ để giành chiến thắng. Nhưng màn tranh sắc đua hương vượt qua lục địa Á Âu vạn dặm táp thẳng vào mặt thế này, lại trở thành cú đòn giáng vô cùng nặng nề đối với khứu giác nhạy bén của người nào đó.
Hayreddin nín thở, quay đầu hung hăng trừng mắt lườm Gerald một cái, người đằng sau không chút cảm xúc chắp tay sau lưng, như thể tất cả những sự cố bất ngờ này hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
“Cũng đã muộn ròi, mọi người quay về cả đi”. Hayreddin thực sự không muốn nấn ná lâu hơn ở nơi ngạt thở này nữa, bèn miễn cưỡng mở miệng nói một câu, sau đó không thèm ngoảnh lại nhanh chóng rời khỏi vườn Thanh Lộ.
Những cô gái xinh đẹp vẫn trông chờ lần đầu tiên lộ diện có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp, thậm chí có thể được chủ nhân chọn luôn để thị tẩm, ai ngờ Hayreddin còn chẳng buồn liếc mắt nhìn đến những phấn son trang đỉểm các nàng mất công chăm chút, đã xoay người đi thẳng. Mấy cậu nhóc thiếu niên cũng chẳng có được chút ưu ái đặc biệt nào, đưa mắt nhìn nhau, buông tiếng thở dài mất mát. Chỉ loáng thoáng nghe thấy quản gia Gerald nói vớỉ Hayreddin:
“Thuyền trưởng, khu vườn Dừa xây mới bên mé phía Tây đã được sửa chữa cẩn thận rồi, có nước sinh hoạt, cũng rất mát mẻ. Để đội trưởng… cô ấy ở đổ có được không?”.
“Không cần, sau này cô ấy sẽ ở cùng vớỉ tôi”.
“Vậy ngày mai tôi sẽ đưa đồ đạc đến bên đó…”.
Suốt một khoảng thời gian, trong lòng mọi người ở hậu cung đều cảm thấy chua ngọt đắng cay, ngưỡng mộ ghen tị uất hận đan xen vào nhau, bốc cháy hừng hực. Một người độc chiếm cả một khu vườn vốn dĩ đã đủ xa xỉ rồi, thế mà cô nàng mới đến này lại có cả tư cách ở luôn trong tẩm điện của chủ nhân!
“Là ai vậy nhi? Lẽ nào thật sự là Hải Yêu trong truyền thuyết?”.
“Hải Yêu không phải là một thiếu niên tuyệt sắc sao, nhưng bọn họ lại gọi là “cô ấy” mà! Hơn thế chủ nhân còn ôm đi vào nữa…”.
“Á á, mặc kệ là nam hay nữ, tôi rất muốn nhìn thử xem “cô ấy” trông ra sao! Mặc váy áo kiểu nào? Đeo những loại trang sức gì?”.
Một cô gái tuổi còn nhỏ cắn môi giậm chân oán giận, khổ sở tìm tòi suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể thăm dò được kết quả cuối cùng. Lòng hiếu kỳ của tất cả những người đẹp như muốn bùng nổ, nhưng lại không một ai dám trực tiếp đến vuốt râu hổ. Chỉ có một cậu thiếu niên đầy tớ đầu quấn khàn lặng lẽ đứng dưới bóng cây trong hành lang, không nói lời nào nhìn theo hướng Hayreddin biến mất.
Tẩm điện “vườn Bách” của Hayreddin nằm trên một vách đá thấp nơi có phong cảnh đẹp nhất bên bờ biển, bóng rậm um tùm rậm rạp của ba cây bách đen đã che đi ánh mặt trời gay gắt, vừa thoáng gió lại mát mẻ. Phần ban công cực lớn nhô ra hướng về phía mặt biển, lúc chạng vạng có thể nhìn thấy cảnh biển tráng lệ của vịnh Sừng Vàng nổi tiếng khắp thế giới. Một bên ban công là vườn hoa hình bậc thang đi xuống, đi đến cuối là có thể dẫm chân lên mặt nước biển xanh thẳm trong veo. Vách đá thấp nhô ra trên sườn núi khiến toàn bộ khu vườn tựa như vườn treo Babylon.
Hayreddin thả Nick đang lên cơn sốt cao xuống chiếc giường mềm rộng rãi của hắn, khẽ khàng như thể đặt mội món đồ sứ vỡ được chắp vá lại vớỉ nhau.
“Được rồi bảo bối, chúng ta về tới nhà rồi”.
Nick cố gắng mở mắt ra, không biết là ảo giác do sốt cao gây ra hay là vì nguyên nhân nào khác, nàng chỉ cảm thấy khắp tầm mắt đều ngập tràn những tia sáng nhẹ nhàng. Những tâm vải rèm trên cột trụ đá cẩm thạch nhảy múa theo gió, ánh sao xuyên qua những tấm kính thủy tình sặc sỡ trên trần nhả hình mái vòm chiếu vào bên trong căn phòng, tạo lên những chùm sáng đủ loại màu sắc, những chùm sáng ấy chiếu lên dãy hàng rào bằng gỗ chạm lộng hoa văn dùng để ngăn cách không gian, giống như những vết đốm tuyệt đẹp hình thành ở bề mặt nguyên thạch bảo thạch trên tấm thảm Ba Tư dày dặn.
Cả đời Nick chưa bao giờ được nhìn thấy cung điện nào xa hoa tráng lệ như thế, cố cảm giác như mình đang mơ.
“Về tới nhà..”. Nhìn thấy cảnh tượng xa hoa này, lòng nàng rúng động, ánh mắt lưu chuyển, thì thầm khe khẽ.
“Nhà” là một từ vô cùng xa lạ, trừ người đàn ông bên cạnh này ra, hết thảy những thứ khác đều xa lạ đến vậy. Nhưng thật ra, ngoài ngôi nhà nhỏ thời thơ ấu đã bị tự tay mình phóng hỏa phá hủy ra, nàng cũng đâu có nơỉ quen thuộc đặc biệt nào để quay về.
“Sau này… tôi sẽ sống ở đây sao?”.
“Đúng vậy, bên ngoài có ban công, có thể nhìn thấy thuyền và biển, tôi đoán rằng em sẽ thích”.
Hayreddin nhìn biểu cảm của nàng như đang chìm trong một thế giới huyền ảo, lòng cảm khái: Một đứa trẻ chảy trong người dòng máu của hai bậc đế vương Habsburg, vốn dĩ có cơ hội độc chiếm tòa cung điện theo lối kiến trúc Gothic vô cùng hoành tráng ở thủ đô Toledocủa Tây Ban Nha, nhưng sai lầm của vận mênh đã khiến nàng phải giãy giụa vùng vẫy dưới tận cùng tối tăm nhất; trải qua những tháng ngày lưu lạc khổ sở rất lâu, rất rất lâu, cuối cùng nàng đã cố được một nơi để yên giấc không chút mộng mị trên mảnh đất Thổ Nhĩ Kỳ này.
“Thuyền và biển…”. Nick vô thức lẩm bẩm nhắc lại những từ của Hayreddm. Mới chỉ qua có mười mấy ngày, vậy mà hai má của nàng gầy đến nỗi hóp cả vào, xương hai bên gò má cũng đã lộ hẳn ra, hoàn toàn trái ngược với bức chân dun ở Florence.
“Đúng vậy, thuyền và biển”.
Hayreddin dịu dàng vuốt ve phần tóc mai của nàng, rót một ly nước mát từ chiếc bình bạc cổ dài đặt bên giường, nâng đầu nàng lên bón cho nàng uống.
“Có thích ăn gì không? Victor nối ngoài những thứ nhiều dầu mỡ ra, buổi tối tốt nhất em nên ăn chút gì đó, như vậy có thể nhanh chóng trị được chứng bệnh suy nhược do đi đường biển dài ngày”.
“Ừm…”. Đầu óc Nick choáng váng đáp, uống một chút canh cá, ăn vài quả nho không biết là thuộc giống gì trên tay Hayreddin, sau đố mê man.
Trong mơ, nàng là một con chim không cố chân, chao liệng đôi cánh tự do trên mặt biển, nhìn xuống một loạt những đội thuyền đang căng buồm mãi cho đến khi chúng biến mất ở đường chân trời. Nhưng giống như Icarus(1) trong thần thoại
() Icarus trong thần thoại Hy Lạp đã cố dịp dược bay lên trời cao bằng đôi cánh lông chim dán bằng sáp ong do cha chàng, nhà thông thái Daedalus thiết kể. Nhưng Icarus lại quên mất lờỉ cha dặn: Chàng muốn bay cao hơn cả mặt trời. Tuy nhiên, khi càng đến gần mặt trời thì sức nóng càng mánh liệt hơn và đã nung chảy đôi cánh khiến chàng rơi xuống và chết chìm dưới đáy biển.
Hy Lạp, nàng bay quá cao, quá xa, lại không có chân để có thể dừng lại nghỉ ngơi, nên cuối cùng đã rơi xuống biển rồi chết chìm.
Thuyền và biển, đối với nàng, có lẽ vĩnh viễn là niềm hy vọng xa vời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!