Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 152: Bách cảm giao tập
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vĩnh Hưng cung.
Thượng tuần tháng bảy, trăng khuyết mờ nhạt chiếu ánh sáng xanh xanh bao trùm nhân gian. Hoàn Nhan Viên Hạo phê duyệt tấu chương muộn, vừa mới đại triều xong, sổ sách cũng vì thế mà nhiều hơn bình thường. Trong phòng rực rỡ ánh đèn, sáng như ban ngày, Vịnh Đan đứng một bên hầu hạ, nàng buồn ngủ đến mức ríu cả mắt, nhưng đêm nay nàng trực, mà Hoàng thượng còn làm việc, nàng sao dám một phút lơ là.
Hoàn Nhan Viên Hạo vươn vai, nhìn qua bên kia đã thấy Vịnh Đan tựa người vào cột gỗ sơn son ngủ gục, y phục cung nữ xanh nhạt, hai tay áo nàng thêu tỉ mỉ hoa sen chứng minh thân phận ngự tiền. Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, khẽ giọng:
– Uyển Mân!
Vịnh Đan choàng tỉnh, gấp gáp chạy đến:
– Nô tì tội đáng muôn chết!
Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, hạ nhân cũng là con người, làm sao có thể không mệt mỏi được, huống hồ so với chủ tử, kẻ hầu người hạ công việc chân tay cực nhọc hơn rất nhiều. Hắn mở âu sứ nhỏ trên bàn, trong đó là gà hầm táo đỏ, món này Thái hậu khi nãy đem đến, nói rằng do Vinh Quý phi tự tay làm. Vinh Quý phi đến giờ vẫn chưa được lâm hạnh, trong khi đó Giang phi đã hai lần, mà Lan Mỹ nhân cũng đã ba đêm liên tiếp. Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người ra sau thành ghế chạm rồng tinh mỹ, phân phó:
– Chuẩn bị ngự liễn đến Vĩnh An cung!
Vịnh Đan trong lòng không rõ vì sao lại dâng lên tư vị chua xót, nàng thi lễ rồi lầm lũi ra ngoài dặn dò thị vệ. Khi quay vào, đã thấy Thần Long đế đổi y phục đen huyền. Vịnh Đan quỳ trước mặt Hoàng thượng cẩn thận hầu hạ, đeo thêm thắt lưng cùng ngọc bội. Trước kia, khi còn là Thành Vương, Hoàng thượng chỉ dùng y phục trắng, nhưng từ khi lên ngôi, toàn bộ đã đổi thành đen tuyền, trung y chuyển từ đỏ đậm sang vàng nghệ, mà tính cách cũng ngày càng trầm tĩnh bất định hơn.
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe quanh mũi phảng phất hương thơm thân thuộc vô cùng, mùi hương từ tà áo Vịnh Đan, hắn lục lọi tâm trí, cố gắng nhớ lại đã từng nghe được hương thơm này từ đâu. Bên ngoài sân, kiệu cũng đợi sẵn, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn mớ tóc đen nhánh nữ nhân cúi người trước mặt, có chút thương hại:
– Canh gà trên bàn, ban cho ngươi!
Vịnh Đan hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, Hoàng thượng không muốn dùng thì ban cho ngự tiền cung nhân là vô cùng bình thường, không có gì đáng nói, ngày thường Tô An cũng hay được ngự ban như vậy.
– Nô tì tạ ơn Hoàng thượng! Cung tiễn Hoàng thượng!
Vịnh Đan ôm lấy âu sứ vào lòng, nàng lui ra khỏi thư phòng, trực tiếp đem đến nhà bếp hâm nóng. Vịnh Đan cẩn thận chia ra làm hai bát, vừa ra hành lang đã đụng phải Tô An.
– Tổng quản, người không đi cùng Hoàng thượng hay sao?
Tô An điềm nhiên nâng chén uống canh, hời hợt cười:
– Triệu Ngự tướng giữa đêm tiến cung, Hoàng thượng nửa đường liền nghe tin đến Ngự Quân đài, đừng nói là ta, ngay cả Vinh Quý phi đêm nay cũng khó lòng nhìn thấy long nhan!
Vịnh Đan gật gật đầu thấu hiểu, Triệu Ngự tướng quyền khuynh thiên hạ, nhận thiên ân vạn đại, đặc quyền vô số. Đừng nói là Quý phi, kể cả Thái hậu với người này đều phải nể mặt năm phần. Vịnh Đan cùng Tô An phím chuyện đến khi trăng qua khỏi đỉnh đầu liền thấy ngự giá hồi cung. Từ xa, nàng đã nhìn rõ Thần Long đế mi tâm cau lại, lộ rõ tức giận. Vịnh Đan hít một hơi sâu lấy can đảm, chạy vội vào thư phòng. Tô An nhìn theo, khóe mắt nheo lại khó hiểu, người thường thấy long nhan nổi giận chạy nhanh còn không kịp, nàng ta ngược lại thiêu thân lao vào.
Vịnh Đan nhẹ gót hài, Thần Long đế trên tháp dài nhắm hờ mắt, hai bên thái dương gân xanh lộ rõ. Nàng chậm rãi đến bên cạnh, bàn tay dịu dàng bắt đầu xoa nhẹ lên trán, tim nàng đập thình thịch, mồ hồi cũng ứa một lượt trên lưng. Hoàn Nhan Viên Hạo cảm nhận dịu dàng nữ tử, hương thơm tinh tế ấy lại quấn quýt lấy hắn, mơ hồ gợi lên cảm giác tin cậy. Hoàn Nhan Viên Hạo thụ hưởng thoải mái, để mặc Vịnh Đan tự xoay xở. Nàng ta trượt tay dần xuống vai, nắn bóp gân cơ, sau bạo dạn xuống đến cánh tay, bắp chân, rồi từ từ tiến lên trên, mệt mỏi trong cơ thể hắn cũng dần dần tiêu biến. Hoàn Nhan Viên Hạo khàn khàn giọng nói:
– Tay nghề rất khá!
Vịnh Đan mỉm cười, chân thật trả lời:
– Nô tì trước khi vào Phùng phủ cũng là khuê nữ trong nhà, thụ hưởng phụ mẫu dạy dỗ!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài:
– Tri huyện phá gia, phủ doãn diệt môn, ngoài ngươi ra không rõ còn bao nhiêu người chịu cảnh oan sai, nhà tan cửa nát!
– Hoàng thượng yêu nước thương dân, là phúc cho thiên hạ bá tánh! Hoàng thượng trị vì, tuyệt đối sẽ không ai phải chịu oan ức nữa!
Hoàn Nhan Viên Hạo đã nghe những lời này nhiều đến vô cảm, nhưng từ miệng Vịnh Đan, hắn liền cảm thấy có giá trị hơn. Nàng không phải đại thần, không phải phi tần, nàng là cung nữ thấp kém, nàng tin tưởng hắn, giống như vạn dân bá tánh tin tưởng hắn.
Hoàn Nhan Viên Hạo mở mắt, phượng mâu lưu ly nhìn bàn tay nữ nhân thô ráp đang đặt trên người hắn:
– Chỉ cần thiên hạ đều nghĩ như ngươi, Trẫm liền thấy đời này không uổng phí!
Vịnh Đan mỉm cười ngẩng mặt, nụ cười nàng chuyển từ vui vẻ sang ngỡ ngàng. Nàng quỳ dưới thân Thần Long đế, giờ phút này, từ trên cao dung nhan Hoàng đế chói lọi, từng đường nét như được điêu khắc, hoàn mỹ đến kinh người. Hoàn Nhan Viên Hạo cúi người xuống, hương thơm ấy lại xộc thẳng vào khứu giác khiến hắn như mất đi phòng vệ. Vịnh Đan nghe nội tâm mình xáo động mạnh mẽ. Nàng dùng hết can đảm cả đời, đột ngột ôm lấy vai nam tử đối diện, cuống quýt tìm một nụ hôn. Hoàn Nhan Viên Hạo bất ngờ đón nhận nồng nhiệt từ Vịnh Đan, khẽ khàng:
– Uyển Mân!
Vịnh Đan siết tay chặt hơn, cả người nàng áp sát vào thân nam tử, kiều mị thì thầm:
– Hoàng thượng, nô tì là Vịnh Đan!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhẹ nhàng đỡ Vịnh Đan ra khỏi người mình, lại nghe nàng trút lời gan ruột:
– Hoàng thượng, nô tì biết đây là tử tội, một khắc cũng là chết, hai khắc cũng là chết, người hãy để nô tì gần người thêm chút nữa!
Phượng mâu nhu tình nam tử lắng đọng:
– Vì sao phải cố chấp như vậy?
Vịnh Đan nhìn sâu vào mắt hắn, hai giọt lệ như châu ngọc lăn dài:
– Nô tì yêu người!
Hoàn Nhan Viên Hạo bất giác ôm nàng, vòng tay siết chặt lại, cảm giác này của nàng, hắn hiểu rất rõ, là tình yêu đi theo cùng bất lực.
– Nếu ngày mai Trẫm ban tử, thì sao?
– Nô tì không hối hận! Hoàng thượng nói ngày mai, nghĩa là đêm nay, nô tì vẫn có thể sống!
Ngoài trời đột nhiên vang rền sấm chớp, giông tố không báo trước rào rào đổ xuống, đây là cơn mưa đầu tiên của tháng bảy và của cả mùa hạ. Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng động tâm, ôm lấy Vịnh Đan về long sàn.
Sáng sớm, trời đầy mây mù, Vịnh Đan theo thông lệ vừa nghe tiếng kẻng liền mở mắt, lúc này dương quang chưa rọi, bên ngoài vẫn om om tối. Vịnh Đan ngỡ như bản thân đang mơ, bên cạnh nàng là nam tử tôn quý nhất thiên hạ đang say ngủ. Vịnh Đan bò ra khỏi long sàn, hạ thân truyền đến một cỗ đau đớn, nàng thu nhặt y phục chỉnh trang vẻ ngoài, trên đệm lụa vàng thêu song long còn hằn in một vệt máu khô thẫm, Vịnh Đan đắn đo nghĩ ngợi, cuối cùng im lặng quay đi.
– Đợi đã!
Ôn nhu nam tử giọng nói có chút cứng nhắc mệnh lệnh lại có chút lười biếng đạm mạc vang lên. Vịnh Đan vội vàng quỳ xuống. Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn không mở mắt, truyền Tô An đến.
– Truyền khẩu dụ Trẫm, sắc phong Uyển Mân trở thành Quý nhân!
Vịnh Đan sững sờ, Quý nhân, là Quý nhân. Trong cung trống trải, Hoàng thượng ít khi lâm hạnh cung tần, ngoài một Vinh Quý phi cùng một Giang phi từ tiềm để đi lên, thì phân vị nàng chính là cao nhất.
– Nô tì…à…không…tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng thượng!
Tô An cau mày khó xử, cung nữ tên Uyển Mân này có quan hệ thân tình cùng Hoàng hậu, nay lại có phong vị cao đến không ngờ, xuất thân từ cung nữ, hiện tại lại đứng trên đầu các tiểu thư khuê các, Hoàng thượng phải hay không phỉ là thực lòng ân sủng. Tô An theo thông lệ đưa Vịnh Đan cùng Hạnh cung bộ đến bái lễ Hoàng hậu nương nương.
Lúc này, Gia Hỷ cũng chỉ vừa mới ngủ dậy, thai tự lớn dần khiến nàng càng khó chịu trăm bề, làm gì cũng chậm chạp hơn. Gia Hỷ ra đến đại sảnh đã thấy Tô An cùng Vịnh Đan đứng đó, nàng ngồi lên tháp mỹ nhân cạnh cửa sổ nhìn hai người họ hành lễ. Tô An dâng Hạnh cung bộ, Gia Hỷ nhàn nhạt nhìn qua, trên mặt không xuất hiện một biểu tình nào. Gia Hỷ chậm rãi đóng ấn chương lên thánh chỉ, giao lại Tô An:
– Quý nhân phân vị không thấp, chỉ cần hoài thai liền có thể lên đến Tần vị! Bản cung chúc mừng muội muội, giúp đỡ Hoàng gia khai chi tán diệp! Hoàng thượng vẫn chưa ban viện, vậy để bản cung giúp muội, trước kia bản cung ở Tịch Đình hiên rất tốt, muội muội thấy thế nào?
Vịnh Đan dập đầu, tam quỳ cửu khấu tạ ơn:
– Tần thiếp được thừa hưởng hồng phúc nương nương, là vinh hạnh của tần thiếp!
Tô An coi như hoàn thành nhiệm vụ, chấp tay cáo lui, Gia Hỷ nhấp trà nóng trên bàn, mắt hạnh hướng xuống:
– Uyển muội muội ở lại cùng dùng bữa sáng với bản cung!
Cửa chính vừa khép, Gia Hỷ đột ngột thay đổi thái độ, nàng một tay đỡ bụng, tay kia nắm lấy Vịnh Đan, lo lắng:
– Hoàng thượng ép buộc em? Hai mươi lăm tuổi có thể xuất cung, em cũng chỉ còn hai năm nữa, không ngờ…
Vịnh Đan đưa tay lau nước mắt trên má Gia Hỷ, lắc đầu mỉm cười:
– Hoàng thượng rất tốt, là em tự nguyện! Nương nương đừng lo lắng! Người có trách em, có giận em không?
Gia Hỷ dịu dàng cười, lôi kéo nàng ta ngồi xuống:
– Bản cung vui mừng còn không hết! Có em, bản cung phần nào bớt đi cô quạnh! Em thường xuyên đến nơi này được không?
Vịnh Đan gật gật đầu, tựa người vào vai Gia Hỷ, nàng xoa xoa phần bụng nhô cao sau lớp phượng bào, hào hứng nói:
– Tần thiếp mỗi ngày đều đến đây, kể chuyện cho tiểu Hoàng tử nghe!
Gia Hỷ lôi tráp ngọc ra, lựa chọn mấy loại trâm cài vòng tay lại gom thêm nhiều ngân phiếu:
– Em giữ mà dùng, em cũng biết ở đây muốn gì đều phải chi tiền, nô tài phủng cao đạp thấp! Tịch Đình hiên ấy tuy hơi xa, nhưng tuyệt đối là rộng rãi thoáng mát, bản cung không phải hà khắc, nhưng hiện tại em một bước trở thành Quý nhân, nếu ban nơi quá tốt liền dễ khiến người khác sinh tâm đố kị!
Vịnh Đan ở lại thêm một khắc thì hồi cung, mặc dù Gia Hỷ lưa luyến, nhưng hôm nay nàng ta chuyển đi, hiển nhiên bận rộn không thôi. Vịnh Đan vừa ra ngoài, Bối Lan đã tiến đến:
– Nương nương, Uyển Quý nhân chính là Vịnh Đan tỉ tỉ đúng không?
Gia Hỷ cũng không giấu giếm nữa, gật đầu xác nhận:
– Chính là muội ấy, trong cung này, cuối cùng bản cung cũng không còn đơn độc! Năm xưa Vịnh Đan vì thù hận mà vào cung, bây giờ lại trở thành chủ tử, thật tốt!
Đạm Ngọc vào Phùng phủ không sớm cho nên không rõ thân phận Vịnh Đan, có điều chuyện Vịnh Đan một bước lên tiên tác động phần nào đến tâm tình nàng. Bối Lan nhìn ra cửa theo hướng Vịnh Đan, lại nhìn sang Đạm Ngọc. Bên bàn, Gia Hỷ vẫn thong thong thả thả, Bối Lan tính cách đơn thuần, dù rất muốn nhắc nhở chủ nhân cẩn trọng, nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
Vịnh Đan quay về nơi ở của cung nhân, trước sân lúc này đã tập hợp vô cùng đông người, ai nấy đều vui vẻ hành lễ chúc mừng
– Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ!
Vịnh Đan đổi ngân phiếu lấy bạc vụn lì xì từng người một. Trong phòng nàng ở cũng chỉ có tám người cùng một ma ma quản sự. Vịnh Đan ngồi xuống giường, hòa ái nói:
– Hoàng thượng cho phép ta có một cung nữ, ta nghĩ không ở đâu bằng người cùng phòng, có vị muội muội nào muốn đi theo ta không?
Đám cung nữ liếc nhìn nhau, Vịnh Đan cũng một vòng đánh giá, cuối cùng vờ như phất phất tay, ủy khuất:
– Các muội không muốn cũng phải, ta dù sao chỉ là một Quý nhân nhỏ bé, không đáng!
Cung nữ đứng cuối cùng đột ngột tiến lên, nàng ta tên Thúy Túc, dung nhan trung đẳng, dáng vẻ đường hoàng, gia đình tội nhân nên thường ngày hay bị ma ma quản sự gây khó dễ:
– Muội muội đi cùng tỉ!
Vịnh Đan hài lòng gật đầu, người nàng chọn cũng chính là Thúy Túc, có điều nàng vẫn muốn tự tâm Thúy Túc nói ra. Thúy Túc cứ thế cùng Vịnh Đan theo Tô An về Tịch Đình hiên. Buổi chiều, Vịnh Đan cũng vừa bài trí xong xuôi, thì đã thấy Vinh Quý phi hầm hầm hổ hổ đi vào. Bởi vì Vinh Quý phi là nhất phẩm, từ bậc Quý nhân trở xuống đều phải hành đại lễ, Vịnh Đan khụy hai chân xuống, quỳ trên mũi chân nhưng đầu gối không được chạm đất:
– Tần thiếp không biết nương nương đến, đón tiếp chậm trễ, nương nương lượng thứ!
Vinh Quý phi nghênh ngang gót hài cao ngồi xuống ghế, nàng ta thong thả dùng trà:
– Ngẩng mặt lên để bản cung xem thử ngươi dùng cách gì quyến rũ Hoàng thượng!
Vịnh Đan thâm tâm đã biết Vinh Quý phi tức giận chuyện đêm qua Hoàng thượng truyền chỉ nhưng không đến Vĩnh An cung, cuối cùng lại lâm hạnh nàng, nhưng nàng lại không ngờ được, vừa ngẩng mặt đã bị Vinh Quý ném tách trà nóng vào người. Vịnh Đan nghiêng một bên né tránh, nước trà văng vào cánh tay, còn tách sứ thì đập mạnh vào thái dương nàng.
Thúy Túc hốt hoảng:
– Tiểu chủ!
Vinh Quý phi bật cười, bàn tay đeo hộ giáp nhọn hoắt nâng cằm Vịnh Đan lên:
– Ngươi tưởng rằng một đêm được hầu hạ Hoàng thượng thì sẽ trở thành phượng hoàng sao? Thân phận nô tì thì không bao giờ gột sạch được mùi hèn kém!
Vịnh Đan hừ lạnh hất tay Vinh Quý phi ra, khóe môi nhếch lên:
– Nương nương, tần thiếp tuy là cung nữ hạ đẳng, nhưng Hoàng thượng đêm qua đã chọn tần thiếp chứ không phải hầu môn kiều nữ như người!
Vinh Quý phi không ngờ Vịnh Đan dám phảng kháng, gương mặt nàng ửng đỏ lên:
– Có bản lĩnh, bản cung thật muốn xem ngươi còn cứng miệng được đến bao giờ! Người đâu, Uyển Quý nhân vô lễ phạm thượng, vả miệng hai mươi cái!
Hai nhị đẳng cung nữ sau lưng Vinh Quý phi tiến đến giữ chặt lấy Vịnh Đan. Vinh Quý phi môi mọng hé cười:
– Lục Sinh, đánh mạnh vào, nếu không tạo ra được tiếng vang, thì bản cung xử tội cả ngươi!
Lục Sinh kẹp giữa những ngón tay bằng từng thanh đá cuội được mài phẳng phiu:
– Tiểu chủ, nô tì xin đắc tội!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Vịnh Đan chỉ còn nghe u u âm âm bên tai, máu từ khóe miệng nàng trào ra ngòn ngọt. Liên tiếp năm cái tát, Vịnh Đan choáng váng đầu óc, toàn bộ vỏ não như tê rần, cuối cùng không chống cự nổi mà bất tỉnh. Cùng lúc đó, bên ngoài Tịch Đình hiên vang lên tiếng thông tri:
– Hoàng hậu nương nương đến!
Vinh Quý phi cau mày dài, nhìn qua Lục Sinh:
– Không phải Hoàng hậu đang bị cấm túc?
Gia Hỷ phượng y thường phục tiến vào, tà áo vàng nhạt thêu họa tiết mẫu đơn hồng đậm xen đỏ thẫm, gấu áo viền khổng tước vươn cánh muốn bay, cùng với Vinh Quý phi xiêm áo đỏ tươi thêu tường vi hồ điệp đứng một chỗ chỉ có hơn chứ không hề kém, Gia Hỷ ngồi xuống ghế, mắt hạnh ưu phiền:
– Không biết muội muội nghe được ở đâu là bản cung bị cấm túc? Hoàng thượng chỉ nói thai tự bản cung có chút mệt nhọc, cần phải tĩnh dưỡng mà thôi!
Vinh Quý phi qua loa thi lễ:
– Đã nặng nề thân mình như vậy, nương nương còn vội vã đến đây làm gì?
– Ngươi ở đây gây ầm ĩ như vậy, bản cung có cách nào ngủ yên?
Vinh Quý phi che miệng cười, liếc mắt sắt sảo:
– Một cái Quý nhân không biết tôn ti phép tắc, thần thiếp chỉ đang dạy dỗ mà thôi!
Gia Hỷ không chấp nhất, nhàn nhạt phất tay để Bối Lan đỡ Vịnh Đan vào trong, Vinh Quý phi không ngờ lại ngăn cản:
– Hình phạt còn chưa thực hiện đủ, nương nương đã muốn bao che cho ả?
Gia Hỷ cau mày, đứng dậy:
– Uyển muội muội là người mới, hành sự có gì lỗ mãng thì ngươi cũng không nên ra tay độc ác như vậy, đều là nữ nhân của Hoàng thượng, phải bao dung lẫn nhau!
Vinh Quý phi vẫn không để người đưa Vịnh Đan đi, nói cứng:
– Quốc pháp bất vị thân! Có tội phải xử! Nương nương tuy là Hoàng hậu, nhưng cũng không thể thay đổi cung quy! Huống hồ, Uyển Quý nhân cùng nương nương nào có nửa phần quan hệ! Thần thiếp không dạy cho ả một bài học, ngày sau còn bao nhiêu cung nữ muốn trèo lên long sàn!
Gia Hỷ gạt tay Vinh Quý phi ra, môi đỏ khẽ nhếch:
– Ngươi muốn tố Hoàng thượng hoang dâm háo sắc?
Vinh Quý phi hơi lùi lại, mắt ngọc ánh lên:
– Ý tại ngôn ngoại, là nương nương cố ý hiểu sai, không phải thần thiếp nói sai!
Bối Lan thừa lúc này cũng đưa được Vịnh Đan đến Thái y viện. Tranh chấp trong Tịch Đình hiên cứ thế đến tai Tuyên Thái hậu, ngay lập tức cả Hoàng hậu cùng Vinh Quý phi đều bị truyền đến Khôn Điện.
__________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu – Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,… đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Chúthích:
Canhgàtầntáođỏ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!