Hắn Nói Ta Đều Nghe - Chương 1-2: Lần đầu gặp mặt (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Hắn Nói Ta Đều Nghe


Chương 1-2: Lần đầu gặp mặt (2)


Mà ngoài cửa, tay người mở cửa cũng tạm dừng trên nắm cửa.

Người mở cửa mặc tây trang màu đen, đeo caravat đen, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Hắn đứng ở nơi đó, mang theo chút rét lạnh bên ngoài.

Đây là bạn của chú? Trình Tư Miên rất bình tĩnh đánh giá, lớn lên thật là đẹp trai.

Làn da có chút trắng, mặt mày rất tĩnh, môi khẽ mím, ánh mắt tinh xảo kia nhìn cô một cách kỳ quái.

Dịu dàng ôn hòa, nhưng lại không phải là kiểu ôn hòa làm cho người ta nhìn rồi muốn bắt chuyện, mà là, chỉ dám nhìn như vậy, có lẽ chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn đi.

“Cô là?” Môi hắn khẽ mở, mang theo một chút nghi hoặc.

Trình Tư Miên luôn luôn rất biết diễn kịch, nhưng giờ phút này, cô lại khựng người.

Hắn đến gần một bước, từ trên cao nhìn xuống, “Chú? Cô gọi ai?”

Trình Tư Miên không tự giác lui lại một bước, “Tôi tên Trình Tư Miên.”

Hắn không nói chuyện.

Trình Tư Miên khẽ ho một tiếng tiếp tục nói, “Tôi tới tìm chú tôi, chính là Trình Tần. Chú bảo tôi ở nhà chờ hắn sau đó liền ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa có trở về, anh có biết chú ấy ở đâu không?”

Hắn hơi nhíu mày, dường như đã hiểu ý cô, “Hắn đêm nay có xã giao, có thể sẽ về trễ một chút.”

“Ờ…”

Hắn gật gật đầu, vòng qua cô, đi vài bước sau đó lại quay người, khẽ cau mày, “Cô có cần tôi liên hệ hắn giúp cô không?”

Trình Tư Miên vội gật đầu, “Được.”

Nói xong, Trình Tư Miên liền nhìn thấy hắn lấy ra điện thoại di động.

Ánh mắt Trình Tư Miên đảo qua tay hắn một chút, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn. Móng tay được cắt rất chỉnh tề, giống như vỏ sò trơn bóng bám vào đầu ngón tay.

“Nghe đi.”

Trình Tư Miên thu hồi tầm mắt, cầm lấy điện thoại di động trên tay hắn.

Di động vang thật lâu Trình Tần cũng không có nhận, chờ bên kia truyền đến giọng nữ được cơ giới hoá, Trình Tư Miên liền đưa lại điện thoại di động cho hắn, “Không có người nhận.”

“Ừ.” Hắn cầm lại di động, “Chắc là sẽ về trễ một chút, cô nếu muốn ngủ thì tới phòng hắn nghỉ ngơi.” Nói xong, hắn xoay người đi lên thang lầu.

“Này! Chờ một chút!” Trình Tư Miên gọi hắn lại, “Anh tên là gì.”

Hắn quay người lại, dừng một chút, bất quá vẫn trả lời cô, “Tô Hiển Ngôn.”

Lễ phép lại xa cách.

Trong lòng Trình Tư Miên yên lặng đọc một lần. Sau đó, ngay lúc hắn muốn lên lầu, liền tiến lên giữ chặt tay áo hắn, thanh âm trong trẻo lại đáng thương, “Tô Hiển Ngôn, tôi sắp chết đói, anh có thể cho tôi một chút thức ăn được hay không?”

Vài phút sau, Trình Tư Miên ngồi ở bên cạnh bàn, tay chống cằm nhìn Tô Hiển Ngôn ở trong phòng bếp nấu nước.

“Có cần tôi giúp gì không?.”

“Ngồi đi.” Thanh âm của hắn hơi thấp trầm, nhưng lại có chút mượt mà, đặc biệt từ tính.

“Ờ.” Trình Tư Miên lắc lắc chân.

Trình Tư Miên là một người rất tinh ranh, cô biết lúc nào nên tỏ ra yếu thế, khi nào thì có thể cường thế. Trước kia cô có thể làm xằng làm bậy, hiện tại liền không thể.

Cô cần ở lại nơi này, bởi vậy cô ở trước mặt Trình Tần biểu hiện vẻ đáng thương, muốn bao nhiêu ngoan liền có mấy nhiêu ngoan. Hiện tại cô cần ăn cơm, cho nên ở trước mặt Tô Hiển Ngôn, cô lại càng nghe lời.

Nửa giờ trôi qua.

“Ăn đi.” Tô Hiển Ngôn đem một phần sủi cảo nóng hôi hổi đặt ở trước mặt cô, “Trong nhà chỉ còn cái này.”

“Tôi cho rằng chỉ còn một quả táo, thì ra trong tủ lạnh còn có sủi cảo.” Trình Tư Miên cầm chén lên, vội vội vàng vàng ăn, sau một ngày đói bụng lại được ăn thức ăn nóng hổi, còn là sủi cảo nhân thịt, Trình Tư Miên có cảm giác muốn thăng thiên.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái nhỏ trước mắt, mơ hồ nhớ tới lúc trước trước mặt hắn Trình Tần có nhắc tới… Châm chọc chuyện của ba ba cô gái nhỏ này.

Khoảng thời gian trước nghe nói anh trai hắn phá sản, Trình Tần còn cảm thán cô cháu gái kia của hắn chắc phải từ công chúa biến thành cô bé lọ lem. Không nghĩ tới, hôm nay ở trong nhà nhìn đến cô cháu gái trong lời nói của hắn.

“Tô Hiển Ngôn, anh thật tốt.” Trình Tư Miên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt rất sáng, mang theo chút thỏa mãn của trẻ con. Tô Hiển Ngôn bị cô nhìn đến ngẩn người, lại nghe cô nói, “Đây là bữa cơm duy nhất hôm nay tôi được ăn, không có người quan tâm tôi có đói hay không, chỉ có anh nấu sủi cảo cho tôi.”

Tô Hiển Ngôn, “…”

Hắn không phải là người tốt, chỉ bởi vì cô quấn chặt lấy hắn, đáng thương như vậy nhất định khiến hắn nấu đồ cho cô ăn.

Trình Tư Miên thật sự rất đói, rất nhanh liền ăn hết một bát sủi cảo.

Cô thỏa mãn thở hắt ra, đứng dậy, “Tôi đi dọn dẹp.”

Rất ân cần cầm chén đũa lên.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái nhỏ đi qua trước mặt, chỉ mới cao tới ngực hắn, gầy teo yếu đuối. Hắn nhớ lúc trước Trình Tần có nói đứa nhỏ này rất lỗ mãng, rất không nghe lời, có điều bây giờ xem ra, không phải rất tốt sao.

Cửa lại vang, lần này thật sự Trình Tần đã trở lại. Trình Tần vào cửa nhìn thấy Tô Hiển Ngôn liền có chút kinh ngạc, “Cậu hôm nay không ngủ ở công ty à?.”

“Ừ, đã trở lại.”

“Vậy cậu có gặp Trình Tư Miên chưa.” Vừa dứt lời, Trình Tần liền nhìn thấy Trình Tư Miên từ phòng bếp chui ra, vẻ mặt đầy ý cười, “Chú, chú đã về rồi, vừa rồi anh ấy làm sủi cảo cho con, con ăn rất no.”

Trình Tần hơi hơi trừng lớn mắt, “Cậu làm sủi cảo cho nó?”

Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, “Cậu đem một đứa nhỏ như vậy ném ở nhà, điện thoại cũng không nhận?”

“Làm phiền cậu rồi.” Trình Tần nhức đầu, “Hôm nay cùng Lâm tổng bọn họ đi ăn cơm, vội muốn chết, tôi làm sao có thời gian chăm sóc nó.”

“Không có việc gì đâu chú, chú có việc thì cứ làm, không cần phải để ý con.” Vẻ mặt Trình Tư Miên dường như muốn nói “Con thật sự rất ngoan”.

Trình Tần liếc cô một cái, “Cám ơn người ta đi kìa.”

“Con đã cảm ơn rồi, phải không Tô Hiển Ngôn.”

Trình Tần gõ gõ đầu cô, “Gọi chú, kêu thẳng tên người ta, ai dạy như vậy hả.”

Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn một chút, có thể kêu chú là chú bởi vì cùng huyết thống, cho nên sẽ không cảm thấy kỳ quái, Nhưng mà người trước mắt này… Đại soái ca tuổi trẻ như vậy lại kêu là chú sao?

“Kêu chú Tô? Bình thường lưỡi có cong lên cũng gọi không được.”

“Hắc, con…”

Tô Hiển Ngôn cười khẽ, “Tùy tiện kêu đi. Không cần chú ý nhiều như vậy.” Nói xong, hắn nhìn về phía Trình Tần, “Tôi về phòng trước, hai người nói chuyện tiếp.”

“Ờ, được.”

Tô Hiển Ngôn nói xong liền lên lầu, ánh mắt Trình Tư Miên liên tục dõi theo hắn, thẳng đến khi hắn biến mất ở góc thang lầu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN