Hắn Đến Từ Địa Ngục
Chương 21: Nhà vệ sinh kinh hoàng!
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Phía sau tòa nhà của cục cảnh sát là một khu ký túc xá cũ kỹ được đưa vào sử dụng đã lâu, nhuốm đầy vết tích của thời gian. Chẳng phải phúc lợi của đội cảnh sát quá kém, mà nơi này vốn từng là một trong những đãi ngộ khá tốt cách đây vài năm. Khi ấy, nhà nhà cùng ở, thậm chí còn chen chúc nhau.
Gần đây, cấp trên tái phân phối nhà ở. Đa phần những đồng chí có gia đình hoặc đã về hưu đều được cấp nhà mới nên nơi này trở thành nơi ở tạm thời cho những người cảnh sát trẻ tuổi độc thân.
Thông thường, nếu bận việc trong cục, mọi người cũng sẽ đến đây ngủ tạm qua đêm.
Vốn dĩ Tần Đào định đưa Lương Xuyên về. Khoảng thời gian này, cô ấy đã trở thành tài xế riêng của Lương Xuyên mỗi khi có vụ án mới. Trước kia, khi vừa gia nhập đội, Tần Đào khá phản cảm vì nhiệm vụ này khác hẳn với tưởng tượng của bản thân cô đối với nghiệp vụ cảnh sát hình sự. Nhưng từ khi quen biết Lương Xuyên, cô nàng đã cam tâm tình nguyện chấp hành nhiệm vụ, cơ bản chẳng cần đợi đến khi đội trưởng Ngô điều động nữa.
Anh ấy góp lời, giúp cảnh sát phá án, dùng năng lực khó tin của mình để tìm ra manh mối mấu chốt, phơi bày hoàn toàn bí ẩn của một chuyện. Những đồng chí cảnh sát khác chỉ biết đứng bên cạnh mà thốt lên: “Xuất sắc!!!”
Vốn dĩ Tần Đào chỉ có thể nhìn thấy diễn biến này qua những bộ phim trên tivi hoặc các đầu truyện trinh thám mà thôi, nhưng giờ cô đã được tận mắt trông thấy ngoài đời rồi.
Mặc dù cô ấy là cảnh sát hình sự, nhưng chỉ vừa vào nghề chưa lâu, tâm tính thế này cũng tương tự như sinh viên vừa bước vào xã hội, rất tò mò và ham tìm tòi. Trong khi đó, dường như Lương Xuyên là đối tượng thích hợp hơn hết cho phương diện này.
Hắn mở tiệm vàng mã tại phố cổ, bản thân từng là nhà nghiên cứu tâm lý học nổi tiếng. Hắn có năng lực thôi miên không tưởng trong khi thân thể đôi lúc lại hơi yếu đuối. Người này có quá nhiều bí mật, khiến người xung quanh rất muốn từ từ thăm dò và khai phá những bí ẩn ấy.
Dĩ nhiên, điểm cuối cùng, cũng là yếu tố quan trọng nhất, chính là phụ nữ thích được người mạnh mẽ bảo vệ. Tuy nhiên, có khá nhiều phụ nữ lại thích ra tay bảo vệ người khác. Thời phong kiến, từng có hình tượng những chàng trai được gọi là tài tử mặc chiếc áo khoác dài mỏng manh giữa mùa đông lạnh giá, xòe quạt che hành động ho khan của mình rồi ọc ra ít máu, cốt cũng là để đáp ứng cái thị hiếu này.
Đáng tiếc, thường ngày Lương Xuyên lạnh lùng như nước đá, khiến Tần Đào buồn bực không thôi. Có thể cô ấy nghĩ Lương Xuyên thấy mình ngốc nghếch nên chẳng muốn nhiều lời với mình.
Mà thực tế cũng đúng là như vậy.
“Em Đào, tóm được hung thủ trong vụ của em lo chưa? Chị nghe nói có trẻ vị thành niên dính vào à?” Một cô cảnh sát hàng xóm ở phòng cách vách hỏi.
Không chỉ là nơi ở cấp phát cho mỗi đội cảnh sát hình sự, mà nơi này còn có những sĩ quan cảnh sát khác sinh sống. Trước vụ án chấn động dư luận cả Thành Đô như thế, mọi người ai cũng rất tò mò.
“Ừm, có một người.”
Tần Đào vừa đi lấy nước sôi lên, thuận miệng trả lời cho có lệ.
Thật ra cô đang rất mệt mỏi. Từ khi nhận án, đến lúc tóm được nghi phạm về quy án, dường như cô luôn bận bịu, không hề chợp mắt suốt hai ngày. Cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi một chút. Tần Đào hận không thể cởi đồng phục ra rồi nhảy ngay lên giường. Nhưng con gái vốn ưa sạch sẽ nên cô vẫn gắng gượng vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
“Chán thiệt, cái năm gì đâu! Thứ người gì cũng có!”
Cô nữ cảnh sát kia vẫn còn ở đây để tiêu hóa cái tin này.
“Chị Hoa, em ngủ trước nhé.”
“Ừ, em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi. Sáng sớm chị mang điểm tâm qua.”
“Cảm ơn chị Hoa.”
“Em cứ gọi họ tên chị là Chu Hoa Nhị đi, em kêu chị Hoa làm chị cứ cảm giác mình giống bà thím vậy.”
Tần Đào cũng lười tám chuyện nên quay lại phòng mình, thay đồ ra rồi nằm phịch xuống giường. Cô nhắm mắt lại rồi nhanh chóng tiến vào một giấc mơ đẹp.
Do quá mệt mỏi nên Tần Đào ngủ rất say. Một lát sau, cô ấy tỉnh giấc để xả nước cứu thân.
Vì chưa ngủ đủ giấc nên Tần Đào cảm thấy khá bần thần. Cô ấy đứng dậy, mặc áo vào rồi ra khỏi phòng trọ. Do đi nhanh nên không kịp lấy điện thoại, nhưng hành lang này có đèn sáng, chẳng cần dùng đến công cụ khác để soi đường.
Nơi đây là ký túc xá của cảnh sát, có cục cảnh sát phía trước nên an ninh khá tốt. Mọi người không hề khóa cửa, cũng chẳng nghĩ đến việc khóa cửa làm gì.
Dãy nhà trọ này khá cũ kỹ, mỗi tầng lầu chỉ có một nhà vệ sinh duy nhất. Cả khu nhà có tổng cộng sáu tầng. Nhà vệ sinh nam ở một tầng thì nhà vệ sinh nữ ở tầng tiếp theo, cứ xen kẽ như thế. Dù ngày xưa đông người ở thì cũng vậy mà thôi.
Nhưng do gần đây có người dọn đến nên việc chọn phòng có khác biệt đôi chút. Cơ bản thì cảnh sát nam sẽ ở tầng có nhà vệ sinh nam, và cảnh sát nữ sẽ chọn tầng có nhà vệ sinh nữ.
Tần Đào ngáp dài, bước vào nhà vệ sinh. Nơi này được thiết kế theo dạng hố xí, được các vách xi măng che chắn xung quanh. Cuối phòng có một hồ nước có thể tự xả nước ra khi đầy. Đây là dạng nhà vệ sinh cực kỳ cổ lổ sĩ.
Cũng may đây là chỗ tạm trú cho khá nhiều sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi sau những giờ làm việc bận rộn, nên hầu như chẳng có ai cảm thấy khó chịu cả.
Tần Đào bước vào một buồng vệ sinh.
Mùa đông tại Thành Đô rất lạnh, nhất là khi ở trong nhà vệ sinh thoáng gió. Do đó, chắc chắn cảm giác đi vệ sinh vào buổi tối không hề thoải mái chút nào.
Quá trình này cứ như mưa rơi trên đọt chuối, từng giọt lớn, nhỏ chảy dần rồi kết thúc.
Tần Đào híp mắt, thọt tay vào túi rồi nhận ra mình không mang giấy theo.
Cô nàng thở dài. Cảm giác này thật khó chịu, nhưng chuyện này cũng thường xảy ra, thậm chí ở phòng vệ sinh trong nhà riêng cũng thế.
Do dự một lát, Tần Đào chuẩn bị quay về phòng mình để rửa ráy lại một tí. May là cô ấy đi tiểu chứ không phải đại tiện nên đây chỉ là chuyện nhỏ. Chưa kể đến việc cô bỏ quên điện thoại di động trong phòng, dù có đem cũng không thể gọi nhờ người khác mang giấy vệ sinh đến đưa mình vào lúc nửa đêm thế này.
Nhưng ngay lúc này, Tần Đào nghe có âm thanh gì đó vang lên trước mặt, giống như tiếng giày ma sát trên nền gạch vậy.
Tần Đào mừng rỡ, nói: “Ai đó ơi, tôi quên mang giấy, chia cho tôi một ít được không?”
Cảnh sát nữ tại tòa nhà này cũng nhiều, nhưng Tần Đào lại vừa dọn đến đây, chưa công tác bao lâu trong khi không có nhiều sĩ quan đến từ đội cảnh sát hình sự. Nên cô ấy không quen biết nhiều người nơi đây cho lắm.
Nhưng chẳng ai đáp lại lời cầu cứu của Tần Đào cả.
Chẳng lẽ mình nghe lầm?
“Ai đó ơi, có ai ở đó không?”
Tần Đào gọi lần nữa.
Thật ra đa phần người bình thường đều có một thói quen ưa sạch sẽ khi đi vệ sinh, từ đó mới mang theo giấy vệ sinh phù hợp, khi dùng là có liền.
Lúc này, Tần Đào bỗng thấy một cánh tay cầm xấp giấy vàng luồn qua khe hẹp bên dưới chân mình.
Cô giật mình, vì đây là lần đầu tiên cô thấy loại giấy vệ sinh này.
Loại hố xí công cộng thế này rất bẩn, dù được lau dọn thường xuyên thì vẫn khá bẩn. Hơn nữa, nhân viên vệ sinh tại cục cảnh sát hiện tạI chỉ có thể đến đây dọn dẹp mỗi tuần một lần mà thôi, thế nên chẳng thể nào sạch sẽ được. Trong khi đó, những vách xi-măng ngăn cách hố tiêu này đã bị giội rửa bao năm nay, chẳng biết đã có bao nhiêu thứ ngấm vào bề mặt của nó nữa rồi.
Ấy thế mà người kia lại đưa giấy cho cô ấy bằng cách luồn tay qua khe hở bên dưới thế này, khiến Tần Đào khó mà chịu đựng nổi.
Do lúc này chỉ vừa tỉnh ngủ, vẫn trong trạng thái mơ màng nên Tần Đào cứng nhắc đưa tay nhận lấy.
Loại giấy này khá thô. Yêu cầu cuộc sống hiện nay càng ngày càng nâng cao, ví dụ như còn rất ít người đi vệ sinh bằng giấy báo trong các khu thành thị. Nhiều người chọn dùng giấy cuộn, và không ít người dùng cả khăn giấy để đi vệ sinh. Thật ra tiêu thêm tí tiền để nâng niu hoa cúc của bản thân cũng là một chuyện đúng đắn.
Nhưng xấp giấy mà người đó vừa đưa khiến Tần Đào có cảm giác rất quen thuộc.
Nhưng nhất thời cô không thể nào nghĩ ra nó quen thuộc ở điểm nào.
Tần Đào ưu tiên rút hai tờ ra, tự vệ sinh cá nhân, cảm giác hơi rát một chút. Khi đứng lên, cô mới sực nhớ ra. Chẳng trách vì sao lại thấy quen đến thế. Mấy lần đến tiệm vàng mã đón cố vấn Lương, chẳng phải tiệm của anh ấy có bán khá nhiều loại giấy màu vàng này ư?
Khi đốt vàng mã, ngoại trừ đốt tiền và mấy thỏi nguyên bảo, người ta còn đốt một loại giấy màu vàng, mà lại đốt nhiều nữa là đằng khác. Tiền âm phủ và nguyên bảo chỉ là đốt kèm, còn loại giấy màu vàng này mới là đơn vị tiền tệ chủ yếu được đốt xuống cho người chết sử dụng. Những lúc tổ chức cúng kiếng giỗ quải, người chủ trì thường chuẩn bị vài xấp tiền vàng mã, một ít thỏi nguyên bảo, còn lại là một chồng giấy vàng này.
Có người dùng loại giấy này trong ký túc xá ư?
Tần Đào cảm thấy khó hiểu.
Chắc là do thói quen của người đó nhỉ? Hoặc vì tiết kiệm cũng nên? Tần Đào định nói cảm ơn, kể như xã giao một chút, vì dù gì người ta cũng đã giúp mình ngay lúc xấu hổ này.
…Ào ào…
Ngay lúc này, mực nước trong bồn ở cuối phòng đã đến giới hạn, bắt đầu xả nước ào ào.
Tần Đào vừa đứng lên, đặt chân ngay hai bên thành hố, cô vừa buột dây nịt lại vừa nhìn xuống dưới chân.
Nước tràn vào, cô nàng đúng lúc trông thấy những thứ “ấy” trôi vào. Có một hố tiêu khá to phía trước nơi đây, thế nên những tạp chất bẩn thỉu này cũng cuốn theo dòng nước mà đến.
Đột nhiên, Tần Đào trông thấy một cái gì đó khá to trôi vào, trông giống như quần áo!
Do nơi đây được lắp bóng đèn vàng nên ánh sáng trong khu nhà vệ sinh này không đủ rõ. Nên có những thứ khó mà nhìn rõ, nhưng Tần Đào dám chắc mình không hề nhìn lầm.
Đó là một bộ đồ.
Hơn nữa còn là một bộ đồ hoàn chỉnh.
Đầu tiên là quần, rồi đến áo. Cuối cùng, vì tắt nghẽn nên tốc độ giội rửa giảm dần.
Sau cùng, một gương mặt người len lỏi đến dưới chân Tần Đào.
Gương mặt này bị ngâm trong phân và nước tiểu đã lâu nên phù lên. Cũng vì vậy nên khi vừa nhìn vào sẽ có cảm giác đó là một gương mặt đang nở nụ cười vô cùng dị hợm.
“A a a a a a a a a!!!!!!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!