Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 177: Vĩ thanh
_______________
Vĩnh Thành Đế năm thứ mười ba.
Tháng tư, Đế Hậu lần đầu đến Đông Châu vi hành, một phần để giám sát An Vinh Hầu Phùng Việt chỉ huy thủy quân. Ngoài ra Tứ Hoàng tử hiện tại là Nguyên Vương cùng Thuyên Chương Công chúa đều đã mười bốn tuổi, cũng được đi theo thăm người nghĩa huynh này.
Sau hai ngày nhận chiêm bái của quan viên, ngày thứ ba Gia Hỷ trở nên rãnh rỗi, bởi vì vi hành không nhiều người biết đến, nàng liền muốn ra ngoài thăm thú cảnh đẹp miền nam, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không ngăn cản, dẫu sao vẫn hơn hai mươi thị vệ âm thầm bảo vệ, nàng có thể xảy ra được chuyện gì.
Chiều muộn, Gia Hỷ vô tình đi ngang qua Đông Thành Tiên chủ miếu, nàng nhìn hương khói nghi ngút phủ kín tro cốt người xưa, đáy lòng dâng lên mãnh liệt xúc động cảm khái. Gia Hỷ chậm rãi vào trong, điện thờ không tượng, không tranh, chỉ thờ một bộ chiến bào nhuốm máu bao năm không phai vết tích.
Cung nữ bên cạnh châm giúp ba nén hương thơm, nàng gượng gạo cắm lên lư đồng, lúc này một phụ nhân đứng tuổi mới đi đến:
– Người là Hoàng hậu nương nương?
Gia Hỷ hơi lùi lại, ngạc nhiên. Phụ nhân kia lại tiếp:
– Thần phụ đã gặp người cách đây hai ngày, có lẽ người không nhớ, thần phụ là thê tử của Tri châu!
Gia Hỷ bây giờ mới mỉm cười, sương khói lãng đãng bốn bề. Phụ nhân kia mời nàng vào trong:
– Nương nương có muốn thăm nơi ở trước kia của Tiên chủ?
Gia Hỷ nhẹ gót hài bước trên nền đá, thư phòng leo lét sáng ánh đèn, hồi tưởng mười mấy năm trước lại ùa về. Phụ nhân thắp thêm dạ đăng, trời vừa tối, gió lạnh mang thê lương tiếc hận cố nhân nơi âm tuyền.
Phụ nhân giãi bày:
– Nơi này ngày trước không bị phá hủy, mỗi thứ đều nguyên vẹn vị trí như ngày Tiên chủ rời đi!
Gia Hỷ đến cạnh án thư, nghiên mực dang dở năm đó đã khô cạn, bút lông cũng cứng nhắc chẳng thể dùng được nữa. Trên bàn vô số tranh mực nước, đều họa bóng dáng một mỹ nhân thong thả bên quạt ngọc, Gia Hỷ che miệng nén đi nức nở, cho dù hồng nhan trong họa không rõ dung mạo, nàng vẫn nhận ra đó là bản thân thời còn thiếu nữ với y phục Bắc phương quy chuẩn Huyện chúa.
Gia Hỷ ngồi xuống tháp thấp đẫm bụi mờ, cạnh tay áo là vô số sổ sách, nàng lật từng trang một, nét chữ phóng khoáng cao ngạo cố nhân năm đó hiện lên đem theo vạn ngàn hồi ức. Giữa bao nhiêu văn từ đột ngột rơi ra phong thư dày, trên thư viết rõ khuê danh nàng. Gia Hỷ run run ngập ngừng mở ra, đúng là thư hắn năm xưa viết cho nàng, nhưng kinh luân xoay vần, những lá thư này trôi theo thời gian, mười ba năm, nàng mới có thể đọc được trên tay.
Phong thư thứ nhất.
“…Mộng về nàng trong ta đã trôi theo giọt lệ đêm ấy…
…Vó ngựa thiên lý một lần này ta không chắc sẽ trở về…
…Chuyện xảy ra nơi Bảo Đường là ta thân bất do kỷ, chỉ có thế nàng mới không vì ta mà gây tổn hại bản thân, cũng như tổn hại đại cuộc…
…Ta một kiếp này nếu không đoạt được Vương đồ vì nàng, thì chỉ cầu được một lần quỳ xuống xin nàng tha thứ…
…Là ta ích kỷ, khiến nàng thương tâm, ta không đáng để nàng nhớ đến…”
Phong thư thứ hai.
“…Ta gặp nàng ấy, thật giống nàng, môi đó, mũi đó, gò má đó, nụ cười đó…
…Ta đối với nàng ấy rất tốt, chỉ vì nàng ấy hệt như bóng hình của nàng…
…Ta biết nàng ấy yêu ta, ta cũng thật sự sợ rằng bản thân sẽ mất kiểm soát mà gây ra chuyện có lỗi…”
Phong thư thứ ba.
“…Máu lại tuôn, ta thực sự nhớ nàng, nhớ hương kẹo mật ong nàng thường làm cho riêng ta…
…Gia Lăng đã mất, ta không chắc bản thân sẽ sống…
…Có lẽ đây là lần cuối ta có thể viết được cho nàng…”
Phụ nhân kia lúc này mới đem trà vào:
– Nương nương! Người không sao chứ?
Gia Hỷ lau đi lệ nóng trên mắt, hít một hơi sâu:
– Mộ phần Lăng Mặc ở đâu?
Phụ nhân kia hơi khó hiểu:
– Nương nương muốn hỏi ai? Tiên chủ?
Gia Hỷ khẽ gật đầu, phụ nhân chậm rãi dẫn nàng ra sau hoa viên, giữa tùng thụ cao ngất, hiện lên nắm mộ đơn độc đượm sầu. Gia Hỷ nâng nến trước bia đá, đốt từng lá thư một, nàng trầm trầm giọng:
– Bản cung muốn ở một mình!
Nửa đêm thanh vắng, ánh trăng chiếu huyệt người xưa, nàng nhìn dang dở giấy cũ hóa thành tro tàn. Trời đầy khói sương, trầm hương châm trước mộ, hồng nhan nước mắt rơi tan vào hư không.
Gió lộng thổi tắt nến, Gia Hỷ thảng thốt quay đầu lại, trong ánh nguyệt mờ mờ, hắn, đứng đó, cách nàng không xa không gần. Gia Hỷ ngậm ngùi thê lương cúi đầu khiếp sợ, lòng bàn tay rươm rướm mồ hôi bám chặt xiêm y. Lấy hết can đảm cả đời, nàng đứng dậy chạy theo bóng ảnh không rõ ràng đó, ánh trăng chênh chếch soi dáng dấp cố nhân quen thuộc.
Quạ kêu than ai oán, Gia Hỷ gục xuống rơi nước mắt:
– Lăng Mặc!
Mộng ảo xa xăm mờ dần rồi biến mất!
Tháng bảy năm Vĩnh Thành Đế thứ mười ba, ba tháng sau ngày Đông Châu vi hành, Cao Trang Hoàng hậu hoăng thệ, dương thọ ba mươi lăm tuổi. Cấm Thành lần nữa phủ trong bụi mưa che kín thiên địa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!