Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 169: Không Cho Cơ Hội Thể Hiện
“Được~~” Hạng Tử Nhuận vừa bực mình vừa buồn cười xoay người, làm bộ bịt tai lại, kỳ thật đang cẩn thận nghe động tĩnh sau lưng.
Tô Khả Phương vừa nhấc chân lên, hắn đột nhiên mở miệng: “Không cho phép nàng chạy xa!”
Tô Khả Phương dẫm chân xuống đất, quay đầu quát hắn: “Huynh nhìn lén?!”
“Ta không nhìn lén. Nhưng nếu nàng cố tình chạy xa hơn, ta không dám đảm bảo mình có nhìn lén hay không.” Hạng Tử Nhuận uy hiếp.
Tô Khả Phương tức giận cắn răng, ngắm nghía một hồi. Tính khoảng cách giữa mình và cây trinh nam, xem chừng vẫn ở trong khoảng ba trượng. Lúc này nàng mới nhắc đi nhắc lại: “Được rồi, ta không đi. Cấm huynh quay đầu!”
“Được, chỉ cần nàng không đi. Ta sẽ không quay đầu.” Hạng Tử Nhuận tốt tính đáp ứng yêu cầu của nàng. Trong lòng hắn thì suy tư xem làm cách nào để thay đổi khuyết điểm da mặt mỏng của nương tử mình.”
Nếu như ngay cả những chuyện nhỏ thế này cũng muốn né tránh, vậy còn tính là phu thê gì nữa?
Tô Khả Phương một bên động ý niệm đem cây trinh nam chuyển vào không gian, một bên còn phân tâm đề phòng Hạng Tử Nhuận quay đầu. Cũng may đây không phải lần đầu tiên nàng dùng ý niệm để di chuyển cây cối vào không gian. Cây trinh nam tráng kiện vốn đứng sừng sững ở giữa rừng chớp mắt liền biến mất.
Đề phòng Hạng Tử Nhuận quay đầu, nàng chuyển cây trinh nam vào không gian xong liền bước tới nắm tay hắn, lôi kéo hắn chạy về phía trước, miệng dữ dằn nói: “Không cho phép huynh quay đầu!”
Hạng Tử Nhuận buồn cười, thuận theo nàng lôi kéo mà chạy, hắn một lần nữa vì nương tử mình da mặt mỏng cảm thấy bất đắc dĩ.
Tô Khả Phương lôi kéo Hạng Tử Nhuận chạy xa mấy trăm mét, xác định không nhìn thấy vị trí cây trinh nam vừa rồi nữa mới dừng lại.
“Nàng có đói bụng không? Hay chúng ta về xe ngựa ăn một chút đã nhé?” Thấy nàng dừng lại, Hạng Tử Nhuận mới hỏi.
“Chúng ta chưa tìm được thứ gì mà, cứ tiếp tục đi dạo thì hơn.” Xe ngựa ở giữa sườn núi, đi qua đi lại sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Hắn quan sát sắc mặt của nàng một lúc, mới gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta tiếp tục đi dạo.”
“Chúng ta lên đỉnh núi nhé?” Nàng hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Nơi này còn cách đỉnh núi rất xa, hơn nữa càng lên cao càng dốc. Người bình thường chắc hẳn rất hiếm khi lên đó, nói không chừng sẽ tìm được vật liệu gỗ tốt khác?
“Nàng có đi nổi không?” Hạng Tử Nhuận rất hoài nghi.
“Không phải còn có huynh sao?” Nàng giận dỗi lườm hắn.
“Được, đợi nàng không đi nổi, ta sẽ cõng nàng!” Giọng điệu của nàng mang theo ý ỷ lại, khiến Hạng Tử Nhuận vô cùng vui vẻ, không kìm lòng được cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một cái, rồi dắt tay nàng hướng về phía đỉnh núi mà đi.
Thấy nàng phương diện leo núi tốc độ quả thực là bước đi như bay. Hạng Tử Nhuận không khỏi cảm thấy thất bại, nương tử của hắn ngay cả cơ hội để hắn thể hiện cũng không cho!
“Oa, Hạng Tử Nhuận, huynh nhìn kìa. Đứng ở đây có thể quan sát hết toàn bộ huyện thành Hoài Đường này!” Tô Khả Phương đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, vừa mừng vừa sợ kêu lên.
“Đâu chỉ mỗi huyện thành Hoài Đường, mấy tiểu trấn xung quanh huyện thành Hoài Đường nàng đều có thể nhìn thấy.” Hạng Tử Nhuận cưng chiều nhìn khuôn mặt nhỏ biểu cảm sinh động vì giật mình và bất ngờ của nàng, bên môi chứa ý cười nồng đậm.
Những tiểu trấn kia bởi vì khoảng cách quá xa, nên nhìn không rõ lắm. Nghe Hạng Tự Nhuận nhắc, Tô Khả Phương mới mơ hồ tìm tung tích các tiểu trấn.
“Bên kia là trấn Đường Huyền đúng không?” Tô Khả Phương chỉ một phương hướng hỏi.
“Không sai.” Ý cười bên môi Hạng Tử Nhuận sâu hơn mấy phần, bởi vì hắn lại phát hiện thêm ưu điểm của nương tử mình, đó chính là khả năng xác định phương hướng rất mạnh.
Bọn họ ở trên núi vòng qua vòng lại lâu như vậy, không ngờ nàng vẫn có thể chỉ chính xác vị trí của trấn Đường Huyền. Chí ít sau này hắn không cần lo nàng sẽ lạc đường.
“Không còn sớm nữa, chúng ta đi về thôi.” Một lát sau, Hạng Tử Nhuận mở miệng thúc giục, thật ra hắn lo lắng nàng đói bụng.
“Đi.” Tô Khả Phương híp mắt hít thở sâu một hơi, chợt cảm thấy tâm tình khoan khoái.
Từ đỉnh núi xuống đường càng khó đi, tảng đá lớn nhỏ nhiều vô kể, nếu bất cẩn sẽ có khả năng ngã lăn xuống núi. Hạng Tử Nhuận nắm tay của nàng thật chặt, đi rất chậm.
Đột nhiên, Tô Khả Phương chỉ vào một gốc cây phía trước cách đó không xa kêu lên: “Huynh nhìn kìa, kia hình như là cây tương tư!”
Hạng Tử Nhuận theo hướng ngón tay nàng chỉ nhìn sang, mỉm cười: “Không sai, đúng là cây tương tư.”
Cây tương tư mọc rất nhiều ở khu vực miền Nam nước An Tấn, nên Hạng Tử Nhuận không kinh ngạc.
“Cây tương tư chất gỗ cứng rắn, vân thẳng, độ mềm và dai tốt có thể uốn cong, dùng làm gia cụ thì không gì thích hợp hơn. Quan trọng nhất là hoa cây tương tư ngậm dầu thơm, trải qua sơ chế có thể dùng làm nguyên liệu điều hương. Rễ cây tương tư còn có thể làm thuốc nhuộm nữa.” Tô Khả Phương thuộc như lòng bàn tay, giới thiệu cho Hạng Tử Nhuận giá trị của cây tương tư.
Hạng Tử Nhuận nghiêm túc nghe xong, trầm ngâm nói: “Nếu cây tương tư có nhiều công dụng như vậy, ta sẽ nhờ người mang cây giống đến trồng ở đỉnh núi chúng ta nhận thầu nhé? Nàng thấy sao?”
”Tất nhiên là được!”
Nàng đang cân nhắc xem nên làm thế nào để đem cây tương tư này chuyển vào không gian, có câu nói này của Hạng Tử Nhuận, nàng không cần phí tâm.
Đột nhiên, ánh mắt Hạng Tử Nhuận co lại, trên mặt hiếm khi lộ biểu tình giật mình. Hắn lập tức kéo tay Tô Khả Phương sải bước đi đến chỗ cây tương tư.
“Hả, đây là linh chi sao?” Tô Khả Phương nhìn mấy cây nấm lớn chừng bàn tay mọc dưới gốc cây tương tư, hoài nghi hỏi.
Bởi vì từ trước đến nay linh chi nàng thấy đều không có màu sắc này, nên nàng không quá chắc chắn.
“Là Huyết Linh Chi!” Hạng Tử Nhuận có chút kích động.
Huyết linh chi là đồ vặt trân quý có thể gặp nhưng không thể cầu, có tiền chưa chắc đã mua được. Trước kia hắn ở chỗ sư phụ chỉ được nhìn thấy một đoá huyết linh chi phơi khô. Lúc đó sư phụ nói sống hết đời có thể tìm thấy một đoá huyết linh chi đã là may mắn rồi. Không ngờ hôm nay hắn phát hiện tận mấy đoá một lúc!” Thật sự quá kì quái, nhiều huyết linh chi như vậy sao có thể mọc chung một chỗ?
Hoá ra là huyết linh chi?!
Đột nhiên Tô Khả Phương nghĩ tới điều gì, mắt trừng lớn, kích động kêu lên: “Vị đại phu lần trước Lâm Chiêu Hoành tìm đến khám bệnh cho Hạo Nhi nói muốn thằng bé khỏi hoàn toàn thì cần mấy vị thuốc trung ý khó gặp, một trong số chính là huyết linh chi.”
“Đúng vậy, tìm được huyết linh chi, bệnh của Hạo Nhi có thêm hy vọng trị khỏi hoàn toàn.” Hạng Tử Nhuận lấy ra một tấm vải từ trên người, thận trọng so sánh độ lớn của hai đoá huyết linh chi lớn nhất trong đó, hái xuống, gói lại cẩn thận.
“Sao không hái nốt chỗ còn lại mang về?” Tô Khả Phương giật mình hỏi, ở đây vẫn còn tận năm đoá mà.
“Đây là vật cứu mạng, để cứu mạng cho người khác nữa. Với lại, mấy đoá này còn quá nhỏ, giờ hái về thật sự quá lãng phí.” Nếu không phải Hạo Nhi cần dùng thuốc gấp, hai đóa huyết linh chi này hắn tính qua một thời gian ngắn nữa mới đến hái.
Tô Khả Phương nhìn hắn, khẽ cười.
Ở trong mắt người ngoài, hắn chính là một người lãnh khốc khó gần. Trước kia nàng cũng cho rằng như vậy. Nhưng sau khi thực sự tiếp xúc, nàng mới phát hiện hắn thật ra là người ngoài lạnh trong nóng. Giống như việc hắn không hề nghĩ ngợi gì mà xông về phía xe ngựa điên cứu tiểu nam hài suýt bị đâm. Hay như giờ nhìn thấy huyết linh chi giá trị liên thành ngay trước mặt, hắn không hề lay động mà còn lo lắng cho người khác.
Gặp được nam nhân như vậy, sao nàng có thể không động lòng?
Hái huyết linh chi xong, hai người liền chuẩn bị xuống núi.
Đi xa mấy mét, Tô Khả Phương dừng bước đứng trước mặt Hạng Tử Nhuận, nhếch môi nói: “Huynh nhắm mắt lại.”
Hạng Tử Nhuận sững sờ, nhưng không hỏi nguyên nhân, thuận theo lời nàng nhắm nghiền hai mắt.
Mắt Tô Khả Phương rơi vào chỗ năm đoá huyết linh chi dưới gốc cây tương tư, hơi chuyển động ý niệm, ba đoá trong đó liền xuất hiện ở không gian.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!