Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh - Chương 9: Cảnh tượng hiểu lầm .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh


Chương 9: Cảnh tượng hiểu lầm .


Anh không biết cô xài loại nào nên mua hết thành một túi to làm cho nhân viên nữ ngưỡng mộ không thôi, ai làm bạn gái anh thật may mắn .

Lúc về tới nhà thì thấy mẹ anh đang đứng trước cửa.

Anh thì nhìn mẹ, còn bà Hàn thì đang nhìn cái túi chứa cả đống băng vệ sinh.

“Tối rồi mẹ qua đây làm gì? “

“Mẹ với ba con đi ăn tiệc, rồi tiểu Châu con bác Đỗ tặng đôi giày cho con nó nhờ mẹ đưa giúp.”

“Giày con không thiếu. ” – anh nói xong rồi mở cửa vô nhà, mẹ anh cũng theo luôn.

“Mẹ khát nước không lẽ con không cho mẹ vô uống nước.”

Lúc này từ trong phòng Hàn Thiên Vũ có giọng nói – ” Vũ anh về rồi hả? mau đem đồ vô đây! “

Anh thì mặt không đổi sắc đi vô phòng cũng không thèm để ý ánh mắt ngạc nhiên của bà Hàn.

“Hàn Thiên Vũ anh tính mở cửa hàng tập hóa băng vệ sinh sao?” – cô không ngờ anh lại mua nhiều đến như thế.

Bà Hàn nổi hứng tò mò chạy lại mở cửa phòng ra thì thấy một cô gái người đầy vết hôn và vệt máu trên giường.

“…” Trần Đường Đường

“…” Hàn Thiên Vũ

“…” Bà Hàn

Bà Hàn thấy mình hơi bất lịch sự liền đóng cửa trước khi đi còn giơ ngón cái hướng về phía Hàn Thiên Vũ nói – ” Tiểu quỷ làm tốt lắm!”

Trần Đường Đường mặt đầy hắc tuyến:”….”

“Em tính nhuộm đỏ giường anh sao? ” – anh cười nói.

“Anh không đi ra làm sao em ngồi dậy.” – cô đỏ mặt nói.

Anh thấy cô sắp chịu không nổi nên tạm thời tha cho cô.

Trong lòng Hàn Thiên Vũ nhất định sẽ ghi sổ món nợ này. Lần sau tuyệt đối không cho cô trốn. Thịt đưa tới miệng mà không thể ăn thật là khổ sở.

Anh đi ra ngoài rồi cô mới dám chạy vào toilet, cô nói với lòng:” Mẹ ơi mém nữa bị làm thịt rồi. May mà dì cả tới kịp nếu không với sắc đẹp mê hoặc của anh ta e là mình sẽ tự hiến thân cho anh mất. “

Cô bắt đầu đấu tranh tâm lý: “Không được không được, Trần Đường Đường mày phải bình tĩnh không được mê trai nhưng mà mình đâu mê trai mình chỉ mê trai đẹp thôi mà.”

Cô cứ nghĩ như vậy rồi đi tắm mà không nghĩ đến một chuyện. Cô đã quên mang quần áo.

Một lát sau có tiếng vọng ra – ” Hàn Thiên Vũ.. lấy dùm em quần áo với cả nhớ lấy lấy…”

“Lấy cái gì cơ?” – anh biết cô muốn lấy gì nhưng vẫn muốn chọc cô.

“Lấy…lấy quần nhỏ cho em.” – cô ráng gặn từng chữ ra để nói.

Anh biết trong phòng tắm nhất định đang xấu hổ lắm cho coi.

Anh lắc đầu cười rồi lấy quần lót cho cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN