Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương - Chương 5: Nếm Mật Nằm Gai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương


Chương 5: Nếm Mật Nằm Gai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gia Hỷ quay về viện, đem hai súc vải so lên người, thật đẹp, nàng biết đây chẳng qua là Đại phu nhân giả từ bi, mà có khi cái giả từ bi này còn chẳng phải từ tâm bà ta chạy ra ngoài. Gia Hỷ ngắm thêm một lượt, Hà ma ma sờ sờ nước hồ lụa mịn đẹp, cười nhăn cả mắt:

Đại phu nhân thật rộng tay, đây đều là hàng hiếm, cuộn hồng phấn này, lối thêu viền hai mặt vô cùng quý giá, nghe nói mỗi năm Tô Châu chỉ ra được mười cuộn, năm cuộn cống phẩm, năm cuộn bán ra ngoài, đều đắt đỏ cả!

Gia Hỷ nhíu mày, nàng chọn vải chỉ vì vẻ đẹp, không rõ độ quý báu, nếu súc vải khó tìm thế này, Đại phu nhân không giữ riêng cho Phùng Gia Hảo hay chính mình mà đưa ra cho nàng chọn, nàng lại nhanh chóng đem đi chẳng phải trúng kế hay sao, nhân cơ hội này Đại phu nhân chắc chắn sẽ gièm pha nàng bên tai phụ thân!

Nhưng vải cũng đã lấy, suy nghĩ chỉ thêm nặng đầu, Gia Hỷ vươn vai một cái, cởi áo ngoài lên tháp đọc qua sách du kí, Vịnh Đan đem vải vào tủ cất đi, Hà ma ma nhìn theo ngẩng ngơ:

Tiểu thư, có thể sáng mai có người đến lấy số đo để may xiêm áo rồi!

Gia Hỷ gật đầu một cái, gió từ ngoài cửa sổ thổi man mát, nắng cuối thu dìu dịu, nàng ngủ quên lúc nào không hay. Vịnh Đan buông rèm mỏng, tránh người bên ngoài sân nhìn vào được, rồi đi về phòng bếp lấy thức ăn trưa.

Hôm nay là cuối tháng, Phùng phủ có tục ăn chay, do lão phu nhân đề xuất, đồ chay trong gia tộc giàu có tuy không đạm bạc như ngoài dân gian, nhưng cũng không tốn quá nhiều chi phí. Mỗi tháng hai ngày ăn chay đã là tiết kiệm một số tiền lớn, thường thì mùa đông dùng chay sẽ có thêm một lẩu nấm đậu phụ, mùa hè một bát chè đậu xanh. Vịnh Đan đến cùng lúc với mấy đại tì nữ khác, túm tụm một góc nói chuyện.

Trong số mấy gia nhân chờ ngoài phòng bếp, có thư đồng của Đại thiếu gia, hắn họ Phùng thường gọi là Tiểu Sơ, là họ hàng xa mười mấy đời, được lão thái gia sinh thời thương tình thu nhận về hầu hạ.

Vịnh Đan thấy hắn tay xách nách mang bao nhiêu thạp tráp, trong khi nàng chỉ có một thạp gỗ nhỏ, liền đề nghị:

Tiểu Sơ, để tôi giúp huynh!

Tiểu Sơ vui vẻ cảm ơn rồi cùng Vịnh Đan đi bộ dọc theo hoa viên rợp bóng cây, Tiểu Sơ và Vịnh Đan vào phủ một lượt, thường ngày quan hệ cũng không tệ. Gần đến cửa viện Đại thiếu gia, Vịnh Đan biết ý dừng lại, vui vẻ chào tạm biệt. Khi Vịnh Đan quay lại, từ xa đã thấy bóng Đại thiếu gia cùng biểu thiếu gia đi học trở về, nàng liền khụy chân xuống, cúi mặt đợi họ đi qua.

Biểu thiếu gia thấy Vịnh Đan lạ mặt, liền tò mò:

Ngươi là ai?

Vịnh Đan không dám ngẩng lên, nhất nhất trả lời:

Nô tì hầu hạ ở Tĩnh U viên.

Đại thiếu gia phất tay để nàng đi:

Là người bên phòng Đại muội, chắc giúp Tiểu Sơ đem cơm đến.

Biểu thiếu gia nhìn Vịnh Đan thi lễ lui đi, gương mặt nàng non mịn lấp ló dưới nắng trưa, mắt hắn ánh lên một chút, nghĩ thầm:

Tì nữ trong phủ cũng có thể xinh đẹp như vậy!

Đại thiếu gia đã vào phòng, làm sao nghe được mấy lời phong hoa tuyết nguyệt đó chứ.

Buổi chiều, Đại phu nhân truyền Hàn quản gia vào, Hàn quản gia là người Đại phu nhân đem theo từ khi vừa bước chân vào Phùng phủ làm dâu. Sau bao trận đấu nhau long trời lở đất, lão phu nhân mới để yên cho người của Đại phu nhân làm quản gia.

Hàn quản gia nắm toàn bộ nội quyền trong phủ, ông cũng đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng bộ dáng cứng rắn, làm việc gọn lẹ, Đại phu nhân xoa xoa mi tâm, phân phó:

Y phục mùa đông đã xong chưa?

Hàn quản gia chấp tay cung kính:

Phu nhân, y phục gần như đã đầy đủ, chỉ còn giày của các thiếu gia vẫn đang làm?

Phùng Gia Hảo nghe đến đó, liền chen miệng vô:

Nương, bên Tứ phòng, Phùng Dạ Vân có một đôi hồng hài đính lông vũ rất đẹp lại mới mẻ, nữ nhi nghe nói đó là kiểu mới từ trong cung truyền ra!

Đại phu nhân cười nhạt nửa miệng, vuốt ve mái tóc của Phùng Gia Hảo:

Cái này là Y cục vẽ kiểu cho Vạn Quý phi! Thứ nữ vẫn hoàn thứ nữ!

Phùng Gia Hảo nhìn Đại phu nhân, hồi lâu cũng gật đầu theo. Vạn Quý phi là thứ nữ, Tứ phu nhân Nguyễn thị cũng là thứ nữ, chẳng là Nguyễn thị nuôi dưới thân mẹ cả, tính cách gian xảo được cả phủ họ Nguyễn yêu thương nên mới có thể trở thành chính thê Phùng lão tứ.

Đại phu nhân lấy trong hộp hai viên trân châu loại lớn sáng rực, lại thêm mười mấy viên hạng trung, đưa cho Hàn quản gia:

Đem hai viên lớn này làm một đôi hài cho Nhị tiểu thư, phần còn lại đánh một bộ hoàn kim trang sức.

Phùng Gia Hảo ỏn ẻn cười, chui vào lòng Đại phu nhân nằm, Đại phu nhân vỗ vỗ vai con gái, nhìn mấy áo lông thú treo trên giá:

Chiều nay bảo Tú Hoa phường cho người đến lấy số đo Đại tiểu thư, ngoài hai súc vải đó, may thêm cho tiểu thư hai áo choàng lông thỏ, thêm hai bộ y phục thường ngày.

Hàn quản gia tuân mệnh, vội vã rời đi.

Chiều mát mẻ, sau khi Gia Hỷ tắm xong đang nằm đong đưa trên võng treo đầu hiên nhà, dưới giàn hoa sử quân tử tỏa hương thơm nồng thì Thức thị bà chủ Tú Hoa phường đưa hai cô nương trẻ đẹp đến lấy số đo nàng. Tú Hoa phường chỉ nhận may y phục các nhà danh môn, nếu không phú không quý thường không mời được, lối may, kiểu may không khác bao nhiêu so với cung cấm, nên vô cùng được ưa chuộng. Mỗi bộ xuất tiền công là mười lượng bạc, chưa tính đến trân châu ngọc thạch, dây kim tuyến hay đính lông vũ kèm theo. Mỗi mùa trung bình một người nhà giàu may bốn bộ, một phủ tính trên dưới mấy chục người, mỗi năm bốn mùa. Tú Hoa phường đếm tiền hoa cả mắt.

Do đó, Thức thị bao giờ đến các phủ đều vô cùng vui vẻ, tâng bốc chủ nhân. Chỉ là năm nay bà hơi ngạc nhiên khi Phùng phủ đặt may nhiều cho Đại tiểu thư như vậy, trong trí nhớ của bà, dòng đích nữ duy nhất của Đại phòng Phùng phủ chỉ có một nữ nhi dưới gối Đại phu nhân Hàn thị mà thôi. Nhưng chuyện các đại gia tộc cũng là cấm kị nhiều, bà có tò mò cũng vô ích.

Thức thị cho hai người làm lấy số đo cẩn thận, sau đó đưa thêm vải cùng các mẫu y phục mới cho nàng chọn:

Đại phu nhân đúng là thương yêu tiểu thư, ngoài hai súc Tô Châu lăng la có sẵn, tiểu thư chọn thêm hai bộ nữa, với cả năm nay có mẫu áo choàng viền gấm đỏ rất đẹp, kiểu mới của Hiền phi nương nương trong cung đề ra, tiểu thư có thích, hoặc Đại Công chúa có lối áo lót lụa trắng thêu hoa mai bên trong, đều đẹp cả.

Gia Hỷ không tiếp lời Thức thị, làm bà ta hơi ngượng miệng, cũng không nói nữa. Gia Hỷ chọn y phục xong, Vịnh Đóa cũng đi nhận bữa tối, trời đã mát, nắng cũng tắt dần. Thức thị xong việc liền đóng sổ sách, cáo từ ra về, Hà ma ma tiễn ra tận cửa, Thức thị rộng miệng vài câu:

Cũng từ bụng Hàn phu nhân chui ra, tính cách của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư thật khác nhau một trời một vực!

Hà ma ma trừng mắt, nhìn quanh rồi nói:

Im cái mồm của bà lại, Đại tiểu thư là nguyên phối sinh ra, Nhị tiểu thư mới là của phu nhân!

Thức thị ngước mắt vào trong nhìn qua nữ tử thân hình mảnh dẽ u tĩnh đong đưa trên võng, tà áo phiêu dật theo gió. Lắc đầu tội nghiệp, sống cũng kế mẫu, thật ăn mật nằm gai.

Gia Hỷ nhẩm tính số tiền may áo vừa rồi, tất cả tiền công tiền vải là khoảng chừng một trăm lượng. Một năm dân chúng bình thường tiêu pha chỉ có hai mươi lượng. Một trăm lượng, đủ một nhà sinh sống năm năm! Gia Hỷ thất kinh, sống trong danh môn, quả thật vô cùng tốn kém. Nàng hỏi Vịnh Đan:

Một tháng ta được bao nhiêu tiền tiêu vặt?

Vịnh Đan lấy sổ sách, liệt kê từng chi tiết nhỏ:

Mỗi tháng tiểu thư có mười hai lượng bạc tiêu vặt, một hộp huyết yến, mỗi mùa đều có bốn bộ y phục. Ngày ba bữa cơm trong phủ không mất bạc, nhưng dùng thêm điểm tâm các loại hoặc muốn ăn món khác lạ đều phải tự mình chi ra. Đại phu bắt mạch, thuốc bổ các thứ thì không cần chi trả.

Gia Hỷ gật đầu, Vịnh Đan chờ nàng nghe hết thì nói tiếp:

Tiền lương gia nhân phòng nào thì phòng đó chi trả. Đại phòng chúng ta đều do Đại phu nhân bỏ tiền ra, viện của tiểu thư nhờ vào đồ cưới của Lữ phu nhân còn lại.

Gia Hỷ ngẩng ngơ một lúc lại hỏi:

Vậy nếu bây giờ ta muốn tu sửa viện này thì dùng tiền túi?

Vịnh Đan ngờ ngợ một chút nhưng vẫn trả lời:

– Đúng là dùng tiền tiêu vặt, bất quá mỗi tháng có mười hai lượng, thưởng cho mấy chân sai vặt, lại son phấn trang sức, sợ rằng một năm tích cóp cũng không đủ.

Gia Hỷ ngắm sổ sách tính toán cẩn thận, chữ viết Vịnh Đan thanh tao nhã nhặn, nàng thầm khen tốt, Vịnh Đan trầm tĩnh am hiểu, không có một tì nữ như vậy, nàng thật khó mà sống tốt.

Gia Hỷ nhìn quanh một lượt, nhỏ giọng:

Ta là muốn lấy đồ cưới của nương về, Đại phu nhân giữ lâu như vậy, một nén bạc ta còn chưa được nhìn qua đâu!

Vịnh Đan hơi nhướng mi mắt:

Nô tì hiểu ý tiểu thư, nói không xa, chỉ mới mùa hè năm nay, Đại phu nhân may cho tiểu thư bốn bộ y phục chất vải đều tệ, giặt mấy lượt đã hư hao, bây giờ tiểu thư cũng không có mấy bộ tử tế!

Đem hộp trang sức của ta ra đây.

Vịnh Đan gật đầu, đem mấy hộp nữ trang ra, bên trong không có gì đáng giá cả, hai hộp gỗ khảm xà cừ(1) đựng một lọ tinh dầu hoa hồng để bôi tóc, một lọ tinh dầu bạc hà dùng súc miệng, một hũ keo bồ kết để gội đầu, cùng mấy hộp phấn chì, mấy mảnh son giấy, thêm một lọ kẻ mày bằng mụi than. Hộp gỗ tử đàn(2) cuối cùng có một bộ trang sức bằng bạc, thêm mấy trâm cài, vòng tay đều mạ vàng. Đúng là không có gì đáng giá.

Gia Hỷ thở dài hồi lâu thì Vịnh Đóa cũng đem cơm về, Vịnh Đóa đem một bàn nhỏ ra hiên, bày thức ăn lên trên. Bốn món bày ra sắc vị đều thu hút, trong gia tộc giàu có ăn uống càng cầu kỳ, chỉ là nộm rau bầu hấp cũng thành lý ngư hóa long, một đĩa cà tím xào tỏi, một phần liên diệp ngọc mễ, lại thêm gỏi cuốn ngũ sắc(3). Gia Hỷ thoáng nhìn bụng cũng sôi réo ùng ục.

Vịnh Đóa nhắc lại chuyện buổi chiều Hà ma ma cùng Thức thị, giọng bức bối:

Thức thị kia còn không biết nhà này có một Đích trưởng nữ Đại tiểu thư!

Vịnh Đan nhíu mày ra hiệu im lặng, Vịnh Đóa càng không hiểu, bô bô kể ra trong kinh thành này, không được mấy nhà biết đến Đại tiểu thư, thường chỉ nghe được mỗi Nhị tiểu thư Phùng Gia Hảo Đại phu nhân hay đem theo ra cửa, và thứ nữ Tứ tiểu thư Phùng Gia Hòa.

Gia Hỷ không nuốt nổi cơm, buông đũa đi vào trong, Vịnh Đan nhìn theo bóng Gia Hỷ, chạy vội:

Tiểu thư, tiểu thư…

Hà ma ma ôm giỏ đồ lãnh từ phòng giặt về, trừng mắt nhìn Vịnh Đóa:

Ăn với chả nói, khủy tay lúc nào chả xoay ra ngoài, Đại tiểu thư mới nghĩ thông được mấy ngày, nha đầu này!

Vịnh Đóa lè lưỡi, cẩn thận dọn mâm cơm.

———————-

(1) Hộp gỗ khảm xà cừ

(2) Hộp gỗ tử đàn

(3) Bốn món ăn trên bàn Gia Hỷ.

Lý ngư hóa long

Cà tím xào tỏi

Liên diệp ngọc mễ

Gỏi cuốn ngũ sắc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN