Hắn Đến Từ Địa Ngục - Chương 23: Ma quỷ không buồn ngủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Hắn Đến Từ Địa Ngục


Chương 23: Ma quỷ không buồn ngủ


Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

“Nhóc Xuyên, em về rồi à?”

Anh Ngô mập đang vắt óc để phổ cập sự nguy hại của cờ bạc online cho Tần Đào rõ. Cuối cùng, Lương Xuyên quay về, xem như giải vây cho anh ấy.

“Đi nhập hàng.”

Lương Xuyên xách một túi vải to trên tay, bên trong đều là áo liệm mới. Mấy mẫu thiết kế này đều do tự tay Lương Xuyên điều chỉnh rồi giao cho mấy thím tại vùng ngoại ô may.

“Làm ăn khá khẩm nhỉ?” Ngô Đại Hải hơi ganh tị, “Có vẻ mối mang cũng nhiều phết nhờ?”

“Anh muốn đổi nghề à?” Lương Xuyên hỏi ngược lại.

“Tò mò nên hỏi thôi.”

Ngô Đại Hải chép miệng. Thực tế là anh cũng nhận ra vài ngày một lần Lương Xuyên lại thay đổi mẫu mã áo liệm. Chẳng rõ mấy món hàng khác thế nào, vì nguyên bảo và tiền âm phủ có nhiều lắm, nhưng lẳng hoa, vòng hoa và áo liệm của Lương Xuyên bán rất đắt khách.

Đệch mợ, bán đồ cho người chết lại hút hàng hơn bán cho người sống à?

“Tàm tạm, đủ sống qua ngày.” Thật ra, Lương Xuyên chẳng hề kiểm tra lại tiền lời mỗi tháng, cứ thấy đã đủ mức sống, nhưng đúng thật là có dư.

“Cố vấn Lương, em không rõ tại sao, nhưng cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều sau khi ngủ một giấc trưa tại nhà anh.” Tần Đào cười e thẹn. Quả thật khí sắc của cô ấy đã hồi phục rõ rệt.

“Tối nay em có về ngủ ở phòng cũ đó không?” Lương Xuyên hỏi.

Tần Đào sững sốt, cắn môi nói: “Em đổi chỗ khác.”

Ngô Đại Hải im lặng. Anh ta không muốn ép buộc chuyện này.

Mọi người cùng nhau ăn bữa tối gồm các món quen thuộc do Ngô Đại Hải mua về. Khẩu vị của Tần Đào khá tốt, ăn rất nhiều. Ngô Đại Hải và Lương Xuyên uống một ly. Đến lúc trời tối, Ngô Đại Hải đi chở Tần Đào về, cho cô ấy nghỉ phép vài ngày để khuây khỏa.

Không có nhiều cảnh sát nữ trong đội hình sự, nên ưu ái cô nàng một chút cũng không sao.

Khi ra cửa, Ngô Đại Hải tiện tay lấy một ít bạc âm phủ theo. Dĩ nhiên, anh ấy không hề trả tiền.

Khi Lương Xuyên chuẩn bị đóng tiệm, Chu Sa mang một bình nước sôi và hai cái tách vào.

“Anh Xuyên, anh hứa tối nay uống trà cùng em mà, quên rồi hả?”

“Ừm.” Lương Xuyên trả lời rất thật.

Chu Sa lắc đầu, tự nhủ rằng, chẳng phải hắn cố ý vậy đâu.

Nhưng cô ấy vẫn đến cạnh quầy, pha hai ly trà nóng mà không dùng bất cứ thủ pháp đặc biệt nào, cũng chẳng có công cụ phẩm trà quý giá hay động tác lòe loẹt chi hết. Cả quá trình vô cùng đơn giản.

Khi nói uống trà, chính xác hơn, phải là uống lá trà. Chỉ cần lá trà đủ tốt, mùi vị nước trà chắc chắn ngon. Người thường uống trà, vốn dĩ chẳng hề làm mấy việc màu mè đến thế.

Lương Xuyên cầm ly, uống một hớp, đúng lúc giải luôn vị rượu trong miệng.

“Anh mới nhậu à?” Chu Sa hỏi.

“Ừ.” Lương Xuyên gật đầu.

“Anh Xuyên, hình như anh có ác cảm với em?” Chu Sa bước đến trước mặt Lương Xuyên: “Từ khi anh biết em xuất thân từ dòng Cản Thi, anh luôn cố gắng xa lánh em, đúng không?”

“Anh từng gặp chuyện nghiêm trọng hơn thế rồi.” Lương Xuyên giải thích.

“Vậy do em không đẹp à?” Chu Sa bước đến trước gương, tự soi lấy mình, y hệt ông – bà lão hôm trước đến ướm áo liệm.

“Trông cũng được, em đẹp đó.” Lương Xuyên trả lời.

Chu Sa giận quá hóa cười. Thật ra cô ấy cũng hiểu, Lương Xuyên không phải loại người đưa đẩy đến mấy chuyện yêu đương trai gái. Vậy nên cô ấy chẳng thấy thú vị gì, nhưng như thế lại khá thoải mái khi nói chuyện.

“Hiện tại em còn ế ẩm, tiền lời một ngày cũng không đủ mua trà.”

Chu Sa chỉ vào ly trà trong tay.

“Mới khai trương ngày đầu mà, chờ sau này khách trở lại là ổn.” Lương Xuyên chỉ có thể cầu nguyện cho những vị khách trở lại lần nữa. Dĩ nhiên, chuyện này cũng tương tự như người ta hút thuốc vậy. Trên gói thuốc đã ghi rõ là “hút thuốc lá có hại cho sức khỏe,” nhưng người ta vẫn cứ mua đấy thôi.

“Anh Xuyên, hồi trước anh làm nghề gì?”

Chu Sa ngồi xuống lần nữa, đặt một gói đậu phộng lên bàn.

Động tác của cô ấy y chang những bà thím cao tuổi rãnh rỗi cả ngày tại các vùng nông thôn. Kiểu cách ấy rất tự nhiên, có vẻ quê mùa, nhưng lại khiến người xem cảm thấy rất thân thiết.

“Nghiên cứu Tâm lý học.” Lương Xuyên trả lời.

“Tâm lý học à?” Chu Sa nhún vai: “Nghe ảo diệu quá, nhưng nếu vậy thì anh phải mở Phòng tư vấn tâm lý mới đúng nha? Nói thiệt, lúc em tới đây xem mặt bằng, thấy tiệm vàng mã của anh bên cạnh thì cảm giác thân thiết lắm. Hồi còn bé, nhà em cũng kinh doanh loại hàng này.”

Người cản thi và tiệm vàng mã luôn có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhau. Dù gì đi nữa, cả hai đều kiếm lời trên người đã chết.

“Nghiên cứu càng nhiều, tâm lý của bản thân càng loạn. Chẳng thể nào giúp được người khác, trước hết phải tự chăm nom bản thân trước đã.” Lương Xuyên trả lời.

“Anh trả lời thú vị nhỉ.” Chu Sa nghiêng đầu, bèn trông thấy một quyển sách trên quầy. Cô nàng đọc lướt qua, rồi nói:

“Từ nơi này, ta tiến vào tòa thành đau khổ,

Từ nơi này, ta tiến vào vực sâu dưới địa ngục,

Từ nơi này, ta tiến vào đoàn đội u linh,

Đường chính đạo đang dẫn lối cho ta.”

Lương Xuyên khá bất ngờ, vì đây là đoạn thơ được khắc tại cửa địa ngục trong tác phẩm “Thần Khúc.” Không ngờ Chu Sa vừa xem qua, đã có thể đọc thuộc lòng y hệt.

“Anh cũng thích xem loại này à?” Chu Sa chỉ vào cuốn “Thần Khúc” bản tiếng Ý kia.

“Rãnh rỗi mới lật xem thôi.”

“Đó chỉ là vọng tưởng của một nhà thơ mà thôi. Trước kia, em cũng từng suy tính xem, rốt cuộc địa ngục là một thế giới ra sao? Do nhà em có nhiều quan tài khi còn bé lắm, thấy nhiều, nên suy nghĩ càng nhiều.”

“Anh cũng giống em thôi.”

Lúc này, điện thoại của Lương Xuyên reo vang, người gọi chính là Ngô Đại Hải.

“Nhóc Xuyên, anh trông thấy cậu ta. Chu Phi, anh gặp Chu Phi.”

Lương Xuyên nhíu mày, hỏi: “Anh về khu ký túc xá à?”

“Anh gặp cậu ấy, gặp thiệt đó. Bé Đào không nhìn lầm, cậu ta vẫn ở đây. Đúng là cậu ta vẫn còn ở đây…”

Ngô Đại Hải cúp máy.

Lương Xuyên thử gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã tắt nguồn rồi.

“Sao vậy, có chuyện hả anh?” Chu Sa thổi ly trà, hỏi.

“Đúng rồi.” Lương Xuyên gật đầu. Hắn không ngờ một kẻ nhát gan như Ngô Đại hải lại dám quay về ký túc xá một mình. Hắn từng xác nhận sự việc thông qua trí nhớ của Tần Đào. Cô ấy không hề bị hoa mắt.

Nhưng mà, Lương Xuyên không định truy tra tận gốc rễ.

“Anh có cần dùng xe không, em chở anh đi nhé?” Chu Sa hỏi, “gần đây, Dong Thành đang tẩy chay xe công nghệ, gọi xe cũng khó.”

Chu Sa không hề biết là điện thoại của Lương Xuyên không thể nào cài được phần mềm đặt xe.

“Được thôi.” Lương Xuyên không khách sáo, thay vì ra chờ taxi, chi bằng nhờ Chu Sa chở mình.

Chu Sa về lấy xe, đó là một chiếc Audi. Rõ ràng, cô gái này kiếm bao nhiêu, liền xài bấy nhiêu. Nhưng cũng đúng, kẻ lành nghề chắc chắn có tài năng của kẻ lành nghề.

Lương Xuyên lên xe. Chu Sa hỏi: “Đi đâu thế anh?”

“Cục cảnh sát trong khu này.”

“OK.” Chu Sa đề máy, bắt đầu chạy. Khi ra tới đường cái, Chu Sa nhìn Lương Xuyên thông qua kính chiếu hậu, nói: “Anh nè, người khách mà anh giới thiệu hồi sáng chỉ bị ma nhập mà thôi, cũng không nghiêm trọng lắm. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên em thấy có người bị ma đèn cầy nhập đó anh.”

“Em mới là người có biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất.”

“Ừa.” Chu Sa ngáp dài, “Anh thân với Cục cảnh sát lắm hả? Hồi chiều, em thấy xe cảnh sát đậu trước tiệm anh.”

“Anh làm cố vấn ở đó.”

“Úi trời.” Chu Sa mím môi.

Xe chạy đến Cục cảnh sát khá nhanh, rồi quẹo ra phía sau tòa nhà, nơi ấy chính là tòa ký túc xá cũ kỹ.

Người ở nơi đó cũng còn đông, từ xa là thấy kẻ vào người ra liên tục.

Lương Xuyên nhớ Tần Đào ở tầng ba, vậy chắc Ngô Đại Hải cũng ở tầng ba.

Chỉ có điều, khi Lương Xuyên chạy đến nhà vệ sinh trên tầng ba, thì chẳng có ai ở đó cả.

“Đây là nhà vệ sinh nữ mà?”

Chu Sa chỉ vào bảng treo nơi cửa.

Lương Xuyên không thèm để ý, bước vào xem xét hố tiêu kỹ càng, xác nhận anh Ngô béo không bị nhét vào đó mới yên tâm bước ra.

“Em nói nè, anh Xuyên! Em đang tự hỏi tại sao anh lại cố ý chạy đến nhà vệ sinh nữ vào lúc trời tối mù tối mịt thế này?”

Chu Sa đang đứng tựa vào lan can bên ngoài, cười mỉm.

Lương Xuyên lại đi lên tầng trên. Nhà vệ sinh nữ nằm giữa hai tầng lầu có nhà vệ sinh nam. Ngay khi Lương Xuyên đi đến khu vực có chức năng tương tự, hắn thấy một người đang nằm bên cạnh máng tiểu.

Kẻ có thân hình to béo ấy chính là Ngô Đại Hải.

Điện thoại của Ngô Đại Hải rơi trong máng tiểu ngập nước, trong khi anh ấy nằm ngủ cạnh đó. Có hai lon bia tại đây, cùng chồng tiền vàng mã chưa đốt xong.

Chu Sa cũng đến. Khi cô nàng bước vào, Lương Xuyên nói:

“Đây là nhà vệ sinh nam.”

“Thì sao?” Chu Sa cười nhẹ, thể hiện dáng dấp không thèm để ý: “Bạn của anh cũng dữ dằn hén, trời tối mà mang bia đến nhậu ở nhà vệ sinh, rồi nằm lăn quay ra ngủ.”

Chu Sa bước tới, giúp Lương Xuyên giữ một bên áo còn sạch của Ngô Đại Hải.

“Không phải anh ấy uống say đâu.” Lương Xuyên lắc đầu: “Tửu lượng của anh ấy mạnh lắm, lại không uống ráng. Lúc đi khỏi tiệm anh là nhậu một chút rồi. Anh ấy mang hai lon bia này theo để cúng thôi.”

“Vậy tại sao anh ấy nằm đây?” Chu Sa hơi tò mò.

“Trúng thuốc ngủ.”

Lương Xuyên vỗ tay một cái,

“Anh ấy phát hiện mục tiêu, nhưng không ngờ đó lại là người bạn cũ của anh ấy. À phải rồi, nãy giờ em có nín thở không?” Lương Xuyên hỏi.

Mặt Chu Sa tái dần. Cô nàng chỉ tay về phía Lương Xuyên, nói: “Sao anh không nhắc em trước?”

“Anh nhắc em rồi.” Lương Xuyên nói chắc nịch.

“Anh…” Chu Sa cảm thấy đầu mình choáng váng, ý thức mơ màng dần, “Anh chưa nhắc em mà… chết tiệt…”

“Anh đã nói rồi, nơi này là nhà vệ sinh nam. Em không nên đi vào.”

“…”

Chu Sa định chửi lại, nhưng vấp một cái, ngã nhào.

Lương Xuyên bước đến, đỡ lấy cô nàng.

Nếu là Ngô Đại Hải thì chẳng sao, nằm cạnh máng tiểu cũng mặc kệ. Nhưng nếu một cô gái té nhào vào máng tiểu của đàn ông, vậy chắc chắn sẽ bị bóng ma tâm lý suốt đời.

Ngay lúc này, một bóng người bò ra từ trong hố tiêu.

Đó là hình dáng của một người trưởng thành,

Thế mà lại có thể trốn kín bên trong máng tiểu chật hẹp, không ai phát hiện ra.

Động tác của kẻ đó rất im ắng, chẳng phát ra động tĩnh nào.

Lúc Chu Sa dần hôn mê, kẻ đó đã hành động.

Khi Lương Xuyên đỡ lấy Chu sa,

Bóng đen đó lặng lẽ tiến tới,

Đến ngay sau lưng Lương Xuyên,

Đồng thời,

Nói bằng một chất giọng khàn khàn, nho nhỏ:

“Tao nghe mày thở, mày đâu có nín thở.”

“Để ngủ được, tao đã từng uống rất nhiều loại thuốc ngủ, hàng tá dược liệu, thử đủ cách. Nhưng mãi về sau, tao mới nhận ra một điều…”

Lương Xuyên trả lời một cách bình tĩnh, rồi xoay người dần, nhìn về phía bóng đen đằng sau lưng.

Cùng lúc đó,

Đôi mắt của Lương Xuyên dần đỏ ngầu một màu như máu,

“Đó chính là ma quỷ không buồn ngủ.”

………

Chú thích 1: Thần Khúc là một bản trường ca của nhà thơ Ý thời Trung Cổ, nói về chuyến du lịch của ông ấy từ Địa Ngục đến Thiên Đàng.

Chú thích 2: Câu chuyện trong những chương này được lấy ý tưởng từ một vụ án kỳ bí của Nhật Bản, gọi là “Án giấu xác Fukushima.” Nếu độc giả muốn biết thêm, có thể lên mạng tự tra cứu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN