Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 58: Giết Người Không Dao
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba mươi tháng chạp.
Đường phố cũng như Hầu phủ, câu đối đèn lồng đỏ đều đã treo lên, thi thoảng xa xa có tiếng pháo nổ. Không khí vui mừng náo nhiệt. Hầu phủ cũng không vì chuyện xảy ra hôm đại hôn mà buồn tẻ, tân nương vừa vào cửa Hoa Quý Tần cũng ý tứ để nàng bớt đi vẻ ngại ngùng, tránh phải chịu ủy khuất.
Chỉ là từ hôm đại hôn đến bây giờ, Hiên Liên Tử Tâm chưa hề cùng Thành Hầu viên phòng. Hoa Quý Tần không trực tiếp thu khăn trắng có dấu lạc hồng, Thành Hầu hiểu ý cũng ngụy tạo một chiếc bỏ trong hộp vàng đưa đến.
Bởi thế, Hiên Liên Tử Tâm kính trà chậm một ngày, Hoa Quý Tần dễ tính, Hoàng thượng hiển nhiên không làm khó con dâu, còn vì chuyện Thịnh Vương mà đền bù rất nhiều tặng vật. Đại Công chúa yêu thương Thành Hầu nên cũng yêu thương cả thê tử đệ đệ mình.
Hôm nay Hiên Liên Tử Tâm được Cầm Tử giới thiệu một vòng công việc Hầu phủ, nàng liền ướm hỏi:
– Cầm Tử cô nương, Linh Tê có phải là thông phòng của Hầu gia?
Cầm Tử xoay người thi lễ:
– Phu nhân đừng quá lo lắng, Linh Tê không phải thông phòng, chưa từng thân mật cùng Hầu gia, chỉ là nàng ta hầu hạ Hầu gia từ khi còn là Hoàng tử ở Cấm Thành nên được Hầu gia ưu ái!
Hiên Liên Tử Tâm siết siết khăn tay, chưa từng bò lên giường Thành Hầu đã được coi trọng như vậy, nếu sau này có hài tử, thì chính thê như nàng sẽ đặt ở đâu? Hiên Liên Tử Tâm vốn toan tính để nha hoàn bên cạnh mình trở thành di nương, sau đó ôm con của nàng ta mà nuôi dưỡng, nào ngờ Thành Hầu lại lạnh nhạt như vậy.
Hiên Liên Tử Tâm nhận lấy sổ sách, nàng đem về viện kĩ lưỡng kiểm tra từng mục một. Vốn nàng gả vào cuối năm, cái lệ ba ngày lại mặt đành phải dời sang tận mùng hai tết. Hiện tại trong phủ buồn chán, nàng liền lấy sổ sách làm niềm vui, không phải quản sự là công việc đại diện quyền lực chính thê hay sao? Hiên Liên Tử Tâm tự hào chăm chỉ tính toán.
Sổ sách viết rõ ràng, không hề có một điểm nghi vấn nhỏ, Cầm Tử là cận nữ bên cạnh Đại công chúa, sau vì Thành Hầu nhận đất phong liền tuân mệnh đi theo. Nàng ta đoan chính nghiêm cẩn, so với tiểu thư quan nhỏ còn có khí chất hơn. Về chuyện quản sự này, Hiên Liên Tử Tâm phải học tập Cầm Tử nhiều.
Hầu phủ thật sự rất giàu có, vô cùng giàu có, mọi chi phí sinh hoạt đều ba tháng một lần được Triệu Thiếu giám cho binh lính đưa bạc về. Lương thực nhập từ Viêm Quốc, với khối lượng như tiệm gạo Thành Hầu mở ở kinh thành thì không chỉ nuôi Hầu phủ, mà nuôi cả Liên Thành đều dư dả.
Tì nữ bên cạnh Hiên Liên Tử Tâm giúp nàng rót trà:
– Phu nhân mới về phủ, không cần gắng sức quá!
Hiên Liên Tử Tâm lắc đầu:
– Nếu không làm, trong phủ này ta sẽ không có tiếng nói, một chính thê không quản trạch không tôn tử sớm muộn gì cũng bị hưu về!
– Phu nhân đừng nói lời xui xẻo! Hầu gia trước kia yêu thương người như vậy…
Hiên Liên Tử Tâm ngẩng mặt:
– Lộ Hinh! Ngươi xem, chi phí ăn mặc của Linh Tê mỗi tháng là hai mươi hai lượng bạc đấy!
Lộ Hinh tròn mắt:
– Phu nhân, có phải quá cao không? Phu nhân phải giảm xuống!
Hiên Liên Tử Tâm cắn môi, hai mươi hai lạng bạc, ngay cả tiểu thư đích nữ như nàng mỗi tháng cũng chỉ có hai mươi lượng! Hầu gia nghĩ gì vậy chứ, nhưng nàng mới vào phủ, căn cơ chưa vững, chuyện này, nên để Hoa Quý Tần giải quyết.
Giữa trưa, Thịnh Vương một mình đứng trên bến thuyền, Quang Từ công công nhỏ giọng:
– Vương gia, người đừng buồn, Hoàng thượng cũng là muốn tốt cho người mà thôi!
Thịnh Vương nắm tay thành đấm, tà áo vì gió sông mà bay phần phật, tóc đen tán loạn trên gương mặt tuấn mỹ, giọng hắn khàn khàn:
– Bản Vương biết rồi! Nói với phụ hoàng, bản Vương thật tâm cảm tạ người!
Thịnh Vương lên thuyền, Huỳnh Kiện công công cùng vài hạ nhân ôm hành lý đi theo. Thịnh Vương vào gian buồng trống, ngã người nặng nhọc. Hoàng thượng giữ lại tước Vương này, không hạ phẩm không cấm túc coi như đã giơ cao đánh khẽ lắm rồi. Quay lại kinh thành, danh tiếng hắn đành phải làm lại từ đầu, mua danh ba vạn bán danh ba đồng.
Thịnh Vương nhìn Huỳnh Kiện công công:
– Hồi kinh triệu ngay Mạt Viện!
Mạt Viện là thủ vệ tâm phúc nhất của Thịnh Vương, là người Vạn Quý phi nuôi dưỡng từ nhỏ, hiện tại Mạt Viện đang ở Giang Châu huấn luyện binh sĩ, cái tin tước quyền quản lý đất phong của Thịnh Vương truyền tới khiến hắn phải chật vật che giấu các đội quân của Thịnh Vương trở thành người làm thôn trang điền viên rải rác nhiều nơi. Hiện tại Thịnh Vương gặp nguy, Mạt Viện ắt hẳn hồi kinh.
Huỳnh Kiện công công tuân mệnh, lại nói thêm:
– Vương gia, Quý phi đã gởi thư đến kinh thành, Đông Thượng thư sẽ giúp người lấy lại danh tiếng.
Thịnh Vương gật đầu, ngoại tổ phụ hắn có lẽ sẽ truyền ra tin tức chuyện Mi Châu hắn bị mẫu tử Hoa Quý Tần ám hại, bởi vậy Hoàng thượng sợ hắn trúng kế thêm một lần mới để hắn hồi kinh sớm. Còn về phần để người khác tin tưởng thế nào, phải trông chờ vào biểu hiện hắn.
Thịnh Vương ngồi dậy, đường thủy đến kinh thành tuy không chậm, nhưng mùa đông nhiều khúc sông đóng băng dày, cùng lắm chỉ đi được nửa đường, phải đổi sang bộ hành.
Hắn liền tính toán:
– Cố tình sắp xếp một đoạn đường ngang qua Giang Châu, bản Vương có vài thứ cần lấy. Còn nữa, viết thư về phủ, nói Vương phi trực tiếp cho người đón bản Vương thật long trọng, cứ như chuyện Mi Châu không hề xảy ra.
Huỳnh Kiện công công lui ra ngoài, Thịnh Vương nằm sấp trên phản, người dần hầm hập sốt.
Kinh thành.
Phùng phủ.
Gia Hỷ ngâm thân mình trong bồn tắm, chiều ba mươi tết nước tắm được nấu cùng các loại lá thơm để tẩy bỏ những điều xui rủi năm cũ. Bên ngoài phủ, tiếng pháo đùng đoàng vang vọng rõ, có tiếng trống múa lân ồn ào, thi thoảng còn nghe ai đó cao hứng một khúc hí.
Vịnh Đan chuẩn bị sẵn y phục bên ngoài, năm mới tươi tắn, váy áo cũng xanh xanh hồng hồng. Gia Hỷ lười biếng mãi không chịu ra ngoài. Bối Lan thêm hương liệu vào lò xông, mùi hoa lê thoang thoảng.
Bối Lan đến trước rèm tịnh phòng, thì thầm cùng Vịnh Đan:
– Bên ngoài đang ầm ĩ đồn đại chuyện Thịnh Vương, tỉ đã biết chưa?
Vịnh Đan nhấm nhẳn:
– Thịnh Vương thì liên quan gì đến chúng ta? Thịnh Vương lại nạp thiếp à?
Bối Lan thấy thái độ Vịnh Đan không tốt thì không dám nói nhiều nữa, chỉ qua loa:
– À, không, mấy lời đồn là Thịnh Vương gian dâm nam hài!
Gia Hỷ thong thả nhắm mắt định thần, nghe được câu chuyện liền cảm thấy tò mò:
– Bối Lan, em nghe được ở đâu?
– Khi nãy đi ra phía cổng sau, mấy người giao rau dưa cho phủ chúng ta đang bàn tán xôn xao!
Gia Hỷ rút trung y vắt trên bình phong mặc vào người rồi tùy ý bước ra để các nàng hầu hạ hoàn thiện y phục cùng chải tóc.
Gia Hỷ đến cạnh lò than, Vịnh Đan dùng khăn lụa từ từ lau bớt nước trên tóc chủ nhân xuống. Gia Hỷ uống ngụm trà ấm:
– Em kể rõ ràng đi!
Nghe Gia Hỷ có hứng thú, Bối Lan một mạch hào hứng:
– Tiểu thư, trong ngày đại hôn Thành Hầu, Thịnh Vương bắt cóc một tiểu nam oa bảy tám tuổi cưỡng bức trên giường cưới. Hoàng thượng phát hiện được nên đã đuổi về kinh thành!
Hà ma ma ôm y phục từ phòng giặt bước vào, liền bĩu môi:
– Nô tì thì nghe khác, bên ngoài có người nói Thành Hầu hạ độc thủ lên người Thịnh Vương vì ghen tức, cho nên Hoàng thượng mới lo sợ Thịnh Vương gặp nguy hiểm mà để Thịnh Vương quay lại kinh thành sớm hơn!
Hai tin tức trái với nhau như vậy, phải từ hai nhóm người khác nhau xuất ra, còn phải vì hai mục đích đối ngược nhau.
Gia Hỷ nhàn nhạt:
– Kinh thành cách Mi Châu vạn dặm xa xôi, thế mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy, chuyện xấu đã lưu truyền đến, chắc chắn có người muốn Thịnh Vương thân bại danh liệt!
Vịnh Đan choàng áo lên người Gia Hỷ, nhẹ giọng:
– Ý tiểu thư là Thịnh Vương vô tội bị hại?
Gia Hỷ chọn lựa mấy kiểu kim bộ diêu trong hộp gỗ ướm thử lên tóc, lắc đầu:
– Ai cũng có mục đích riêng, kẻ bị hại đâu hẳn là người vô tội! Chuyện này có ra sao cũng không đến lượt chúng ta bàn luận, mỗi ngày ngựa hết sức cũng chỉ chạy được ba bốn trăm dặm, phải qua tháng Giêng, Thịnh Vương hồi kinh mới có thể chứng thực được!
Gia Hỷ khoác thêm áo lông ấm áp tay ôm lò sưởi nhỏ chuẩn bị đến viện lão phu nhân thì thấy một tì nữ lạ mặt hớt ha hớt hải đi vào:
– Đại tiểu thư, Hồng di nương vỡ ối sắp sinh rồi ạ!
Hồng di nương sắp sinh, lại đúng ngày giáp tết, thật không may, hôm nay trong phủ các bà đỡ đều đã về nhà ăn tết, chỉ còn một người tuổi đã cao ở lại.
Gia Hỷ đành phải phân phó:
– Hà ma ma, ma ma đi sang bên đó giúp Hồng di nương, trong phủ hình như còn một bà đỡ, mau chóng đi gọi đi.
Hà ma ma vội vàng vén váy đi theo tì nữ kia, Gia Hỷ nhìn trời đổ tuyết, Hồng di nương sinh, không phải một cơ hội thật tốt hay sao:
– Vịnh Đan, đến Phật đường báo với Đại phu nhân, Hồng di nương sắp sinh nam hài tử!
Vịnh Đan hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, hành lễ đi ngay. Gia Hỷ cùng Bối Lan chậm rãi về viện lão phu nhân. Hôm nay là giao thừa, ngoài thỉnh an tổ mẫu là đến Ngọc Thực viện dùng cơm. Nếu Hồng di nương sinh ra hài tử mạnh khỏe thật, thì chính là đại hỉ đầu năm, cũng là điểm sáng duy nhất cho cả nửa cuối năm u tối của Phùng phủ.
Gia Hỷ nghiêng nghiêng mái tóc sửa lại trâm cài, như nhớ ra điều gì nàng mới hỏi:
– Phùng Gia Hảo biết chuyện này chưa?
Bối Lan không rõ gật hay lắc đầu:
– Mấy hôm nay chiều nào Nhị tiểu thư cũng tìm cách đưa cơm canh nóng đến Phật đường cho Đại phu nhân, có lẽ hiện giờ cũng đang ở đó.
Gia Hỷ mỉm cười:
– Tốt! Mẫu nữ họ ở cùng một nơi mới có thể bàn luận ra mấy chuyện hại người thiệt mình!
Phía trong đại sảnh lão phu nhân, ánh đèn sáng rực rỡ, tiếng cười nói vô cùng rộn ràng. Gia Hỷ xốc lại áo ngoài chuẩn bị vào trong.
__________________
Chương này không có sự kiện gì tiêu biểu hết nên ta minh họa vài chi tiết trong trang phục cổ trang.
Trang phục này ta không lấy theo triều đại nào hết, mà viết một cách chung chung dễ hình dung nhất.
Về trang phục nhân vật nữ thường nghe đến yếm và tiết khố. Thì hai vật này nó như thế này này:
– Yếm:
– Tiết khố (cái này nàng nào đọc sắc nhiều chắc nghe suốt 😂😂).
Đây là loại truyền thống:
Đây là loại cách điệu ( đã được buộc dây rồi, tháo dây là ra một mảnh vải liền luôn ý).
Đàn ông thì không mặc yếm và tiết khố, mặc thẳng đến trung y luôn.
Bao gồm áo cổ xếp và áo cổ tròn mặc với quần (ta không tìm được cái hình nào đẹp hơn nên lấy đại một bộ thời Thanh vậy 😂😂):
Tổng quát trang phục nam thì bên ngoài trung y các anh sẽ mặc thêm “quái” hoặc “bào” (nó gần gần giống áo dài với cổ áo xếp lên nhau, tựa tựa cổ áo giao lĩnh của VN mình).
Xong rồi mang thắt lưng, ngọc bội, túi hương, hầu bao, khoác áo mỏng là ra một kiểu trang phục gọi là “pienfu” – một kiểu Hán phục rất phổ biến.
Đây là hình giai đẹp đã mặc pienfu:
Đối với nữ nhân thì bên ngoài yếm và tiết khố, các nàng sẽ mặc:
Áo trung đơn (hình này là áo trung đơn may bằng lụa trắng):
Thêm một kiểu hạ y là váy nhẹ rồi đến “thường” là váy quấn dày hơn.
Cuối cùng thêm thắt lưng, khoác thêm áo ngoài, thế là thành trang phục như này này:
Đấy là ta xàm xí đơn giản thôi, chứ tiến trình lịch sử trang phục Trung Hoa rất là dài, ta chỉ viết sơ sài mấy lớp y phục cho nàng nào chưa biết thì dễ hình dung hơn thôi. Còn nàng nào nghiên cứu rồi thì chém nhẹ tay thôi nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!