Hầm Táo Ký - Chương 3: Tiên khí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Hầm Táo Ký


Chương 3: Tiên khí


Edit +beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Trọng Vũ nhìn tiểu táo yêu đang lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay mình, tâm tình không khỏi sung sướng cong cong môi, khuôn mặt tuấn tú nhiễm ý cười nhàn nhạt, càng tôn thêm vẻ tuấn lãng vô song. Bất quá vừa rồi sử dụng pháp thuật, hiện giờ toàn thân đang bị trọng thương, có chút đau. Trọng Vũ thu lại ý cười, nhíu nhíu mày, ném tiểu táo yêu trong lòng bàn tay xuống mặt đất.

Ánh sáng chợt lóe, tiểu táo tử tròn vo liền rơi xuống mặt đất, biến thành một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu.

Đường Táo nhanh nhẹn từ trên mặt đất đứng lên, giơ hai tay lên, phát hiện vết thương ở mu bàn tay mình đều biến mất, một chút dấu vết cũng không có, nhất thời có chút kinh ngạc. Cũng không biết là do duyên cớ nào, làn da Đường Táo luôn luôn mềm mại, có điều khi đi ra ngoài kiếm ăn, đều không cẩn thận bị đụng trúng, vết thương đều lưu lại, phải rất lâu sau mới biến mất. Hiện giờ chẳng qua là bị sư phụ ngậm trong miệng một lúc, mọi vết thương trên người đều biến mất hết thảy.

Sư phụ thật là quá lợi hại!

____nàng muốn mỗi ngày đều được sư phụ ngậm trong miệng.

Bất quá…. Sư phụ là thần tiên, tất nhiên là lợi hại rồi. Đường Táo ngay lập tức cảm thấy vinh dự vô cùng, tâm tình tốt đến cực điểm.

Trọng Vũ nhìn tiểu táo yêu trước mắt, thấy vóc người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ đứng đến ngực hắn, nhưng môi hồng răng trắng, nhìn qua thuận mắt vô cùng. Hoa yêu cỏ yêu luôn luôn có dung mạo như giai nhân, tiểu táo yêu này cũng là thực vật, tất nhiên dung mạo cũng không kém phần nào. Lại thấy nàng đang cười ngây ngô, lông mi cong dài chớp chớp, ánh chiều tà chiếu vào, càng thêm ngây thơ đáng yêu…. Làm tâm tình người đứng xem tốt lên không ít.

“Ngươi tên gì?”

Đường Táo chớp chớp mắt, thuận tay nhấc luôn ống tay áo của sư phụ mình lên, thâm âm ngọt ngào nói: “Hồi sư phụ, đồ nhi kêu là Đường Táo, người có thể kêu ta là Tiểu Táo giống Đào Đào vậy.”

Tiểu Táo….. Đào Đào….

Trọng Vũ đỡ trán, hắn xưa nay không bao giờ thích mấy chuyện ồn ào như này, thấy vẻ mặt nàng nhiệt tình, hắn cũng tùy ý nàng đi.

Chí ít lúc này có thể bị Tiểu Táo yêu nhặt được, cũng coi như là duyên phận…. Trọng Vũ giơ tay ra xoa xoa đầu tiểu đồ nhi, phát hiện đầu nàng kẹp hai cái nụ hoa búi tóc sờ thật thoải mái, không khỏi xoe nhẹ nhiều hơn vài cái, cuối cùng mới dừng một chút, ánh mắt buồn bã nói: “……… Vi sư có chút đói bụng.”

Đường Táo lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói đó, ánh mắt sáng lên, nói: “Đồ nhi liền đi bắt cá.”

Trọng Vũ nhìn bóng dáng tiểu đồ nhi đang vui sướng bước đi, nhất thời có chút hoảng hốt, chỉ có điều…. bị tiểu đồ nhi nuôi dưỡng như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm. Nếu đã khôn ngoan lanh lợi như vậy, đợi sau khi thương thế của hắn lành lại, mang về cũng không gây trở ngại gì.

Ngày thường Đường Táo cực kỳ chú ý đến ăn uống, hiện giờ đã bái được một sư phụ tiên quân lợi hại như vậy rồi, sư phụ còn rất hài lòng với tay nghề của nàng, tất nhiên là nàng sẽ sử dụng tất cả công sức của mình, làm ra một bàn thức ăn thật lớn thật ngon để hiếu kính sư phụ.

Sư phụ ăn uống vui vẻ, có lẽ sau đó sẽ dạy nàng pháp thuật, đợi nàng học xong, có thể theo sư phụ đi tu luyện, không bao lâu sau, nàng có thể tu luyện thành tiên giống sư phụ rồi.

Đường Táo càng nghĩ càng hưng phấn. Mặc dù không giống như Đào Đào nói, ăn tu vi để tăng công lực, nhưng nàng lại vô duyên vô cớ bái được một sư phụ lợi hại như vậy rồi… Đường Táo xoa xoa cái mũi, cười đến ngu đần ___ nàng thật đúng là dạng người ngốc có cái phúc của người ngốc, không đúng, là một quả táo ngốc có phúc.

Trên bàn, các món ăn với nhiều màu sắc tinh xảo khác nhau nhìn rất mê người, mùi hương xông vào mũi, còn chưa nếm thử, đã làm cho người ta cảm thấy thèm ăn cực kỳ.

_____ Hương vị thật là ngon.

“Sư phụ, ăn ngon sao?” Đường Táo nhìn chằm chằm sư phụ nhà mình, con ngươi ngập nước, như chứa đựng cả khe núi trong suốt, tràn đầy mong chờ.

Trọng Vũ gắp một miếng thịt cá, ăn đến ngon lành, thấy thần sắc của tiểu đồ nhi ngưng trọng như vậy, liền vừa lòng gật đầu.

Đường Táo vui vẻ, mỉm cười đến gần hỏi sư phụ: “Vậy chừng nào thì sư phụ dạy ta pháp thật nha.”

Trọng Vũ không thèm liếc mắt lên nhìn, chỉ chăm chú vào việc ăn cơm của mình, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn học loại pháp thuật gì?”

Đường Táo tất nhiên sẽ không biết tên các loại pháp thuật có thể học, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, giương mắt lên nhìn sư phụ nhà mình, lông mi chớp chớp hướng về phía hắn: “…… Tựa như loại này.” Sư phụ nàng thật lợi hại, chỉ cần giật giật lông mi, cây nhãn yêu kia đã bị đánh cho hiện nguyên hình.

_____ Nàng cũng muốn có một ngày mình lợi hại giống như sư phụ vậy.

Trọng Vũ cong môi cười, lúc này mới nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt thản nhiên nói: “Tu vi của ngươi còn thấp, muốn học tốt pháp thuật thì phải tiến hành theo tuần tự mới tốt được, trước tiên học mấy điều đơn giản đi.”

Đường Táo nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, liên tục gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Đồ nhi nghe theo sư phụ.”

Chỉ cần tiểu đồ nhi nghe lời, ngày ngày chuẩn bị cơm ngon canh ngọt cho hắn, muốn hắn dạy nàng pháp thuật, hắn tất nhiên là nguyện ý, chẳng qua…. Trọng Vũ chỉnh lại chiếc đũa cầm trong tay, hình như nghĩ tới cái gì đó, giọng điệu không nhanh không chậm hỏi: “Ngươi muốn thành tiên?”

Đường Táo gật đầu như giã tỏi, “Ân, đây là nguyện vọng lớn nhất của đồ nhi.” Nàng thành tiên, chẳng những có thể tự bảo vệ được mình, còn có thể bảo vệ được Đào Đào nữa.

Trọng Vũ nghe xong, đưa tay xoa đầu nàng, nhàn nhạt nói: “Cũng được, nếu đấy là điều ngươi muốn, tất nhiên vi sư sẽ thành toàn cho ngươi.”

Nếu nàng có thể chăm sóc tốt cho hắn như bây giờ, nàng muốn thành tiên, hắn nguyện ý trợ giúp cho nàng.

Trọng Vũ hắn, xưa nay luôn là người giữ lời hứa.

Rừng đào ở Phượng Ngự Sơn này vạn năm nay đều chưa từng héo tàn một lần nào, chỉ có điều không kết trái, hiện giờ đêm lạnh như nước, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đang lặng lặng soi sáng giữa rừng, làm cảnh sắc rừng đào đẹp không tả xiết.

Ở chính giữa rừng đào chính là ngôi nhà trúc nhỏ xinh của Đường Táo, ẩn ẩn một phiếm màu xanh biếc, yên tĩnh tĩnh mịch.

Sư phụ ngủ, Đường Táo lại hưng phấn đến nỗi không ngủ được. Như thường lệ, Đường Táo không ngủ được liền đi ra hậu viện tìm Đào Đào.

Đúng rồi, nàng còn chưa nói cho Đào Đào biết nàng đã bái sư đâu.

Đường Táo ngay lập tức đi ra hồ nước, hưng phấn chuẩn bị tưới nước cho Đào Đào.

Giàn nho sau hậu viện mọc đầy những quả nho màu tím, vừa to vừa tròn, nơi này là đầu giàn, buổi tối Đào Đào rất có linh tính, rất nhanh là có thể mở miệng nói chuyện.

Đường Táo đem toàn bộ sự việc hôm nay kể hết cho Đào Đào nghe, đặc biệt là lúc sư phụ nàng không cần động thủ mà cũng tiêu diệt được tên nhãn yêu kia, quả thực là lợi hại đến cực điểm. Đang lúc Đường Táo kể sinh động y như thật, lại nghe thấy Đào Đào mở miệng nói chuyện______

“Ngươi làm sao mà biết sư phụ của ngươi là thần tiên?”

Hả? Đường Táo đang tưới nước bỗng dưng sửng sốt, ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn quả nho đang lấp lánh trên đỉnh đầu mình kia, hơi nhíu mày nói: “Đào Đào, ngươi…. Ngươi đây là có ý gì?”

Sư phụ nàng, có pháp thuật, y phục màu trắng, lớn lên đẹp trai, lại còn giúp nàng chữa thương… không phải thần tiên thì là cái gì?

“Nếu là thần tiên, trên người sẽ có tiên khí, hơn nữa…. Nếu hắn lợi hại như lời ngươi nói, làm sao có thể thu nhận một người có tu vi thấp như ngươi, một chút pháp thuật cũng không có làm đồ đệ?”

Nói xong, Đường Táo liền ngây ngẩn cả người.

Mới vừa rồi nhìn thấy pháp thuật lợi hại của sư phụ, nàng một lòng chỉ muốn bái hắn làm thầy, thuận lợi bái sư xong, sư phụ đói bụng, nàng lại vội vàng chuẩn bị cơm canh cho sư phụ, trong đầu đều là ước nguyện có thể tu thành tiên, làm gì còn thời gian liên tưởng đến những điều khác?

Lời Đào Đào nói, cũng rất có đạo lý, sư phụ lợi hại như vậy, làm sao có thể nhìn trúng nàng? Nếu nói bởi vì nàng làm cơm…. Không đúng, nào có thần tiên nào lại chỉ vì nàng làm đồ ăn cho mà thu nhận nàng làm đồ đệ, sư phụ hắn cùng lắm cũng chỉ là thích đồ ăn nàng làm thôi, còn chưa tới mức như vậy đâu.

Cảm xúc đang vui vẻ bỗng dưng buồn bực, xuống dốc không phanh, ngực như có một đống đồ vật đổ vỡ, khó chịu cực kỳ.

Đường Táo an tĩnh ngồi ở hậu viện trong chốc lát, rồi sau đó không thể kìm nén được, quay đầu nhìn thoáng qua phòng của sư phụ.

Gian nhà trúc này vốn chỉ có một phòng, hiện giờ sư phụ tới, tự nhiên là đưa cho sư phụ ở, nàng chẳng qua cũng chỉ là một quả táo mà thôi, tùy tiện chấp nhận một nơi nào đó ngủ cũng được. Trong lòng Đường Táo tràn ngập nghi hoặc, mở trộm cửa phòng ra, rón ra rón rén bước vào phòng.

Sư phụ đã ngủ rổi.

Áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi im lặng gác qua một bên, dáng người cao lớn nằm ở trên cái giường nhỏ hẹp của nàng, thế nhưng nhìn qua lại cực kì thuận mắt. Đường Táo lặng lẽ đi đến mép giường, đôi tay chống lấy cằm tinh tế đánh giá hắn.

Thời điểm nhặt được sư phụ, áo bào của hắn dính rất nhiều máu, nàng liền đem áo bào cởi ra, dùng bàn chải chà xát sạch sẽ. Mỗi một chỗ trên người sư phụ đều bị nàng tẩy rửa sạch sẽ, trừ bỏ cái cây gậy dư thừa kia, nàng vẫn rất thích thân thể của sư phụ.

Hơn nữa sư phụ lớn lên cũng rất tuấn tú.

Ở Phượng Ngự Sơn này một hồi lâu rồi, nàng từng gặp qua rất nhiều tiểu yêu, nhưng không có một ai đẹp như sư phụ cả.

Nghi hoặc trong lòng vừa rồi lập tức tan thành mây khói, tâm trạng Đường Táo đang buồn bực lập tức trở nên sung sướng, ngay cả ánh mắt cũng lập tức sáng lên lấp lánh. Làm sao mà nàng có thể hoài nghi sư phụ được? Khẳng định sư phụ là một tiên quân rất lợi hại, hơn nữa thần tiên đều rất thiện lương, cho nên mới thu nhận nàng làm đồ đệ.

Trọng Vũ tất nhiên là đang tỉnh ____ hắn muốn nhìn xem, Tiểu Táo yêu này định làm gì hắn.

Ban ngày vui vui vẻ vẻ bái hắn làm thầy, thu xếp một bàn thức ăn lớn tới lấy lòng hắn, sao buổi tối lại giống như trộm đi vào phòng nhìn hắn chằm chằm như vậy.

Trọng Vũ hô hấp đều đều, tiếp tục giả bộ ngủ.

Vốn Đường Táo đang định rời đi rồi, vừa mới đứng dậy, bước chân dừng lại, nàng nhìn sư phụ đang ngủ say trên giường, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý niệm, rồi sau đó ánh mắt lúc sáng lúc tối nhìn sư phụ, âm thầm do dự.

Nhưng mà…. Nàng thật muốn thành tiên sớm hơn một chút nha.

Nàng lại một lần nữa quay người đi đến bên giường, sau đó chậm rãi cúi người xuống.

Mùi hương táo thơm ngào ngạt tới gần, ngửi cực kỳ thoải mái, làm Trọng Vũ nhớ đến mùi hương của miếng bánh mứt táo ăn rất ngon miệng. Bất quá ngay sau đó, hắn liền cảm giác được thân thể mềm mại của tiểu đồ nhi đang đến sát gần mình, không giống với yêu khí của Tiểu Táo yêu, lại có thêm vài phần linh khí, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm cái gì?”

Vừa đúng lúc Đường Táo cuộn tròn người cẩn thận nằm cạnh bên sư phụ nhà mình, nghe thấy giọng nói của sư phụ vang lên, linh hồn nhỏ bé sợ tới mức bay đi mất, thân mình run rẩy, giương mắt lên nhìn sư phụ, giọng điệu yếu ớt nói: “Ngủ… ngủ.”

Trọng Vũ làm sao sẽ tin, thân thủ nhanh nhẹn nắm lấy cằm của tiểu đồ nhi đưa đến gần mình hơn một chút, hơi thở của hắn quanh quẩn khuôn mặt trắng nõn của Đường Táo, không biết tại sao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thế nhưng nhiễm một tầng đỏ ửng mỏng manh, thêm vài phần kiều mị, cực kỳ thành thục giống Tiểu Đào.

Nga…. Không đúng, tiểu đồ nhi của hắn là Tiểu Táo yêu mà.

“Nói thật.”

“Ngô…..” Có lẽ là do sư phụ dùng lực đạo quá mạnh, trên cằm liền truyền tới cảm giác đau đớn, hai tròng mắt đều bịt kín hai tầng sương mù. Đường Táo cắn cắn môi, nhu nhược giương mắt lên nhìn thoáng qua sư phụ nhà mình, bộ dáng cực kỳ tội nghiệp lại ủy khuất, nói thật: “Đồ nhi muốn, cọ sát… cọ sát với tiên khí.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN