Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 128: Ngoạn hỏa tự phần (trung) 2
Hiên Hậu trân trối bên thi hài muội muội, đau xót đến độ không thốt nên lời. Phượng bào đỏ thắm như mất đi sinh khí tươi đẹp hằng ngày, Hiên Hậu quệt nước mắt, phân phó cung nữ:
– Đưa Thành Vương phi hồi phủ, lễ nghi an táng chu đáo! Sau đó…lôi Phùng Gia Hảo đến đây gặp bản cung!
Lộ Hà bên cạnh thật muốn khuyên nhủ, nhưng không biết phải làm thế nào, Hiên Hậu mất đi muội muội ruột thịt duy nhất, cú sốc này không dễ tiếp nhận. Huống hồ hiện tại, Hiên Hậu còn đang phiền lòng chuyện kia…
– Nô tì đi làm ngay!
Phùng Gia Hảo nằm trên giường bệnh chưa được một ngày thì đã bị Tuyên Quý phi gọi ra chính sảnh. Thái y nói nàng trúng độc, bạch xà rễ là cây dại, bò rất dễ ăn phải rồi cho sữa, Thành Vương phi sinh trưởng phương nam, bạch xà rễ là loài cây thổ nhưỡng ở những ngọn núi phía tây, cho nên có thể không liên can đến vụ việc.
Phùng Gia Hảo đau đớn lê thân xuống giường, mùa đông lạnh đến cùng cực, chân vừa chạm đất liền thấy bụng dạ như bị trăm ngàn mũi dao cắt xé bên trong. Cứ thế, không hề có kiệu, Phùng Gia Hảo khó khăn lắm mới đến được chính sảnh.
Lúc này, người của Khôn Ninh cung đã ở đó. Phùng Gia Hảo quỳ xuống:
– Nương nương vạn an, người cho gọi thiếp!
Tuyên Quý phi sắc mặt không động, trà trên tay tỏa ra hơi ấm vấn vít:
– Hoàng hậu nương nương muốn mời ngươi sang bên đó hỏi về việc không may của Thành Vương phi!
Phùng Gia Hảo hoảng sợ, nàng vừa mới mất đứa nhỏ, Tuyên Quý phi đã tuyệt tình như thế:
– Nương nương, thiếp không biết gì hết, cái gì cũng không biết!
Tuyên Quý phi nhếch môi, điệu bộ hờ hững:
– Cả ngươi cùng Hàn Bình đều thật giống nhau, luôn miệng chối bỏ!
Phùng Gia Hảo ngã khụy xuống đất, Hàn Bình, Tuyên Quý phi đột ngột nhắc đến Hàn Bình, lẽ nào, cái thai này từ trước đã bị lộ. Nhưng nếu biết trước không phải cốt nhục Thành Vương, tại sao Tuyên Quý phi còn có thể ân cần đối xử như vậy. Phùng Gia Hảo nhìn lên ghế chủ vị, chỉ thấy Tuyên Quý phi xoay người vào trong, bỏ lại một câu nói:
– Thục Trinh Huyện chúa thông minh hữu lễ, sáng sớm nay đã vào cung pha trà ngon, coi như là có lòng!
Gia Hỷ sau bình phong tiến đến, nụ cười trong vắt như sương mai, y phục thêu hải đường ấm áp giữa ngày tuyết rơi buốt giá:
– Nương nương quá khen! Thần nữ chỉ làm những chuyện nên làm!
Phùng Gia Hảo gục xuống nền đá lạnh, thê lương khóc, lúc nàng tưởng rằng bản thân đã nắm được tất cả, lại là lúc mất đi tất cả. Hàn Bình chắc chắn đã chết, hài tử mất đi, vị trí Trắc phi này, cũng không thể nào giữ được nữa. Không để Phùng Gia Hảo sầu bi lâu, Tuyên Quý phi vừa khuất bóng, người của Khôn Ninh cung đã đem nàng ta về.
Gia Hỷ cẩn trọng tiếp tục chép kinh, mỗi chữ đều nắn nót tỉ mỉ, mực nước thơm hương hoa mai khiến lòng người thư thái. Nàng viết xong quyển kinh đầu tiên, đã nghe Bối Lan thì thầm:
– Nhị tiểu thư chết rồi!
Gia Hỷ dừng bút, mắt hạnh sẫm màu lại, có chút thở dài:
– Tự tạo nghiệt không thể sống!
– Bị dùng hình đến chết, thi thể đưa về Phùng phủ, nói rằng độc hại chính thê, nên…
Gia Hỷ im lặng, Phùng Gia Hảo một đời coi trọng nhất là vị trí Trắc phi này, hiện tại đến chết, cũng không được an táng dưới danh nghĩa người của Thành Vương phủ. Tuyên Quý phi từ đầu đã rõ giọt máu đó là tạp chủng. Sao còn cảnh cáo nàng nặng nề như thế, Gia Hỷ xoa xoa đầu gối đau nhức, di chứng này, vĩnh viễn sẽ không khỏi. Thái y có nói, mỗi năm đến mùa đông, nàng đều bị tái phát, cùng cực đau đớn.
Tuyên Quý phi bước ra đoạn hành lang dài trước Càn Thanh cung, Vĩnh Nguyên Đế vừa mới ngủ, Tuyên Quý phi thong thả ngồi trên lan can gỗ sơn son thếp vàng:
– Phùng Gia Hảo đã chết?
Hồng Tố cười gật đầu:
– Đã chết, nô tì cũng theo lệnh của nương nương, gạch tên khỏi gia phả, trả về Phùng phủ!
Tuyên Quý phi tựa người vào cột gỗ, hiện tại Phùng Thượng thư cũng đã làm những gì có thể, không giúp thêm được gì, cho nên, hôm nay Phùng Gia Hảo chết, cũng không hề ảnh hưởng đại cuộc. Huống hồ, bên Viêm Quốc đã đưa một vạn binh tinh nhuệ bí mật theo Triệu Tử Đoạn đi tìm kiếm tung tích Thành Vương, bây giờ, chỉ còn có thể nghe theo mệnh số!
Đầu hành lang bên kia, thấp thoáng tà áo hồng lựu, Tuyên Quý phi nhếch môi:
– Muội muội! Hoàng thượng vừa mới nghỉ ngơi, hiện tại không phải lúc làm phiền!
Vạn Quý phi khăn tay che miệng cười, theo sau là một đoàn cung nữ hầu hạ:
– Tỉ tỉ ngày ngày bên cạnh Hoàng thượng nửa bước không rời, thật vô cùng vất vả!
Thịnh Vương nhìn qua cánh cửa khép kín:
– Nương nương vạn an! Nhi thần dùng trăm phương ngàn cách mới mời được Tọa Trì phương trượng có thể cải tử hoàn sinh đến chẩn trị bệnh tình phụ hoàng!
Tuyên Quý phi nghe lời nói mẫu tử họ tràn ngập hiểm kế, liền không muốn dây dưa:
– Hầu hạ Hoàng thượng vốn bổn phận phi tần như bản cung nên làm, không có gì gọi là vất vả cả! Có điều, Hoàng thượng vừa nghỉ ngơi, sợ rằng hôm nay không tiện!
Thịnh Vương ra vẻ thương tâm, lắc đầu:
– Không sao, nhi thần đợi được, không cần nương nương lo lắng!
Tuyên Quý phi nhìn mẫu tử họ vào trong, đầu liền đau nhức, nhẹ giọng phân phó:
– Mời Thục Trinh Huyện chúa ở lại Diên Hương các ít ngày, nói rằng vì nhớ thương Thành Vương nên bản cung buồn rầu cần người trò chuyện!
Buổi chiều, Vĩnh Nguyên Đế đến giờ uống thuốc, Quang Từ công công giúp ông trở mình ngồi dậy. Thịnh Vương bê bát thuốc nóng hổi, mùi hương đắng ngắt lan tỏa. Vĩnh Nguyên Đế vừa thấy người, tâm trạng đã tốt lên không ít.
– Lăng Mặc đến từ khi nào vậy?
– Nhi thần đã đợi từ trưa! Phụ hoàng ngủ ngon như vậy, nhi thần không dám làm phiền.
Thịnh Vương thổi từng muỗng thuốc một, lại cẩn thận thử xem có nguội không. Vĩnh Nguyên Đế phất phất tay:
– Con không cần, thuốc rất đắng!
Thịnh Vương vẫn không ngừng tay, miệng cười vui vẻ:
– Có đắng hơn nữa nhi thần cũng không nỡ để phụ hoàng chịu nóng! Nhi thần đã mời được Tọa Trì phương trượng nổi tiếng đến, phụ hoàng dùng thuốc xong liền bắt mạch!
Vĩnh Nguyên Đế hài lòng gật đầu. Thịnh Vương hầu hạ dùng thuốc xong lại chuyên tâm cả những việc nhỏ nhặt nhất như súc miệng rửa mặt, qua hơn một canh giờ, Tọa Trì Phương trượng được đưa đến. Tuyên Quý phi cùng Vạn Quý phi phải đợi ở đại sảnh, mỗi người theo đuổi một cảm xúc khác nhau. Không khí im lặng như tờ.
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, đơn thuốc thảo trên giấy đơn giản vô cùng, chỉ có mấy vị. Tọa Trì phương trượng ôn tồn nói:
– Người bệnh không nên để nữ nhân hầu hạ, kể cả cung nữ thê thiếp đều không. Sắc thuốc này dùng, mười ngày sau sẽ khỏi hẳn!
Tuyên Quý phi siết nhẹ khăn tay, không để nữ nhân hầu hạ, chính là trực tiếp ám chỉ bản thân. Bởi vì từ khi Vĩnh Nguyên Đế đổ bệnh, Tuyên Quý phi là người duy nhất tiếp xúc.
Tọa Trì phương trượng lại tiếp tục:
– Nếu sau mười ngày, chưa có tiến triển, phải dùng thuốc dẫn, bài thuốc dẫn này vô cùng đơn giản, chính là máu của một vị Hoàng tử bất kì, hòa máu người bệnh, sắc cùng ba chén nước cạn một chén hòa vào thuốc.
Tọa Trì phương trượng không ở lâu, dặn dò xong liền được hộ tống rời cung. Thịnh Vương tự mình nhận việc chăm sóc Vĩnh Nguyên Đế. Tuyên Quý phi cau mày rời Càn Thanh cung, nhìn bộ hộ giáp hoàng kim sáng loáng, trong lòng chậm rãi tính toán. Phía trước, Thịnh Vương tử y bay trong gió đợi ở hoa viên, Tuyên Quý phi cũng đoán được ý đồ của hắn.
– Điện hạ không ở lại cùng Hoàng thượng?
Thịnh Vương hờ hững cười, mắt phượng lóe chút linh lung ánh sáng:
– Nương nương không nên vội vã, dù người dụng độc lên phụ hoàng bằng cách nào, có lẽ đến hiện tại đều đã phi tang không vết tích!
Tuyên Quý phi hơi ngước mặt, môi đỏ nhếch lên:
– Điện hạ cẩn trọng, đừng vu cáo bản cung!
– Bản Vương tốn bao tâm sức để mời Tọa Trì phương trượng, không lẽ không chẩn ra được hiện trạng bệnh tình phụ hoàng? Nương nương cẩn thận! Chỉ cần phụ hoàng biết chuyện, liệu sẽ tin bản Vương hay tin người?
Tuyên Quý phi chạm tay vào hạt châu lành lạnh cài trên tóc, lướt qua người Thịnh Vương:
– Phùng Gia Hỷ còn đang chép kinh ở Diên Hương các. Nếu như nàng ta chết, Hoàng thượng sẽ bảo vệ nàng ta hay bảo vệ bản cung?
Thịnh Vương sững người, mắt phượng tối sầm lại, từng chữ một nghiến răng:
– Quý phi nương nương! Đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc. Hoàn Nhan Viên Hạo không thể quay về. Người đừng nên gắng sức nữa!
Tuyên Quý phi lãnh đạm hồi cung. Thịnh Vương trầm lặng nhìn theo, Huỳnh Kiện công công lại gần:
– Chủ nhân, có làm theo kế hoạch?
– Không!
Huỳnh Kiện công công tưởng chừng Thịnh Vương nhầm lẫn liền nhắc lại:
– Điện hạ, làm hay không làm?
Thịnh Vương đột ngột gắt gỏng:
– Bản Vương nói không!
Cơn ho ùa đến nhói đau lòng ngực, máu đỏ tươi dây trên nền tuyết trắng, nổi bật đến nhức mắt. Thịnh Vương cười gằng, điên rồi, hắn điên rồi mới vì nàng mà bỏ qua một cơ hội tốt như thế. Tuyên Quý phi từ khi hồi kinh chưa từng lộ ra nhược điểm, hiện tại chính là bị hắn nắm được chứng cứ. Hắn, lại vì nàng, cứ thế không truy cứu nữa.
– Ngươi đến Diên Hương các mời Thục Trinh Huyện chúa gặp bản Vương!
Huỳnh Kiện công công tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Thịnh Vương vào trong tiểu đình, phân phó người đem than bạc sưởi ấm. Hắn có thể đứng trong gió lạnh, nhưng nàng thì không.
Gia Hỷ chậm rãi men theo hành lang khuất gió, xa xa, nàng có thể nhìn rõ nam nhân tử y quen thuộc kia đang đứng đợi. Lương đình ấm áp, hương trà thoang thoảng, lửa cháy lách tách.
Thịnh Vương ôn nhu:
– Vết thương nàng đã đỡ chưa?
Gia Hỷ gật đầu:
– Tạ điện hạ quan tâm, ta cũng không còn đau nữa!
Thịnh Vương thở dài, trong mùa đông trắng muốt như sương muối:
– Sẽ để lại di chứng, mùa lạnh này nàng còn phải chịu nhiều khổ sở. Bản Vương có thứ này!
Huỳnh Kiện công công đưa đến hai bọc lụa mềm bên trong đầy thảo dược, có dây buộc chắc chắn.
– Huyện chúa, đây là túi thuốc điện hạ cho Thái y viện điều chế. Rang nóng ủ chỗ đau sẽ đỡ rất nhiều!
Gia Hỷ ngạc nhiên nhìn nam tử trước mặt, chỉ thấy Thịnh Vương dịu ngọt cười:
– Dùng đi, là đồ tốt! Bản Vương đã chiều theo ý nàng, thả Sở Hồng Vi cùng Thế tử đi, từ nay, họ sẽ có danh phận khác. Không còn vướng bận với Vương phủ! Nếu nàng không tin có thể đợi thêm ba ngày nữa, bản Vương phát tang xong, liền để họ đến gặp nàng!
Gia Hỷ ngỡ ngàng, nét mặt thoáng chốc giãn ra vui vẻ:
– Điện hạ, tạ ơn người!
– Chỉ cần nàng bình yên cười, bản Vương liền yên tâm!
Thịnh Vương vốn muốn khuyên Gia Hỷ quay về Phùng phủ, để hắn rảnh rang đối phó Tuyên Quý phi, nhưng hiện tại, xem ra không cần. Tuyên Quý phi nếu đã muốn ra tay, nàng có ở đâu cũng không thể thoát. Hắn sắp thành đại cuộc, khi đó, nàng liền không phải chịu ủy khuất nữa.
Gia Hỷ thong thả quay về, Đạm Ngọc ngạc nhiên:
– Tiểu thư, người nói sẽ không gặp Thịnh Vương điện hạ nữa mà!
Gia Hỷ lắc đầu, nghiêm nghị:
– Quý phi nương nương nghĩ rằng ta không biết người giữ ta lại chỉ để uy hiếp Thịnh Vương! Còn Thịnh Vương đang muốn chứng thực lời nói của nương nương! Ta là thành toàn cho hai người họ vậy!
Gia Hỷ dẫm lên lớp tuyết dày, nàng đoán chừng Tuyên Quý phi đã quá coi nặng phân lượng nàng trong lòng Thịnh Vương, nhưng dù sao Thành Vương cũng đã cứu nàng ba mạng, nếu nàng có thể giúp Quý phi, cũng coi như là phần nào trả lại ân huệ đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!