Hầm Táo Ký - Chương 12: Sợ hãi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Hầm Táo Ký


Chương 12: Sợ hãi


Lời này nghe thật thoải mái.

Đôi lông mày của Trọng Vũ giãn ra, tâm tình vui sướng không ít, bàn tay to vỗ về tiểu đồ nhi ở trong ngực, bộ dáng thích chí vô cùng. Đường Táo an tĩnh ôm sư phụ nhà mình, trong lòng kiên định cực kỳ.

Trước kia khi ở Phượng Ngự Sơn, nàng chỉ có Đào Đào, hiện tại, nàng chẳng những có bằng hữu, còn có sư phụ.

“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đang bùng cháy, có chút khó chịu.” Trên người sư phụ lạnh hơn nàng một ít, nàng liền không nhịn được dịch tới gần thêm một chút.

Trọng Vũ một tay xoa lưng nàng, trấn an nói: “Không sợ, chẳng qua là vi sư độ một ngàn năm tu vi cho ngươi, hiện giờ đang dung hợp.”

Một ngàn năm?!

Đường Táo kinh ngạc tột cùng, ngửa đầu lên nói: “Sư phụ vì sao lại độ thêm tu vi cho đồ nhi?” Hơn một ngàn năm, cũng quá nhiều rồi.

Nghĩ đến bộ dáng say khướt vừa rồi của tiểu đồ nhi, chắc những chuyện đó cũng đã sớm quên mất không còn một mảnh, Trọng Vũ cũng không muốn nhắc lại, chỉ nói một câu: “Bắt đầu từ ngày mai, vi sư sẽ dạy ngươi pháp thuật, tăng thêm tu vi, học tập nhiều mới có thể làm nhiều việc lớn được.”

Hóa ra là như vậy….

Đường Táo bừng tỉnh, lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ đầu vẫn còn cảm giác đau, liền ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực sư phụ mình, nhàn nhạt “Ân” một tiếng.

Từ đó về sau, sư phụ liền bắt đầu dạy nàng pháp thuật, đừng nhìn sư phụ ngày thường lười biếng, thời điểm dạy pháp thuật cho nàng lại cực kỳ nghiêm khắc.

Đường Táo tuy rằng ngốc nghếch, nhưng học hành nghiêm túc, nửa tháng trở lại đây, một ít pháp thuật đơn giản nàng đã đều tinh thông, không bao giờ sợ ngã từ trên không trung rơi xuống nữa.

Đại khái là do một ngàn năm tu vi sư phụ độ cho nàng, nàng học chút pháp thuật đơn giản này cũng không cảm thấy quá khó.

Sư phụ ngày ngày vất vả chỉ dạy nàng như vậy, tâm tình Đường Táo cảm kích không thôi. Ngày hôm nay dạy sớm một chút, chuẩn bị cho sư phụ một bữa cơm trưa phong phú ngon miệng. Đường Táo đi đến Linh Thủy Cư, không phải đi gặp Phù Yến, mà là đi bắt cá.

Sư phụ thích ăn cá chua ngọt, nhiều ngày qua nàng đã quên không làm cho sư phụ ăn rồi.

Đường Táo cố ý chọn lúc trời còn sáng sớm  mà đi, chính là để tránh mặt Phù Yến sư thúc. Tuy rằng nàng rất thích Phù Yến sư thúc, nhưng sư phụ lại không thích mình và Phù Yến sư thúc ở chung cùng một chỗ, mỗi lần nàng nhắc đến Phù Yến sư thúc là sắc mặt ôn hòa của sư phụ lập tức âm trầm hẳn lên.

Phù Yến sư thúc là sư đệ của sư phụ, không nghĩ tới rằng sư phụ lại ghét bỏ hắn. Đường Táo thân là đồ nhi, tất nhiên không thể hỏi nhiều, chỉ đành phải tận lực giảm bớt tiếp xúc với Phù Yến sư thúc, tránh chọc sư phụ tức giận.

…. Rốt cuộc, vẫn là sư phụ quan trọng nhất.

Đường Táo nhìn sóng nước trên mặt hồ sóng sánh lấp lánh, nhớ tới sư phụ dạy nàng pháp thuật cũng đã nhiều ngày, liền cong môi cười, đọc một bài chú, ngón trỏ hướng tới con cá trong nước mà câu, một đạo bạch quang liền lập tức chui vào trong hồ, rồi ngay sau đó một con cá chép liền nhảy ra khỏi mặt nước. Đường Táo thấy con cá chép này vẫn đang vùng vẫy trên mặt đất, lập tức xoay người bắt lại, bước chân vừa mới dịch chuyển, liền nghe thấy phía sau “Đông” một tiếng, như có một đồ vật gì rơi trên mặt đất vậy.

Đường Táo nhíu mày, khẽ kêu một tiếng, quay đầu lại xem, lại thấy một con rùa đen như mực đang ngã chổng vó, tứ chi không ngừng giãy giụa, ánh mắt Đường Táo dừng lại một chút, cảm thấy có chút quen mắt.

“Táo yêu chết tiệt, cư nhiên dám ám sát ta!”

Nha! Là Đường Cao.

Đường Táo bừng tỉnh, thân mình ngồi xổm xuống nhìn rùa đen đang tội nghiệp giãy giụa, liền cười cười nói: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?” Tiểu rùa đen này thật là nghịch ngợm, cư nhiên chạy loạn, sư phụ lo lắng thì phải làm sao bây giờ.

Đường Cao trong lòng ủy khuất: Nó nào có đi đâu chứ, căn bản là chủ nhân không quan tâm nó, trực tiếp đem nó bỏ lại ở rừng đào kia, làm nó uổng phí một sức lực lớn bò về, vừa trở về liền bị Tiểu Táo yêu này ám sát.

Đường Táo thấy rùa đen ủy khuất “Ô ô ô” khóc nấc lên, liền lập tức nhấc nó lên, đưa tay ra xoa xoa mai rùa của nó, ôn nhu nói: “Trở lại là tốt rồi, chờ lát nữa ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

Đường Cao được chủ nhân nhà mình nuôi dưỡng đã quen, nuông chiều từ bé, hiện giờ đang đói đến mức sắp ngất đi rồi, vừa nghe Đường Táo nói vậy, liền kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó thong thả hoạt động thân mình, hướng tới Thừa Hoa Điện của chủ nhân bò tới.

Đường Táo đứng dậy, nhìn rùa đen chậm rì rì bò về hướng Thừa Hoa Điện, không khỏi cong cong môi. Nàng quay đầu lại nhìn, con cá chép mới vừa rồi còn ở trên mặt đất giờ đã không thấy đâu nữa, chắc là vừa rồi thừa dịp nàng nói chuyện với Đường Cao liền nhảy vào trong hồ, Đường Táo không có biện pháp, chỉ có thể thi triển lại pháp thuật một lần nữa.

Môi đỏ khẽ mở, Đường Táo vừa định niệm khẩu quyết, liền thấy giữa hồ có một lực lượng mạnh mẽ, đem rước rẽ thành hai đường, ngay sau đó, một con lại thêm một con cá chép lần lượt nối đuôi nhau mà lên. Cá chép bị một đạo ánh sáng màu xanh nhạt vây quanh, sau đó dừng ở bên chân Đường Táo.

Mấy con cá chép này so với con vừa nãy nàng bắt được còn to hơn, ngoan ngoãn nằm trên đất, miệng lúc đóng lúc mở, gian nan thở phì phò.

Đường Táo giương mắt, lại thấy Phù Yến từ đáy hồ vọt lên, vạt áo nhẹ bay, nhìn như thần tiên.

Phù Yến mặt mang ý cười, trên mặt lúc nào cũng duy trì sự ôn hòa, nói: “Ta còn tưởng rằng mới sáng sớm mà Tiểu Táo đã mang đồ ăn sáng tới cho sư thúc, hóa ra là tới bắt cá.”

Đường Táo có chút xấu hổ, khom lưng đem cá chép bắt vào giỏ trúc, hướng về phía Phù Yến nói: “Cảm ơn Phù Yến sư thúc, ta….ta đi trước đây.”

Quay người lại, Đường Táo liền đụng phải một bức tường bằng thịt đang đứng chắc trước mặt nàng, Phù Yến cao hơn nhiều so với nàng, chóp mũi của nàng đụng vào lồng ngực của hắn, đau đớn vô cùng, nhất thời hai tròng mắt che đậy sương mù, nhìn qua tội nghiệp vô cùng, tay nhỏ xoa xoa chóp mũi, ngữ khí có chút oán trách nói: “Phù Yến sư thúc…”

Phù Yến lại cười, hắn thoáng khom lưng, vừa đúng tầm mắt của nàng, hướng ánh mắt về phía nàng chớp chớp, nói: “Trốn tránh ta như vậy làm cái gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi mà?”

Nghe thế, Đường Táo chột dạ cúi đầu.

“Được, ta không trách cứ ngươi.” Nhìn bộ dáng nàng tủi thân tội nghiệp, Phù Yến cũng không muốn trêu chọc nàng, “Sư việc lần trước là ta sai,  là ta không đúng, lần sau nhất định sẽ không cho ngươi muốn rượu nữa, đừng tức giận với sư thúc.”

Đường Táo vội vàng lắc đầu, tuy rằng say, nàng cũng không oán trách gì Phù Yến sư thúc, chẳng qua…

“…..Sư huynh không cho ngươi gặp ta sao?”

Đường Táo đứng im,  một chút phản ứng cũng không có.

Phù Yến biết mình đã đoán đúng rồi, nhất thời có chút dở khóc dở cười, đưa tay lên xoa đầu nàng, nhưng trong đầu bỗng dưng hiện lên khuôn mặt âm trầm đáng sợ của sư huynh nhà mình, liền lập tức cứng đờ, sau đó mỉm cười thu tay về.

—– Được, về sau hắn sẽ không dám đụng vào đồ nhi bảo bối của sư huynh nữa.

“Một khi đã như vậy, sư thúc ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa. Mau trở về đi thôi, nếu không nhìn thấy ngươi, lấy tính tình kia của sư huynh, chỉ sợ là lại tức giận.”

Sư thúc chẳng những không trách cứ nàng, lại còn che chở cho nàng nữa, Đường Táo cảm thấy trong lòng ấm áp, nghĩ nghĩ, liền ngẩng đầu nói: “Phù Yến sư thúc, người thích ăn cá chua ngọt không? Nếu thích, lát nữa ta sẽ mang cho người một mâm.” Cá này là do sư thúc bắt, nói như thế nào cũng nên phân cho hắn một nửa.

Phù Yến ra vẻ kinh hỉ, ngữ khí vui mừng nói: “Tất nhiên không thể tốt hơn.”

Đường Táo nhìn Phù Yến đi vào Linh Thủy Cư, nhất thời tâm tính tốt lên không ít, mấy ngày hôm nay nàng vẫn luôn trốn tránh Phù Yến sư thúc, sợ chọc sư phụ tức giận, chỉ là hiện giờ nàng suy nghĩ cẩn thận một phen, Phù Yến sư thúc đối xử với nàng tốt như vậy, nàng làm sao có thể chỉ vì không để cho sư phụ tức giận mà trốn tránh hắn được.

—– Nàng sẽ nói trước cho sư phụ nghe.

Đường Táo mang theo giỏ trúc, tính toán đi vào trong viện hái một ít hoa cỏ.

Nàng thấy hoa cỏ đầy viện, xem đến hoa cả mắt, chợt thấy một trận gió mạnh quái dị thổi qua, Đường Táo cảnh giác quay người lại, lại bị một đôi tay rắn chắc kiềm chế ở trong ngực.

Đường Táo cả kinh, khuôn mặt nho nhắn trắng bệch, cúi đầu nhìn cánh tay đối phương, nói với người ở đằng sau: “Ngươi buông ta ra.”

“A, yêu vật.” Phía sau truyền đến một thanh âm trào phúng, là thanh âm của nam tử.

Nàng đúng là yêu vật, nhưng…. Đường Táo ra sức giãy dụa vài cái, thử dùng pháp thuật để chạy thoát, nhưng người phía sau lợi hại hơn nàng rất nhiều. Bị ăn khống chế càng lúc càng khẩn trương, cổ Đường Táo vô cùng đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắc đau đến bỏ bừng, “Ngô… Ngươi buông tay.”

Nam tử vừa muốn nói gì, lại thấy đằng trước truyền đến một thanh âm.

Đường Táo nghe thấy liền ngẩng đầu lên, thấy sư phụ nhà mình một thân áo bào trắng đứng cách đó không xa, phía sau hắn, là một dải hoa hải đường màu trắng rực rỡ.

“Sư phụ.” Đường Táo gọi một tiếng.

Nam tử phía sau không biết vì sao, thân mình một trận khẽ run, lúc sau mới mở miệng nói: “Ma, ma…” Lời còn chưa nói xong, liền thấy Trọng Vũ phất phất tay, một đạo ánh sáng tốc độ cực nhanh đánh tới hắn.

Tốc độ bạch quang quá nhanh, nam tử phía sau phát ra một tiếng trầm đục, đôi tay kẹp chặt nàng rốt cuộc cũng buông ra. Đường Táo nghiêng đầu, giờ phút này có thể nhìn thấy bộ dáng rõ ràng của nam tử đó.

Đây là một nam tử tuấn lãng, hiện giờ bị trúng một chưởng, sắc mặt trắng bệch, trên trán ẩn ẩn hiện hiện một đạo ánh sáng.

Nàng nghe Đào Đào nói qua, khi tiên nhân được phong tiên, trên trán đều có một tiên ấn, chẳng qua ngày thường nhìn qua không khác mấy so với người bình thường.

Hắn cũng là tiên quân?

Đến gần một chút, nàng có thấy rõ trên người nam tử này xuất hiện biến hóa, đang là khuôn mặt tuấn lãng, bắt đầu xuất hiện đừng đạo vết rách, khóe mắt hắn như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Đường Táo, một đôi con ngươi đỏ đậm, làm như tùy thời có thể xuất huyết. Đường Táo sợ hãi, không dám di chuyển bước chân, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ.

Rốt cuộc, toàn thân nam tử chậm rãi trở nên trong suốt, rồi sau đó “Oanh” một tiếng, thoáng chốc từng mảnh ánh sáng nhỏ lấp lánh bay trên không trung, sau đó từng mảnh rơi xuống đất.

Chết… Đã chết?

Trọng Vũ nhìn tiểu đồ nhi ngây ngốc đứng đấy, mày kiếm hơi nhăn lại, nói: “Tiểu Táo, lại đây.”

Nghe được thanh âm của sư phụ, Đường Táo giương mắt, nàng lẳng lặng nhìn sư phụ, khuôn mặt tuấn tú vô song không có một chút biểu cảm nào, phảng phất như mọi việc vừa rồi sát phạt quả quyết không phải là hắn vậy. Sư phụ kêu nàng qua đó, chân nàng giống như mọc mầm rễ tại đây, không thể động đậy.

Sư phụ đi vài bước tới chỗ nàng, nhìn nàng, vươn tay.

Nhìn sư phụ vươn tay ra, trắng nõn cân xứng, xinh đẹp cực kỳ. Nàng càng biết, đôi tay này có bao nhiêu phần kiên định.

Chỉ là…. Không biết vì sao, Đường Táo không tự chủ được lùi về sau một bước.

Trọng Vũ ánh mắt ngẩn ra, rốt cuộc thấy rõ được trong mắt tiểu đồ nhi cất chứa sự sợ hãi, hắn cười  như không cười, chậm rãi nói: “Ngươi sợ hãi?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN