Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 192: Sâu không lường được
Edit: susublue
“Ngươi có cảm nhận được trong căn phòng này có gì kỳ lạ hay không.” Vốn còn đang thảo luận là ai giả quỷ nhưng Bạch Hiểu Tình cảm nhận được trong phòng có một hơi thở khác lạ, là một hơi thở rất quen thuộc.
“Ta không có cảm giác gì cả.” Thật ra Triệu Tử Tu sớm đã cảm nhận ra được điều kỳ lạ, nhưng là vì giấu diếm chuyện mình biết võ công cho nên hắn mới không nói.
“Phượng Nghiêu các chủ, ngài đến đây sao lại không ra ngoài, hay là người hô có quỷ chính là ngươi.” Rốt cục Bạch Hiểu Tình đã nhớ ra đó là hơi thở người nào, vì thế nên an vị ngồi ở một bên kia hô lên, quả nhiên là ở sau bình phong có một bóng người bước ra, quả nhiên là các chủ Tiêu Dao các.
“Tiểu Tình, bây giờ càng ngày càng lợi hại, chỉ một lát thôi đã biết ta đến đây.” Phượng Nghiêu bước ra từ sau tấm bình phong cũng không hề có chút xấu hổ, ngược lại còn rất hào phóng thừa nhận mình đã ở đây từ sớm.
“Ta nói Phượng Nghiêu đại các chủ này, ngươi không lo ở Thiên Ẩn các đi, cố tình đến cái nơi nhỏ này của chúng ta làm gì.” Giờ phút này đã rất rối loạn mà tên Phượng Nghiêu đáng chết này còn đến đây, Bạch Hiểu Tình đành phải dùng giọng điệu cường điệu ôn hòa để nói.
“Tiểu Tình, tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết lâu rồi, sao có thể đối xử lạnh nhạt với ta như thế, hôm nay là ngày lành khách điếm ngươi khai trương, vì sao không mời ta.” Phượng Nghiêu vừa mới tỏ vẻ lạnh như băng giống lúc trước lại trở lại thái độ bán manh.
“Phượng Nghiêu đại các chủ, ngươi coi người làm phu quân như ta là không khí sao? Ai cho phép ngươi gọi là tiểu Tình, bây giờ tất cả nhũ danh của nàng đều chỉ có mình ta được gọi, người khác đều chỉ được gọi là Bạch cô nương, hoặc là Lệ Vương phi.” Giờ phút này Triệu Tử Tu chịu không nổi nên phải chạy đến trước mặt Phượng Nghiêu kêu gào.
“Không phải ngươi gọi nàng là Tình Nhi sao? Hiện tại ngay cả nhũ danh này cũng không cho ta gọi. Tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi.” Phượng Nghiêu cảm thấy thật sự rất đáng thương, bản thân hắn vội vàng tới tặng lễ vật cho Bạch Hiểu Tình, vậy mà lại bị đối xử như vậy.
“Dù sao cũng không được.” Triệu Tử Tu giống như một tiểu hài tử, không cho Phượng Nghiêu gọi nữ nhân của mình thân thiết như vậy.
“Tu, tiểu Tình là tên mà trước kia hắn gọi ta, cứ để cho hắn gọi đi, chàng xem hắn rất đáng thương.” Thấy hai nam nhân đấu khí, Bạch Hiểu Tình cảm thấy buồn cười.
“Ai da, ta đường đường là các chủ Thiên Ẩn các mà lại không đáng giá một đồng như vậy sao, ngay cả một cái tên gọi mà Lệ Vương điện hạ cũng không cho, ngươi hãy thương yêu ta một chút đi.” Phượng Nghiêu vuốt ngực tỏ vẻ đáng thương, nếu không thì sẽ giống lần trước đuổi một người sống sờ sờ như hắn đi.
“Nếu không có việc gì thì ngươi đi đi, nơi này của chúng ta có rất nhiều chuyện phải xử lí.” Bạch Hiểu Tình đã lấy được lễ vật của Phượng Nghiêu nên muốn nhanh chóng đuổi hắn đi, tình huống hiện tại đã rất rối loạn rồi, nếu Phượng Nghiêu còn đến nhúng tay vào thì nhất định sẽ càng thêm loạn.
“Cũng không giữ người ta lại ăn lẩu hay gì sao, vừa rồi luôn trốn ở bên trong, ngửi thấy hương vị đó ta còn chảy nước miếng nữa.” Phượng Nghiêu là người thông minh, lúc vừa tới luôn âm thầm quan sát Bạch Hiểu Tình, hôm nay rốt cục có được cơ hội để trò chuyện với nàng.
“Hiện tại chúng ta bề bộn nhiều việc, qua một khoảng thời gian nữa đi.” Bạch Hiểu Tình không phải là loại người không hiểu lễ phép, đạo lễ nghi, trong lòng nàng cũng hiểu nhưng tình huống hiện tại không cho phép.
“Các ngươi muốn xem lễ vật ta đưa hay không, bây giờ nhất định ngươi sẽ cần dùng.” Phượng Nghiêu có chút đắc ý nói, bởi vì chuyện vừa rồi xảy ra hắn đều thấy được.
“Ngươi sẽ không tặng cho chúng ta một cái đầu người chứ.” Bạch Hiểu Tình nhìn hộp quà vừa rồi Phượng Nghiêu đưa liền bắt đầu nghĩ vẩn vơ, một thủ lĩnh sát thủ có thể đưa loại lễ vật gì. Ngày thường hắn thích nhất chính là nhìn đầu người.
“Ta còn chưa có khát máu đến mức này, nhất định tốt hơn đầu người.” Thật không ngờ ở trong suy nghĩ của Bạch Hiểu Tình hắn lại là một người khát máu thành tánh như vậy, diễn dafnlê quysdôn có thể tặng món quà cá tính như đầu người.
“Ngươi còn có thể khát máu hơn vậy nữa, a, là kính bát quái sao?” Lúc mở hộp quà ra thì nhìn thấy bên trong có một cái kính bát quái vĩ đại, Bạch Hiểu Tình thật không ngờ Phượng Nghiêu lại đưa một món quà như vậy.
“Đúng vậy, nghe nói khách điếm các ngươi có ma quái đến náo loạn, đêm qua ta còn gặp một tên, cho nên sáng hôm nay mới đặc biệt đến đạo quan xin cái này cho các ngươi, nó có thể trừ quỷ trừ tà.” Các chủ Thiên Ẩn các như hắn chưa từng đưa quà cho bất cứ kẻ nào đâu.
“Nói bậy, nơi này của chúng ta vốn không hề có chuyện ma quái, đều là bị người ta hãm hại, giờ phút này ngươi còn muốn xem náo nhiệt, ngươi nhanh chóng trở về làm các chủ của ngươi đi.” Bạch Hiểu Tình thu lễ vật rồi sau đó lại bắt đầu hạ lệnh đuổi khách với Phượng Nghiêu.
“Vì sao mỗi lần ta đến ngươi đều đuổi ta đi, lần nào cũng đều hạ lệnh đuổi khách. Rốt cục ta đắc tội ngươi ở chỗ nào, không thể giữ ta lại ăn bữa cơm sao?” Hiện tại hình như càng ngày Bạch Hiểu Tình càng không thích nhìn thấy hắn.
“Lần sau đi, bây giờ chúng ta có chút chuyện muốn xử lí, cám ơn kính bát quái của ngươi, ngươi nhanh đi đi, nếu không ta cũng sẽ kêu bảo vệ đến tống cổ ngươi ra ngoài.” Mỗi lần Phượng Nghiêu đều muốn xem náo nhiệt, lúc trước thì không nói, bây giờ tình hình như vậy mà còn muốn xem.
“Có lẽ ta có thể giúp các ngươi thì sao?” Phượng Nghiêu cười hì hì nói.
“Không cần, nghe nói sát thủ Thiên Ẩn các đều rất đắt, vậy các chủ còn có giá trên trời hơn nữa, chúng ta thật sự không thuê nổi, nếu không sau này khách điếm của ta sẽ phải bù lỗ.” Bạch Hiểu Tình biết nếu không có chuyện quan trọng thì hắn cũng sẽ không mò tới đây, nếu không thì sao có thể nói chuyện như vậy.
“Không cần nói ta xấu xa như vậy, nếu ngươi muốn trở lại Thiên Ẩn các thì ta sẽ giúp ngươi miễn phí một lần, bây giờ ta thật sự rất hối hận vì đã thả ngươi đi.” Hiện tại Bạch Hiểu Tình thật sự không giống với trước kia, nàng như một viên trân châu vậy, càng lau càng sáng.
“Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Ta đường đường là Lệ Vương mà không nuôi nổi thê tử của mình sao? Còn muốn nàng ấy phải đi làm sát thủ, có phải ngươi quá coi thường ta rồi không.” Triệu Tử Tu đứng giữa Bạch Hiểu Tình và Phượng Nghiêu, tức giận nói.
“Lệ Vương điện hạ thứ tội, ta chỉ cảm thấy tiểu Tình là nhân tài chính là nhỏ Thiên Ẩn các của chúng ta, bây giờ chỉ muốn thu về, không biết có thể không?” Phượng Nghiêu cảm thấy quyết định buông bỏ Bạch Hiểu Tình lúc trước của hắn đúng là một sai lầm.
“Dù ngươi muốn thu về thì cũng phải hỏi ý nàng xem nàng có nguyện ý hay không.” Này Triệu Tử Tu không biết rốt cuộc Phượng Nghiêu có gan lớn bao nhiêu mà dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn.
“Lúc trước khi ta rời khỏi Thiên Ẩn các chưa hề nghĩ tới sẽ quay về, cái nơi khát máu thành tánh đó không thích hợp với ta, bây giờ ta chỉ muốn làm một dân chúng nhỏ bé an phận.”
“Huống hồ ngươi có nghe nói có Vương phi nào ra ngoài làm sát thủ chưa.” Vất vả lắm Bạch Hiểu Tình mới thoát khỏi tổ chức sát thủ, bây giờ lại kêu nàng đi tìm chết, nàng sẽ không đồng ý.
“Vậy tình cờ thì sao?” Phượng Nghiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp.
“Cút.” Rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng không còn nhẫn nại với Phượng Nghiêu nữa nên gầm rú lên.
“Hung dữ như vậy, nữ nhân phải dè dặt.” Phượng Nghiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn hi vọng có thể thuyết phục được Bạch Hiểu Tình.
“Đối với thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ, tế bào dịu dàng của ta đều chết hết sạch rồi, tốt nhất ngươi không nên chọc ta, nếu không ta sẽ ném ngươi vào kỹ viện.” Bạch Hiểu Tình vịn bàn đứng lên, thật sự không còn cách nào với tên này.
“Ta.” Lúc trước Phượng Nghiêu đã từng thấy sự độc ác của nữ nhân này, nhưng thật không ngờ tài ăn nói của nàng cũng lợi hại như vậy, khiến hắn không thể phản bác được một câu nào.
“Ngươi cái gì, nếu không có chuyện gì nữa thì người nhanh chóng đi đi, hôm nay khách điếm chúng ta không buôn bán.” Triệu Tử Tu nói xong đã muốn ném Phượng Nghiêu ra ngoài rồi.
“Các ngươi không muốn tìm nội gian sao, chính là cái kẻ lúc nãy nói nhìn thấy quỷ đó.” Phượng Nghiêu xảo quyệt nói, hắn biết vì sao hai người lại gấp gáp như vậy.
“Ừ, ngươi đã biết thì nhanh nói đi, bây giờ chúng ta thật sự bận rộn nhiều việc, không có thời gian đứng đây nói chuyện với ngươi.” Đứng đây nhiều lời với Phượng Nghiêu như vậy, có khi nên nội gian kia đã sớm chạy mất rồi.
“Các ngươi xem.” Giờ phút này Phượng Nghiêu lôi một nữ nhân đang bị trói chặt bằng vải trắng, hơn nữa còn đang không ngừng giãy dụa, nhưng một chút âm thanh cũng không có.
“Là chuyện gì xảy ra?” Bạch Hiểu Tình thấy người phục vụ trong tiệm mình lại bị trói như vậy, chẳng lẽ nàng chính là nội gian.
Nhưng không đúng, nàng hiểu rất rõ nữ nhân này, gia thế trong sạch, là một nữ nhân cần cù, vốn không thể bán đứng khách sạn.
“Các ngươi tự nghe đi.” Phượng Nghiêu bắt đầu gỡ miếng vải bố trong miệng nàng ra.
“A, có quỷ.” Nàng vẫn hoảng sợ nhìn Phượng Nghiêu, rốt cục tên ác ma này muốn làm gì, vì sao lại đối xử với nàng như vậy.
“Thì ra là ngươi kêu?”
“Không đúng, ta nhớ âm thanh đó có nội công rất thâm sâu, nha đầu bình thường này kêu không được hiệu quả như vậy.” Tuy rằng giọng nói giống nhau như đúc, nhưng lực xuyên thấu vẫn không đủ, không có nội công thâm hậu.
“Để ta giải thích một chút, đó là bởi vì lúc nàng kêu ta có rót thêm nội lực của mình vào.” Phượng Nghiêu đắc ý nói xong, dieenxdafnelqquysdoon thật không ngờ một trò đùa dai của hắn lại có tác dụng lớn như vậy.
“Thật ra ta không cố ý, nhưng lúc ta vừa nhảy vào thì bị nàng ta bắt gặp, vào lúc ấy ta đang đội mặt nạ. Chính là cái này.” Phượng Nghiêu giơ cái mặt nạ giương nanh múa vuốt trong tay lên, nhìn qua quả thật rất đáng sợ, khó trách nữ hài tử kia lại hét lên.
“Thật sự chỉ đơn giản như vậy?” Bạch Hiểu Tình luôn tưởng là do Thái tử và Thành vương ra tay, thật không ngờ là trò đùa dai của Phượng Nghiêu, đến bây giờ vẫn không thể tin được chuyện này lại đơn giản như vậy.
“Chuyện đơn giản như vậy mà vừa rồi đã tạo thành oanh động không nhỏ đâu.” Phượng Nghiêu không thể tưởng được một trò đùa dai của bản thân lại có tác dụng lớn như vậy, trong lòng cũng bắt đầu mừng thầm, thì ra mình còn có khả năng trời phú này.
“Bây giờ thật muốn giết ngươi cho hả giận.” Chính là tên khốn trước mắt này gây ra, làm hại lễ khai trương khách điếm nàng một lòng kinh doanh bị quấy phá, chỉ vì một trò đùa dai mà bây giờ mọi người đều hoài nghi trong Uyển Tình Cư có quỷ.
“Lúc đó ta cũng không ngờ sự xuất hiện của ta lại làm người ta nhận lầm là quỷ, vừa khéo nhớ tới lời đồn ma quỷ trong khách điếm của các ngươi, nếu thật sự như vậy thì lễ vật ta mang đến cũng có chỗ dùng, như vậy rất tốt.” Bây giờ Phượng Nghiêu thật sự không hề tức giận, ai có thể ngờ một các chủ cao cao tại thượng lại có cái bộ dáng như vậy.
“Nhưng hôm nay ngươi đã phá hủy chuyện làm ăn của ta, bây giờ mọi người đều hoài nghi khách điếm của ta có quỷ, ban ngày ban mặt cũng không dám tiến vào, chính là vì ngươi, ngươi nói xem nên bồi thường ta thế nào.”
“Nếu không ngươi đội mặt nạ vào theo ta đi dạo thị chúng, nói cho mọi người biết ngươi không phải là quỷ mà là người, là trò náo nhiệt mà khách điếm ta cố ý gây ra để tạo hiệu ứng.” Bạch Hiểu Tình nghĩ như vậy có lẽ còn có thể cứu vãn được chút mặt mũi.
“Ta đường đường là các chủ Thiên Ẩn các lại bị ngươi dẫn đi dạo thị chúng, như vậy về sau ta còn có thể diện gì để thống lĩnh sát thủ Thiên Ẩn các nữa, truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người trong giang hồ chê cười.” Phượng Nghiêu cảm thấy chủ ý này của Bạch Hiểu Tình không có gì tốt đẹp cả.
“Ta luôn cho rằng võ công các chủ Thiên Ẩn các rất tốt, thì ra một trò đùa dai cũng lợi hại như vậy, chỉ nhẹ nhàng ra tay mà đã làm hại khách điếm của ta tuột dốc không phanh. Xem ra ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ.” Chưa từng gặp qua người nào phạm sai lầm mà còn nói đến hợp tình hợp lý như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!