Hắn Đến Từ Địa Ngục - Chương 13: Lũ súc sinh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Hắn Đến Từ Địa Ngục


Chương 13: Lũ súc sinh!


Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lương Xuyên không thể nuốt nổi bát thịt đầu heo đó! Chẳng qua hắn vẫn đứng im trước mặt người đàn ông này.

Tương tự, người đàn ông này cũng chỉ đứng yên tại đó, tay cầm bát thịt đầu heo.

Không gian như bị đóng băng, cực kỳ ngột ngạt.

Qua khoảng 15 phút, Lương Xuyên thở dài, gật đầu với người đàn ông.

Người đó bèn im lặng xoay người, lui về đến tận nhà bếp. Sau đó, cửa từ từ khép lại.

“Meo!”

Phổ Nhị lại kêu lên. Giọng nó trong trẻo, nhưng gay gắt.

Ánh mắt Lương Xuyên thanh tĩnh trở lại, giơ tay đẩy cửa nhà bếp ra.

Cảnh tượng trong đó đã quay lại như bình thường.

Bát mì mà Lương Xuyên thường ăn vẫn sạch sẽ như mọi ngày, chẳng có vết máu, cũng chẳng có thịt đầu heo bên trong. Nồi vẫn lạnh tanh vì chưa có ai động tới.

Lương Xuyên rót nước vào nồi rồi bật bếp.

Ngọn lửa nóng rực, chập chờn liên tục, lắt lư thành đủ loại hình dáng. Có nhiều người hay nhìn chằm chằm vào ánh lửa trong một thời gian dài rồi tự suy ngẫm ra đủ các nội dung khác nhau trong trí não.

Nước sôi, Lương Xuyên cho một vắt mì sợi nhỏ vào, dùng đũa trộn nhanh.

Hắn không hứng thú với chuyện ăn uống lắm, nhưng hắn biết mình phải ăn. Nếu không, ngày mai hắn sẽ rất mệt mỏi.

Từng có một nhà triết học vĩ đại nói rằng: Ăn để sống, nhưng sống không phải để ăn.

Có lẽ, Lương Xuyên có thể thấu hiểu sâu sắc câu nói này từ ví dụ của bản thân. Hắn ăn chỉ để sống mà thôi.

Tắt lửa, gắp mì, rắc một ít muối. Lương Xuyên cho mì vào bát to, ngồi phía sau quầy, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Mì sợi nhạt nhẽo đến nỗi không thể nào nhạt hơn được nữa. Bát mì này chẳng có gia vị gì, cũng không có thịt thà hay đồ ăn kèm. Nhưng Lương Xuyên càng ăn, càng cảm thấy dạ dày co rút lại.

Một mùi máu tươi tanh tưởi xộc đến.

Đây không phải sự thật.

Nhưng giác quan và ý thức của con người hay bị sai lệch rất dễ dàng.

Cố gắng nuốt một nửa tô mì, Lương Xuyên che miệng lại, cố nhịn để không nôn ra.

Phổ Nhị nhảy lên quầy, nhìn chằm chằm Lương Xuyên bằng đôi mắt màu nâu của nó.

Một lát sau, Lương Xuyên cũng ổn hơn. Hắn hít sâu, ngồi thẳng người lại, với tay ôm Phổ Nhị vào lòng.

Vuốt nhẹ bộ lông mượt mà của con mèo, dường như tâm trạng của hắn cũng bình tĩnh dần.

Lúc này, điện thoại lại reo vang.

Phổ Nhị bèn nhảy khỏi người Lương Xuyên ngay lập tức. Nó không thích gần người, dù là chủ của nó. Vừa rồi, có lẽ là nó hạ mình để giải tỏa một phần áp lực cho Lương Xuyên mà thôi.

Hắn cầm lấy điện thoại di động, nhấn nút nghe:

“Alo, nhóc Xuyên, tìm ra thi thể rồi, ở vùng núi than đá phía sau khu phố chỗ em em. Anh có nói tiểu Đào tới rước em rồi đó.”

“Cả hai vợ chồng ở đó luôn à?”

“Đúng vậy, ở đây luôn. Đệch mợ nó, đúng là bọn súc vật!” Ngô Đại Hải mắng to. Dĩ nhiên, có vẻ anh cũng rất kích động.

Cúp máy, Lương Xuyên cố ăn hết nửa tô mì còn lại. Hắn ăn rất nhanh, và cực kỳ kiên quyết. Vốn dĩ mì trong đây cũng không nhiều lắm, và e rằng lát nữa cònphải thức đêm nữa, nếu hắn ăn nữa tô thì sẽ không đủ.

Ăn xong, Lương Xuyên vào nhà bếp rửa sạch tô và chảo rồi lau sạch tay. Xong xuôi, khi hắn vừa ra khỏi nhà bếp đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Cố vấn Lương, cố vấn Lương ơi.”

Đó là giọng nói của Tần Đào.

Lương Xuyên mở cửa. Thấy hắn, Tần Đào định nói gì đó nhưng Lương Xuyên đã cắt ngang: “Đi thôi.”

“Dạ!”

Tân Đào khóa cửa cho Lương Xuyên, còn ân cần mở cửa xe cho hắn. Chờ Lương Xuyên ngồi ngay ngắn, cô mới ngồi vào ghế lái rồi bắt đầu chạy xe.

“Cố vấn Lương, tôi kể một vài tiến triển mới nhất của vụ này cho anh nghe nhé.

Thi thể nạn nhân được cảnh khuyển tìm ra. Hai cái xác nằm trong một hang động tại vùng núi than đá ở gần hiện trường đầu tiên.”

“Nói cụ thể hơn nữa.” Lương Xuyên nhắc nhở.

“Tôi… tôi chỉ biết là tình trạng thi thể rất thảm, có vẻ như bị hành hạ trước khi chết thôi.” Tần Đào hơi khó xử, vì cô nàng chỉ dám nhìn lướt qua thi thể mà thôi. Không phải cô ấy sợ xác chết, mà đúng thật hai cái xác ấy bị hành hạ đến nỗi chẳng còn hình thù gì. Thế nên cô ấy mới hối hả đến đón Lương Xuyên ngay khi Ngô Đại Hải vừa ra lệnh.

Lương Xuyên cũng không hỏi nữa. Xe cảnh sát lái nhanh đến dưới khu núi than đá. Do mới 8 giờ tối nên quần chúng tụ tập dòm ngó khá đông.

Có người xem chỉ vì nhiều chuyện, nhưng có có người cầm điện thoại quay phim, chụp hình, có lẽ định gửi cho bạn bè hoặc tải lên mạng câu like.

“Cho qua, cho qua với! Nè nè, mấy anh làm gì thế, phong tỏa nơi này đi! Còn chưa điều tra bằng chứng xong mà!”

Tần Đào vừa mở đường cho Lương Xuyên, vừa lo lắng gọi mấy anh cảnh sát xung quanh.

Khi phát hiện ra thi thể, mặc dù thi thể là tâm điểm nhưng rất có thể cảnh sát sẽ tìm được những manh mối quan trọng ở khu vực xung quanh, ví dụ như dấu chân. Nhưng hiện tại, quần chúng tới lui đông như vậy, đã phá hư hiện trường nghiêm trọng rồi.

“Này, không phải đã nói tìm ra người chết à? Mấy cô mau khiêng xác ra đây cho bọn tôi xem thử với!”

Một tên đàn ông hói đầu trung niên quát to, đám người xung quanh lập tức phụ họa theo.

“Chú là người thân của nạn nhân à?” Tần Đào nhìn chằm chằm ông ấy.

“Không phải, đến đây hóng chuyện thôi. Nãy giờ đứng mỏi cả chân chỉ để coi người chết thôi đấy.” Gã hói vừa nói vừa cười: “Ai cũng đứng lâu lắm rồi, để bọn tôi nhìn xác chết một cái rồi về ngủ.”

“Vậy chờ khi nào nhà chú có người chết thì có thể coi cho đã rồi nhé.” Tần Đào mắng mà không hề nể nang.

Gã ngẩn người ra, không ngờ mồm miệng của cô cảnh sát trẻ tuổi này lại độc địa đến vậy. Gã cũng mạnh miệng trở lại, hô to:

“Tôi muốn kiện cô, cô nói năng như vậy à? Cô làm cảnh sát thì giỏi lắm à? Cô hay lắm!”

“Đây này, đây là số hiệu cảnh sát của tôi! Chú đi kiện tôi đi! Nếu tôi không mặc bộ đồng phục này thì tôi đã đập chú nằm một đống rồi!”

Tần Đào cố ý chỉ mã số ngành để gã ta trông thấy rồi kéo tay Lương Xuyên đi tiếp. Nhờ dáng vẻ oai phong nãy giờ, nên người dân xung quanh cũng tự giác lui ra để hai người tiến lên dễ dàng.

“Nhóc Xuyên, đằng này.”

Ngô Đại Hải đã sốt ruột chờ từ lâu. Giờ thấy Lương Xuyên đến thì anh mừng rỡ khôn xiết. Hiện tại, anh như kiến bò chảo lửa. Cuối cùng, tình huống xấu nhất trong dự đoán đã thành hiện thật. Khi thi thể của hai vợ chồng được phát hiện thì xem như xác lập đây là một vụ vào nhà cướp bóc, cưỡng hiếp. Vậy là rõ rồi, chẳng dám tưởng tượng được vụ này sẽ gây chấn động dư luận đến cỡ nào, bởi vì hiện trường đầu tiên chính là ngay trong ngôi nhà của cặp vợ chồng trẻ.

Dân cư ở ngay trong nhà mình lại bị bọn côn đồ đột nhập rồi làm nhục và tra tấn. Vậy người dân cảm thấy an toàn thế nào được nữa?

Nếu không nhanh chóng phá án, bắt được nghi phạm thì dư luận sẽ gây áp lực cực lớn cho Cục cảnh sát.

Thi thể đã được chuyển dời vào lều dã chiến, có một lớp vải trắng phủ lên.

Làm thế để tránh việc đám đông quay clip, chụp hình rồi gửi đi lung tung.

Khi Lương Xuyên vào lều, bác sĩ pháp y Giản Hồng và trợ lý đang thực hiện công tác khám nghiệm ban đầu. Thấy hắn vào, Giản Hồng không còn thái độ tò mò và bất mãn như trước, chỉ khẽ chau mày rồi nói bằng một giọng giận dữ: “Nhờ anh giúp sức bắt bọn súc vật kia càng nhanh càng tốt.”

Bác sĩ pháp y đã quen nhìn chuyện sống chết, cũng có khả năng chịu đựng rất mạnh mẽ. Thậm chí một vài người có thể vừa bàn chuyện tối nay ăn gì vừa giải phẫu thi thể. Nhưng rõ ràng Giản Hồng đang bị ảnh hưởng tâm lý.

Lương Xuyên ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát thi thể.

Xác người đàn ông là Lý Vĩ Minh, người phụ nữ là Tôn Ái Bình.

“Đầu của nạn nhân nam bị đánh mạnh nhiều lần. Trên cơ thể có nhiều dấu máu bầm và các vết thương khác, nhưng nguyên nhân tử vong là do bị siết cổ chết bằng một công cụ có hình dạng dây xích sắt.” Giản Hồng chỉ phía cổ của thi thể người đàn ông, tại đó có một vệt hõm bầm tím. “Nơi này có một vết bầm siết cổ nhỏ hơn, tôi nghi là hung thủ định dùng sợi dây bé hơn một chút, nhưng siết không chết, cuối cùng mới đổi sang loại dây xích kim loại to.”

Sau khi nói xong, Giản Hồng chỉ qua thi thể nữ:

“Trước khi chết, cô gái này bị xâm hại nhiều lần. Vùng kín đọng máu và trầy xước nghiêm trọng. Một bên đầu ti của cô ấy bị một cây tăm xỉa răng cắm vào, bên còn lại đã nát. Qua phán đoán sơ bộ, có lẽ bị răng cắn đứt.” Giản Hồng nói đến đây thì dừng lại, giống như đang kiềm chế sự tức giận của mình rồi nói: “Vết bầm trên xác nạn nhân nhiều hơn nạn nhân nam, còn có dấu tàn thuốc.”

“Đệch mợ nó, ngày xưa bọn Nhật cũng ác y hệt!”

Ngô Đại Hải mắng.

Có lẽ, điều khiến Ngô Đại Hải tức giận chính là hành vi cầm thú này không phải do bọn Nhật làm mà chính là người Trung Quốc gây ra. Thậm chí, rất có thể hung thủ chính là người dân khu này.

Lương Xuyên gật đầu rồi nhớ lại hình ảnh Lý Vĩ Minh bưng bát thịt đầu heo đẫm máu ban nãy. Hắn mím môi, móc điếu thuốc ra rồi ra khỏi lều để hút một lát.

“Nhóc Xuyên, đừng hút thuốc ở đây.” Ngô Đại Hải nhắc nhở: “Đội cảnh sát tìm ra một ít tàn thuốc ở xung quanh khu này.”

Lương Xuyên gật đầu, không mồi lửa, mà moi lá thuốc trong điếu ra, bỏ vào miệng nhai kỹ. Hắn cần yên tĩnh và tỉnh táo hơn.

Sau đó, Lương Xuyên khom người vào lều, ngồi xổm xuống cạnh xác Tôn Ái Bình. Hắn đặt tay ngay trán cô ấy rồi nhắm mắt lại.

Giản Hồng và Ngô Đại Hải bên cạnh cũng chẳng ý kiến gì. Bọn họ nghĩ, có lẽ đây là thói quen của Lương Xuyên. Thiên tài hay có mấy hành động dở hơi mà.

Bóng tối xuất hiện trong tầm mắt của Lương Xuyên.

Sau đó, hắn dần nhận ra tầm mắt của mình ở hướng nằm ngang. Trước mặt là bóng dáng của một người đàn ông đang quỳ. Hình ảnh rất mờ nhạt, nhưng Lương Xuyên nhận ra đó là Lý Vĩ Minh, chồng của nạn nhân Tôn Ái Bình.

“Em có sao không?” Một giọng nam vang lên.

“Em ổn.” Đây là giọng phụ nữ.

“Ổn là tốt rồi, ổn là tốt rồi. Sắp xong rồi em, gần qua rồi, bọn chúng sắp đi rồi.” Lại là giọng nói của người đàn ông.

Tiếp theo là tiếng cả hai người cùng khóc.

Lương Xuyên thấy nhức đầu, ý thức chập chờn. Lúc này, dường như hắn cảm thấy Lý Vĩ Minh vẫn đang cầm bát thịt đầu heo đứng trước mặt mình, còn có Tôn Ái Bình tặng mình hai quả cà chua tươi rói.

Một thời gian dài trôi qua trong bóng tối.

Hình ảnh lại hiện ra lần nữa.

“Chồng tao đâu? Chồng tao đâu rồi?” Người phụ nữ thét điên cuồng, “Chẳng phải bọn mày nói nếu tao đồng ý, bọn mày sẽ tha cho chồng tao sao? Tao hứa mà, tao không báo cảnh sát. Xin bọn mày nói tao biết, chồng tao đâu rồi?” Người phụ nữ than khóc, dường như đã nhận ra điều gì đó.

“Nó chết rồi, giờ tới lượt mày.” Một giọng nam vang lên từ bóng tối, có vẻ non nớt. Nói đúng hơn là giọng này khá trẻ trung.

Người phụ nữ run rẩy toàn thân, có vẻ khó mà chấp nhận kết quả này.

Tiếp theo là một chiếc khăn bông thít chặt vào miệng và mũi, cùng với một đôi tay đang bóp mạnh vào cổ cô. Ngoài ra còn có người đè chặt hai tay và chân của cô, không cho cô giãy giụa.

Nghẹt thở, cảm giác nghẹt thở đáng sợ,

Đây là một sự dồn ép cực kỳ vô nhân đạo.

Toàn thân Lương Xuyên run rẩy dần. Hắn bị ảnh hưởng lây với cảm giác tắt nghẹn ấy.

“Đội trưởng Ngô.” Giản Hồng nhìn Ngô Đại Hải, tỏ ý bảo hình như Lương Xuyên gặp vấn đề. Mặt hắn tái nhợt, hít thở dồn dập.

“Đừng làm phiền cậu ấy.” Ngô Đại Hải ngồi cạnh Lương Xuyên, cẩn thận quan sát Lương Xuyên, sợ hắn gặp chuyện.

Bóng tối, vẫn là bóng tối.

Nhưng cảm giác nghẹt thở đã giảm dần, dường như mọi chuyện đã chấm dứt.

Có kẻ dùng khăn bông bịt miệng, mũi.

Có một đôi tay bóp cổ.

Có người đè chân.

Có người giữ chặt hai tay.

Lương Xuyên lặng lẽ suy đoán những cảm thụ của bản thân.

Như vậy, có ít nhất ba người, ba tên hung thủ.

Ngay khi Lương Xuyên chuẩn bị tỉnh lại, thoát khỏi thế giới bóng tối này thì một cơn nhói đau đâm mạnh vào hắn.

“A…”

Nóng, đau, lại giãy giụa.

“Mày hành hạ làm gì thế?” Có người bất mãn trong bóng tối.

“Mẹ mày, không lấy tàn thuốc châm nó, nhỡ nó còn sống thì sao? Thế mà không chết thật kìa, sống dai thật.”

Giọng này, còn rất trẻ,

Thậm chí trẻ đến khó tin!

“Loạt xoạt…”

Đây là tiếng vang của túi nhựa,

Từng chiếc túi ni lon tròng vào đầu, tiếp theo là cổ bị siết chặt.

Đây là một cảm giác tuyệt vọng cùng cực, khiến con người không thể nào chịu nổi!

Lương Xuyên chợt mở mắt ra rồi hắn ôm cổ, quỳ sát xuống cạnh thi thể. Đồng thời, hắn thở dốc từng hơi, như rơi vào tình trạng thiếu dưỡng khí nghiêm trọng. Lại có một vệt sáng màu đỏ lóe lên trong đáy mắt Lương Xuyên.

“Nhóc Xuyên, em có sao không?” Ngô Đại Hải đỡ vai hắn, lo lắng thăm hỏi. Anh cũng không muốn vì vụ án mà bạn bè của mình gặp chuyện.

“Hung thủ có ít nhất là ba người, vẫn còn rất trẻ.” Lương Xuyên nói: “Thậm chí có cả vị thành niên.”

“Cái gì?” Ngô Đại Hải sững sờ.

“Đi tóm chúng nó! Tóm chúng nó đi!”

Lương Xuyên vung tay siết chặt cổ áo Ngô Đại Hải, thét lên:

“Anh còn lần khần cái gì nữa? Đi tóm cổ bọn chúng ngay! Bắt bọn súc vật ấy, nắm đầu bọn nhóc súc vật ấy!”

Khi Ngô Đại Hải nhìn vào ánh mắt đỏ lòm trước mặt,

Chẳng hiểu vì sao, dù anh đã là một đội trưởng đội hình sự, từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi từ sâu tận xương cốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN