Hận
Phần 6
Tôi vui vẻ mang chút tiền ít ỏi đó đưa cho má, để má lo được gì cho ba thì má lo.
Vào nhà tôi thấy ba nằm đó,liền hỏi.
– Ba ơi, má đâu ba.
– Má bây làm gì sau nhà ấy.
Tôi đi ra sau nhà đưa tiền cho má. Má dẫn tui đi ra sau phía ngoài ao.
Má cầm tiền nhìn tôi rồi ném tiền xuống đất, mặt má giận giữ ghê lắm. Má còn tát cho tôi 1 cái thật là mạnh nữa.
– Sao mày ăn cắp tiền hả, mau trả lại cho người ta đi. Tao ko cần số tiền đó, có đói có bệnh chết cũng ko dùng tiền ăn cắp.
Cái tát của má khá mạnh, tôi ôm má đỏ đau rát mà khóc.
– Con ko có ăn cắp mà.
– Vậy tiền ở đâu mày có, ông bà hội đồng ko phát lương thì mày làm gì mà có tiền ?
– Chị Hồng cho con mượn, con ko ăn cắp.
– Mượn ? Mày đừng nói dối, mày mượn rồi làm gì có tiền mà trả cho người ta hả?
– Thật mà má, má tin con đi, con ko có ăn cắp. Chị Hồng cho con mượn, chị nói khi nào có tiền trả cho chị ấy cũng được. Má ko tin qua hỏi chị Hồng đi má.
Tôi sụt sịt khóc, má cũng ôm lấy tôi mà khóc. Má tôi bây giờ cũng bất lực lắm, nhưng vì chữ ” nghèo cho sạch, rách cho thơm” mà cố cầm cự.
Ba bệnh ko đi lại được, bao nhiêu việc nặng nề đổ dồn hết lên đầu má. Mình má vừa lo cho ba, vừa lo cho con nhỏ nheo nhóc. Nhiều lần má muốn ôm đứa nhỏ nhảy sông chết quách cho bớt khổ, nhưng nghĩ đứa nhỏ ko có tội. Rồi nghĩ má chết rồi ai lo cho ba, ai lo cho mấy đứa nhỏ, má lại ko làm được.
Má ôm lấy tôi xoa xoa, má cũng khóc, má bất lực đến nỗi phải nhờ vào đứa con mà má bán đi như món hàng, đó là tôi.
– Má xin lỗi, má xin lỗi con… má trách lầm con rồi.
– Con ko sao má ơi.
2 má con tôi cứ ôm nhau vậy khóc rất là lâu.
…..
Lại đến cuối tuần là 2 cậu trên thành phố về. Vẫn là chiếc xe 4 bánh quen thuộc, nhưng người bước xuống xe lại là cậu hai mà ko có cậu ba.
Thấy cậu hai, tôi vội chạy lại chào đón cậu.
– Cậu ơi, cậu về rồi hả, em xách đồ cho cậu nghen cậu.
– Ừa, cảm ơn em. Mấy hôm nay có tập viết chữ ko ?
Mặt tôi xị xuống, thoáng buồn.
– Mấy nay em có việc bận nên ko viết được. Mà thôi, cậu đi đường có mệt ko cậu.
– Ừa, có mệt.
– Thôi cậu vô nhà đi, ông bà trong nhà đó, em làm cậu ly nước chanh nghen cậu.
– Ừa, cảm ơn em.
Cậu hai đi vào nhà, còn tôi mang đồ cậu vào phòng, rồi xuống bếp làm nước chanh cho cậu.
Thấy cậu hai đi vào 1 lúc lâu mà ko thấy cậu ba, bà Hiền thấy lạ.
– Chào ba má con mới về.
– Ủa, em con đâu, sao ko vào.
– Em ấy ko muốn về, nói là muốn ở lại.
– Sao kỳ vậy, ở trên đó rồi ai lo cho nó ăn uống ngủ nghĩ đây.
Ông Toàn nãy giờ hút thuốc, thấy bà Hiền lo lắng quá ông cũng có chút gắt.
– Bà cứ lo quá, trên đó có mấy đứa làm nó lo chứ ai. Nó lớn rồi, đàn ông nữa, bà phải để con tự lập chứ.
– Ông có đẻ đâu mà biết xót con. Ở đây nết ăn uống, ngủ nghĩ của nó tôi quen rồi, lên đó ko biết mấy đứa làm nó có lo chu đáo ko nữa.
Ông Toàn hứ 1 tiếng rồi định bỏ đi. Bà Hiền gọi lại.
– Ông đi đó ?
– Đi thăm ruộng.
– Đi thăm ruộng hay đi thăm con Đào?
Ông hơi e ngại nên lấp liếm.
– Đào nào, làm gì có con Đào nào. Bà nghĩ bậy ko, tôi đi thăm ruộng.
– Ông tưởng tôi ko biết à, bên ngoài ông cặp với bao nhiêu con tôi biết hết chứ ông tưởng tôi ko biết à.
– Ko có mà.
Bà Hiền nhìn ông Toàn cười cười khinh khinh, vì ông quá sung còn bà ko đủ sức phục vụ ông mỗi đêm được, nên bà chấp nhận cho ông đi ra ngoài. Ông cũng sợ bà vì nhà bà chức cao quyền trọng nên ông cũng ko dám hó hé.
– Ông ngồi xuống đó tôi nói chuyện này chút coi.
Ông Toàn lại ngồi vào ghế ngay ngắn chờ bà Hiền thưa chuyện.
– Có chuyện gì bà nói đi.
– Hôm trước tôi có đi đám nhà ông tổng Dinh, nhà ấy có cô con gái, cỡ tuổi thằng Gia Quyền, tui tính mình qua đó bắt sui gia đi ông.
Ông Toàn cau có.
– Chi vậy, con nó đang học mà, để học xong đã.
– Chứ hồi ông lấy tôi, ông bao nhiêu tuổi?
– Ờ thì 16 tuổi.
– Thì đó, với lại mình mà làm sui được với nhà tổng Dinh, ko mấy ông lại được làm quan cho bên Pháp, tiền đồ sau này coi ai dám đụng đến ông nữa.
Nghe vợ nói có lý, ông vỗ đét vào bàn khoái chí.
– Hay, bà liệu việc như thần. Để bữa nào mình sắm ít quà cáp qua đó nói chuyện đi.
– Ông coi quà gì cho cao cấp chút để khỏi mất mặt, con gái nhà tổng Dinh học cao lắm đó.
– Ừa, cái đó bà cứ để tui lo.
Sau khi thỏa hiệp với ông Toàn xong, lúc này bà mới quay qua hỏi con trai đang ngồi im nghe chuyện nãy giờ.
– Gia Quyền, ý con sao ?
– Dạ, ba má tính sao thì con nghe vậy. Thôi con xin phép lên phòng nghĩ ngơi.
– Ừa, đi đi con.
Cậu hai về phòng, bởi lời bà Hiền xưa giờ như có quyền có uy lắm. Đến ông Toàn còn ko dám ho he cãi lại thì nói gì đến cậu hai chứ.
Cậu hai đi qua rồi, tôi mới dám bước ra khỏi cánh cửa mà nãy giờ tôi nấp nghe hết mọi chuyện. Ko phải tôi cố ý đâu, chỉ là tôi vô tình mà thôi. Ly nước chanh trên tay tôi cầm nãy giờ cũng ấm hẳn lên rồi.
…..
Cậu hai ở nhà nhưng ko thấy tôi lên phòng tìm cậu như đợt trước, có gọi thì tôi mới lên, ko thì thôi. Nên cậu đành xuống bếp tìm tôi.
Chị Hồng thấy cậu cứ đứng nơi bếp ló ngó lơ ngơ như muốn tìm gì.
– Cậu hai, cậu cần gì tôi tìm cho cậu.
– À, Sen đâu rồi chị.
– Sen nó đi chăn bò rồi cậu, tại hôm nay anh Cò ốm nặng quá, nên Sen nó đi thay.
– Sen chăn bò chỗ nào vậy chị ?
– Ngoài bãi cỏ hướng đông ấy cậu.
– Em cảm ơn chị nghen.
Cậu vui vẻ chạy đi, chị Hồng nhìn theo mỉm cười. Nguyên cái gia đình ác ôn mà lại sót lại 1 cậu hai hiền hòa quá thể.
Tôi ngồi trên bãi cỏ cạnh bờ tre, nhìn ra ngoài cánh đồng xanh xanh gió mát. Nhìn xa xa có mấy người nông dân đang làm đồng. Cảnh vật thật đẹp và yên bình quá thể, gió thổi mát như này dù là trời đã chiều thì tôi cũng muốn ngủ 1 giấc thôi.
Xa xa tôi thấy có người đang đi tới, nhìn dáng dấp y như là cậu hai vậy. Thấy tôi người đó liền gọi to.
– Sen… sen…
Đúng là cậu hai thật rồi, cậu ra đây làm gì vậy kìa.
– Ủa, cậu hai, cậu đi đâu vậy.
– Tìm em… à ko anh tìm bò, à mà ko anh tìm em..
– Tìm em làm gì, có việc gì cậu cứ gọi chị Hồng ấy, em có nhà đâu mà tìm.
– Tại ở nhà buồn quá nên anh tìm em nói chuyện vậy mà, mai anh lại đi lain rồi.
– Nói chuyện, có chuyện gì mà nói hả cậu ?
Cậu hai ngồi xuống gần chỗ tôi, rồi gãi đầu gãi tai.
– À… à.. thì nói chuyện con bò chẳng hạn. Ấy chà, bò em cho ăn to béo ghê ha.
– Bò này anh cò chăm đó, em chỉ đi chăm dùm bữa nay thôi.
– À.. cánh đồng đẹp quá ha, gió mát ghê luôn ấy.
– Chiều nào mà ko mát hả cậu.
– À.. thì… thì… em có nhớ anh ko ?
Như bị bắn trúng tim đen, mặt tôi thẹn, tôi im lặng đi 1 lúc.
– Em trả lời đi, em có nhớ anh ko ?
– Ủa, vì sao em phải nhớ cậu ?
– Em ko nhớ anh, nhưng… nhưng anh nhớ em.
Câu nói ấy khiến cho cô gái mới lớn có trái tim bé nhỏ như tôi rung rinh. Tình yêu của lứa tuổi chúng tôi nó chân thật lắm, nhớ là nhớ , thương là thương. Chứ ko có kiểu sa hoa tính toán như của người lớn.
Tôi nhìn đám cỏ gần chân cậu, đám cỏ sắp bị cậu nhổ sạch sẽ mà buồn cười. Nhưng tôi biết phận tôi nghèo nên tôi nào dám trèo cao.
– Cậu cứ giỡn hoài, mới gặp cậu hơn tháng mà nhớ với nhung gì. Nhiều người quen biết mấy năm còn chưa nhớ nhung nữa là.
– Em vậy là còn ko biết, nhiều người họ chỉ thoáng qua nhau, nhìn qua đôi mắt thôi là họ còn có thể yêu và nhớ được rồi.
Tôi nghe thế mà lòng sướng rơn, nhưng vẫn giọng có chút hờn giỗi.
– Cậu ko sợ bà đánh à, chứ em thì em sợ lắm. Với cả bà nói làm mai cho cậu con gái của ông tổng Dinh còn gì.
– Em nghe hết rồi à ?
– Chỉ là vô tình thôi.
– Lấy thì anh phải lấy rồi, cãi cha mẹ là bất hiếu.
Nghe cậu nói vậy lòng tôi buồn ghê gớm, vẫn biết sự thật là vậy nhưng vẫn thấy đau. Cậu lại tiếp.
– Nhưng anh còn có thể lấy thêm vợ 2 mà.
Nghe vậy tôi lại càng buồn, ông nào cũng vậy cả, nhà giàu luôn có nhiều vợ. Nhưng rồi cậu lại tiếp.
– Nếu, nếu chúng ta có thể tiến triển tình cảm thì anh muốn lấy em làm vợ 2.
Cây cỏ lay trên tay, nãy giờ bị tôi xoay nhiều vòng, bất giác bị ngừng, những bông hoa bé xíu theo gió bay đi. Tôi cố gượng cười.
– Cậu lại đùa em rồi.
Cậu hai xoay người tôi lại đối diện cậu.
– Em ko tin anh hay em ko có tình cảm với anh ?
– Cả 2 luôn cậu à.
Nét mặt cậu thoáng buồn, nỗi thất vọng bao trùm hết gương mặt thư sinh điển trai của cậu.
– Anh xin lỗi, có lẻ mình anh lầm tưởng rồi.
Tôi cố gắng mạnh mẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Thôi mình về thôi cậu, trời cũng tối rồi.
– Ừa, mình về.
Trên con đường về nhà, tôi và cậu hai ko nói với nhau câu nào, cả 2 chỉ biết im lặng mà thôi.
…..
Cậu hai lại đi rồi, tôi biết trong tim tôi có cậu, ko phải từ lúc gặp cậu mà từ những câu chuyện được nghe về cậu lận ấy. Nhưng tôi biết thân phận của mình, cậu xứng đáng với những người phụ nữ tốt nhất, xinh đẹp nhất.
Cậu hai đi rồi thì tôi vẫn như mọi khi, vẫn làm việc của mình, ko có gì thay đổi. Giờ qua giờ, ngày lại qua ngày.
Chị Hồng hôm nay tôi thấy chị khác lắm, vui vui sao ấy, tôi thấy chị mỉm cười suốt.
– Chị Hồng, nay em thấy chị khác quá, cứ tủm tỉm thôi.
Chị đưa tay lên đôi má ửng hồng.
– Vậy hả, biểu hiện ra mặt lun hả ?
– Rõ mồn một lun nghen.
– Chị với anh Cò sắp cưới nhau rồi đó.
– Thật á, chúc mừng anh chị. Mà khi nào vậy chị, chắc tầm hơn 10 ngày nữa ấy.
– Thích quá ha.
Chị Hồng vui lắm liền khoe tôi.
– Chị xin bà Hiền rồi, bà Hiền còn cho hẳn 5 đồng tiền mừng cưới nữa ấy. Rồi còn cho c mấy bộ đồ bà ba lụa cũ của bà ấy nữa, chị cất đó mà ko dám mang, sợ nó hư.
– Oa, nhiều quá vậy chị.
– Bà Hiền ngó vậy chứ tốt lắm em, bà hay đi chùa chiềng, rồi có khi xóa nợ cho mấy người vay lúa, thuê đất nữa đó.
– Ủa, bà Hiền làm vậy mà ko sợ ông Toàn hả chị?
Chị Hồng bịt cười khẽ rồi nói vào tai tôi.
– Có ông Toàn phải sợ bà Hiền 1 phép ấy chứ.
– Hihi.. chị Hồng ơi, em mong ngày chị làm cô dâu quá, chị mà làm cô dâu nhất định là xinh nhất luôn ấy.
– Nịnh quá đi cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!