Hầm Táo Ký - Chương 22: Tức giận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Hầm Táo Ký


Chương 22: Tức giận


“Không phải ngươi vẫn luôn muốn thành tiên sao? Chỉ cần cùng ta đi Thường Vũ Sơn, lấy tư chất của ngươi mà nói, tu luyện thành tiên là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nếu đi theo tên sư phụ kia của ngươi, cả đời ngươi… đều không thể tu luyện thành tiên được.” Tiểu Táo tử này đã cứu hắn, trong lòng hắn nhớ kỹ. Tâm tư nàng đơn thuần, nhưng không nghĩ được là lại ngốc ở trong Ma cung kia.

Đường Táo thành công đào ra một vò đào hoa nhưỡng, duỗi tay đem cái bình dính đầy bùn đất đi  rửa sạch sẽ, bùn đất dính vào tay,  lại làm đôi bàn tay của nàng tôn lên vẻ trắng nõn yêu kiều, rồi sau đó mới lẳng lặng nói: “Lúc trước khi chưa gặp được sư phụ, tâm nguyện lớn nhất của ta là tu luyện thành tiên, khi gặp được sư phụ rồi, tâm nguyện lớn nhất của ta…. Là có thể làm cho sư phụ vui vẻ.

“Cho nên Mộ Hành…. Ngươi đừng nói nữa.”

Sư phụ đối xử với nàng tốt như vậy, nàng làm sao có thể rời bỏ sư phụ được?

Mày đẹp của Mộ Hành nhăn lại, đấm một phát vào thân cây đào bên cạnh, thân cây rung lắc dữ dội, cánh hoa đào hồng nhạt đua nhau rơi xuống, có mấy cánh dừng ở trên vai hắn, lại bị hắn ghét bỏ phủi đi, nhìn Đường Táo bên cạnh, hận rèn sắt không thành thép nói: “Cũng không biết bị rót vào đầu loại nước ma chú gì nữa!”

Đường Táo nhìn bình rượu trong tay, mỉm cười.

Sư phụ căn bản không rót vào đầu loại nước nào cả, vẫn luôn là nàng hầm canh cho sư phụ uống mà.

Thấy Đường Táo vô tình rời đi chủ đề này, Mộ Hành cũng không còn biện pháp nào cả, nghĩ nghĩ, từ trong ngực lấy ra một đôi hoa tai bằng ngọc, khom lưng đưa tới trước mặt Đường Táo,đôi mắt Đường Táo chớp chớp nghi hoặc nhìn mình, tức khắc Mộ Hành không còn kiên nhẫn nữa, hung dữ nói: “Cho ngươi thì ngươi cầm đi.”

“Chỉ là…” Đường Táo cắn cắn môi, “Sư phụ nói rồi, không được tùy tiện cầm đồ  của người khác.”  Nếu để sư phụ biết, sư phụ sẽ tức giận.

Tuy có giáo dưỡng tốt từ bé, nhưng Mộ Hành cũng không nhịn được phải mắng người, tức giận đến mức dậm chân thật mạnh, “Sư phụ sư phụ sư phụ! Trong mắt ngươi cũng chỉ có sư phụ ngươi thôi sao!”

Đường Táo nghe thế, thành thật gật đầu.

Mộ Hành: “……..”

“Hơn nữa hoa tai ngọc trai này thoạt nhìn trân quý như vậy, ta càng không thể nhận.”

Mộ Hành biết nàng đang tìm một cái cớ, gắt gao nắm lấy tay nàng, hít vào một hơi thật sâu để nhịn xuống tức giận, đem hoa tai nhét vào lòng bàn tay Đường Táo, nói: “Nếu về sau ngươi thay đổi chủ ý, có thể cầm cái hoa tai này đi Thường Vũ Sơn tìm ta.” Chỗ kia tuy đối xử tốt với nàng, nhưng cũng là Ma giới.

Đường Táo đang đinh nói không cần, dù sao nàng khẳng định sẽ không rời bỏ sư phụ, chỉ là…. Nhìn sắc mặt hầm hầm sát khí của Mộ Hành, mới do dư cúi đầu nhìn bông hoa tai trong lòng bàn tay, đây là bong hoa tai ngọc trai có hình một chiếc quạt, xanh biếc ướt át, lả lướt tinh xảo, làm  Đường Táo rất thích.

“Cảm ơn.”

Lúc này Mộ Hành mới cong cong môi, duỗi tay xoa đầu Đường Táo, nói: “Lúc này mới ngoan.”

Đường Táo không có thói quen người khác xoa đầu nàng, trừ bỏ sư phụ ra, chỉ là hiện giờ đã nhận hoa tai của Mộ Hành rồi, nàng liền nhịn xuống, sau đó mới nói: “Ngươi mau đi đi, ta sợ sư phụ biết.”

Cẳm thiếu niên một thân áo lam tuấn lãng siết lại chặt chẽ, một lúc sau mới hung hăng trừng mắt nhìn Đường Táo một cái: “Không lương tâm.”

Nàng không biết rằng, mình đã phải mất bao nhiêu công sức mới tìm ra được chỗ này… Còn chờ lâu như vậy nữa.

Cái gọi là có qua có lại, Đường táo đem một vò đào hoa nhưỡng vừa đào được đưa cho Mộ Hành, nhoẻn miệng cười nói:”Đây, tặng cho ngươi, ngươi mang về nhà uống đi.”

Nhìn bình rượu trong tay, sắc mặt Mộ Hành nhu hòa đi không ít, tâm tình cũng tốt lên một chút, ngữ khí ôn nhu nói: “Ân, ta đi trước đây.” Dù sao….. Bọn họ rất nhanh sẽ lại gặp mặt nhau, đến lúc đó hắn nhất định phải thuyết phục quả táo ngốc này cùng hắn đi Thường Vũ Sơn mới được!

Mộ Hành đi rồi, Đường Táo tiếp tục đi đào bình rượu, trong lòng nghĩ: Nhanh đào thôi, đã đáp ứng với sư phụ là phải trở về sớm một chút.

Ban ngày bận bịu, hết đào lại tưới nước, làm cỏ, lúc này Đường Táo mới đem bình rượu đào hoa nhưỡng  để vào trong hồ lô bằng ngọc bên eo. Hồ lô ngọc này là sư phụ đưa cho nàng, có thể chứa được rất nhiều đồ vật, phần lớn đồ vật bên trong đều là sư phụ đưa cho nàng, nàng sợ mình làm mất, liền để toàn bộ vào trong này, mang theo bên người.

Thời điểm trở về đã  là buổi chiều, Đường Táo nghĩ thầm, hẳn là sư phụ đang ngủ trưa đi?

Đường Táo duỗi tay sờ hồ lô ngọc bên hông, trong lòng vui vẻ đến cực điểm, mới vừa bước vào Thừa Hoa Điện, liền thấy sư phụ đáng lẽ ra giờ này đang nghỉ ngơi lại ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị.

—— hóa ra sư phụ không ngủ trưa.

“Sư phụ, đồ nhi đã trở lại.” Đường Táo vui vẻ bước nhanh đến bên cạnh sư phụ nhà mình.

Mặt Trọng Vũ vô cảm, nhìn tiểu đồ nhi đang đi đến bên người, mới giương mắt nói: “Sao đi một lát đã trở về?”

Đường Táo ngây ngốc “A?” một tiếng, rồi sau đó gãi đầu nhìn sư phụ, cười ngây ngô nói: “Đồ nhi sợ sư phụ lo lắng, nên trở về sớm một chút.”

“Làm những cái gì?”

“Làm cỏ, tưới nước, sau đó….” Đường Táo không dám đem việc gặp Mộ Hành ra nói cho sư phụ biết, cúi đầu tiếp tục nói: “Sau đó cùng Đào Đào nói chuyện một chút.”

Trọng  Vũ cong cong môi, duỗi tay ra xoa đầu Đường Táo, chậm chạp nói: “Còn gì nữa?”

Còn có… Đường Táo nhìn sắc mặt của sư phụ, cùng xưa nay vẫn như vậy, chỉ  là nàng cảm thấy có chút ớn lạnh, nàng nghiêm túc suy nghĩ, đôi tay nắm chặt lấy hồ lô ngọc bên hông, không nói gì. Nàng không bao giờ nói dối sư phụ, nhưng lại không thể đem việc gặp được Mộ Hành nói ra được.

“Sư phụ, đồ nhi….”

Trọng Vũ thu tay về, nói: “Ngươi còn thấy một người nữa, đúng hay không?”

Dứt lời, Đường Táo ngay lập tức không dám nói tiếp nữa, nàng nhìn sư phụ, lại thấy tay trái của sư phụ đang mở gương thiên nhãn, ngay lập tức hiểu ra. Chỉ là, nàng không biết nên nói với sư phụ như nào, nàng thật sự không biết sẽ gặp Mộ Hành ở Phượng Ngự Sơn.

“Đồ nhi…. Đồ nhi còn thấy Mộ Hạnh.” Đường Táo suy nghĩ, vẫn nên nói đúng sự thật.

Tất nhiên Trọng Vũ biết, tiểu đồ nhi của hắn, gạt hắn đi gặp gỡ một nam tử khác, sờ đầu nàng, đưa cho nàng lễ vật, hắn đều thấy, thấy rất rõ, thấy tận mắt!

Đường Táo nhìn sắc mặt của sư phụ dần dần tái mét đi, nhất thời không biết nói gì, nghĩ nghĩ, lập tức từ trong hồ lô ngọc lấy ra một bình đào hoa nhưỡng, tổng cộng nàng chỉ đào có hai bình, vốn định để đến sinh thần của sư phụ rồi lấy ra, nhưng bây giờ sư phụ tức giận như vậy, nàng chỉ có thể lấy đào hoa nhưỡng ra để xin sư phụ bớt giận.

Đường Táo ôm bình rượu, ân cần đưa đến bên người sư phụ, mỉm cười nói: “Sư phụ, người nhìn.” Sư phụ rất thích rượu nàng ủ này, chôn ở dưới cây đào đã rất nhiều năm rồi.

Nhìn bình rượu trước mắt, Trọng Vũ nhớ tới những sư việc đã chứng kiến trong gương, tiểu đồ nhi cũng tặng nam nhân kia một vò rượu, không khỏi càng thêm tức giận, dùng sức vung tay lên đem bình rượu trong tay tiểu đồ nhi ném xuống mặt đất.

“Choang ——“

Đường Táo hoảng sợ, ngay sau đó nghe được thanh âm bình rượu rơi xuống mặt đất, nàng nhìn bình rượu vỡ ra từng khối nhỏ, đào hoa nhưỡng bên trong bắn đầy đất, mùi hương rượu thơm nồng đậm tràn ngập toàn bộ Thừa Hoan Điện.

Động tác của sư phụ quá nhanh, Đường Táo vẫn còn đang duy trì tư thế đưa tay chạm vào nút bình, nàng ngây ngốc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó chậm rãi đem hai tay thu lại, lẳng lặng rũ xuống.

“Ta không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi đi ra ngoài đi.” Dựa vào tính tình ngày trước của Trọng Vũ, tất nhiên sẽ đem những lời tàn nhẫn nói ra một phen, chỉ là hắn nhớ tới lần tiểu đồ nhi ngây ngốc quỳ một đêm kia, lại không thể nào nhẫn tâm được.

Không muốn nhìn thấy nàng sao? Đường Táo cắn môi không dám nói câu nào, nàng từ trước đến nay đều nghe lời sư phụ nói, liền ngoan ngoãn gật đầu, thanh âm trầm thấp nói: “Vậy…. đồ nhi ra ngoài trước.”

Sư phụ không muốn nhìn thấy nàng, Đường Táo có chút mất mát, liền xoay người đi vài bước. Nàng nhìn những mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, ánh mắt cứng lại, khom lưng chậm rãi đem nhặt hết mấy mảnh vỡ này lên, có lẽ mảnh nhỏ quá mắc sắc bén, nhất thời không cẩn thận cứa vào tay, “Lạch tạch”, một giọt máu đỏ thắm rơi xuống mặt đất, Đường Táo sợ đau nhất, nhưng trước mắt lại không quả được nhiều như vậy, nhặt từng mảnh từng mảnh lên, sau đó đôi tay nhỏ bé cầm lấy mấy mảnh nhỏ ra khỏi Thừa Hoan Điện.

Sư phụ sạch sẽ như vậy, trên mặt đất không thể làm bẩn.

Lúc này Phù Yến vừa vặn có việc tới tìm Trọng Vũ, lại thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Đường Táo, liền đi qua đó, quan tâm nói: “Làm sao vậy?”

Sư phụ tức giận, sư phụ không muốn nhìn thấy nàng, sư phụ đem đào hoa nhưỡng nàng ủ đánh vỡ, trong lòng Đường Táo cảm thấy khó chịu, nhưng lại không khóc, nhìn Phù Yến đang đứng ngay trước mặt, lại không nhịn được khóc lên, nước mắt rơi xuống như mưa, nàng dùng mu bàn tay xoa đi nước mắt, hít hít cái mũi, nói: “Ta…. Ta làm cho sư phụ tức giận rồi.”

Thanh âm Đường Táo mang theo tiếng khóc nức nở, làm người nghe cảm thấy đau lòng.

Phù Yến biết rõ tính tình của Trọng Vũ, luôn luôn không quan tâm đến cảm nhận của người khác, mấy năm nay thấy sư huynh đối xử với Tiểu Táo không tồi, tính tình tệ hại cũng giảm đi không ít, tưởng tính tình hắn đã thay đổi —– rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nuong nũng nịu, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoan ngoãn phục tùng, làm sao có thể nặng lời được.

Hắn thấy Đường Táo khóc đến ủy khuất, liền mở miệng trấn an một phen, thanh âm ôn hòa nói: “Ngươi trước hết nói cho sư thúc biết, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Đường Táo cực kỳ thích Phù Yến, hiện giờ trong lòng ủy khuất, tất nhiên là đem mọi sự tình đều kể lại cho sư thúc nghe. Phù Yến nghe xong nghĩ thầm: Này… cũng khó trách sư huynh hắn lại tức giận.

“Sư thúc, người nói ta nên làm cái gì bây giờ?” Trong lòng Đường Táo cực kỳ hoảng loạn, nàng thật sự rất sợ sư phụ sẽ không cần nàng nữa.

Phù Yến nhìn tiểu cô nương trước mắt khóc đến nỗi hai hốc mắt đều ửng hồng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, môi mỏng khẽ cong lên, không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại hỏi: “Tiểu Táo, ngươi tin tưởng sư thúc không?”

Đường Táo sửng sốt, đôi mắt nhập nước chớp chớp, “Ân” một tiếng thật mạnh.

Phù Yến cười, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, nhìn qua có chút giống hồ ly, thanh âm nhất quán mà dễ nghe:”Vậy dựa theo những lời ta nói mà làm, sư phụ ngươi khẳng định sẽ không tức giận.”

Vừa nghe thấy sư phụ sẽ không tức giận nữa, Đường Táo lập tức gật đầu.

Trọng Vũ càng nghĩ càng giận, hận không thể đem nam nhân kia băm chết, chỉ là tiểu đồ nhi không thích hắn giết người, hơn nữa người này…. Trọng Vũ ngừng một lát, ánh mắt hơi hơi trầm xuống.

Mấy năm nay, tiểu đồ nhi ngoan ngoãn nghe lời, hắn thuận tiện sai bảo, tất nhiên là cưng chiều đến đau lòng, hiện giờ nói không muốn nhìn thấy nàng, chỉ là muốn một mình yên lặng một chút, nàng sợ mình vừa giận vừa nói những lời nặng nề, dựa vào tính tình nũng nịu của tiểu đồ nhi, chỉ sợ là đang khóc rồi.

Cửa Thừa Hoa Điện mở ra, Trong Vũ lập tức thu nhiễm lại lông mày, lập tức ngẩng đầu, thấy rõ người tới, mặt liền trầm xuống.

Một màn này rơi vào trong mắt Phù Yến, trong lòng Phù Yến xem đến vui lòng, tươi cười rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh sư huynh nhà mình, nhịn không được trêu chọc nói: “Nhìn thấy ta, sư huynh giống như cực kỳ thất vọng nha?”

“Cút đi.”

Phù Yến trực tiếp xem nhẹ lời hắn nói, tự rót cho mình một ly trà, trà đã lạnh, Phù Yến nhíu mày, không có uống, lúc này mới đứng đắn nói: “Tiểu Táo ở chỗ của A Nguyệt.”

Trọng Vũ sửng sốt, không nói gì.

“Nghe Tiểu Táo nói, huynh không muốn nhìn thấy nàng?”

“Không phải chuyện của ngươi.” Trọng Vũ đang không có chỗ chút giận, hiện giờ Phù Yến tới, liền phun ra một tầng phát hỏa.

Phù Yến bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngón tay thon dài thưởng thức cái chén bạch ngọc trên tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chén, ngữ khí có chút không để ý nói: “Huynh không muốn thấy nàng, ta có một biện pháp, không bằng…. làm cho Tiểu Táo ở bên cạnh ta, thế nào?”

“Ngươi nói cái gì?” Trọng Vũ giương mắt, đôi tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền.

Nhận thấy sát ý trên người sư huynh nhà mình, Phù Yến cười to, đem mấy câu nói kế tiếp nói cho xong: “Mấy năm nay ở chung, ta càng thêm thích tiểu cô nương này. Hiện giờ huynh không muốn nhìn thấy nữa, thật vừa vặn, đem nàng cho ta, để ta hảo hảo thương yêu nàng.”

“Nàng là đồ nhi của ta, dựa vào cái gì phải cho ngươi?” Đồ nhi của Trọng Vũ hắn, tất nhiên là hắn rất thích, rất yêu thương!

Phù Yến cười, đem những lý do đã chuẩn bị tốt chậm rãi nói ra: “Dù sao nàng cũng đã mười sáu, nếu ở nhân gian, đã sớm tới tuổi thành hôn rồi, như vậy đi…. Ta cưới nàng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN