Hàn Nhật Minh, Anh Biến Thái Thật Đấy!
Chương 3: Dám nói với bạn gái tôi như vậy sao?
Khi cô bước vào lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô nên cô chạy thật nhanh về chỗ ngồi.Chưa kịp ngồi xuống thì nhỏ bạn thân đã nhanh nhảu
– Này, mày với anh Minh đang yêu nhau sao?
– Sao, yêu á? Không phải đâu, tao có điên mới yêu anh ta!_Cô nói
– Vậy sao anh ấy đỡ mày còn đòi hôn hít các kiểu nữa chứ?
Không biết giải thích thế nào, cô đành kể lại cho nhỏ nghe mọi chuyện
Nghe xong, nhỏ gật gật đầu, phán
– Theo như ta tiên tri thì chắc chắc cậu ta đã có tình cảm với con rồi…haha ta nói chỉ có đúng không bao giờ sai đâu
– Tình cảm cái gì, thằng cha thần kinh đó_Cô chửi anh nhưng trong lòng lại cảm thấy xoa xuyến vì câu nói vừa rồi của nhỏ
– Không sớm thì muộn thôi, mày cứ chờ đi
Cô thôi không thèm nói chuyện với nhỏ nữa, gục mặt xuống bàn, cô định ngủ thì ngoài cửa lớp vang lên tiếng thé thé của ai đó
– Lăng Tiểu Thiên, cô ra đây cho tôi
Cô vội ngẩng đầu lên thì thấy một nhóm người đang bước vào, dẫn đầu là một con nhỏ có mái tóc xoăn vàng óng, khuôn mặt trông có vẻ xinh nhưng hình như là dao kéo, bộ ngực cũng được bơm đầy đặn đang tiến về phía cô. Nhỏ đến đập uỳnh một cái xuống bàn, hỏi
– Cô là Lăng Tiểu Thiên?
– Đúng, có chuyện gì sao?_ Cô tựa đầu vào ghế, hai chân vắt chéo hỏi lại nhỏ.
– Hừ, mày là con điếm, dám dụ dỗ anh Minh rồi còn công khai với mọi người mình là bạn gái anh ấy mà không thấy nhục sao? Tao và anh ấy đang yêu nhau, mày lại xen vào làm kẻ thứ ba, đúng là mặt dày thật đấy_ Nhỏ lật mặt nhanh như lật sách
– “Công khai?_ Cô nghĩ”Ha…Huyên tiểu thư thật là thú vị đó nha. Nhưng cô thử nghĩ lại xem, cô chẳng là cái gì cả thế nên anh ấy mới bỏ cô mà theo một con điếm như tôi_ Đối diện với những loại người này khiến cô như biến thành người khác
– Cô…cô…hừ vậy là cô thừa nhận rồi sao. Loại điếm lăn giường với bao nhiêu người như cô thì mau mau cút khỏi anh ấy, cô không xứng.
– Dám nói với bạn gái tôi như vậy sao?_ Anh bước vào với sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, đương nhiên có cả cô và con nhỏ kia nữa
– Anh…anh Minh
– Sao anh lại đến đây?_ Cô nhăn mặt
– Không đến thì để cô ta ức hiếp em sao?
– Anh…_ Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ nhàng. Cô định lên tiếng thì anh ra hiệu cho cô im lặng.
– Cô vừa nói bạn gái tôi là gì cơ?_ Anh luồn tay qua eo ôm lấy cô và quay sang nói với con nhỏ kia khiến cô khẽ nhíu mày.
– Em…em…em không nói gì cả…cô ta còn dọa đánh em…_ Con nhỏ kia giả vờ khóc lóc, bấu lấy cánh tay anh. Anh không nói gì mà chỉ hất cánh tay dơ bẩn của nhỏ ra
– Anh…em nói thật mà_ Nhỏ vẫn giả bộ
– Tôi đã cho cô cơ hội nhưng cô đã đánh mất nó. Tôi sẽ đợi đơn xin nghỉ học của cô ( chỉ nhỏ) và bọn cô ( chỉ mấy người còn lại) ở phòng hiệu trưởng. Còn nữa, ngày mai tập đoàn Phạm Hợp sẽ biến mất khỏi thị trường. Lần sau nếu có động đến bạn gái tôi thì sẽ không còn đường sống đâu_Anh nói rồi kéo cô bước đi
– À mà còn nữa_Anh dừng lại_Cô nói tôi và cô yêu nhau sao? Nực cười, từ khi nào? Sao tôi không biết nhỉ?
– Em…em…
– Hừ, mong cô nhớ lại những lời mình vừa nói với cô ấy, xem có phải là đang nói chính bản thân cô hay không!
Anh nói rồi cùng cô ra khỏi lớp. Nhỏ Huyên Huyên chỉ biết đứng im dưới sự chỉ trích và châm biến của mọi người xung quanh.
Ra đến cầu thang vắng người, cô đẩy anh ra và nói
– Diễn đến đây là đủ rồi. Mặc dù tôi phải cảm ơn anh, nhưng tôi nói trước, lần sau cầm động chạm vào người tôi nếu chưa được cho phép, nghe chưa?
– Được rồi, nhưng mà từ khi nào Osin lại ra lệnh cho cậu chủ thế này?_Anh nhếch mép
– Bao giờ cũng có, chỉ là họ không muốn nói thôi_Cô bĩu môi
– Haha…nhưng mà tôi không ngờ, một cô gái như cô lại có 2 tính cách phân biệt như thế đấy
– Ý anh nói tôi bị tâm thần phân liệt sao?_Cô chau mày
– Tôi đâu có ý đó, chỉ là cô tự nghĩ như vậy đó thôi
– Xì…nhưng chỉ đối với loại người đó thì tôi mới vậy thôi còn bình thường tôi thấy tôi dễ thương lắm mà_ Cô nhìn anh chớp chớp mắt
Anh nhìn cô mới phát hiện tim mình đập chậm mất mấy nhịp. Anh cứ đứng nhìn cô như vậy, cô khua khua tay trước mặt anh
– Này…đang nghĩ gì vậy?
– Không có gĩ_ Anh dơ tay lên xoa đầu cô_ Ừ…cô rất dễ thương
– Á…tôi vừa nói mà, ai cho anh chạm vào tôi_ Mặc dù cô nói vậy nhưng mặt cô lại đỏ bừng khiến anh bật cười
– Nhớ lịch hẹn của chúng ta nhé_ Anh nhắc nhở cô
– Ò…nhưng mà chúng ta sẽ làm gì chứ?
– Cứ đến rồi cô sẽ biết, đừng quên đấy nhé_ Anh nói rồi nở một nụ cười rất tươi
– Anh cười trông rất đẹp mà, tại sao anh lại không cười nhiều hơn?_ Cô đưa tay lên sờ khuôn mặt đẹp trai của anh mà không biết tại sao mình lại làm như vậy
Nhận ra sự khác lạ của cô, anh khẽ nhếch môi nhưng nói gì. Anh nhận ra rằng chỉ có ở bên cạnh cô thì anh mới vui vẻ như vậy mà không biết lý do. Cô thấy anh im lặng nên cũng bỏ tay xuống mà không hỏi nữa. Cả hai cứ thế chìm vào im lặng. Họ đều suy nghĩ rất nhiều điều mà tự hỏi đối phương đang nghĩ gì. Cho đến khi tiếng trống vang lên thì họ mới tạm biệt nhau rồi về lớp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!