Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 170: Vạn Niên Lưu Dấu (trung) 1.2
Phùng Dư đứng sau Gia Hỷ, hắn chăm chú ngắm nàng tô đậm trường mày, phượng y rực rỡ hoa lệ, hương phấn hoa thơm đến điên cuồng, trời không trăng, rượu đầy bình.
– Hỷ nhi…thật sự có thấy tốt…
Gia Hỷ xoay người lại, khẽ cài thêm đóa nhị kiều lên tóc, hạnh mâu trong suốt không vẩn hồng trần:
– Chất nữ cũng chẳng rõ nữa, xuân thu mấy mùa đều trải, càng cố chấp càng bi thương, đến hiện tại, cũng đành phải bước tiếp!
Phùng Dư khẽ cười, lắc đầu:
– Tình một kiếp không dễ đoạn tuyệt!
Gia Hỷ mỉm cười, chậm rãi ra cửa chuẩn bị nghênh đón xa giá:
– Quý giá nhất vẫn là mệnh, đầu xuân vừa muốn gả nàng đi, cuối xuân nàng đã thật sự không về!
Phùng Dư cũng hiểu Hoàng hậu nhắc về Bối Lan, âm thầm thở dài lui đi. Trên mái hiên, hồng đăng phơ phất giữa gió lạnh, quạ kêu cô độc thê lương, Gia Hỷ đứng đó, tựa người vào khung cửa, hơi thở luẩn quẩn hương hoa, hồng đào má phấn che khuất tâm tư.
Trong yên hà mơ hồ, Hoàn Nhan Viên Hạo lặng lẽ xuất hiện, xa xa ngắm nhìn dung nhan nàng lẻ loi giữa thâm cung hoa lệ, trong tin nhói lên bi ai ảm đạm. Phùng Dư không rõ từ khi nào đã đến cạnh hắn:
– Hoàng thượng, người có cần nô tài bẩm báo nương nương?
Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, hơi thở tà dương gió thoảng:
– Hắn thật sự rời bỏ nàng?
Phùng Dư im lặng không đáp, Hoàn Nhan Viên Hạo như cũng hiểu ra, đè nén đau hận cuộn trong lồng ngực:
– Cho tất cả lui đi!
Lần đầu tiên sau một đoạn thời gian dài Gia Hỷ mới có thể bình tĩnh mà đối diện với nam nhân này. Nàng cúi mặt, ngồi cạnh hắn, lời nói vùi lấp giữa sương giá:
– Thần thiếp…tạ ơn Hoàng thượng!
Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy bàn tay mềm nhỏ không mang hộ giáp kia, khẽ khàng:
– Hắn có thể khiến nàng thay đổi nhiều đến vậy, chứng tỏ nàng vô cùng yêu hắn…
Gia Hỷ hơi ngẩng mặt, mắt mọng đỏ:
– Hoàng thượng!
Hoàn Nhan Viên Hạo che miệng nàng, ngón tay di lên vành môi trơn mềm mà mỗi đêm đều hiện ra trong mộng ảo của hắn:
– Trẫm không trách nàng, chỉ cần nàng ở đây, bên cạnh Trẫm, mọi sự còn lại đều không đáng để tâm!
Lệ rơi lã chã trên gương mặt mỹ nhân, Hoàn Nhan Viên Hạo kéo lấy nàng đặt vào lòng:
– Quá khứ ấy, nàng không cần phải nhớ, Trẫm cũng sẽ không nhớ! Được không?
Gia Hỷ thả lỏng thân thể, trấn áp sợ hãi ám ảnh tâm trí:
– Hoàng thượng…thần thiếp chỉ có thể dùng cả đời này để tạ lỗi cùng người…
Hoàn Nhan Viên Hạo hôn lên tóc huyền ngọt phấn hoa:
– Trẫm hiểu!
Trong tim nàng đã khắc ghi quá sâu đoạn tình đó, hắn nguyện dùng cả đời vá lại từng vết thương một, miễn là nàng bên cạnh hắn. Hoàn Nhan Viên Hạo nâng chén rượu, bạc môi kề cận hơi thở mỹ nhân, ôn nhu từng bước chiếm đoạt lưu hương bẽn lẽn nơi đầu lưỡi kia.
Thắt lưng hồng rơi trên thảm gấm.
Gió thổi nến tàn.
Khôn Ninh cung rả rích mưa xuân một đêm tình.
Sấm chớp rạch ngang trời, cổ cầm đột ngột rơi xuống nền đá vỡ tang hoang. Hoàn Nhan Viên Thuyết bất thần bừng tỉnh, tim từng cơn nhói đau đến không tưởng, một tay ôm ngực, tay còn lại gắng gượng khép cánh cửa sổ bất lực trong cơn mưa cuồng loạn. Máu tuông nhuộm đỏ bàn tay, Hoàn Nhan Viên Thuyết gục ngã cạnh cổ cầm bất thành hình, trong đầu tràn ngập lưu ảnh Gia Hỷ.
Đường Vị Y đẩy cửa lớn, vội vàng đỡ Thịnh Vương lên giường, nàng gấp gáp rót nước:
– Điện hạ! Điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Thuyết siết lấy tay Đường Vị Y, làn môi mất đi huyết sắc, khẽ gọi:
– PhùngGia Hỷ!
Sáng sớm, Gia Lăng cung chìm trong mưa phùn ảm đạm, Hoàn Nhan Viên Thuyết chậm rãi mở mắt, lồng ngực vẫn đau đớn, mỹ nhân ngồi cạnh giường đã tựa vào tường ngủ say. Hoàn Nhan Viên Thuyết nhớ đến đêm qua, khẽ đặt nàng nằm xuống, bản thân đến cạnh cây cổ cầm vương máu tươi. Cũng chỉ là bệnh cũ, vì sao khi đó hắn có thể đau đến mức tâm can vỡ nát như vậy. Hoàn Nhan Viên Thuyết vuốt ve dây đàn đã đứt chia thành đôi nửa.
Bên ngoài hạ nhân gõ cửa:
– Điện hạ, Gia Lăng Vương mời người đến!
Hoàn Nhan Viên Thuyết ho nhẹ một tiếng ra hiệu, nhanh chóng đổi y phục, lại thấy Đường Vị Y ngủ say nên không nỡ đánh thức.
Gia Lăng Vương đang ngồi cùng một nam nhân y phục quân ngũ, cung điện rộng lớn tràn trề đàn hương thanh tĩnh. Hoàn Nhan Viên Thuyết bước xuống kiệu, nhìn lại bầu trời từng lớp mây đen che kín dương quang.
Gia Lăng Vương lễ phép đứng dậy, nhường lại vị trí cao nhất:
– Hoàng huynh! Đệ đón được Chu Tướng quân đến đây rồi!
Hoàn Nhan Viên Thuyết kiêu bạc ánh mắt nhìn Chu Thắng, thầm đánh giá qua một lượt, lại thấy trên bàn đặt sẵn một hộp gỗ dài, đoán định chính là di chiếu của Vĩnh Nguyên Đế.
– Bản Vương nghe nói khi Chu Tể tướng bị bắt giam, Giang Thị lang đã tìm ra được di chiếu?
Chu Thắng râu quai nón mày rậm đỏ, giọng nói trầm ồn:
– Gia phụ một đời trung lương, nay bị bức tử vì di chiếu, há có thể để di chiếu lọt vào tay kẻ ngoài được!
Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu, bước lên đài cao:
– Ngồi cả đi!
Gia Lăng Vương khẽ cười, sáng nay hạ nhân đã bẩm báo đêm qua Đường Vị Y nghỉ lại Thiên Minh điện – nơi ở của Thịnh Vương. Chỉ cần Thịnh Vương không còn dây dưa tình ái, đại sự chắc chắn thành.
– Hình như Hoàng huynh ngủ không đủ?
Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu, không có ý định giấu giếm:
– Chỉ là bệnh cũ, vốn không đáng ngại!
Gia Lăng Vương ý nhị ánh mắt, coi đây là một lời chống chế, cũng không tra hỏi nữa, trực tiếp đi vào chuyện chính. Chu Thắng hắng giọng:
– Thần chỉ có ba ngàn nghĩa quân, nhưng nếu vì điện hạ, bọn họ tính mạng không tiếc!
Hoàn Nhan Viên Thuyết chỉ vào Gia Lăng Vương khiêm tốn lời nói:
– Bản Vương đến một binh lính cũng không có, đừng nói là ba ngàn, tất cả ở đây đều là của người hoàng đệ này. Chu Tướng quân giúp đỡ bản Vương, ân này một đao tạo thiết bàn ghi lại lời thề!
Chu Thắng chấp tay đứng dậy, Hoàn Nhan Viên Thuyết ôm lấy hắn, trong lòng lặng lẽ tính toán. Gia Lăng Vương hắng giọng:
– Hoàng huynh, có cần triệu gọi thêm ai nữa không?
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhớ đến gia thần gia tướng cũ, ánh mắt lấp loáng sáng lên:
– Còn một người nữa, thầy dạy binh pháp của bản Vương!
Gia Lăng Vương ồ lên một tiếng, như đã nhớ ra:
– Quỷ cốc tiên sinh Đậu Bàng!
Cuối tháng ba, lạnh lẽo cũng đã tan hết, Cấm Thành rực rỡ hoa nở, thanh thanh cỏ liễu. Đoan Tần được sắc phong thành Quý Tần, thai tự nàng cũng đã sáu tháng. Hoàng thượng vốn ít thị tẩm, con nối dòng cũng vì thế mà không nhiều, bởi vậy nên mỗi khi có phi tần may mắn mang giống rồng, Ngự Quân lại phải tích cực bảo vệ. Đoan Quý Tần cũng vì vậy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Gia Hỷ tựa thân trên phượng ỷ nhìn nàng ta cố gắng hành lễ, liền ngăn lại:
– Muội ngồi đi, thân thể nặng nề!
Đoan Quý Tần tươi cười ngồi xuống, từ sau khi Vinh Quý phi bị giáng xuống chỉ còn là Tần Quý nhân, hậu cung đã ẩn nhẩn hơn rất nhiều. Ít nhất là dạo gần đây vô cùng sạch sẽ, không cần phải quản nhiều. Nhưng Gia Hỷ không muốn thế, hậu cung không vẩn đục, nàng thật sự không có cơ hội ra tay với Vịnh Đan.
Đoan Quý Tần xoa xoa phần bụng đã nhô cao, phiếm chuyện:
– Đêm giao thừa có ca nương vô cùng nổi bật, lại một thân cầm nghệ xuất chúng!
Gia Hỷ nâng trà lên môi, đêm giao thừa chính là đêm nàng gặp Thần Long Đế ở Tân Hoàng thành:
– Vậy sao? Ca nương ấy dùng đàn gì?
Uyển Quý Tần ôm Nhị Hoàng tử trên người, có chút ẩn ý:
– Nàng ta chơi tì bà, lại hát một khúc nghiêng thành nghiêng nước…
Gia Hỷ khựng tay trà lại, nguyên cớ Thần Long Đế rời Cấm Thành đêm đó là vì nàng ta. Sau buổi thỉnh an, Gia Hỷ liền hạ lệnh truyền gặp, nữ nhân điêu luyện tì bà, lại tấu nhạc khúc đó, quả thật trùng hợp, lại trùng hợp một cách đau lòng.
– Nàng có gì bận lòng?
Gia Hỷ bần thần bừng tỉnh, nhìn long bào chắn trước mắt, nàng mỉm cười lắc đầu:
– Thần thiếp không có, thần thiếp chỉ muốn gặp một người thôi!
Hoàn Nhan Viên Hạo đến cạnh Gia Hỷ, tuy rằng trên triều gần đây mỗi ngày đều sôi sục chuyện đề bạt người cầm quân dẹp loạn, nhưng khi vừa thấy nàng, tâm tư hắn giãn ra rất nhiều:
– Người nàng muốn gặp Trẫm cũng thực tò mò!
Đạm Ngọc đưa ca nương vào, nàng ta thật sự rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt sâu thẳm phẳng lặng thu ba không lẫn vào đâu được. Gia Hỷ sau khi ban thưởng vàng ngọc trang y mới ướm hỏi:
– Ngươi tên gì?
Ca nương thánh thót giọng nói:
– Nô tì là Đường Y Y, tạ ơn nương nương chiếu cố!
Gia Hỷ qua loa mấy câu rồi cho lui, Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, ôm lấy Gia Hỷ:
– Nàng…ghen?
Gia Hỷ không phản bác, trà mạn hoa vừa đưa lên ngang mũi, bụng đã dâng trào một cỗ chua đắng khó chịu. Hoàn Nhan Viên Hạo sau một khắc khựng lại, ánh mắt liền sáng lên như sao đêm:
– Nàng có quỳ thủy tháng này chưa?
Gia Hỷ chậm rãi lắc đầu, bàn tay đang cầm tách trà cũng đánh vỡ:
– Truyền…truyền Thái y!
Hoàng hậu hoài thai, đây là đại hỷ sự, cả Khôn Ninh cung không ai giấu được vui mừng. Hoàng hậu về cung hai tháng, thai tự đã được một tháng, thật nhanh chóng, thật may mắn. Hoàn Nhan Viên Hạo hôn lên mắt Gia Hỷ:
– Nhất định, Trẫm sẽ bảo vệ được mẫu tử nàng! Nhất định!
Gia Hỷ xoay nhẫn ngọc trên tay nam tử trước mặt, khẽ giọng:
– Hoàng thượng! Thần thiếp có thể cầu xin một ân điển được không?
Hoàn Nhan Viên Hạo vuốt ve má đào mỹ nhân, không chần chừ mà đồng ý:
– Nàng cần gì cứ nói!
– Thần thiếp muốn gặp Long Diện Tướng quân!
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu tối lại, u linh thẫm màu:
– Nàng…định làm gì?
Gia Hỷ hít một hơi sâu, thành thật đáp lời:
– Thần thiếp biết đại án Phùng gia chưa thể kết thúc, thần thiếp cũng không muốn bản thân dựa vào hài tử này mà xin tội toàn gia! Chỉ là…nếu gặp được Phùng Hậu, ít nhất Phùng gia cũng còn có người lo lắng hương khói tổ tiên!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhắm hờ mắt, tiếp lời:
– Nàng muốn hắn tìm chứng cứ minh oan gia tộc hay lấy công chuộc tội?
Gia Hỷ quỳ xuống thảm, cắn môi dập đầu:
– Thần thiếp biết Phùng gia đại án không chỉ can hệ riêng mình Phùng gia, mà là phản loạn tàn quân còn sót lại của Thịnh Vương! Nhưng mà thần thiếp thân sinh nữ nhi họ Phùng, không thể ngoảnh mặt làm ngơ! Hoàng thượng, chỉ cần để Phùng Hậu minh oan, người ắt hẳn không tổn hại đến danh tiếng! Phùng gia cũng sẽ trao trả toàn bộ quyền lực, tước vị!
Hoàn Nhan Viên Hạo nâng tay Gia Hỷ lên, khẽ khàng:
– Trẫm sẽ không để hài tử của chúng ta có ngoại gia là tội thần đâu! Nàng cứ yên tâm! Nàng phải hiểu giang sơn không dễ thái bình…
Hoàn Nhan Viên Hạo không nói tiếp được, tha tội cho Phùng gia sẽ gây bất đồng cho các gia tộc trung thần nghĩa sĩ. Năm xưa Phùng gia ngả về Thịnh Vương, cuối cùng chỉ nhờ mấy xe dầu trợ giúp trận yên hỏa Nam cương mà leo lên đứng đầu trong hàng đại công thần, liền trở thành chim đầu cành, phải chịu đố kỵ ám toán của những gia tộc khác. Đây là Viên Hầu tính già hóa non, tấm gương Vương Kỳ Hầu phủ thời tiên đế còn đó, bây giờ chính Viên Hầu lại lặp lại.
Đường Y Y sau khi nhận thưởng liền háo hức ra về, nàng từ khi bốn tuổi vào cung học làm ca nương đến hiện tại, đây là lần đầu tiên nàng được nhận thưởng lớn như vậy. Đường Y Y nhìn lên tán hạnh đào đang ướm nở đếm từng đóa hoa nho nhỏ, thì đột ngột bị một nam tử kéo vào lồng ngực. Đường Y Y chưa kịp hoảng hốt đã thấy mũi tên từ đâu xoẹt ngang cổ họng, cắm mạnh vào thân cây.
Nam tử huyết y biếng nhác thanh lệ yêu mị, mắt huyền môi đỏ, làn da trong suốt tựa sứ kề cận hơi thở nàng:
– Cẩn thận!
Lúc này, Đường Y Y đã nhận ra bản thân vừa đối diện với ai, trong đầu chỉ hiện lên một chữ “chết”. Đường Y Y vội vàng buông tay, quỳ xuống:
– Thiên tuế gia…nô..nô tì…nô tì…không thấy người…thật sự không trông thấy…
Triệu Tử Đoạn môi mỏng nửa cười nửa không, nhàn nhạt:
– Bổn tọa không trách phạt ngươi, lui đi!
Đường Y Y tim như vừa được giải thoát, dập đầu ba cái rồi nhanh chân chạy mất. Nàng trốn sau giả sơn thở hồng hộc, mồ hôi rơi lấm tấm trên mặt. Triệu Tử Đoạn nhìn nữ nhân kia như thỏ nhỏ trốn chạy thì bật cười, lại vô tình thấy trên mặt đất hiện ra một đóa hoa hải đường kết bằng khăn tay.
Đằng sau Triệu Tử Đoạn, Phan Phượng Thuật – kẻ bắn mũi tên kia, bấy giờ mới đi đến nơi, nụ cười gượng gạo không che giấu được sự mệt nhọc:
– Lâu ngày không cầm cung, thật chẳng ra sao cả!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi, đoạt lấy cây cung trong tay Phan Phượng Thuật, đặt tiễn căng dây ngang tầm mắt:
– Phan Tướng quân xem ra cũng chỉ có bấy nhiêu tài!
Nhất tiễn từ dây cung xuyên qua tán lá xanh thẫm vút lên giữa tầng mây, đàn nhạn hoảng hốt bay tứ phía, có thể nhìn rõ một con nhạn trúng tiễn rơi xuống. Phan Phượng Thuật hơi ngây người, cuối cùng cũng vặn vẹo vỗ tay tán thưởng:
– Ngự Tướng đúng là không phải hư danh!
Triệu Tử Đoạn xoay người lại, khinh thường:
– Vậy phiền Phan Tướng quânlấychiếnlợi phẩm về đây!
Phan Phượng Thuật hơi siết tay, nếu không phải vì được Hoàng đế sủng ái, một tên yêm nhân có thể đứng đây sai khiến một Tướng quân đương triều như hắn sao. Phan Phượng Thuật nghiến răng uất hận, có điều lời nói nóng giận chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã thấy tay áo bị kéo lại, người đằng sau cung kính dâng nhạn trúng tên lên:
– Thiên tuế giakhôngcầnphảikhóchịu, DươngmỗđãthayPhan Tướng quânđemđếnđâygiúpngười!
Triệu Tử Đoạn huyền mâu ánh lên tia kinh ngạc, bạch y nam tử trước mặt hắn vừa xa lạ vừa quen thuộc. Triệu Tử Đoạn phất nhẹ ống tay áo lụa, nén đi bi phẫn:
– Bổntọacũngkhôngcần, ban cho ngươi!
Phan Phượng Thuật nhanh chóng đỡ lời:
– DươngQuânNguyệt, tạơnCửuThiêntuếđi!
Triệu Tử Đoạn nghe lòng dâng trào bất định cảm xúc, nhàn nhạt bước lên kiệu:
– Hồi phủ!
Dương Quân Nguyệt nhìn con nhạn nằm trên thảm cỏ, hai mắt đều bị tiễn xuyên qua.
__________________
Chú thích:
Mẫuđơnnhị kiều
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!