Hắn Đến Từ Địa Ngục - Chương 34: Bản thân... Thật sự!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Hắn Đến Từ Địa Ngục


Chương 34: Bản thân... Thật sự!


Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Hôm nay, Thành Đô đổ một cơn mưa giữa mùa đông khiến khí trời lạnh lẽo càng thêm ẩm ướt.

Lương Xuyên đang ngồi trong một quán trà, đối diện bên kia đường là một thư viện tư nhân.

Người bình thường khó có thể đi vào tòa thư viện này, phải hẹn trước trên mạng nửa tháng, hoặc có thẻ hội viên mới được vào. Thế nhưng, nơi này đã ngừng cấp thẻ hội viên cách đây nửa năm.

Cuộc sống tại đô thị ngày nay khá bận rộn, lại vội vàng. Việc ghé vào thư viện đọc sách là một chuyện vô cùng xa xỉ đối với giới trẻ. Cho dù là thư viện ở trường đại học cũng được sinh viên sử dụng như một căn phòng tự học mà thôi. Hơn nữa, do sự thông dụng của điện thoại thông minh, đa phần người ta sẽ tra cứu dữ liệu ngay trên đấy, thành ra thư viện trở thành một biểu tượng cho sự hoài cổ.

Cái cảm giác dạo chơi giữa những kệ sách, ngửi mùi mực in vấn vương xung quanh vẫn khắc sâu trong trí nhớ của rất nhiều người.

Người thanh niên cụt đầu chỉ đứng yên lặng tại cửa thư viện, tựa như một cậu bé bất lực, lòng đầy băn khoăn. Đáng tiếc, máy chụp ảnh không thể bắt được cảnh tượng trước mặt. Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ vài người đủ tư cách thướng thức hình ảnh ấy.

Lương Xuyên ra khỏi quán trà, tiến đến thư viện. Có lúc, nếu giúp được, hắn sẽ giúp một tay, vì người từ xa đến đều là khách. Ngô Đại Hải từng hỏi vì sao áo liệm của hắn bán đắt đến thế, đó cũng là nhờ hiệu quả của tiếng lành đồn xa.

Ví dụ điển hình là bà cụ hôm nọ. Thật ra, bà cụ ấy cũng có đám chị em bạn dì thân thiết. Tuổi tác của những cụ đó cũng không chênh lệch bao nhiêu. Cụ ấy qua đời, bèn báo mộng cho hội chị em biết là tiệm này bán áo liệm rất đẹp.

Thế là có mối làm ăn thôi.

Chẳng qua, Lương Xuyên cảm thấy khá tò mò về vụ này.

Hắn không gọi cho Ngô Đại Hải, cũng không tìm Chu Sa – người báo tin này đầu tiên cho hắn biết, mà đích thân đi đến nơi này.

Hắn tự hy vọng, dù là rất nhỏ nhoi. Thật ra, tự bản thân hắn có thể tìm ra câu trả lời, dù xác suất ấy vô cùng thấp.

Người chết đã hồi sinh.

Trong khi đó, con người lại không biết tự thỏa mãn.

Nếu được sống lại lần nữa, liệu có biện pháp nào để mình sống ổn hơn, trông giống một người bình thường hơn hay không?

Có lúc, Lương Xuyên cảm giác mình không khác gì những nạn nhân bị lường gạt bởi những âm mưu đen tối ấy. Mặc dù biết nó sẽ vô ích như nước đổ đầu vịt, nhưng cứ cố kiếm tìm một vận may nào đấy sẽ ghé thăm.

Thử một lần, thì đâu có sao.

Đúng không nào?

Lương Xuyên vừa tự hỏi, vừa bước đến cửa thư viện.

“Chào anh, xin cho xem mã số hẹn trước hoặc thẻ hội viên của anh.”

Tại quầy lễ tân, có một người phụ nữ mặc đồng phục chào hắn. Do lượng khách trong thư viện rất ít, nên chỉ cần một nhân viên lễ tân là đủ. Tuy vậy, có rất nhiều nhân viên bảo vệ phía sau bàn tiếp tân, cực kỳ nghiêm khắc.

Lương Xuyên đưa ra một tấm thẻ. Đây là một dạng thẻ từ.

“Xong chưa?”

Lương Xuyên gõ nhẹ ngón tay lên quầy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô lễ tân.

“Xong chưa?”

Lương Xuyên hỏi lại, giọng điệu rất dịu dàng.

Lúc này, ánh mắt của cô gái ấy có vẻ mờ mịt, cứng nhắc quét thẻ của Lương Xuyên qua máy kiểm tra một lần, rồi nói:

“Hoan nghênh anh đến đây.”

Người lễ tân nhấn nút, cánh cửa sắt y hệt lối vào đường cao tốc tự động mở ra trước mặt.

Lương Xuyên bước vào, vừa đi vừa quan sát bố cục nơi này.

Do thân phận của hắn đã được chứng thực khi qua cửa, nên không ai chú ý đến hắn cả.

Đường lối thiết kế và trang hoàng tòa thư viện này rất có phong cách, lộ nét văn hóa thời Phục Hưng. Nơi đây có hai tầng, diện tích khá lớn.

Hắn bước lên tầng hai. Kệ sách nơi này có vẻ rộng rãi hơn. Sách trên mỗi giá cũng không nhiều nhưng được sắp đặt chỉnh tề, khá là tinh xảo. Tuy vậy, do đây là một thư viện nên cảnh tượng trước mặt này,

Trông có vẻ hời hợt, trưng bày qua quýt cho xong.

Lúc này, có hai người con gái vừa tiến vào đằng sau Lương Xuyên. Họ vừa thông qua kiểm tra an ninh ngay sau khi hắn vừa bước vào. Họ bước ngang người Lương Xuyên, đi thẳng vào nơi sâu nhất tại tầng hai. Mục đích của hai cô gái này rất rõ ràng.

Lương Xuyên từ từ đi theo. Đến gần cuối đường, hắn lại phát hiện có một kiến trúc khác bên trong nơi này. Màu sắc của trần nhà và vách tường xung quanh dần chuyển sang gam màu tối, nhưng không phải sắc thái đen tối của mấy loại nhà ma kia. Nó vẫn chưa gây cảm giác khó chịu, mà tạo nên một bầu không khí trang nghiêm.

Rõ ràng hoàn cảnh có thể ảnh hưởng đến một con người. Về mặt này, chắc chắn kẻ thiết kế tòa thư viện này đã hao tâm tổn sức rất nhiều. Thật ra, từng chi tiết tại đây đều thể hiện một sắc thái ám chỉ trong lòng.

Bên trong được phân ra từng ô riêng, y như những căn phòng để nghỉ ngơi vậy. Lương Xuyên vào bừa một phòng, nhận ra nơi này có rất nhiều bức bích họa, khá giống cảnh tượng ở hang Mạc Cao*.

(Chú thích: Hang Mạc Cao/ Mạc Cao Quật, hay còn gọi là Hang động Ngàn Phật hay Thiên Phật Động là hang động Phật giáo nổi tiếng nhất Trung Quốc)

Những bức bích họa này rất sống động vì vận dụng kỹ thuật lập thể 3D, có tác dụng đánh mạnh vào thị giác.

Nội dung chính của bức tranh này miêu tả cảnh địa ngục theo trường phái trừu tượng và duy mỹ, không tạo cảm giác khó chịu cho người xem. Ngược lại, nơi đây cung cấp một bầu không khí để người ta phải suy ngẫm. Tựa như, bản thân của người đó đang ở địa ngục vậy.

“Sinh mạng là một món quà mà cha mẹ của bạn, hành tinh này, và dĩ nhiên, cũng có thể là do Thượng Đế ban tặng chúng ta.”

Lương Xuyên nghe thấy một âm thanh nào đó y như đang giảng kinh. Điều này làm hắn khẽ chau mày lại. Bởi vì, nó rất quen thuộc, cứ như đã nghe ở đâu đó.

“Chúng ta cần ca ngợi, ngưỡng mộ và phải kính sợ nó,

Nhưng đối ứng với nó,

Chính là cái chết,

Chúng ta cũng phải ca ngợi, ngưỡng mộ, và sợ hãi nó như một bản năng.

Dù là chuyện gì đi nữa đều có hai thái cực, có hai mặt trên một vấn đề.

Sống và chết chính là một ví dụ hoàn hảo nhất.

Nhờ sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, chúng ta có thể kéo dài tuổi thọ bằng nhiều cách, và cả việc giải mã sinh mạng. Nhưng trong thực tế, chúng ta đã lãng quên điểm cơ bản nhất.

Vật mà chúng ta cần lấy nằm ngay dưới chân chúng ta, nhưng chúng ta vẫn cứ cố nhón chân, với tay lục lọi một cách vô ích về phía trời cao.

Chúng ta tự tin, nhưng cũng tự phụ,

Do khoa học kỹ thuật, cũng vì khoa học, vì những hệ thống lý luận mà chúng ta tin ngày tin đêm ấy đã hình thành nên lối suy nghĩ này trong mỗi cá nhân. Để rồi, chúng ta lại tin tưởng vào một lời nói dối rằng, bản chất và tất cả quy tắc trên thế giới này để có thể giải thích bằng khoa học. Tất cả mọi thứ đều được khoát lên mình chiếc áo mang tên khoa học. Nhân loại tự chế tạo một nhà tù “Khoa học” cho chính mình, rồi tự đóng chặt cửa, sau đó tự đắc ý là mình đã an toàn.

Nhưng hành động này chẳng khác gì bạn tự vùi đầu vào cát vậy.

Vì khoa học,

Chúng ta quên đi việc quỳ lạy,

Quên việc tự cảm ngộ,

Quên cả việc tìm tòi,

Chúng ta giễu cợt các loại tín ngưỡng, coi thường những vật tổ nghìn năm, khinh bỉ trí khôn của bọn họ.

Thật ra, có một vài đáp án đã ẩn sâu trong chính vấn đề đó từ ban đầu.

Ví dụ như,

Chẳng lẽ không thể đảo ngược cái chết ư?

Người chết,

Chẳng lẽ không thể hồi sinh sao?”

Lương Xuyên tiến dần theo đầu nguồn âm thanh. Phía sau một phòng nghỉ có tạo hình độc đáo, hắn trông thấy một một bậc thang được thiết kế theo dạng bục giảng trong phòng học. Từng bậc thang dẫn xuống bên dưới, từ cao đến thấp. Xung quanh không hề có ánh sáng phản chiếu vào, chỉ có duy nhất một đốm sáng le lói ở xa xa.

Có một cái tủ dựng tại lối vào, bên trên đặt nhiều chiếc mặt nạ. Chúng đều là mặt nạ dạng ma quỷ, tạo hình khác nhau nhưng mục đích sử dụng lại tương tự.

Mỗi một người đều phải đeo một chiếc mặt nạ lên khi đi vào. Bọn họ đang quỳ tại đó, chắp hai tay thành hình chữ thập, vô cùng thành kính.

Bọn họ đang tụng niệm một câu kệ nào đó rất tối nghĩa và khó hiểu.

Cứ thế mà đi vào, cứ thế mà lãng quên bản thân, dường như nhóm người này đang ở một cảnh giới siêu nhiên nào đó.

Hắn không thấy bất cứ cảnh tượng máu tanh nào, cũng chẳng có gì thần bí. Từ lúc bước vào thư viện đến hiện tại, cơ bản nơi này giống như một hội giao lưu học thuật chứ chẳng phải tổ chức tà giáo chi cả. Bởi vì, nơi đây khuyết thiếu một tính chất cực đoan.

Chỉ là, có ba pho tượng đầu người dựng tại lối vào. Chúng trông rất sống động, vẻ mặt lạnh lùng, tư thế ngồi xổm trên một bệ đá, nhìn chằm chằm vào những cá nhân bước vào nơi này.

Lương Xuyên cảm thấy rất quen mắt khi nhìn vào chiếc đầu của bức tượng ở giữa. Đó chính là chàng trai cụt đầu mà hắn từng gặp. Thật ra, pho tượng chính giữa này đúng là chàng trai đó.

Lương Xuyên đưa tay, định chạm vào pho tượng ấy trong vô thức. Nhưng ngay lúc này, có người đến sau lưng hắn, nói khẽ:

“Anh này, chắc anh phải biết rõ, đây là những bức tượng thần thánh, cấm đụng chạm và khinh nhờn.”

Kẻ đứng sau lưng hắn là một người phụ nữ. Cô ấy đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt mũi, nhưng giọng điệu mang dáng vẻ của kẻ bề trên, không được phép cãi lại.

Lương Xuyên rụt tay về, không nói gì cả.

“Cầm đi.”

Cô ta đưa một chiếc mặt nạ cho Lương Xuyên.

“Cảm ơn.”

Nói xong, hắn đeo mặt nạ vào.

Sau đó, người phụ nữ này không nói gì thêm, cứ đi thẳng một mạch xuống dưới, quỳ gối tại một vị trí không người. Cô ta hành động y hệt mấy chục người xung quanh, bắt tay hình chữ thập, lắng nghe lời dạy bảo của giọng nói kia.

Vốn dĩ Lương Xuyên nghĩ nơi này có người ngồi thuyết pháp, ngờ đâu nhóm người này lại vừa quỳ, vừa cầu khẩn, vừa lắng nghe âm thanh từ một đoạn phim.

Có một máy chiếu hình lên vách tường. Chất lượng phim khá mờ, lại pha tạp, nhưng âm thanh cực kỳ rõ nét.

Ban đầu, Lương Xuyên cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng nhất thời khó mà nhớ nổi mình từng nghe qua ở đâu?

Vì thế, hắn bước dọc xuống theo lối cầu thang.

Càng đi xuống, càng tiến về phía trước, hắn càng đến gần với hình chiếu trên vách tường, dĩ nhiên đã có thể nhìn rõ hơn.

Chẳng qua là, khi Lương Xuyên bước đến bậc thang cuối cùng, rốt cuộc đã có thể trông thấy người giảng đạo trong đoạn phim ấy.

Dù đang đeo mặt nạ, nhưng hắn bất chợt hoảng hốt.

Hai tay hắn run rẩy dần.

Bởi vì, người đang diễn giảng trong đoạn băng ghi hình ấy,

Chính là hắn,

Là hắn,

Thật sự là chính bản thân hắn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN