Hận Vàng Ấn Độ - Gặp Gỡ Kỳ Lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Hận Vàng Ấn Độ


Gặp Gỡ Kỳ Lạ



Khi ấy Văn Bình đã nghĩ đến phương kế phản công. Nhưng tư tưởng này vụt tắt. Vì Hồng Lang đã chặn trước:

– Chúng mình đều là kẻ sống lâu lên lão làng cả, anh ơi! Anh không phản công lại được đâu! Nào, mời anh ngồi dậy, chúng mình cùng uống với nhau một ly huýt-ky… tôi chờ anh ngoài cửa hang này đã lâu, mệt nhoài muốn chết…

Hồng Lang nói bằng giọng bình thản, như thể đùa bỡn. Té ra hắn đợi chàng bên ngoài… Tại sao hắn biết chàng thoát thân bằng lối này? Chàng sực nhớ đến con khỉ nhảy tâng tâng bên giòng suối. Chắc con khỉ được Hồng Lang nuôi.

Chàng bèn chậm rải đứng dậy, mỉm cười với Hồng Lang:

– Tôi cũng muốn gặp anh nên mới không bắt nó…

Văn Bình đoán ẩu, không ngờ lại đúng. Hồng Lang cũng cười, song là cái cười pha vẻ ngượng ngùng:

– Anh đã biết rõ về tôi rồi ư?

Văn Bình xoa tay:

– Biết rất rõ.

Hồng Lang đứng cách chàng 6 mét. Hắn vẫn phục sức híp-py, vẫn bằng màu hồng, nhưng bộ áo may liền quần này đẹp hơn bộ ở Bombay. Y phục của hắn giống như bộ đồ phi hành, tuy nhiên, đuợc may chật hơn, lưng thật bó, ống rộng lòa xòa quét đất, áo cũng dán lấy da thịt, đặc biệt là cổ cao, lật ngược lên, và quấn phu-la dài lòng thòng. Mặc sơ-mi hở cổ, và thắt phu-la là một kiểu híp-py đẹp mắt, dân chơi ở bên kia trời Tây rất ham chuộng. Bộ đồ phi hành này làm tăng thêm vẻ cường tráng khả ái và hấp dẫn của hắn, vòng bụng lép không có mỡ thừa tương phản một cách rõ rệt với bộ ngực tròn lớn. Văn Bình là đực rựa mà còn tấm tắc khen ngợi, huống hồ đàn bà… và nhất là đàn bà phòng không gối chiếc như nữ tỉ phú Sophia…

Văn Bình không mấy ngạc nhiên khi thấy trên lưng Hồng Lang tòng teng một cái ống ni-lông đỏ, đựng đầy tên bằng nhom trắng. Hắn cầm lỏng lẻo nơi tay trái cái ná nhỏ xíu, như ná của trẻ con chơi. Chàng không mấy ngạc nhiên vì khi bắt tay Hồng Lang ở Bombay chàng đã khám phá ra một chi tiết ghê gớm…

Hồng Lang xoay tròn cây cung:

– Anh đã biết rất rõ tại sao không lỉnh đi?

Văn Bình nhún vai:

– Câu hỏi này nên hỏi lại anh.

Thấy Văn Bình tiến lên, Hồng Lang lùi ngay lại, giọng nói hơi gay gắt:

– Yêu cầu anh không nên lợi dụng. Về võ thuật, tôi vẫn luôn luôn kính trọng anh. Vì chẳng gì, anh cũng là đại sư thúc của tôi, theo nội lệ của lò Thanh bang Thượng hải. Chúng tôi không được phép hỗn xược với các bậc đàn anh. Nhưng vì hoàn cảnh bất khả kháng, xin anh thông cảm… Và cũng vì kính trọng tài nghệ bế-huyệt của anh nên tôi không dám đón tiếp anh hôm này bằng hai tay không như thường lệ.

Hắn giơ cao cây cung tí hon, vẻ mặt tự đắc:

– Anh đừng tưởng nó nhỏ xíu như thế này mà không lợi hại…

Văn Bình ngắt lời:

– Hiểu rồi. Tôi đã có dịp thưởng thức tài bắn ná của anh trên bãi biển…

Chàng định gợi đến cái chết của hai tên cận vệ bị trúng tên tẩm thuốc độc trên bãi biển sau tòa biệt thự của phái đoàn Anfa, song Hồng Lang lại nghĩ khác. Hắn thở dài, lẩm bẩm:

– Chẳng qua tại tôi khinh thường. Nếu tôi đích thân ra phi trường đón anh thì làm gì tôi phải nhọc công hôm nay.

– Cô gái tài xế xe díp lái tôi từ sân bay về thành phố là nhân viên của anh?

– Dĩ nhiên. Con bé bắn quá dở. Anh lại quá đẹp trai nên nó quên cả nhiệm vụ. Cả đến con bé thứ nhì cũng vậy. Toàn là một bọn tồi tệ. Chúng nó lãnh gần trăm ngàn đô-la mà chẳng làm nên cơm cháo gì, nên miễn cưỡng tôi phải ra tay.

– Anh thuê thích khách phóng dao vào người tôi khi tôi lái xe đến trụ sở đoàn Quạ Đen của đại tá Bani?

– Phải. Ở đây cái gì cũng thuê, cái gì cũng trả bằng tiến, và bằng đô-la Mỹ, 25 ngàn đô-la đấy…

– Còn vụ bắn tên trên đường xe hơi ra phi trường đi cao nguyên Đề-căn, anh phải thuê bao nhiêu?

– Gấp đôi… Nhưng kìa, vô tình anh trở thành thẩm vấn viên Phản gián. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng giấu anh làm gì. Tôi là quán quân bắn ná…

– Thành thật khen ngợi anh. Gió biển thổi mạnh như vậy mà anh bắn vẫn trúng… tôi tập bắn cung từ nhỏ, nhưng còn hụt hơi mới theo kịp được anh… Tôi không cho anh uống nước đường đâu. Khi bắt tay anh, và nhìn thấy những ngón tay chai dầy của anh, sự chai dầy đặc biệt của người quen kéo dây cung, tôi đã phải thận trọng. Nếu tôi không lầm, dọc đường từ địa điểm A-5 đến đây, anh đã nhiều lần toan hại tôi…

– Anh giỏi lắm. Kẻ khác thiếu kinh nghiệm chắc đã vùi thây trong lòng đất. Hừ… không những anh có kinh nghiệm, anh còn gặp hên, gặp thật nhiều hên nữa.

– Anh đã chôn mìn trong hang đá?

– Phải, chính tôi. Kể ra, Kônin không đến nỗi bết bát, trong khi trò chuyện với anh, hắn đã đặt cận vệ canh gác bên ngoài. Hắn không ngờ tôi bám sát hắn từng bước. Tôi chờ hắn an vị trong hang là châm ngòi mìn. Té ra hắn chết, cận vệ của hắn chết, và anh còn sống.

– 4 nhân viên phái đoàn Anfa mất tích trong chuyến đi trước cũng do anh giết?

– Không. Anh chẳng hiểu gì cả. Lẽ nào tôi lại giết người của tôi. Để tôi kể anh nghe. 4 nhân viên này tìm ra lối vào thạch động có vàng. Kônin lừa họ uống thuốc độc, khiến ai nấy đều đầu nặng, mắt hoa, đêm ấy, hắn ngang nhiên bắt cóc cả 4 người và mang vào giam trong rừng. Hôm sau, hắn sợ bại lộ, và có lẽ hắn đã bị bại lộ nên phải trốn luôn. Giá không sợ bại lộ, hắn cũng không ở lại, vì hắn cần tra khảo 4 nhân viên bị bắt cóc để biết hang vàng. Hắn viết thư báo cáo cho trú sứ C.I.A. ở Bombay, và ông Sì-mít nhờ đến anh vì nghĩ rằng chỉ có anh mới có đủ tài trí đương đầu với tổ chức vô cùng hùng hậu và quen thuộc mọi ngõ ngách ở Viễn đông của chúng tôi. Thật ra, ông Sì-mít đã chọn đúng.

– Tổ chức của anh là…

– Giản dị lắm… tổ chức mà tôi được hân hạnh phục vụ từ nhiều năm nay được giời trong nghề từ đông sang tây gọi tên một cách kính nể là Quốc tế Tình báo Sở.

– À ra thế! 4 nhân viên Anfa bị Kônin bắt cóc đều là đồng nghiệp của anh trong Tình báo Sở?

– Thuộc viên thì đúng hơn. Phải, họ là đàn em của tôi. Công cuộc hành trình thám sát của phái đoàn Anfa và Khai khoáng Cty thật ra là một hình thức tranh chấp tinh vi trong bóng tối giữa C.I.A. và Tình báo Sở Trung quốc. Chúng tôi đã gài được hầu hết nhân viên vào trong phái đoàn Anfa, nhưng giờ chót, do sự can thiệp của C.I.A., chúng tôi phải chấp nhận sự có mặt của Kônin. Thoạt đầu, cậy số đông, chúng tôi khinh thường hắn, không dè hắn hoạt động khá khôn ngoan và đắc lực, đến khi hắn phỗng tay trên chúng tôi mới biết hắn là thành phần nguy hiểm. Không biết hang vàng ở đâu, cũng như không biết 4 đồng nghiệp bị Kônin giam giữ ở đâu, mặt khác, vì Quốc tế Khai khoáng Cty đánh điện yêu cầu, trưởng đoàn Hồng Nương phải rút về Bombay. Vì có anh nên tôi phải xuất đầu lộ diện. Dầu sao tôi cũng cám ơn anh. Nhờ anh, tôi mới phăng ra hang vàng…

– Nghĩa là anh biết trước Kônin sẽ tiếp xúc với tôi?

– Chẳng có gì bí mật hết. Tôi cũng không giấu anh làm gì vì câu chuyện đã đến hồi kết cuộc. Tôi biết trước Kônin sẽ tiếp xúc với anh vì tóm đuợc tên cận vệ hidờra làm trung gian giữa Kônin với giám đốc trú sứ C.I.A. tại Bombay. Tôi chẳng cần tra tấn, đánh đập gì nhiều, chỉ dúi vào tay hắn một xấp đô-la là xong. Trên thực tế, hắn đã cung cấp cho tôi một số tin tức quang trọng. Đến nơi, tôi bày ra tấn tuồng vũ thần trong đền Shiva và… chờ đợi…

– Anh nói sao? Tấn tuồng vũ thần…

– Chắc Kônin đã kể anh nghe. Phải, Hồng Nương và tôi không hề có liên hệ huyết thống; bảo nàng là người yêu của tôi cũng không đúng, từ hồi nhỏ nàng đã dâng hiến cho thần Shiva nên quan niệm về tình yêu của nàng khác hẳn quan niệm của phụ nữ bình thường; nàng ưa tôi vì lẽ tôi cũng có dĩ vãng giống nàng, tôi lại quen thân nàng và am tường những bí quyết mang lại sự quân bình thân thể cho nàng. Nhưng nàng không phải là cán bộ Tình báo Sở thâm niên và tin cậy như tôi, nàng hoạt động theo lệnh Bắc kinh là do tôi lôi kéo… Chúng tôi đưa nhau ra đến Shiva múa nhảy khỏa thân, phần nào vì Hồng Nương cần tới, đền này nổi tiếng linh thiêng nhất trong vùng, căn bệnh sinh lý của nàng gia tăng, nàng phải vũ tế thần để tìm lại sự điều hòa; nhưng phần khác, là để làm mồi. Trong phái đoàn Anfa có hai hạng người, hạng chuyên gia chính cống, và hạng điệp viên đội lốt chuyên gia. Hạng chuyên gia chính cống tất ngủ say mê mệt sau một ngày hành trình vất vả, còn hạng điệp viên đội lốt chuyên gia tất mở mắt thao láo, và không thể nằm yêu khi thấy chúng tôi lẻn ra ngoài. Cuộc vũ tế thần của Hồng Nương sẽ giúp chúng tôi nhận diện được thành phần phái đoàn. Hạng điệp viên đội lốt chuyên gia cũng được chia làm 2, điệp viên C.I.A. và điệp viên MI-6, chưa kể điệp viên Quốc tế Tình báo Sở. Trong khi chúng tôi trình vũ thì ở bên ngoài, nhân viên của chúng tôi dùng súng thuốc mê bắn gục những anh chàng hiếu kỳ dại dột.

– Trong số đó có Bill, ông thày leo núi?

– Lầm rồi. Bill không dính líu đến hoạt động điệp báo. Hắn là ông thày leo núi chuyên nghiệp.

– Còn đại tá Bani?

– Anh nghỉ hắn là thuộc viên của tôi, thật tội nghiệp. Quả hắn có sai tài xế đực rựa đàng hoàng lên phi trường Bombay đón anh; mọi việc trục trặc vì thằng tài xế hidờra của hắn mê con bé nhân viên của tôi. Đại tá Bani không ăn chơi đàng điếm, rượu chè be bét và làm việc bất lực như anh tưởng đâu. Hắn là vua đòn phép. Vẫn biết hắn uống rượu tối ngày, nhưng đàn ông ai lại không uống rượu. Hắn không thể ăn chơi đàng điếm vì lẽ hắn cũng là hidờra, nửa nam nửa nữ như bọn em út của hắn. Hắn là đại diện của MI-6 tại Bombay, anh đã hiểu chưa?

Lời nói của Hồng Lang làm Văn Bình sửng sốt thật sự. Chàng vẫn nghi Bani, song chàng không bao giờ nghi hắn là nhân viên tình báo Anh quốc. Thấy mặt chàng ngẩn tò te, Hồng Lang phá lên cười:

– Bây giờ anh đã thỏa mãn chưa? Nào, mời anh đi theo tôi.

Văn Bình hỏi:

– Bani cũng bị anh bắt?

– Dĩ nhiên.

– Và giết chết?

– Không, hắn vẫn sống nhăn răng như anh. Tôi phải giết chết Kônin vì không thể thuyết phục được hắn. Vả lại, hắn đã nằm giữ trong tay quá nhiều bí mật. Để hắn sống sợ bất lợi.

– Tôi cũng vậy, tôi cũng nắm giữ trong tay quá nhiều bí mật…

– Ha… ha… anh định mời tôi giết anh, phải không? Từ Bombay đến đây, tôi mong giết anh mà không thành công, vì anh là chướng ngại vật ghê gớm bậc nhất, nhưng bây giờ tôi lại tìm đủ cách bảo vệ tấm thân ngàn vàng của anh.

– Anh đừng hòng tôi đầu hàng. Dẫu anh chia tôi phân nửa mỏ vàng trong hang đá, tôi cũng cương quyết từ chối.

– Chúng tôi chẳng lạ gì anh. Cho nên tôi không hề nghĩ đến việc mua chuộc anh bằng tiền bạc hoặc đe dọa bằng sức mạnh. Đối với anh, những xảo thuật này không có kí-lô nào hết. Nói đúng ra, chúng tôi coi anh là kẻ thù bất cộng đái thiện, nếu hôm nay tôi không giết anh, không phải là tôi thương anh mà vì giết anh không lợi. Anh cần sống, vì chúng tôi cần giữ anh làm con tin.

– Ồ, không dè người lão luyện trong nghề như anh lại có thể ngây thơ đến thế! Anh tốn công vô ích, ông Sì-mít bỏ rơi đã đành, cả ông Hoàng cũng sẽ không chấp thuận những điều kiện do phe anh đưa ra. Đòi tiền ư? Xin báo anh biết là ông Hoàng không có tiền, vì không có tiền nên tôi mang thân lao động làm thuê cho C.I.A., tôi làm xong việc, C.I.A. mới trả tiền, anh đừng hy vọng họ xuất ngân để cứu mạng sống của tôi. Anh ở trong làng, hẳn anh đã biết ông Sì-mít chẳng khoái tôi bao nhiêu, ngoài miệng khen tôi trong lòng ông ta luôn luôn rủa tôi cho chóng chết.

– Lý luận anh rất xác đáng tuy nhiên, ông Hoàng có thể hy sinh bất cứ ai, mà không thể hy sinh anh, vì lẽ dễ hiểu, thiếu anh thì Sở Mật vụ sẽ xập tiệm. Ông Hoàng thỏa thuận điều đình thì chấp một chục ông Sì-mít cũng không dám ngo ngoe. Trung ương Tình báo Mỹ, giàu thật đấy, oai thật đấy, song chỉ xưng hùng xưng bá ở Âu châu, còn ở Viễn đông họ mới là khổng lồ đất sét: dầu muốn hay không họ vẫn phải nhờ vả ông Hoàng…

– Hiểu rồi… hiểu rồi… anh muốn điều đình trên căn bản nào?

– Tạm thời, anh sẽ lưu lại đây với chúng tôi, một nhân viên của tôi sẽ đáp máy bay về Bombay gặp giám đốc trú sứ C.I.A. Chúng tôi chỉ đòi một điều kiện duy nhất chính phủ tiểu bang chấp thuận cho một chuyến phi cơ của chúng tôi đáp xuống địa điểm A-5, và chuyến phi cơ này được rời không phận Ấn độ an toàn. Phi cơ sẽ hạ cánh một thời gian ngắn xuống Diến Điện để trả tự do cho các con tin.

– Còn vấn đề mỏ vàng?

– Người ta nhồi nhét vào đầu óc anh toàn là các tin tức sai lầm nên anh chẳng hiểu gì hết. Hoặc anh hiểu rõ nhưng giả vờ chưa hiểu. Sự thật là phái đoàn Anfa đến Đề-căn không phải để thăm dò lòng đất như báo chí đăng tải, cũng không phải để tìm mạch vàng như C.I.A. nói với anh. Mục đích chính của chúng tôi là tìm một kho tàng lịch sử giấu trong vùng rừng núi Đề-căn. Kho tàng này gồm toàn tượng vàng, những pho tượng chỉ riêng Ấn độ có vì đây là tượng lingam đàn ông và yoni đàn bà. Trên đất Ấn, tượng lingam và yoni bằng vàng không hiếm, người ta có thể tìm thấy hàng trăm ngàn cái, những nơi chứa tượng vàng cổ xưa cũng không hiếm; tuy nhiên, kể về vấn đề giá trị, thì những pho tượng vàng ở đây được liệt vào hạng nhất. Ấn độ là nước có một lối nhìn hết sức độc đáo về tình yêu xác thịt; từ ngày xửa ngày xưa, nhân loại còn chìm đắm trong đời sống man rợ hoặc đạo đức giả thì dân tộc Ấn đã biên soạn những kinh điển ái ân, như Kama Sutra. Bộ kinh điển kỳ lạ này ra đời trong khoảng thời gian từ thế kỷ thứ 2 đến thế kỷ thứ 6 sau Tây-lịch, nghĩa là cách xa chúng ta gần 16 thế kỷ. Phàm vật xưa, càng xưa chừng nào càng quý chừng nấy, không giấu gì anh, những pho tượng tôi sắp chở đi đã được đúc thành từ 25 thế kỷ trước…

– Các anh mang phi cơ đến đây chở kho báu cổ vật quốc gia của người Ấn, dầu ông Sì-mít, dầu ông Hoàng muốn, mà người Ấn không muốn, cũng vô ích; vã lại, tôi không tin là người Ấn cho phép. Anh đã gõ lầm cửa, tôi sẵn sàng giúp anh, nhưng…

– Thong thả… người Ấn sẽ cho phép. Miễn hồ ông Sì-mít chịu bồi thường.

– Trời đất ơi!

– Vài ba trăm triệu đô la có gì là nhiều đâu mà anh phải kêu trời như bọng vậy!

– Vài ba trăm triệu, hoặc mười triệu lộn lại thì tôi còn hy vọng, chứ những vài ba trăm, tôi e rằng…

– Anh đừng lo. Ông Hoàng đâu đến nỗi nghèo. Quanh năm, ông già than nghèo, nhưng khi cần, khi anh bị bắt để đòi tiền chuộc, tôi tin chắc ông già dư sức. Vả lại, trong trường hợp ông Sì-mít và ông Hoàng dốc hết hầu bao vẫn còn thiếu, sẽ còn Quốc tế Khai khoáng Cty.

– Các anh bắt luôn cô Sophia?

– Dĩ nhiên. Nếu không bắt cô Sophia thì làm cách nào có đủ tiền bồi thường cho chính phủ Ấn được.

– Ví phỏng C.I.A. Sở Mật vụ Nam Việt và Quốc tế Khai khoáng Cty của gia đình cô Sophia chịu trả tiền chuộc đi, cuộc thương lượng cũng đòi hỏi nhiều ngày tháng… anh còn lạ gì… nước nào cũng mắc cái bệnh giấy tờ, không khéo chúng tôi phải ăn dầm ở dề tại xó rừng này cả năm.

– Một lần nữa, anh đừng lo. Sự có mặt của đại tá Bani trong đám con tin rất tiện lợi. Gia đình hắn, bạn bè hắn đều là ông bự trong chính quyền địa phương. Nghe tin hắn bị bắt, người ta sẽ làm đủ cách cho hắn trở về. Nếu chỉ trả tự do cho Bani đổi lấy chuyến phi cơ chở lingam-yoni, thì chính quyền Bombay cũng có thể thỏa thuận, phương chi lại có những vài ba bốn trăm triệu.

– Anh vừa nói “vài ba” giờ đây anh lại tăng lên “vài ba bốn”. Xin anh nhớ rằng tiền đô-la chứ không phải tiền hến.

– Nhớ lắm chứ. Đã chi được hai ba trăm triệu thì chi thêm hai ba trăm triệu nữa có hề gì đâu.

Văn Bình nín lặng. Kẻ đứng trước mặt chàng là con cáo già điệp báo. Hắn đã bố trí chu đáo, không để sót kẽ hở nào. Mấy trăm triệu mỹ-kim là món tiền khổng lồ, khả dĩ thay đổi được vận mạng của một tiểu quốc, song đối với ông Sì-mít và ông Hoàng, những người chuyên xài từ trăm triệu trở lên, thì cố gắng tìm kiếm cũng có thể gom đủ. Nhưng chắc chắn là sau vụ này, Sở Mật vụ sẽ hoàn toàn khánh kiệt. Trừ phi Quốc tế Khai khoáng Cty ghé lưng, đỡ bớt gánh nặng.

Hồng Lang thọc tay vào túi quần, miệng phì phèo thuốc lá, dẫn đường vào rừng. Trái với nguyên tắc an ninh, hắn không thủ trong tay một tấc sắt nào. Lẽ ra hắn phải đi phía sau để dòm chừng, hắn lại khoan thai đi phía trước, thái độ khoan thai một cách thành thật, chứ không giả tạo. Đường từ cửa hang vào rừng là một lối đi nhỏ mới được phát quang, cành lá rậm rịt còn nằm nghiêng ngả và chưa héo vàng; hai bên lối đi là những cành thẳng tắp, nhìn không thấy ngọn. Ngoài hai người ra, không thấy ai nửa; tuy nhiên, Văn Bình ngoan ngoãn nối gót Hồng Lang. Về võ thuật, hắn còn thua chàng một bực, trừ phi điên rồ hắn mới đối phó tay không và xây lưng về phía chàng. Chắc hẳn Hồng Lang đã bố trí một hệ thống phòng vệ kiên cố, chỉ chờ chàng có cử chỉ khả nghi là xuất hiện… Hệ thống phòng vệ này có thể gồm nhiều tay súng cừ khôi núp sau thân cây. Văn Bình tỏ vẻ bối rối vì luồng nhỡn tuyến bén nhậy của chàng không khám phá ra bóng người khả nghi nào. Một dấu hỏi quay tròn trong óc chàng. Tại sao Hồng Lang có vẻ khinh thường?

Văn Bình dừng lại. Chàng vừa nhìn thấy một con khỉ lẽo đẽo sau lưng. Nó là con khỉ bị chàng đuổi hồi nãy trong hang vàng. Nó há miệng đỏ hỏn và ve vẩy cái đuôi dài thòng chào chàng. Con vật cũng có dáng điệu khoan thai giống như Hồng Lang.

Hồng Lang dừng lại theo. Văn Bình chỉ con khỉ:

– Anh nuôi nó?

Hồng Lang gật đầu:

– Phải. Nó khôn như người, nhiều khi còn khôn hơn người nữa kia. Nhờ nó, tôi mới biết anh còn sống. Nó đuợc huấn luyện trong trường nên khá lợi hại. Anh đừng thấy nó nhỏ bé mà coi thường, do nó rất dầy, nó không am tường nội ngoại công như anh song da nó lại chịu đựng giỏi hơn da anh…

Khi ấy bất giác Văn Bình nhìn cánh tay để trần và giật mình. Da chàng thường trắng đỏ như da đàn ông tây-phương, cho dẫu chàng phơi nắng hàng tháng cũng không đen và ngay trong cả cơn đau da chàng cũng không sám xịt. Vậy mà dưới mắt chàng làn da trên cánh tay để trần của chàng đã mang màu sám xịt…

Hồng Lang nhận thấy sự thay đổi đột ngột trên nét mặt của Văn Bình. Hắn cười, vui vẻ:

– Không sao đâu. Lát nữa, uống một ngụm lá thuốc là hết.

Chàng nhìn giữa mắt Hồng Lang:

– Nước suối nhiễm độc?

Hắn cười vui vẻ:

– Phải. Nhưng thật ra chữ “nhiễm độc” không đúng hẳn. Nước suối trong hòn núi này có một tác động đặc biệt: ai uống hoặc tắm phải thì cơ thể bải hoải da dẻ sám xịt. Dân địa phương toàn dùng nước suối nhưng không hề gì vì họ đã có lá thuốc khử độc. Loại cây lạ mọc đầy khắp nơi tại anh không biết, nếu biết anh quơ một nạm lá bên bờ suối, cho vào miệng nhai, chiêu với ngụm nước suối là chất độc tiêu tan. Tạng phủ của anh thuộc loại khỏe mạnh, anh chỉ hoa mắt, chùng gân, và sám da chứ nếu là người khác thì giờ đây đã phải nằm liệt giường, nổi cơn sốt rét và rêu khừ khừ…

Một lần nữa Văn Bình lại giật mình. Chàng cố chế ngự cảm xúc song nghị lực cố hữu của chàng đã trở thành một tham mưu trưởng bất lực. Chàng vừa phăng ra lý do khiến Hồng Lang khoan thai gần như miệt thị. Thì ra Hồng Lang biết rõ sức khỏe của chàng đã bị nước suối độc làm sa sút.

Hồng Lang rút cây tên đeo trên lưng đưa cho Văn Bình, giọng thân mật như thể chàng là bạn con chấy cắn đôi với hắn:

– Không tin anh thử coi. Bình thường, anh bắn tên khỏi cần ná, và bắn là trúng đích. Giờ đây, tôi cả quyết là anh ném trật, dẫu là mục phiêu rất gần.

Đỡ mui tên, Văn Bình cảm thấy gân tay run run. Run run như thế này, chàng đánh quyền cũng không nỗi, chứ đừng nói đến nghệ thuật phóng mũi tên nhom bằng tay nữa. Chàng đành thở dài:

– Cám ơn anh. Tôi chịu thua.

Đang nhởn nhơ tự đắc, Hồng Lang bỗng thay đổi dung mạo sau tiếng thở dài chua chát của Văn Bình. Hắn nghiêm nét mặt, chắp tay xá Văn Bình một cách cung kính:

– Dầu sao tôi cũng mới là tiểu-bá trong lò Thanh bang. Anh và tôi, mỗi người một quốc tịch. Mỗi người một tổ chức, về hoạt động chúng ta kình chống nhau, và có thể giết nhau không thương sót nhưng trên phương diện tài nghệ tôi chỉ là đàn em, cổ tục Bạch liên giáo không cho phép tiểu-bá hỗn xược với hàng đại sư-thúc.

Văn Bình vội chắp tay xá lại. Hai kẻ thù không đội trời chung thì lễ với nhau thật cung kính như trò với thày. Người lạ chứng kiến tất không ngăn được ngạc nhiên.

Hai người đã về đến thạch động hồi đêm được dùng làm nơi trú ngụ cho phái đoàn Anfa. Trời vẫn còn sáng. Tuy vậy đèn nê-ông trong thạch động được thắp sáng rực, và đâu đây Văn Bình nghe tiếng máy phát điện chạy. Trước cửa, hai người Ấn đeo súng gác. Thấy Hồng Lang, cả hai chụm chân, giơ tay lên ngang mà chào theo quân cách. Hồng Lang không thèm chào lại, lách sang bên, nhường lối cho Văn Bình. Con khỉ lông đen tung tăng chậy theo, nhưng Hồng Lang đã đưa tay ra chặn. Tuy hắn không nó tiếng nào, con khỉ cũng đứng khựng lại, và thui thủi cụp tai bước lùi khỏi hang đá.

Bên trong thạch động, mọi đồ đoàn đã được sắp xếp gọn ghẽ. Dường như mọi người đang chờ Hồng Lang. Văn Bình gặp đủ mặt quần hùng. Nhân viên phái đoàn Anfa bị tập trung vào một góc, ngồi quay lưng ra cửa, bên cạnh một tên gác đen thui. Đại tá Bani đang say sưa với chai rượu bờ-han. Không rõ hắn say thật hay say vờ, hắn đặt chai rượu xuống mặt ghế đá, ngước mắt nhìn mà như thể không thấy gì hết, rồi lại phớt tỉnh cúi xuống ly bờ-han đầy ắp, mùi thơm nghẹt mũi quyện đầy không khí thạch động.

Hồng Lang phải cất tiếng:

– Bani uống hết rượu chưa? Tôi đưa đại tá Z.28 về rồi đây.

– Bani ngẩng đầu lên, cười khà khà:

– Đại tá Z.28 hả? Càng vui. Uống rượu một mình từ sáng đến giờ buồn muốn chết…

Văn Bình quan sát đại tá Bani từ đầu đến cuối. Hắn đã biến đổi quá nhiều tuy chàng mới xa hắn chưa được một ngày. Những nét tinh anh trên cặp mắt sáng quắc của hắn đã biến dạng. Hắn trở nên lù khù và ngơ ngẩn. Hắn cao hơn và to ngang hơn chàng, vậy mà chàng có cảm tưởng là xương sống của hắn bị bệnh phong thấp làm cong queo. Tuy nhiên, Văn Bình không tin là hoàn cảnh sanh cầm đã ảnh hưởng sâu xa đến thể xác và tâm thần Bani. Hắn là trưởng đoàn Phản gián Quạ đen, tiếng tăm lừng lẫy trên bán đảo Ấn độ. Hắn lại là đại diện kín đáo của MI-6, Anh Quốc; và từ trăm năm nay, tình báo Anh Quốc không khi nào tuyển dụng và bổ nhiệm ẩu tả, phương chi Bombay là vị trí bản lề của Ấn độ, và Ấn độ lại là vị trí bản lề của một Viễn Đông luôn luôn sôi sục…

Vì vậy, Văn Bình kết luận là hắn giả vờ. Trên phương diện “diễn xuất”, hắn thuộc vào thành phần nghề nghiệp có hạng. Ngay khi chàng chân ướt chân ráo đến Bombay, hắn đã đòn phép chàng. Hắn giới thiệu chàng với Sophia giả hiệu. Nàng bị lộ hình tích, hắn bèn ngầm sai nhân viên bắn nàng chết. Cho đến phút này, nhiều sự kiện đầy ý nghĩa đã xảy ra, và vở kịch tìm vàng đang kéo màn kết cuộc, nhưng Văn Bình vẫn chưa hiểu đuợc tại sao đại tá Bani lại bố trí cho em sinh đôi của hắn đón tiếp chàng tại văn phòng trước khi hắn xuất đầu lộ diện, và tại sao hắn lại dùng một cô gái giả làm nữ tỉ phú Sophia?

Trước mặt chàng bỗng hiện ra căn phòng tranh tối tranh sáng, với cái bàn gỗ mun bóng loáng trên đặt những ve rượu bờ-han pha máu tươi rút từ màng xử nữ và cái kệ dài chễm chện 64 pho tượng nhỏ xíu bằng đá hoa cương đẽo gọt tuyệt đẹp, tương trưng cho 64 động tác làm tình cố hữu nam nữ. Căn phòng này là bàn giấy của Bani. Rồi từ đó Văn Bình liên tưởng đến những pho tượng đồ sộ bằng vàng y giấu trong thạch động bên giòng suối nhiễm độc…

Chàng phải mím miệng để khỏi thốt ra một tiếng. Hiểu rồi… chàng hiểu rồi… Đại tá Bani đã biết là hang núi ở cao nguyên Đề-căn chứa cất tượng vàng. Vì những bức tượng đá trong văn phòng của Bani giống hệt những bức tượng vàng cổ xưa trong thạch động, bên cạnh những lingam và yoni khổng lồ vàng chóe…

Ai cũng biết. Trừ chàng, Quốc tế Tình báo Sở biết, Tình báo Anh quốc MI-6 biết, Trưng ương Tình báo Mỹ C.I.A. biết. Trừ chàng và Sở Mật vụ của ông Hoàng. Nhưng mọi lần, C.I.A. đã nói dối chàng; đồng minh “thân mến” MI-6 đã xỏ ngọt chàng.

Thấy chàng lầm lì, đại tá Bani tợp rượu rồi khệnh khạng đứng dậy:

– Mình cứ tưởng có đại tá Z.28 thì thiên hạ sợ xanh mặt, ngờ đâu cũng bị thộp cổ một cách ngon lành.

Hồng Lang nghiêm giọng:

– Yêu cầu anh ngồi xuống ngay ngắn, anh muốn uống rượu bờ-han hay rượu pha thuốc độc, tùy ý, nhưng anh không được phép lộn xộn, nếu…

Đại tá Bani giơ chai rượu gần hết, giọng lè nhè:

– Tôi rất muốn lộn xộn, song lộn xộn cách nào được, hả anh bạn tốt Hồng Lang của Mao chủ tịch? Anh đã lừa tôi uống rượu ngâm rễ cây, làm gân cốt tôi rời rã… ha ha… đồ đểu, anh là thằng đểu nhất đời.

Hồng Lang vung tay toan đánh đại tá Bani:

– Lần này là lần cuối, tôi cảnh cáo anh. Vì anh không có tư cách đàng hoàng, tôi miễn cưỡng phải trừng trị anh. Nếu không rời rã gân cốt, anh sẽ giết cận vệ của tôi và bỏ trốn. Chịu khó một chút, tôi sẽ cho anh thuốc giải độc.

Hồng Lang từng hứa cho chàng uống thuốc giải độc. Hắn lại hứa với Bani. Chàng có ý nghĩ là hắn nói một đàng, làm một nẻo, hắn sẽ gia tăng liều lượng để chàng thiệt mạng. Hắn không thể buông tha một người biết quá nhiều bí mật, và trong nhiều năm đã là “kỳ đà cản mũi” tối nguy hiểm như chàng. Chàng bèn đảo mắt khắp thạch động để dò tìm yếu điểm trong hệ thống phòng vệ của địch.

Và khi ấy chàng mới bắt gặp luồng mắt của Sophia.

Sophia ngồi dựa lưng vào vách đá, hai tay chắp trên đùi. Trong cơn hoạn nạn, nàng vẫn không để mất dáng dấp quý phái thường lệ. Nàng từ từ cất tiếng:

– Anh Hồng Lang, anh mới đúng là người không có tư cách đàng hoàng. Anh đã lường gạt Quốc tế Khai khoáng Cty, lường gạt gia đình tôi, và lường gạt tôi.

Hồng Lang lễ phép nghiêm mình:

– Xin cô giàu lòng tha lỗi. Về phần cá nhân, tôi tự nhận thấy xấu xa, và mang lỗi nặng với cô, và gia đình cô. Vâng, tôi không chối cãi là đã phạm tội lường gạt. Nhưng cô cũng nên xét lại, tôi có bổn phận với Tổ chức…

Sophia cau mặt:

– Thôi, anh đừng tuyên truyền rẻ tiền nữa. Tôi ngần ấy tuổi đầu mà còn bị anh dụ dỗ như con gái 15, 16. Bây giờ anh tính sao về tôi, về các nhân viên phái đoàn Anfa bị anh lừa bắt?

Hồng Lang đáp:

– Như tôi đã thưa với cô, tôi sẽ ráng hoàn thành công việc này thật nhanh; tối nay, đặc phái viên của tôi sẽ tiếp xúc với trú sứ C.I.A. tại Bombay, nội đêm nay họ sẽ bàn luận với nhau, và chậm lắm đến mai tôi sẽ có những kết quả đầu tiên. Cô đừng ngại, trong thời gian cô lưu lại đây cùng phái đoàn, tôi xin cố gắng cung cấp đầy đủ tiện nghi cần thiết. Muốn gì, xin cô cứ đòi, trong phạm vi khả năng tôi sẽ làm cô vừa lòng.

– Anh dư biết là tôi chẳng cần gì cả, chẳng đòi gì cả. Tôi chỉ cần, chỉ đòi con Kikô của tôi mà thôi.

– Con beo ấy à?

– Anh còn lạ gì nó nữa mà phải hỏi tên.

– Ừ nhỉ, xin lỗi cô… Nhân viên của tôi mang cả chuồng của con Kikô cất giữ trong lều vải, chờ lệnh tôi là hoàn trả cho cô, nhưng chẳng hiểu sao con beo lại xút chuồng chạy mất.

– Con Kikô xút chuồng?

– Vâng, tôi vừa được tin cách đây một giờ đồng hồ. Tôi đã ra lệnh cho bọn chúng tìm lại kỳ được.

– Hừ, anh lại nói dối… Không khéo anh đã hại nó rồi. Anh là pháp sư thuốc độc mà…

– Tôi xin thề là không hề đụng đến lông nó. Nếu cô chưa tin, xin mời cô ra ngoài, cô sẽ thấy cận vệ của tôi đang xục xạo khắp rừng. Dầu sao cô và tôi… chúng ta…

– Cấm ông nhắc đến tiếng “chúng ta”. Tôi đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi, ông ạ. Những ngày chung sống với ông đối với tôi cũng giống như bệnh đậu mùa tôi mắc hồi nhỏ, đã bình phục là không bao bao giờ tái lại nữa.

– Sophia… cô Sophia… có thể nào…

– Lần chót, tôi yêu cầu ông ngậm miệng. Bất cứ lời nói nào của ông đều mang tính chất vô liêm sỉ. Tôi là người ăn học, ông đừng bắt tôi phải thốt ra những ngô ngữ thô bỉ.

Gương mặt Hồng Lang khi ấy lộ vẻ khổ sở khác thường. Sự khổ sở này không đượm chút nào giả tạo. Dường như một chớm hối hận vừa hiện ra trong lòng hắn. Hắn quen chém giết, quen lừa lọe, quen đểu cáng, nhưng dầu sao hắn vẫn còn là con người. Những điệp viên sắt thép nhất, tàn bạo nhất lại thường là những con người mềm yếu nhất.

Trong cử chỉ bối rối, tròng mắt buồn thảm, bàn tay hơi run. Hồng Lang càng khôi ngô hơn. Đối diện một người đàn ông đẹp như vậy, ít người đàn bà nào có đủ bản lãnh kềm giữ được con tim. Phương chi Sophia lại là một loại gái già khao khát yêu đương như nạn nhân nạn đói Ất-Dậu khao khát thực phẩm. Vậy mà Sophia vẫn thản nhiên. Một sự thản nhiên đầy khinh bỉ lạnh lùng. Nàng vẫn dựa lưng vào vách đá, hai tay vẫn chắp trên đùi, thản nhiên nhìn Hồng Lang từ từ bước lại.

Văn Bình theo dõi cuộc đối thoại thách thức giữa cặp tình nhân cũ, không bỏ sót chi tiết nào, và không quên chuẩn bị can thiệp trong trường hợp Hồng Lang có hành động quá trớn. Hồng Lang chỉ còn cách Sophia một xải tay. Sophia lớn tiếng:

– Yêu cầu anh dừng lại, nếu không…

Hồng Lang vươn tay ra, dáng điệu thờ thẫn như người mất hồn:

– Em.. em đừng giận anh nhé!

Sophia hốt hoảng tìm cách xô giạt hắn sang bên. Võ sĩ lực lưỡng cũng vị tất lay chuyển được nổi hắn, huống hồ nàng chỉ là phụ nữ đài các, xương ròn hơn xương gà. Văn Bình đành bước tréo, hạ sống bàn tay xuống. Chủ tâm của chàng là đánh atêmi buộc hắn phải bỏ Sophia ra. Nhưng kỳ quặc thay – Văn Bình mới giơ bàn tay lên thì mắt chàng đã nổ đom đóm, đầu chàng đau nhức, hai chân chàng lạng quạng, chàng có cảm giác như một khối chì nặng chình chịch đeo cứng lấy bàn tay, chàng phải thở phù ra một cái thật mạnh để lấy lại thế quân bình. Nếu không luyện tập khí pháp lâu năm chàng đã té nhào trên đất.

Hồng Lang buông Sophia, miệng cười ngặt nghẽo:

– Ha ha… ha ha… đại tá định ra tay nghĩa hiệp ư? Còn lâu, đại tá ơi… đại tá đã bị trúng thuốc độc. Phải có thuốc giải độc cũa tôi, bằng không chẳng bao lâu nữa, đại tá sẽ thành người tàn phế. Ha ha… tàn phế còn khá, chứ bất lực mới nguy. Đại tá Z.28 ơi… đại tá đẹp trai, cường tráng như vậy mà mang chứng bất lực thì khổ bao nhiêu!

Văn Bình cúi gằm mặt, và ngồi phịch xuống phiến đá được dùng làm ghế. Bồ hôi vã như tắm chàng không lên tiếng trả lời. Hồng Lang dậm chân, ra vẻ khoái trá:

– Ái chà, đại tá khôn ghê! Vận công để tống độc…

Thật vậy, Văn Bình đang bế khẩu, dùng chân khí tiềm tàng trong nội thân để tống khứ chất độc ra ngoài. Hệ thống tuần hoàn và thần kinh của chàng đã được làm quen với nhiều độc dược, nên trừ phi liều lượng quá cao, hoặc độc dược quá xa lạ chàng mới bị tiêu tan sức lực và nguy ngập đến tính mạng. Chàng không lo lắm gì Hồng Lang nói là chàng chỉ có thể trở thành phế nhân, chứ không chết. Nhưng, trở thành phế nhân lại đèo thêm chứng bất lực – căn bệnh tối kị của đàn ông, nhất là đàn ông từ ba đến bốn mươi – trời ơi… thà chết còn hơn…

Văn Bình nghe rõ những lời nói riễu cợt của Hồng Lang như cái tát đành vào mặt chàng. Song chàng không thể hé miệng. Chàng cũng không thể ngẩng đầu lên vì luồng nhỡn tuyến của chàng đã bị yếu hẳn.

Sophia không hiểu được thái độ của chàng. Nàng tưởng chàng bị bạo bệnh bất ngờ, nên vội đứng dậy. Giọng nàng đầy vẻ lo lắng:

– Anh Văn Bình, anh làm sao thế?

Văn Bình vẫn không đáp.

Cũng may, sự lộn xộn bên ngoài thạch động đã xảy ra đúng lúc để thu cuốn mối quan tâm của mọi người, và trong khoảnh khắc không ai để ý đến chàng. Sự lộn xộn này bắt đầu bằng tiếng xe hơi thắng gấp kêu ken két, tiếng giày nhảy cộp xuống nền đất cứng.

Rồi có tiếng hỏi, dịu dàng nhưng hách dịch, sự dịu dàng cố hữu của phái yếu, và sự hách dịch của người quen chỉ huy:

– Đã tìm thấy ông Z.28 chưa?

Có tiếng đáp:

– Bẩm rồi. Ông kỹ sư Hồng Lang đang tra hỏi họ trong hang.

Tiếng người đàn bà:

– Tra hỏi… tra hỏi…

Tiếng giày nện mạnh hơn và nhanh hơn. Rồi Hồng Nương, trưởng phái đoàn Anfa, cựu điếm-thần phụng sự cho thần tình yêu xác thịt Shiva, người yêu kỳ lạ của kỹ sư bách khoa giả hiệu Hồng Lang, hiện ra trong khoảng trống tranh tối tranh sáng của thạch động.

Nàng vẫn mặc áo sường sám Trung hoa may khít và ngắn, xẻ thật cao, để lộ phần trên của cập giò thuôn dài. Đặc điểm của nàng là nàng có y phục đầy đặn che thân đàng hoàng mà như thể không mặc gì hết. Và giá nàng thỏa thân hoàn toàn, nàng vẫn chưa quyến rũ bằng.

Hồng Lang hơi bối rối khi thấy Hồng Nương. Mọi người đều ngơ ngẩn trước sắc đẹp của nàng nên quên bẵng cách tay trái phủ kín bông băng và đeo tòng teng bằng một vuông vải trắng đeo vào cổ. Có lẽ cánh tay nàng bị gẫy.

Hồng Lang cất tiếng:

– Em cần nghỉ ngơi mới chóng bình phục được. Em đến đây làm gì?

Hồng Nương không lưu ý đến câu hỏi của Hồng Lang. Dường như nàng không nghe tiếng nói của hắn. Vì mắt nàng đang chụp quanh thạch động và sau cùng dừng lại thật lâu trước Văn Bình. Khi ấy, mình mẩy chàng ướt sũng bồ hôi, chàng đang run bần bật, mặt chàng vẫn cúi xuống, hai tay chàng vòng chặt trước ngực như thể ngăn chặn những viên đạn vô hình bay vào buồng phổi, như để giữ cho thân thể khỏi té ngã. Nàng há miệng ra vẻ kinh ngạc, rồi nàng cất tiếng hỏi chàng, cũng hỏi tương tự như Sophia, và cũng đượm đầy lo lắng, song đậm đà hơn, tha thiết hơn, khiến mọi người có mặt trong thạch động đều thấy rõ nàng đối xử với Văn Bình bằng cảm tình khác lạ:

– Ông Văn Bình, ông làm sao thế?

Văn Bình tiếp tục ngậm miệng. Hồng Nương quay lại, chất vấn Hồng Lang:

– Tại sao anh không giữ lời hứa?

Hồng Lang xua tay:

– Có gì quan trọng mà em phải bận tâm. Họ chỉ đuối sức một chút rồi khỏe lại như cũ.

Hồng Nương đi vòng ra xau lưng Văn Bình, chăm chú nhìn áo sơ-mi rách bươm của chàng. Nàng ồ lên một tiếng nhỏ và ôm lấy vai chàng, Hồng Lang tìm cách gạt ra:

– Em hãy để anh lo liệu.

Nhưng Hồng Nương đã rút mũi tên nhỏ xíu cắm phập vào bắp thịt vai của Văn Bình. Mũi tên này được chế theo kiểu đặc biệt, ở đuôi nó có miếng cao su hình tròn, to gần bằng đồng xu. Nếu không có miếng cao su, mũi tên sẽ có thể xuyên qua thân thể và gây thương tích. Miếng cao su có tác dụng của cái thắng, mũi tên bắn trúng da thịt thì nó chặn lại. Bề dài mũi tên chừng hai phân tây, nó được đúc bằng nhom, đuôi đổ chì cho nặng. Văn Bình bị trúng tên ngay sau khi ra khỏi hang núi, và mũi tên tẩm thuốc độc này làm tứ chi chàng bải hoải, võ công sút giảm mà chàng không biết. Và nếu Hồng Nương không rút mũi tên ra chàng vẫn đinh ninh nguyên nhân khiến cơ thể chàng rời rã hoàn toàn là nước suối nhiễm độc…

Hồng Lang đứng nhìn, bộ điệu tức tối. Hồng Nương giơ mũi tên trước mặt Văn Bình, và hỏi:

– Bắp thịt ở cổ anh bị tê liệt không?

Văn Bình ngoẹo cổ nhiều lần để kiểm điểm các đường gân. Cổ chàng vẫn cử động được bình thường, tuy hơi khó khăn. Trên miệng Hồng Nương bừng nở nụ cười. Phản ứng vui vẻ của nàng chứng tỏ là Văn Bình chưa bị nhiễm nặng. Nàng không hiểu rằng tài nghệ vận công tuyệt vời của chàng đã giữ phần lớn trong việc tống độc ra ngoài, nếu không, giờ đây bắp thịt vai chàng đã thành khối bất động.

Hồng Lang nắm tay Hồng Nương nhưng nàng giằng ra:

– Thuốc đâu?

– Thuốc gì?

– Thuốc giải độc. Anh đầu độc đại tá Bani, tôi đã cực lực phản đối, anh cam kết sẽ cho Bani uống thuốc hòa giải. Nhưng anh đã bỏ mặt Bani và không những thế, anh còn lén lút bắn tên độc vào vai đại tá Văn Bình. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa mặc dầu tôi yêu anh, tôi vẫn tha thiết yêu anh…

Cuộc đấu lý giữa cặp tình nhân họ Hồng mỗi lúc một thêm gay cấn. Cô gái to tiếng trước, gã đàn ông cũng không chịu thua, hắn vừa to tiếng, vừa nắm chặt bàn tay, đưa lên đưa xuống, như hăm dọa. Tuy sống ở phương Tây được hấp thụ nền học vấn Ấn-Mỹ, họ vẫn mang trong huyết quản những tính chất của người Tàu, hễ có gì bàn luận là to tiếng. Cặp tình nhân cãi cọ thao thao bất tuyệt nhưng mọi người trong hang đá không hiểu. Vì họ dùng toàn tiếng Tàu. Tiếng Bắc kinh lại là một trong các ngoại ngữ ruột của Văn Bình nên chàng hiểu rõ từng chi tiết.

Hồng Lang trề môi:

– Phải, cô vẫn tha thiết yêu tôi… Tôi đã biết mối tình tha thiết ấy ở trên bãi biển…

Thì ra Hồng Lang liên tưởng đến cuộc gặp gỡ giữa Văn Bình và cô gái mặc áo mỏng dính, đeo ống nhòm hồng ngoại tuyến trong cảnh trăng nước ngàn một đêm lẻ ở ngoại ô Bombay… Văn Bình tưởng đêm ấy hắn không biết. Té ra hắn đã biết, và hắn đang lên cơn ghen…

Hồng Nương nhún vai:

– Anh ghen… tại sao anh vẫn tự hào là không biết ghen. Theo lời anh, ghen là thói xấu của bọn đàn ông thiếu bản lãnh kia mà…

– Vâng, tôi là đàn ông thiếu bản lãnh, đàn ông tầm thường. Nhưng tôi không ghen không được. Vì đêm ấy cô đã đồng lõa với hắn.

– Đồng lõa? Anh mất trí rồi.

– Cô đừng tìm cách đánh trống lảng. Đêm ấy tôi không nói ra song cô thừa biết là tôi dự định giết hắn. Cho nên cô giục tôi dẫn Sophia ra ngoài biển tắm, tôi không muốn, thì cô năn nỉ là cô cần theo dõi chúng tôi bằng viễn kính hầu khích động xuân tình. Trước khi tôi ra bãi, tôi tạt qua phòng hắn, mang theo cây cung, tôi chỉ chĩa qua kẽ cửa sổ bắn vào là hắn hết đời. Cô lại ngồi chềnh ềnh gần cửa, sau đó, cô âu yếm với hắn, và luôn luôn lấy thân làm mộc che chở cho hắn… Hừ… cô giấu tôi sao được, cô yêu hắn, và bằng chứng là cô đã hôn hắn…

– Chưa. Tôi…

– Hừ… cô còn định làm nhiều trò trên bãi cát nữa nếu tôi không đối phó kịp thời.

– Anh là quỷ Sa-tăng. Vì ghen, anh đã bắn chết hai cận vệ. Anh biện minh phải giết chúng vì nếu để chúng sống, chúng sẽ nể sợ chức vị đại sư thúc của đại tá Z.28 mà không tuân lệnh anh nữa. Nhưng đó chỉ là biện minh bịp bợm. Động cơ thúc đẩy anh nhẫn tâm hạ sát hai thằng em út thân tín là ghen. Anh là đàn ông, anh giành quyền được ghen, còn tôi là đàn bà, anh lại cấm tôi ghen.

– Tôi yêu Sophia là do chỉ thị thượng cấp. Vả lại, chính cô cũng đã nhiều lần yêu cầu tôi làm tình với nàng để cô quan sát.

– Hỏi thật anh câu này nhé! Anh yêu tôi cũng là do chỉ thị thượng cấp phải không?

– Nói nhảm. Chúng ta quen nhau, và yêu nhau từ ngày xưa. Cô là nhân viên Tình báo Sở cũng như tôi.

– Khác. Và khác rất nhiều. Anh là nhân viên thâm niên, giữ chức vụ chỉ huy, được Bắc kinh tín nhiệm hoàn toàn. Tôi chỉ là nhân viên tân tuyển, đang ở trong thời kỳ dự bị; vả lại, anh thừa hiểu là tôi không khoái chính trị, không khoái tình báo, tôi gia nhập Tình báo Sở là vì anh, do sự giới thiệu và lôi kéo của anh. Tôi đang sống an phận thủ thường ở Âu châu thì anh từ đâu hiện ra, đúng lúc tôi đơn chiếc và mang bệnh lãnh cảm trầm trọng… khi ấy, tôi là người sắp chết đuối trên biển, và anh là con tàu đến cứu, anh đã cứu tôi, anh bảo gì tôi chẳng nghe… Anh lợi dụng ảnh hưởng của tôi đối với Quốc tế Khai khoáng Cty để làm quen với cô Sophia: thật ra, với bộ vó đẹp trai như anh thì làm quen không khó lắm, nhưng nếu anh không đội lốt Hồng Lang, người anh ruột trong trí tưởng tượng của tôi, tốt nghiệp khôi nguyên trường đại học Bách khoa Pháp quốc, thì còn lâu kế hoạch tìm vàng thâm độc của anh mới được thực hiện.

– Trời ơi… cô phun hết cả ra, địch nghe hết cả rồi còn gì…

– Anh và tôi nói tiếng Tàu, không ai hiểu được đâu. Vả lại, họ hiểu được tôi cũng chẳng cần, tôi còn mong mỏi nữa là khác. Vì tôi đã hoàn toàn chán ngấy. Tôi đã chán ngấy tất cả. Nếu anh còn nghĩ đến tôi, anh hãy cho họ uống thuốc giải độc.

– Sự đòi hỏi này không được tôi chấp thuận.

– Vậy thì tình nghĩa giữa đôi ta đến đây là chấm đứt.

– Cô đừng vội nghĩ rằng cô bỏ tôi, cô sẽ chạy theo hắn một cách dễ dàng. Ngày nào tôi còn sống ngày ấy hy vọng khốn nạn của cô sẽ không thể thành tựu. Tôi sẽ giết hắn. Và giết trước mặt cô.

– Về phần tôi, tôi sẽ tố cáo những tội ác của anh. Anh đừng quên đây là lảnh thổ Ấn độ. Cộng hòa Ấn độ không phải là đồng minh của Trung hoa. Tôi lại là công dân Mỹ…

– Cô là công dân nước… Trời chăng nữa, tôi cũng không cần. Giờ đây, tôi ra lệnh cho cô, cô phải tuân lệnh tôi.

– Vô ích. Tôi không còn là nhân viên của Quốc tế Tình báo Sở nữa. Anh muốn làm gì tôi thì làm.

Hồng Nương vùng vằng toan bỏ ra ngoài. Nhưng Hồng Lang đã chặn nàng lại. Nàng nhổ nước bọt vào mặt hắn. Bị người đẹp khinh miệt trước đám đông, hắn nổi xung tát trái cho nàng một cái. Tội nghiệp cho đóa hoa hồng, từ nhỏ đến lớn chắc nàng chưa bị ai đánh đòn bao giờ nên cái tát trời giáng của võ sĩ Tình báo Sở Hồng Lang đã xô nàng ngã vùi xuống nền động. Hắn cúi xuống, nắm tay nàng lôi sềnh sệch ra ngoài động như thể nàng là con thú vừa bị hắn hạ trong rừng.

Mọi người có mặt đều im lặng. Có lẽ vì họ không hiểu được cuộc đối thoại cạn tàu ráo máng giữa hai người. Nhưng cũng có lẽ vì họ quá mệt mỏi, và bị choáng váng trước những cử chỉ tàn bạo quá mức của gã đàn ông có bộ mã khôi ngô tuấn tú.

Văn Bình vẫn giữ thái độ lầm lì như hồi nãy. Chàng có thể ra tay vì chất độc đã được tống xuất gần hết, nhưng chàng nhận thấy sức lực, và nhất là chân khí chưa được hồi phục đầy đủ để chàng có thể “bao giàn”, đánh ngã Hồng Lang và bọn cận vệ. Bình thường, chàng cũng phải vất vả lắm mới thắng được đám đông võ trang súng ống tối tân, phương chi Hồng Lang và bọn cận vệ đều là võ sĩ lành nghề. Nên chàng đành tiếp tục cúi đầu vận khí.

Đang kéo Hồng Nương trên đất, không hiểu sao Hồng Lang lại buông nàng xuống, trở lui và bước đến gần Văn Bình, chống nạnh ngó chàng, mặt hắn đỏ ngầu như hắn sửa soạn ăn tươi, nuốt sống chàng. Chàng biết hắn đang ngó song vẫn thản nhiên hít thở. Hồng Lang gầm rít:

– Mù hả… có dám đấu quyền không?

Dĩ nhiên là Văn Bình không đáp. Hồng Lang nắm cổ áo Văn Bình, day đi day lại mà Văn Bình không nhúc nhích. Hắn càu nhàu mấy tiếng rồi hất chàng té ngửa. Như khúc gỗ Văn Bình lăn lông lốc trên đất. Chàng không cưỡng lại, không kêu đau, cũng không mở mắt. Hồng Lang đá mạnh vào hông chàng trước khi bỏ đi. Vì người đẹp nhổ nước bọt vào mặt nên hắn hành xác Văn Bình cho đỡ giận. Và cũng để chữa thẹn luôn thể.

Ra đến cửa, hắn ngoái cổ ra lệnh cho tên cận vệ da trắng sữa, cao tồng ngồng, cầm tiểu liên:

– Mày gác ở đây, đứa nào lộn xộn cho phép mày tự do bắn bỏ.

Hồng Lang ôm xốc Hồng Nương ném lên xe díp đậu sát cửa. Tuy bị vùi dập phũ phàng, Hồng Nương vẫn thiêm thiếp. Gã tài xế cảm thấy tội nghiệp vội lấy khăn tay lau máu chảy trên mặt nàng. Hồng Lang gằng cái khăn, miệng quát:

– Lái xe đi, ai bảo mày?

Tên tài xế đang lớ ngớ thì Hồng Lang đấm trúng miệng. Trái thôi sơn của Hồng Lang đánh gẫy luôn hàm răng đều trắng của tên tài xế đa sự. Nạn nhân bắn ra khỏi xe nằm giẫy đành đạch. Bọn cận vệ xúm quanh đông đảo, song không tên nào dám can thiệp. Trong cơn tức tối, Hồng Lang còn hung dữ hơn cả hung thần. Hắn rồ ga phóng thẳng một mạch.

Ngoài cửa động, có một con đường giốc ngoằn ngoèo chạy qua rừng xuống thung lũng phía dưới.

Trời bắt đầu chạng vạng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN