Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật - Chương 24: Ế Đồ Trang Sức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật


Chương 24: Ế Đồ Trang Sức



Được Tô Khả Phương nhắc nhở, Triệu Kính Tân cũng ý thức được vấn đề này, nhất thời khổ não nói: “Đúng rồi, thúc đã quên mất huyện thành không giống với trên trấn.”

Tô Khả Phương suy nghĩ một hồi, hỏi: “Triệu thúc, biểu cữu của Triệu thẩm ở huyện thành làm ăn sao?”

Bọn họ đã nghĩ tới đi đầu quân cho người ta, vậy nói rõ điều kiện của người đó chắc sẽ không quá kém.

“Biểu cữu của nương tử thúc làm kế toán tiên sinh ở một tửu lâu (quán rượu), dưới gối ông ấy không có con, trước kia từng muốn nhận nương tử thúc làm con thừa tự, chẳng qua trước kia cha vợ thúc không đồng ý, nhưng nửa năm trước cha vợ thúc đã qua đời rồi, biểu cữu của nương tử thúc mới lại có tâm tư này.

“Chỉ là nương tử thúc cảm thấy số mệnh của nàng ấy không tốt, không muốn làm liên lụy người khác, lần này thật sự là bị bức không còn cách nào khác mới có thể nghĩ đến chỗ biểu cữu.”

“Hóa ra là như vậy.” Tô Khả Phương tâm tư khẽ nhúc nhích, cười nói: “Triệu thúc, đợi mọi người tới huyện thành, cháu đi thăm mọi người được không?”

“Chỉ sợ cháu không đến.” Triệu Kính Tân vui vẻ nói.

“Triệu thúc và Triệu thẩm tháng sau mới vào thành, trong khoảng thời gian này còn bày sạp không?” Tô Khả Phương hỏi.

Cả nhà chuyển đến huyện thành, khẳng định có rất nhiều thứ cần thu thập xử lý.

“Đương nhiên là còn rồi, trong khoảng thời gian này nếu được cháu mang cho thúc nhiều hàng đến đây một chút.” Ông còn muốn kiếm nhiều thêm ít tiền bên người đấy.

“Không thành vấn đề.” Tô Khả Phương sảng khoái đáp ứng.

Lúc Tô Khả Phương rời khỏi Triệu gia, trong ngực cất hơn 600 văn tiền.

Lần trước nàng không nỡ bỏ tiền ra mua gia vị, lần này nàng mua mấy loại gia vị cất vào không gian, định dùng làm ruốc cá.

Trước kia nàng làm ruốc cá chỉ cho vào chút muối ăn, để người trong nhà ăn cũng được, nhưng nếu bán ra ngoài thì cần phải cải tiến.

Gạo trong nhà cũng sắp hết rồi, lần này ngoại trừ mua gạo lức nàng còn mua hơn hai cân bột mì, để thỉnh thoảng làm bún, bánh canh ăn.

Từ tiệm tạp hóa đi ra, nàng lại từ trong không gian lấy ra hai hũ ruốc cá cùng lão bản quầy thịt đổi thịt lợn, lão bản quầy thịt lần đầu tiên nếm thử ruốc cá, lại nghe Tô Khả Phương thiên hoa loạn trụy (ba hoa chích chòe), rất sảng khoái đổi cho nàng hai cân thịt ba chỉ và hai miếng xương lớn.

Tô Khả Phương trở về thôn đã chạng vạng tối, nàng đem mấy thứ để ở Phó Gia xong, xách một cân thịt và một miếng xương lớn trở về nhà mẹ đẻ.

“Phương Nhi, con không cần mỗi lần kiếm được tiền lại mua thức ăn mang qua đây, tránh cho bà bà và tiểu thúc không vui.” Lư Thị khuyên nhủ.

Gả nữ nhi vào Phó Gia chính là người Phó Gia, nàng có thể nghĩ tới nhà mẹ đẻ Lư Thị cũng cao hứng, nhưng bà không muốn nữ nhi khó xử.

“Nương, bên kia cũng có, Hạo Nhi cơ thể yếu, cần được bồi bổ nhiều.” Tô Khả Phương cười: “Hơn nữa, hai tiểu thúc kia của con không phải theo chân đại tẩu học trồng trọt sao? Bọn họ làm sao không biết xấu hổ mà nói cái gì?”

Mấy ngày nay hai huynh đệ Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi đi sớm về trễ, nghe đại tẩu nói hai người họ đều nghiêm túc học việc nhà nông, chỉ cần Phó Nhậm Phi không tái phạm lỗi, cả nhà đều thư thái.

Buổi tối, Tô Khả Phương đem túi đậu nành cha cho mấy ngày trước vào không gian, tính toán tất cả đều làm đậu lên men, nhưng khi nhìn đến một mảng đất nông nghiệp lớn, nàng thay đổi chủ ý đem hai phần ba đậu nành đi ngâm, còn lại trực tiếp gieo vào đất.

Gieo tốt đậu nành, đột nhiên Tô Khả Phương phát hiện đoạn suối nhỏ bên kia lại phun ra bùn nhão, lần này nàng ghi lại, tính toán xem thời tiết mấy ngày tới biến hóa thế nào.

Ngày hôm sau, Tô Khả Phương mang theo hai hũ ruốc cá mới làm lên núi.

Nàng ở trong núi sâu đi lại rất lâu nhưng không thấy Hạng Tử Nhuận, liền đem hai hũ ruốc cá dùng dây leo buộc chặt ở trên cây chỗ hai người gặp lần trước, dùng dao khắc một khuôn mặt cười lớn rồi mới xuống núi.

Chớp mắt lại qua hơn nửa tháng, Phó Gia đã trồng được một ít rau xanh, Giả Thị đang dạy hai huynh đệ Phó Gia trồng khoai lang.

Khiến cho Tô Khả Phương kinh ngạc là cái tên quỷ Phó Nhậm Phi kia từ lúc bắt đầu, ngoại trừ mỗi ngày vừa về tới nhà liền nằm co quắp ở trên giường thì một tiếng mệt cũng không kêu, nếu không phải ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn không quá thân mật, nàng gần như hoài nghi hắn có phải giống mình đổi hồn không.

Mấy ngày nay Tô Khả Phương mang theo đồ trang sức gỗ đào đã điêu khắc tốt và vòng tay hạt gỗ lên trấn, gần đây sinh ý của Triệu Kính Tân rất không tệ, cách hai ngày nàng lại đưa hàng cho ông một lần.

Trong khoảng thời gian này trừ bỏ tiền mua đồ ăn nàng còn tích được hai lạng bạc, cuộc sống trong nhà ngày càng tốt, trên mặt bà bà Diêu Thị cũng có nụ cười hiếm thấy, làm cho nàng có cảm giác thành công.

Tô Khả Phương dùng tảng đá lớn trong không gian tự mình đắp một bếp lò đơn giản, mỗi lần nàng lên trấn đều làm đồ ăn ngon thuận tiện mang cho vợ chồng Triệu Kính Tân, ba người liền ở bên cạnh sạp hàng dùng cơm.

Mấy lần trước thời điểm Tô Khả Phương đến trên trấn đều thấy Triệu Kính Tân cười toét miệng, lần này từ xa nàng đã thấy ông ủ rũ cúi đầu ngồi trên ghế đẩu sau sạp hàng, dáng vẻ mang tâm sự nặng nề, không khỏi tăng tốc bước chân đi tới.

“Triệu thúc, Triệu thẩm!” Tô Khả Phương đem rổ chứa đầy đồ ăn đưa cho Dương Xảo Lan bên cạnh.

“Tiểu Phương, cháu đi lại xa xôi sao cứ mang đồ ăn theo làm gì?” Dương Xảo Lan băn khoăn giận trách.

“Dù sao cháu cũng muốn ăn cơm, mọi người cùng ăn cho vui.” Tô Khả Phương nháy mắt đáp.

Dương Xảo Lan biết Tô Khả Phương nói vậy cho mình đỡ áy náy, chỉ có thể đem phần tâm ý này của nàng ghi lại.

“Phương Nhi.” Triệu Kính Tân vừa thấy nàng vội vàng đứng lên.

“Triệu thúc, thúc sao thế?” Tô Khả Phương hỏi xong nhìn trên sạp hàng bày đồ trang sức và mộc trâm liền hiểu được tại sao ông lại có bộ dạng sa sút tinh thần kia.

Sinh ý mấy ngày nay không tốt lắm.

“Cháu cũng thấy đấy, khách nhân tới cửa hai ngày nay ít đi rất nhiều, không bán được vài món hàng.” Triệu Kính Tân than thở đáp.

Nghe vậy, Tô Khả Phương lơ đễnh nhếch môi cười: “Triệu thúc, bất kỳ đồ vật gì đều có một ngày bão hoà, lưu lượng người ở trấn Đường Huyền chúng ta không thể so với huyện thành, trong khoảng thời gian ngắn có thể bán được nhiều như vậy, chúng ta nên thoả mãn.”

Thật ra nàng sớm đoán được những vật này sẽ có một ngày ế hàng, chỉ không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Lời Tô Khả Phương nói làm cho Triệu Kính Tân ngượng ngùng gãi đầu: “Đúng vậy trước kia thúc bán hàng một tháng cũng không nhiều bằng nửa tháng này, lòng thúc quá tham.”

“Triệu thúc, ngài là quá gấp gáp.” Tô Khả Phương nở nụ cười tươi: “Tiền kiếm không được, nếu bán cái này không chạy, chúng ta đổi loại khác bán là được.”

“Nào có dễ dàng như vậy đây.” Triệu Kính Tân thở dài: “Mắt thấy sắp phải đi vào thành rồi, lòng thúc không chắc chắn.”

Nghĩ tới sinh hoạt trong huyện thành sau này, Dương Xảo Lan bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt u sầu.

“Triệu thúc, Triệu thẩm, thật ra cháu có một chủ ý, không biết Triệu thúc, Triệu thẩm có nguyện ý thử một lần không?” Tô Khả Phương vốn định chờ bọn họ tới thành thu xếp tốt rồi nói với họ việc này, nhưng giờ họ sốt ruột, nàng đành phải nói trước cho họ an tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN