Lý Trường Tự cùng Tư Đồ Việt là một nhóm?!
Hắn căn bản cũng không muốn giết Tư Đồ Việt?!
Nơi đầu phố, tướng quân ôm lấy vai Lý Trường Tự, một nhóm người thật yên lặng mà đi.
Tam hoàng tử lên cơn giận dữ.
Cái gì hợp tác chó má?! Đều là lừa gạt bản vương!
Đây chính là cái bẫy!
Tướng quân mang Lý Trường Tự đi, ở một góc đường khách khí cáo biệt, sau đó lôi kéo Thẩm Mục rời khỏi.
Người đi cùng Lý Trường Tự đầy bụng ngờ vực, “Công tử, cứ như vậy thả bọn họ đi sao?”
Lý Trường Tự không nói một lời.
Mãi đến tận sau hai canh giờ, Lý Trường Tự rốt cuộc linh hoạt được, tức giận đánh đập thủ hạ, “Vô liêm sỉ! Ta bị người điểm huyệt! Các ngươi không nhìn ra được sao?! Ngu xuẩn…”
Thẩm Mục cùng tướng quân đi về hướng ngoài thành, không nhịn được mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi là ai âm thầm ra tay?”
“Trần Diêm” tướng quân giải thích, “Hắn trước đây ở trên núi thường dùng cục đá đánh chim bay cá nhảy, sau đó nhập binh liền dùng để đánh người, đánh tới đánh lui suy nghĩ ra một bộ đánh huyệt…”
Thẩm Mục gật gật đầu, liền kỳ quái mà nói: “Ngươi trở về… Thay y phục đi…”
Tướng quân mờ mịt không rõ, “Tại sao phải thay y phục?”
Thẩm Mục cắn môi dưới, “Ngươi vừa nãy… ôm hắn…”
Tướng quân sửng sốt một chút, đột nhiên mở cờ trong bụng, xoa tay người ta hỏi: “Thư ngốc, ngươi ăn giấm hả?” (ăn giấm=ghen)
Con mọt sách không chịu thừa nhận, “Không phải…”
Tướng quân truy hỏi: “Vậy tại sao ngươi muốn ta thay y phục?”
“Ô uế…”
“Ta còn từng mặc y phục bẩn hơn thế này ” tướng quân cố ý nói, “Trước đây khi đánh trận, mười ngày nửa tháng cũng không biết có thể đổi y phục một lần hay không…”
Thẩm Mục thật không tiện thừa nhận ý đồ kia của mình, không thể làm gì khác hơn là mím môi bước đi.
Tướng quân không dám đùa, cười khúc khích đuổi tới, cùng người ta mười ngón tay đan kết, dụ dỗ nói: “Được được, ta trở về thì đổi…”
Ngày hôm sau, Lý Trường Tự hai tay trống trơn mà đi gặp Tam hoàng tử Đông Lăng.
Tam hoàng tử lạnh lùng hỏi: “Đầu của Tư Đồ Việt đâu?”
Lý Trường Tự: “… Tối hôm qua để hắn chạy trốn…”
“Há!” tam hoàng tử kéo dài âm thanh hỏi, “Chạy trốn?”
“Điện hạ yên tâm” Lý Trường Tự vội vàng nói, “Tư Đồ Việt là đang chạy trốn tội, đã truy nã toàn thành, tin tưởng không lâu liền có thể bắt được hắn!”
Tam hoàng tử ở trong lòng cố sức chửi Lý Trường Tự vô liêm sỉ, chạy trốn cái gì? Tối hôm qua là ai cùng hắn giống như huynh đệ tốt ôm nhau? Đánh cũng không nỡ đánh, còn nói muốn giết hắn?
Mà trên mặt không lộ ra vẻ gì, chầm chậm nói: “Nếu như vậy, chờ bắt được Tư Đồ Việt thì nói sau đi.”
Bọn họ vốn đã ước định, tướng quân chết rồi, Đông Lăng phát binh, thừa dịp quân đội Đại Ngu đi biên cảnh ngăn địch, kinh thành trống không, thừa tướng binh biến, đoạt được vị trí đế vương.
Bây giờ, tướng quân một ngày còn chưa chết, Đông Lăng sẽ một ngày không chịu phát binh, Lý Trường Tự sốt ruột cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn càng không nghĩ đến chính là, buổi tối hôm đó, Tam hoàng tử Đông Lăng đã dẫn người trốn đi.
Tam hoàng tử bình sinh hận nhất người dám lừa hắn, huống chi là liên hợp với Tư Đồ Việt đồng thời lừa hắn.
Hắn không muốn bị bọn họ đuổi kịp, suốt đêm mang người vội vã chạy, lại ở trên đường bị quân Bắc Nghiêu không biết nơi nào tới bắt được.
Đông Lăng ở gần, đối với Bắc Nghiêu như hổ rình mồi, nhiều lần xuất binh quấy rầy.
Quân chủ Bắc Nghiêu sợ đánh không lại Đông Lăng, mới nghĩ ra cách cùng Đại Ngu kết thông gia một chiêu này, mượn thông gia cùng kết minh với Đại Ngu.
Tuy rằng cuối cùng thông gia không thành, nhưng mà minh vẫn kết, kết quả giống nhau là được.
Vì vậy, dựa vào Đại Ngu truyền ra tin tức, nửa đường cướp Tam hoàng tử Đông Lăng.
Đến đây, Bắc Nghiêu cùng Đông Lăng chính thức dùng binh khí đối mặt.
Mà trong kinh thành, Bắc Vũ Lăng vốn đã bị đâm chết đột nhiên khởi tử hoàn sinh, chỉ trích thừa tướng cấu kết Đông Lăng mưu hại nàng, nếu không phải nàng lanh lợi giả chết, đã thật sự trở thành vong hồn dưới đao.
Triều đình nhất thời ồ lên.