Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 75: Hợp Tác Lần Nữa
Tô Khả Phương nói xong đưa tay lấy một ít ruốc cá trong đĩa đó lên: “Các ngài nhìn xem, đĩa ruốc cá này còn mang theo chút tiêu sắc, vừa nhìn liền biết dùng lửa quá lớn. Về phần hương vị, chắc không cần ta phải nói chứ?”
Tô Khả Phương nói xong nhìn về phía Lý Trì và Lâu Tư Kỳ.
“Tô công tử nói không sai, đĩa ruốc cá này hương vị quả thực so ra kém tửu lầu của chúng ta, nhưng rất nhiều khách nhân không biết, trước kia “Khách mãn lâu” của chúng ta dùng ruốc cá làm món chiêu bài hấp dẫn không ít khách lạ, hiện tại tửu lâu khác đẩy ra ruốc cá, khách nhân của chúng ta lại trôi mất một ít.” Lâu chưởng quỹ nhìn thoáng qua Lý Trì, nói tiếp: “Ý của nhị thiếu gia là không biết Tô công tử có còn thực đơn liên quan tới ruốc cá hay không?”
Lâu chưởng quỹ hơi ngừng một lát, lại nói: “Đương nhiên, nếu như Tô công tử có thể lại cung cấp cho chúng ta vài thực đơn ruốc cá, chúng ta sẽ không bạc đãi công tử.”
“Không dối gạt nhị thiếu gia và Lâu chưởng quỹ, ta đích xác còn vài thực đơn ruốc cá, ta có thể đưa thực đơn cho tửu lâu, nhưng đây thật sự là kế lâu dài sao?” Tô Khả Phương hạ mắt, cười hỏi.
Lý Trì trầm ngâm: “Đây quả thực không phải kế lâu dài, tửu lâu khác không thiếu đầu bếp trù nghệ cao siêu, cứ coi như chúng ta đẩy ra món ăn mới, rất nhanh họ có thể bắt chước, nên ta mới đặt công tử nhiều ruốc cá kim thương hơn, cá kim thương hiếm lạ, tin tưởng có khả năng hấp dẫn, giữ chân khách nhân một thời gian.”
“Đây đúng là một biện pháp.” Tô Khả Phương nở nụ cười.
Dương Thành thấy Tô Khả Phương cười bình thản không chút lo lắng, đáy mắt lướt qua suy nghĩ sâu xa, hỏi: “Tô công tử có ý kiến khác sao?”
Có Lý Trì ở đây, nên Dương Thành gọi “Công tử”.
Thấy Lý Trì và Lâu Tư Kỳ sốt ruột nhìn mình, Tô Khả Phương cong khoé môi, nói: “Biện pháp đúng là có một, chỉ không biết nhị thiếu gia có nguyện ý tiếp tục hợp tác với ta hay không?”
“Thỉnh công tử giải thích!” Lý Trì vội vàng nói.
Tô Khả Phương cười nhạt, nói: “Ở nông thôn ta có xây một nông trại nuôi gà, vịt, cá và heo. Ngoài ra, còn có gà rừng. Những thứ khác ta không dám nói nhưng gà rừng đối với người trong thành cũng coi như hiếm lạ, nếu như tửu lâu có thể dùng cái này làm món chiêu bài, chắc có thể mời chào thêm một ít khách lạ phải không?”
Tô Khả Phương cười nhìn Lý Trì, bổ sung: “Nếu nhị thiếu gia nguyện ý hợp tác, ta sẽ đưa cả thực đơn.”
Nghe vậy, Lâu Tư Kỳ vui mừng trong bụng, có khả năng Lý Trì không rõ, nhưng ông và Dương Thành đều hiểu rất rõ, tuy rằng đầu bếp tửu lâu bọn họ trù nghệ không tệ, nhưng không biết đổi mới món ăn, mấy thực đơn ruốc cá Tô công tử viết lần trước giúp tửu lâu bọn họ đắt khách hẳn, nếu có thêm thực đơn món phổ thông, để đầu bếp tửu lâu cải tiến thêm một chút, không chừng tửu lâu có thể mời chào thêm rất nhiều khách lạ.
“Lâu chưởng quỹ, Dương thúc, các ngài cảm thấy biện pháp này của Tô công tử thế nào?” Thật ra trong lòng Lý Trì đã có quyết đinh, nhưng hắn vẫn tôn trọng ý kiến của hai vị lão nhân.
Dương Thành và Lâu Tư Kỳ nhìn nhau, sau đó gật đầu: “Nhị thiếu gia, chúng ta cảm thấy có thể thử.”
“Được, vậy cứ quyết định thế đi, chúng ta soạn trước hiếp ước nhé?” Lý Trì rất thẳng thắn, giải quyết dứt khoát.
Bởi vì gà rừng ở nông trại còn nhỏ, nên trên hiệp ước ghi chú rõ một tháng sau nông trại mới cung ứng gà rừng cho “Khách mãn lâu”, nhưng Tô Khả Phương vẫn viết trước mấy thực đơn giao cho Lý Trì, Lâu Tư Kỳ xem xong lập tức hưng phấn cầm thực đơn đến nhà bếp.
“Hợp tác với Tô công tử rất vui vẻ, sảng khoái.” Vấn đề của tửu lâu nháy mắt liền giải quyết xong, tâm tình Lý Trì rất tốt.
“Cùng suy nghĩ.”
Tô Khả Phương và Lý Trì nhìn nhau cười.
“Dương thúc, phiền toái thúc kêu người mang rượu và đồ ăn lên, đêm nay ta và Tô công tử không say không về!” Lý Trì hào sảng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Kính Tân và Húc Đông đồng thời biến hoá, Dương Thành nhìn thoáng qua Tô Khả Phương, cười nói: “Nhị thiếu gia, Tô công tử vội vàng tới, đi một ngày đường chắc đã mệt mỏi, không bằng để hôm khác hãy uống.”
“Như vậy sao?” Lý Trì hơi ngừng một lát, cũng không ép buộc: “Vậy để lần sau chúng ta lại uống, nhưng rượu có thể không uống, cơm nhất định phải ăn nhé.”
“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh!” Tô Khả Phương cười nói.
Nhị thiếu gia “Khách mãn lâu” chủ trì, đương nhiên quy cách so với Dương Thành mời khách cao hơn rất nhiều, đầu tiên là món khai vị, tiếp đến là món nguội, sau đó mới là món chính, cuối cùng tất nhiên là điểm tâm rồi.
Triệu Kính Tân và Húc Đông không biết phía sau còn có nhiều món như vậy, lúc món khai vị và món nguội mang lên liền liều mạng ăn, nếu không phải Tô Khả Phương nhỏ giọng nhắc nhở, chỉ sợ món chính chưa mang lên hai người đã ăn căng bụng.
Sau khi cơm nước xong Lý Trì đích thân đưa mấy người Tô Khả Phương về Dương Gia, trước khi xuống xe, Lý Trì mời Tô Khả Phương có rảnh thì đến Lý Phủ ở thành Dương Phong chơi, Tô Khả Phương đành phải đáp ứng qua loa.
Sau khi gặp mặt nói chuyện với Lý Trì, lòng Tô Khả Phương đã nắm chắc, đêm đó ngủ rất ngon giấc hôm sau liền quay về trấn Đường Huyền.
Mấy ngày sau, Triệu Kính Tân và Húc Đông cùng mang ruốc cá kim thương và khoai lang phiến đến huyện thành, cuối cùng Tô Khả Phương có thể thở phào một hơi.
Nhưng Tô Khả Phương là người không chịu ngồi yên, nhớ tới đại đa số khách đến tiệm bánh kẹo Trịnh Vĩnh đều dắt theo trẻ con, liền muốn nghĩ cách để hấp dẫn nhiều khách hơn.
Suy nghĩ nửa ngày, Tô Khả Phương nghĩ ra một biện pháp, đó là tặng một món đồ chơi bằng gỗ nhỏ cho khách mua khoai lang phiến.
Trong lòng Tô Khả Phương còn nhớ chuyện của ca ca, sau khi lên núi liền trực tiếp tới thạch động Hạng Tử Nhuận ở, tính hỏi thăm động tĩnh của Diệp Mậu Dương.
Tiến vào thạch động, thấy bên trong không có ai, không biết Hạng Tử Nhuận vẫn ở huyện thành hay đã đi ra ngoài.
Thấy canh giờ còn sớm, Tô Khả Phương liền ngồi luôn trong thạch động vừa điêu khắc đồ chơi, vừa chờ Hạng Tử Nhuận.
Một mực chờ đến chạng vạng tối Hạng Tử Nhuận vẫn chưa xuất hiện, Tô Khả Phương đành phải mang theo những động vật nhỏ mình điêu khắc xong xuống núi.
Tô Khả Phương liên tục đến thạch động mấy ngày đều không gặp Hạng Tử Nhuận, nên không đi nữa.
Sáng sớm hôm nay, trong thôn vang lên tiếng pháo nổ, Tô Khả Phương đột nhiên bừng tỉnh nhớ ra hình như hôm nay là ngày Đại Trụ thành thân, vội vàng sửa soạn, rồi đến nông trại bắt một con gà và mấy con cá mang đến nhà Thuỷ Sinh.
Lúc này trong sân nhà Thủy Sinh đã tụ tập rất nhiều hương thân, đang giúp đỡ chuẩn bị đồ ăn buổi trưa, khí thế ngất trời, Lư Thị và Giả Thị cũng ở đây.
Nhìn thấy hạ lễ Tô Khả Phương mang đến, nương tử Thủy Sinh giận trách: “Đến là tốt rồi, sao cháu còn mang nhiều đồ thế?”
Hạ lễ Tô Khả Phương tặng so với đám bằng hữu thân thích không coi là nhiều nhất, nhưng cũng không thể coi là ít.
“Chúc mừng thẩm! Cháu có thể giúp chuyện gì không ạ?” Tô Khả Phương cười nói.
“Vậy cháu đến phòng bếp đun nước với Tô Đào nhé.”
Trong thôn, nhà ai có việc hiếu hỉ đều nhờ hàng xóm hỗ trợ, nương tử Thủy Sinh cũng không khách khí với Tô Khả Phương.
“Được ạ!”
Khi Tô Khả Phương vào phòng bếp, thì thấy tiểu cô nương Tô Đào trong thôn đang đổ gì đó vào nồi đun nước.
Vốn Tô Khả Phương cũng không nghĩ nhiều, nhưng Tô Đào vừa nhìn thấy Tô Khả Phương liền vội vội vàng vàng đem vật cầm trong tay nhét vào tay áo, tay kia trượt đi nắp nồi trong tay rơi xuống đất.
Tô Khả Phương sầm mặt, quát hỏi: “Tô Đào, ngươi vừa đổ cái gì vào nồi?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!