Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu - Chương 205: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu


Chương 205: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: susublue

“Đây là lần đầu tiên ta đường đường chính chính dạo kỹ viện, trước kia đều là chấp hành nhiệm vụ hoặc là bàn chuyện làm ăn, chưa từng có cơ hội đi dạo kỹ viện, lần này đúng là nhờ phúc của ngươi.” Phượng Nghiêu thấy những cô nương xinh đẹp trong sảnh, còn có những cảnh tượng mờ ảo trong phòng thì bỗng nhiên cảm thấy rất hưng phấn.

“Nếu ngươi không muốn về thì cũng không ai bắt buộc ngươi đi cùng, ta còn mong ngươi đừng đi theo nữa kìa.” Nghe Phượng Nghiêu đứng sau lưng mình nói lảm nhảm, sắc mặt Bạch Hiểu Tình cũng không tốt lắm, nam nhân này đúng là vướng chân vướng tay.

“Ta thật sự tình nguyện đi theo ngươi, đây còn là lần đầu tiên ta tới kỹ viện với nữ nhân, thật là quá kích thích, dù ta làm các chủ Thiên Ẩn các thì cũng không thể được hưởng thụ được phúc lợi như vậy, nhất là đi cùng mỹ nữ đến đây, ta đã cho ngươi rất nhiều lần đầu tiên của ta nên ngươi phải có trách nhiệm với ta.” Tất nhiên Phượng Nghiêu không hề bị lời nói của Bạch Hiểu Tình làm mất hứng thú mà ngược lại còn hưng phấn hơn.

“Vậy câm miệng lại cho ta, nếu ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta thì ta nhất định sẽ giết ngươi ngay tại chỗ.” Bạch Hiểu Tình vuốt nhuyễn kiếm bên hông, hung tợn nhìn Phượng Nghiêu.

“Ta đang khen ngươi mà, ta cảm thấy ngươi biết quá nhiều thứ, vậy mà có thể nghĩ đến việc dạo kỹ viện, chẳng lẽ ngươi muốn làm hoa khôi ở kỹ viện này sao?” Nghĩ lại lúc Bạch Hiểu Tình làm hoa khôi trong Vạn Xuân Các ở kinh thành, trong lòng Phượng Nghiêu liền chua xót, chẳng lẽ nàng không thể ngồi yên một lát được sao?

“Ngươi đứng qua một bên cho ta, vừa rồi ngươi cũng nói thường xuyên đến kỹ viện là vì trong kỹ viện có tin tức ngươi cần, mục đích hôm nay của ta cũng vậy.” Có đôi khi Bạch Hiểu Tình nghĩ thật ra nam nhân rất sắc bén.

“Thì ra là vậy, nhưng ta thấy ngươi mặc nam trang thật sự rất đẹp, một hồi vào trong nhất định sẽ có rất nhiều mỹ nữ đều tranh nhau muốn hầu hạ ngươi.” Nhìn Bạch Hiểu Tình môi hồng răng trắng, Phượng Nghiêu cảm thấy nàng giống như một tiểu bạch kiểm mặt vàng mày ngọc vậy.

“Đó là chuyện của ta, không cần ngươi lo, ta chỉ muốn làm tốt chuyện của ta, còn về việc ta dùng biện pháp gì thì không cần ngươi xen vào, nếu ngươi thích nữ nhân xinh đẹp bên trong thì cứ tùy tiện chọn đi, ta mời khách, miễn cho ngươi lại tới làm phiền ta.” Bạch Hiểu Tình nghĩ đã là nam nhân thì đều háo sắc, để Phượng Nghiêu tùy tiện tìm một nữ nhân hầu hạ hắn, như vậy nàng có thể chuyên tâm làm việc.

“Ta không cần, ở trong mắt ta không ai đẹp bằng ngươi, nếu ngươi hầu hạ ta thì ngược lại ta rất tình nguyện, còn nữ nhân khác thì ta không hề có hứng thú.” Những nữ nhân vốn đang rất đẹp nhưng khi so sánh với Bạch Hiểu Tình thì đều biến thành xoàng xĩnh.

“Chú ý lời nói của ngươi cho đúng mực, bây giờ ta là Lệ Vương phi, ngươi đang khinh thường Hoàng Tộc, cẩn thận bị chặt đầu đấy.” Bạch Hiểu Tình nhìn Phượng Nghiêu, cảm thấy lá gan của hắn thật sự rất lớn, biết nàng là nữ nhân của Triệu Tử Tu mà cũng dám đùa giỡn.

“Ta biết, nhưng hiện tại chúng ta là hai nam nhân đang dạo kỹ viện, Lệ Vương lại không ở đây, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không truyền lời này ra ngoài.” Ngoài miệng thì Phượng Nghiêu làm bộ dè dặt cẩn trọng, nhưng nhìn qua thì lại thấy hắn không hề sợ hãi.

“Xem ra ngươi thật sự không sợ gì cả.” Lúc này Bạch Hiểu Tình cảm thấy Phượng Nghiêu thật sự là một kẻ bách độc bất xâm, đúng là cái gì cũng không sợ.

“Bây giờ ta là dân chúng bình thường, ta có gì để sợ?” Phượng Nghiêu cảm thấy hắn và Bạch Hiểu Tình chỉ đang nói chuyện phiếm, vốn không có gì đáng sợ.

“Hai vị gia, thật ngại quá, để các ngươi đợi lâu rồi, không biết hai vị gia thích dạng nữ nhân gì, ta đi chọn cho các ngươi được không?” Lão bản Vạn Hoa lâu cũng là một người khéo léo, dienxdafnleequysdoon thấy diện mạo hai người bất phàm, nhưng theo kinh nghiệm của nàng thì vị bạch y thiếu niên này nhất định không phải nam nhân cho nên liền dè dặt cẩn trọng hỏi.

“Ngươi hỏi nàng là được rồi, nàng cứ la hét muốn tới kỹ viện lớn nhất Điền thành xem thử, bây giờ đã tới rồi, vừa rồi nàng còn nói với ta nơi này có quá nhiều mỹ nữ khiến nàng hoa cả mắt.” Lúc này Phượng Nghiêu thấy lão bản nương đi đến thì liền đẩy Bạch Hiểu Tình ra.

“Ta muốn nữ nhân lớn tuổi nhất, làm việc ở Điền thành lâu nhất, hoặc là nam nhân cũng được.” Bạch Hiểu Tình biết nếu muốn thăm dò tin tức, nhất là tin tức hai mươi năm trước thì chỉ có thể tìm người già nhất trong thành.

“Khách quan, nơi này của chúng ta chỉ có nữ nhân không có nam nhân, còn nữa, ở đây chỉ có tiểu cô nương non trẻ, không có nữ nhân lớn tuổi, có phải khẩu vị của ngài hơi đặc biệt rồi không.” Nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói muốn lão nam nhân 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN